Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 119 Vũ Linh Trúc Tâm Ma – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 119 Vũ Linh Trúc Tâm Ma

Thiên Long và Đế Viêm Lan được Vũ Linh Trúc dẫn đi thăm quan khắp các nơi tại Vũ Linh Thành này. Mấy lần hắn còn phải tạt qua mua thêm mấy cây kẹo hồ lô cho Đế Viêm Lan.
Bằng không nàng ta lại chả buồn di chuyển luôn. Cuối cùng thì hắn mua luôn cả vài chục que dự phòng cho nàng luôn.
Khi được Vũ Linh Trúc dẫn đi khắp Vũ Linh Thành thì Thiên Long mới biết được rằng. Vũ Linh Trúc thực sự rất được mọi người dân trong thành yêu quý.
Nàng thực sự rất cởi mở, hòa đồng với mọi người trong thành. Cho dù với cảnh giới của nàng đặt tại bất cứ thế lực nào thì không đứng đầu thì cũng thứ hai.
Nhưng mà nàng lại không có cư xử như vậy, nàng lúc nào cũng đặt vị trí mình ngang với mọi người trong thành này. Thậm chí nàng còn tỏ ra lễ phép với người già nơi đây, mặc dù tuổi nàng cũng phải gấp trăm lần họ.
Nhưng dáng vẻ nàng vẫn như một cô gái tuổi thanh xuân nên nàng vẫn tỏ ra kính trên nhường dưới với tất cả mọi người trong Vũ Linh Thành.
Chính vì vậy nàng rất được mọi người dân yêu quý tín nhiệm. Hoàn toàn không có cái gọi là sự kiêu ngạo của cường giả đối với người dân trong thành.
Thiên Long không biết nàng ngoài thành là con người như nào. Nhưng hắn chỉ biết rằng, tại Vũ Linh Thành này nàng là một người cực kì thân thiện hòa đồng với tất cả mọi người.
Chỉ cần ngươi không có làm hại đến người dân nơi đây thì nàng sẽ luôn cởi mở. Nhưng nếu mà dám làm hại đến người dân nơi đây thì dù cho thân phận ngươi có là gì đi chăng nữa.
Nàng sẵn sàng cho kẻ đó về với đất mẹ ngay và luôn. Đi cùng nàng trên đường, Thiên Long nghe không ít lời nói vui vẻ khi người dân thấy nàng. Họ liên tục hô hào lên
“Đó không phải thành chủ đại nhân sao?”
“Đâu đâu! Ngài ấy đâu? Ta có vài bộ y phục muốn tặng ngài ấy a!”
“Kia rồi! Thành chủ đại nhân, ta có lô đồ ngọt tặng ngài a!”
“Ta có mấy bộ y phục mới thiết kế tặng ngài a!”
“Thành chủ đại nhân! Cảm ơn ngài đã cứu chữa cho con của ta lần trước, đây là chút trang sức cảm tạ ngài a!”
“Ta có……..”
Rất nhiều người khi thấy nàng không ngừng tung hô nàng, đem đủ các loại mặt hàng tặng cho nàng.
Vũ Linh Trúc cũng không có cảm thấy phiền gì, nàng còn rất vui vẻ nở nụ cười tươi mà nhận lấy các thứ từ mọi người.
Đã thế còn có người to gan nói yêu nàng, Vũ Linh Trúc không hề cảm thấy khó chịu. Nàng vẫn một vẻ tươi cười đáp lại mọi người mà thôi.
Thiên Long đi sau thấy một cảnh như này thì cười nghĩ
Thiên Long: “Quả là một nữ nhân tốt bụng a! Haiz, nàng thực sự là một người cực kì hiếm có tại thế giới mạnh được yếu thua này.”
Có khi phải nói nàng là có một không hai tại cái Tu Chân Giới này. Bởi vì tu sĩ cảnh giới càng cao càng hình thành mặt kiêu ngạo của mình đối với sinh vật sống xung quanh.
Từ đó mà tin rằng mình là sinh vật thượng đẳng hơn những kẻ khác, đặc biệt là với phàm nhân không thể tu luyện.
Nhưng Vũ Linh Trúc lại khác, nàng hoàn toàn không hề có một mặt kiêu ngạo đó với phàm nhân nơi Vũ Linh Thành này.
Lý do nàng cũng xuất thân giống họ chỉ là một phần mà thôi. Phần còn lại thì nàng thực sự là một cô gái tốt, bởi vì Thiên Long tự nhận rằng cho dù là hắn.
Thì khi thực lực hắn tăng cao thì hắn cũng không ngoại lệ có chút nào đó sinh ra tính kiêu ngạo đối với những người thực lực kém hơn hắn.
Ấy vậy mà Vũ Linh Trúc lại hoàn toàn không như vậy. Nàng không vì hắn là một Hóa Thần Kỳ mà kiêu ngạo không muốn kết giao với hắn.
Ngược lại, có vẻ khi kết giao với hắn nàng khá là vui vẻ. Thiên Long tự hỏi liệu có phải lâu lắm rồi nàng mới có bằng hữu không. Nhưng hắn còn cảm thấy nàng có gì đó đề phòng hắn.
Hắn có suy nghĩ vậy là bởi vì theo như hắn hỏi được từ một người dân nơi đây rằng từ lúc nàng lập ra cái thành này đã hơn năm trăm năm.
Nàng luôn một mực trấn thủ tại đây để tránh cho thành trì bị các thế lực khác nhăm nhe mà không có ai ra tay bảo vệ. Thiên Long có thăm dò hỏi rằng sao nàng không chiêu mộ người về hay nhờ bằng hữu tới giúp.
Thông tin hắn nhận được là cách đây hai trăm năm. Có lần nàng chiêu mộ một người nàng coi như bằng hữu về tin tưởng hắn trấn thủ thành trì để nàng có thể bế quan tu luyện bước vào Độ Kiếp Kỳ.
Nhưng nàng nào có ngờ trong lần bế quan đó lại tạo ra tâm ma khiến nàng khó lòng nào tiến vào được Độ Kiếp Kỳ. Lần đó khi nàng bế quan, kẻ được nàng chiêu mộ về lại ngược với mong đợi nàng.
Kẻ đó khiến cho người dân rơi vào đời sống khó khăn. Kẻ đó như một tên bạo chúa chính hiệu, hắn không những hại rất nhiều người dân vô tội trong thành.
Đã thế hắn còn tình dục vô độ, bắt không biết bao nhiêu cô gái vô tội về làm cái bồn chứa tinh cho hắn. Không ít nam nhân bị mất vợ, nhiều gia đình tan vỡ. Nói chung là lắm thứ lắm éo biết kể như nào, biết hắn là một thằng đbrr là được.
Đến khi Vũ Linh Trúc xuất quan sau năm năm cố gắng trùng kích thất bại Độ Kiếp Kỳ. Nàng rời khỏi nơi bế quan, ra bên ngoài chứng kiến được cảnh tượng người dân thê thảm do kẻ nàng chiêu mộ về.
Vũ Linh Trúc lúc đó sát khí xung thiên, sát khí nàng dường như ngưng thực. Nàng lập tức truy sát tên kia, đến khi tóm được hắn. Nàng đã cho hắn sống không bằng chết, lúc đó nàng như một ác ma hiện hình.
Nàng đã từng kiếm, từ từ băm dần cơ thể tên kia từ chân lên người khiến máu hắn chảy ồ ạt ra xung quanh nhuốm đỏ cả một mảng trên đất.
Không chỉ thế nàng còn có thủ pháp tra tấn linh hồn của hắn. Hoàn toàn không để hắn được yên ổn, đến khi hắn bị băm ra thành từng lát thịt.
Máu chảy cũng đã cạn, linh hồn cũng bị tra tấn dày vò bảy bảy bốn chín ngày thì hoàn toàn biến mất. Lúc đó Vũ Linh Trúc mới dừng lại rồi xóa xổ xác hắn, nàng không lập tức rời đi mà rơi vào hối hận.
Nàng hối hận vì đã chiêu mộ kẻ này, nàng hối hận vì đã chỉ vì muốn trùng kích vào Độ Kiếp Kỳ mà mọi người rơi vào cảnh tượng như vậy. Nàng hối hận vì đã coi kẻ kia là bằng hữu để rồi ra nông nỗi này.
Nàng tự trách chính mình, vì nàng mà người dân mới rơi vào cảnh tượng như đó, vì nàng mà bao gia đình tan vỡ. Đủ mọi suy nghĩ tự trách hiện ra trong đầu nàng.
Từ đó nàng hình thành tâm ma, suốt hai trăm năm tới giờ nàng không thể trùng kích vào Độ Kiếp Kỳ. Từ đó nàng thề dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nàng quyết không rời thành mà ở lại bảo vệ Vũ Linh Thành. Từ đó nàng cũng không kết giao bằng hữu nữa vì sợ sẽ lặp lại một cảnh như ngày đó.
Và cũng vì thế từ đó nàng luôn có một cảm giác đơn độc, mặc dù mọi người dân luôn vui vẻ trò chuyện với nàng. Nhưng vẫn luôn có một khoảng cách giữa nàng và họ đó là địa vị, điều này không thể thay đổi được.
Nàng không thể chia sẻ những cảm xúc đắng cay ngọt bùi với ai, trước mặt người dân nàng luôn phải lộ ra vẻ mặt tươi cười vô lo vô nghĩ. Thì như vậy người dân mới an nhàn được, vì lãnh đạo của họ phải vô lo thì bọn họ mới có thể vô lo được.
Nàng không có ai để mà thực sự chia sẻ những áp lực, những nỗi buồn hay việc vui cùng.
Thiên Long nghe vậy thì nhìn về cô nàng đang không ngừng cười nói vui vẻ với mọi người. Hắn thầm nghĩ
Thiên Long: “Hóa ra là nàng lại có một quá khứ như vậy a! Bảo sao khi kết giao với ta nàng lại có vẻ vui nhưng lại kèm theo một chút gì đó đề phòng. Thì ra là do cái quá khứ đen tối đó!”
Thiên Long nhìn Vũ Linh Trúc với vẻ mặt thương cảm. Thiên Long lại thầm nói
Thiên Long: “Việc tên bằng hữu đó tạo thành tâm ma cho nàng, khó mà tiến vào Độ Kiếp Kỳ. Bây giờ nàng phải có một bằng hữu nàng có thể thực sự tin tưởng thì mới có thể thoát được khỏi tâm ma đó mà bước tiếp được.”
Thiên Long thở dài một hơi rồi nhìn về Vũ Linh Trúc với một ánh mắt quyết tâm. Thiên Long lại lẩm bẩm
Thiên Long: “Đã vậy! Ta sẽ trở thành người giúp nàng thoát khỏi tâm ma này! Một cô gái tốt như nàng không đáng phải chịu sự dằn vặt này một mình!”
Tự dưng Đế Viêm Lan đâu ra thò mặt qua vai hắn lên tiếng nói
Đế Viêm Lan: “Giúp nàng thoát khỏi tâm ma rồi nhân đó mà tán tỉnh nàng luôn hả chủ nhân sắc lang?”
AAAAAAAAA!
Thiên Long giật mình nhảy bắn hét lên nhìn về Đế Viêm Lan, hắn quát lên
Thiên Long: “Con lạy mẹ! Dọa chết con rồi! Đừng có mà thình lình nói vào tai ta nghe vậy chứ!”
Đế Viêm Lan vẫn một mặt không quan tâm, nàng tiếp tục quay lại với việc gặm nhấm mấy cây kẹo hồ lô của mình.
Thiên Long thấy vậy thì cạn lời với Đế Viêm Lan. Hắn thực sự chả hiểu trong đầu cục Dị Hỏa hình mỹ nhân này nghĩ cái quần què gì nữa.
Lúc này, Vũ Linh Trúc mới xong xuôi việc nhận quà cáp của người dân. Nàng quay ra nhìn Thiên Long và Đế Viêm Lan nói
Vũ Linh Trúc: “Long! Chúng ta đi tiếp thôi nào!”
Dứt câu nàng tiếp tục di chuyển, Thiên Long thấy vậy thì nói
Thiên Long: “Tới ngay đây! Chúng ta đi tiếp nào!”
Hắn quay ra nói với Đế Viêm Lan rồi cũng tiếp tục đi đến bên cạnh Vũ Linh Trúc. Còn Đế Viêm Lan thì vẫn thế, nghe lời của Thiên Long thì nàng cũng tiếp tục cất bước lon ton theo sau vừa đi vừa gặm kẹo.
Dường như chả có gì quan trọng bằng việc ăn kẹo hồ lô của nàng vậy. Thiên Long quay ra nhìn nàng thì cũng chỉ biết cười khổ với cô nàng Dị Hỏa khó hiểu này mà thôi.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Haiz, dạo này cũng bắt đầu sinh ra vấn đề lười viết rồi a! Đôi lúc chả muốn viết nữa, chỉ muốn drop luôn cho rồi! Nhưng chả hiểu sao vẫn cố mà viết 🤧

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.