Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 117 Dạo Chơi – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 117 Dạo Chơi

Thiên Long cũng chúng nữ đã truyền tống tới thành trì tiếp theo. Nơi đây là Vũ Linh Thành, một thành trì biệt lập không hề thuộc về bất cứ thế lực nào cả.
Thành trì này so với các thành trì mà Thiên Long đã đi qua còn muốn tráng lệ hơn. Nơi đây rộng ít nhất gấp đôi Thiên Kiếm Thành, kiến trúc trong thành cái nào cũng rất hoành tráng.
Điều đặc biệt là tại đây, người dân đều có cuộc sống rất sung túc, không ai phải rơi vào cảnh khó khăn chật vật sống qua ngày.
Tại đây, tu sĩ tuyệt đối không được hại đến người dân thường. Đó là quy định tuyệt đối của Vũ Linh Thành, đối với đa số tu sĩ thì phàm nhân không khác gì loại thấp hèn không đáng để họ coi trọng, thích thì giết, không thích thì giết.
Nhưng tại Vũ Linh Thành này, bất cứ ai đặt chân vào đều phải răm rắp tuân theo cái quy định đã được đặt ra. Bởi vì đi trước đã có kẻ làm gương rồi, lúc đó có một tên tu sĩ Luyện Hư Kỳ cao ngạo dám ra tay với người dân của Vũ Linh Thành.
Kết cục của hắn là ngay khi vừa ra tay, hắn không biết vì lý do gì mà lập tức nổ thành một đoàn huyết vụ nhuốm đỏ một mảng trên đất.
Từ đó, không một tu sĩ nào dám cao ngạo làm hại đến người dân trong Vũ Linh Thành này nữa. Còn lại thì trong thành cũng chả cấm xung đột giữa các tu sĩ với nhau. Chỉ là miễn không gây ảnh hưởng đến dân chúng là được, kẻ nào phá hoại tài sản của dân thì phải đền. Không đền thì xác định sấp mặt lờ đi là vừa.
Thiên Long khi tới đây cũng được Lâm Nhược Thiến kể cho về việc này, hắn nói
Thiên Long: “Hừm! Như vậy thì ta lại rất thích cái thành trì này a! Dù gì đi nữa, phàm nhân họ cũng là một sinh mạng sống, đều đáng quý cả! Với lại không phải trước khi bước vào con đường tu luyện, chúng ta đều là phàm nhân hay sao?”
Chúng nữ nghe vậy thì gật đầu tán thành, Thiên Long lại lên tiếng nói
Thiên Long: “Mà tại sao không một thế lực nào thâu tóm thành trì này vào dưới trướng nhỉ? Vậy mà lại để ra một thành trì ở thế trung lập như này!”
Lần này là Diệp Cơ lên tiếng giải thích cho hắn
Diệp Cơ: “Hình như ta nhớ không nhầm thì tại Vũ Linh Thành này có một lời đồn đại. Bởi vì nơi đây có một cường giả tọa trấn, người này không hề thích phụ thuộc vào các thế lực khác nên là đứng về phía trung lập.”
Thiên Long nghe vậy gật đầu hiểu, chưa dừng ở đó Diệp Cơ lại nói tiếp
Diệp Cơ: “Nhưng mà nghe bảo là đã từng có một Cao Cấp Thế Lực tới đây muốn dùng vũ lực để thu Vũ Linh Thành dưới trướng của mình. Và…”
Thiên Long: “Và gì?”
Diệp Cơ: “Và cuối cùng bị vị cường giả kia một chiêu thổi bay toàn bộ đám người đó bao gồm cả một tên Hợp Thể Kỳ cường giả.”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Một chiêu? Thôi bay cả Hợp Thể Kỳ, như vậy thì ít nhất phải là Đại Thừa Kỳ a! Không ngờ một thành trì trung lập như này lại có cường giả như vậy tọa trấn a!”
Diệp Cơ nghe Thiên Long nói vậy thì nhún vai nói
Diệp Cơ: “Cái đó cũng chả biết được! Có người còn đồn, vị này là Độ Kiếp Kỳ cường giả cơ! Vậy nên không ai dám đến để mà chiếm Vũ Linh Thành dưới trướng hay là có kẻ nào dám ngang ngược tại đây!”
Thiên Long nghe vậy thì liền cảm thán, không ngờ tại cái thế giới mạnh được yếu thua, coi mạng người như cỏ rác này. Ấy vậy mà lại còn tồn tại người có suy nghĩ mọi sinh mạng đều bình đẳng như vậy.
Đã thế còn là cường giả tốp đầu của Tinh Cầu nữa chứ. Thiên Long thầm nghĩ
Thiên Long: “Hừm! Nếu có cơ hội, mình cũng muốn kết giao với người này a! Thật là hiếm khi tại thế giới này có người tồn tại quan điểm như vậy!”
Thiên Long nghĩ một lúc thì ngừng di chuyển, chúng nữ thấy hắn dừng lại thì cũng dừng lại. Thiên Long nhìn về chúng nữ nói
Thiên Long: “Ta nghĩ chúng ta nên dừng chân một hai ngày ở đây đi! Dù sao trận pháp bảo vệ Dị Hỏa không nhanh như vậy mà bị phá đâu!
Với lại ta cũng muốn thử xem trong hai ngày này gặp mặt được thành chủ Vũ Linh Thành không! Ta thấy thích cách đối nhân xử thế của người này, đặc biệt là cách khiến dân chúng không bị có cuộc sống khó khăn a!”
Chúng nữ nghe vậy thì cũng thuận theo Thiên Long. Đế Thiên Lan thì vẫn như cũ một vẻ bất cần đời, Thiên Long làm gì đi đâu thì nàng chỉ cần theo mà thôi.
Lâm Nhược Thiến nghe Thiên Long nói vậy thì nàng liền gật đầu đáp
Lâm Nhược Thiến: “Nếu đã vậy thì chúng ta đi kiếm quán trọ nào đó đi!”
Thiên Long nghe Lâm Nhược Thiến bảo đi kiếm quán trọ thì liền nói
Thiên Long: “Chưa vội! Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo tham quan Vũ Linh Thành này một lượt xem sao!”
Chúng nữ nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Thế là Thiên Long cùng tứ nữ bắt đầu di chuyển về khu vực buôn bán của người dân.
Thì đúng theo lẽ thường, với dung mạo của chúng nữ thì kiểu gì cũng thành tâm điểm cho mọi ánh mắt xung quanh. Đặc biệt là Đế Viêm Lan, nhan sắc nàng hoàn toàn không kém Hi Vũ, kết hợp thêm mái tóc lạ mắt càng khiến nàng thêm phần thu hút.
Theo đó mà đủ mọi lời nhận xét khen ngợi vẻ đẹp của các nàng. Từ lạnh lùng thần bí Đế Viêm Lan cho tới đáng yêu loli Tiêu Ngọc Sương. Còn về phần Thiên Long thì vẫn như kịch bản cũ là nhận cả đống lời nguyền rủa cùng hàng đống ánh mắt ghen tị từ phe cánh đàn ông.
Thiên Long thầm hô: “Ta đã làm gì các ngươi đâu mà rủa ta kinh vậy? Bộ có lão bà đẹp cũng là một cái tội à?”
Đi được một đoạn thì Lâm Nhược Thiến nắm tay Diệp Cơ và Tiêu Ngọc Sương nói
Lâm Nhược Thiến: “Ngươi cùng Viêm Lan đi chung nha! Chúng ta đi ra đằng này chút!”
Dứt câu, nàng kéo hai người kia đi về một cửa hàng gì đó thì Thiên Long cũng éo biết. Để lại hắn cùng Đế Viêm Lan ở lại, hai người kia cũng mặc nàng kéo đi.
Vì Lâm Nhược Thiến có là công chúa nhưng lúc bé nàng cũng hay trốn khỏi hoàng cung mà đi tới những nơi buôn bán này. Như thế nàng quen thuộc hơn so với hai người Diệp Cơ và Tiêu Ngọc Sương.
Diệp Cơ thì lúc nào cũng bị giữ lại ở trong tông môn để mà tu luyện mãi mới có vài dịp chuồn khỏi đó mà đi phượt. Tiêu Ngọc Sương thì cũng chả kém Diệp Cơ là mấy.
Kiếp trước thì cũng toàn tu luyện và tu luyện chả bao giờ tiếp xúc với mấy nơi của phàm nhân bao giờ. Kiếp này mới được có một thời gian làm dong binh đoàn, lúc bào cũng săn săn và săn yêu thú.
Vậy nên là hai nàng không có thông thạo như Lâm Nhược Thiến, thành ra cứ mặc nàng kéo đi.
Thiên Long bị bỏ lại với cô nàng nhìn đời nửa con mắt, Đế Viêm Lan. Thiên Long quay ra nhìn Đế Viêm Lan, nàng ta vẫn như cũ chả buồn để ý xung quanh mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Thiên Long khóe miệng giật giật nói: “Này! Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy hả?”
Đế Viêm Lan vẫn một giọng lạnh nói: “Chịu! Ai biết được!”
Thiên Long cạn lời với cô nàng này, Thiên Long thở dài nói
Thiên Long: “Haiz, thôi thì cùng ta đi dạo một lượt quanh đây đi!”
Dứt câu, Thiên Long cũng cất bước tiến về một phía. Đế Viêm Lan không nhanh không chậm mà đi theo sau hắn, vừa đi Thiên Long vừa nói
Thiên Long: “Này! Ngươi đừng có suốt ngày trưng ra một cái bộ mặt bất cần đời đó có được không? Bộc lộ tư cảm xúc đi xem nào!”
Đế Viêm Lan nghe vậy thì lẩm bẩm nói: “Bộc lộ cảm xúc?”
Thiên Long gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Đế Viêm Lan trầm ngâm một lúc thì ngẩng mặt lên nhìn Thiên Long. Sau đó nàng nở ra một nụ cười, nhưng nụ cười này khiến Thiên Long càng thêm cạn lời.
Bởi vì nó khiến nàng trông như đang cười đểu khinh bỉ hắn vậy. Thiên Long lập tức đưa tay đẩy mặt Đế Viêm Lan ra nói
Thiên Long: “Thôi! Thôi, ngươi để như cũ đi cho nhanh! Để ra bộ mặt này ta càng khó chịu hơn a!”
Đế Viêm Lan nghe vậy thì nói: “Ồ! Vậy thì ta sẽ để bộ này từ giờ trở đi!”
Thiên Long liền quát lên: “Này! Ngươi cố tình đấy à?”
Đế Viêm Lan bày ra cái nụ cười đểu kia nói: “Chắc thế hề hề!”
Thiên Long á khẩu với cô nàng Dị Hỏa này, hắn thở dài nói
Thiên Long: “Thôi kệ ngươi vậy! Chúng ta đi tiếp thôi!”
Dứt câu Thiên Long liền tiếp tục di chuyển, Đế Viêm Lan cũng không trêu ngươi hắn nữa mà tiến đến đi bên cạnh Thiên Long.
Hai người vừa đi vừa quan sát các cửa hàng xung quanh, nếu là ngày trước lúc còn ở Trái Đất thì Thiên Long sẽ rất hứng thú với các loại đồ nơi đây.
Nhưng từ khi có hệ thống bá các thứ muôn hình vạn trạng thì giờ không có mấy thứ khiến hắn hứng thú. Thiên Long liền lên tiếng nói
Thiên Long: “Này Viêm Lan! Ngươi thích gì không ta mua cho!”
Nhưng mãi chả thấy Đế Viêm Lan đáp lại, Thiên Long liền quay ra thì thấy nàng đang cách mình một khoảng.
Nàng lúc này đang nhìn chằm chằm vào một quán đồ ngọt, ánh mắt dừng tại cái cây cắm đầy những xiên kẹo hồ lô. Thiên Long thấy nàng như vậy thì cười và đi về phía nàng, Thiên Long đến bên cạnh nàng nói
Thiên Long: “Sao vậy? Muốn nó hả?”
Đế Viêm Lan như hành động trong vô thức, nàng gật gật cái đầu. Thiên Long thấy bộ dạng đắm đuối này của nàng thì cười khổ nghĩ
Thiên Long: “Bộ cô nàng này chưa bao giờ ăn kẹo hồ lô sao? Mà cũng chả biết được, nàng ta đến từ hệ thống thì những thứ này nàng ta cũng không biết a!”
Thoáng nghĩ xong, Thiên Long liền hướng về phía người chủ quán lên tiếng nói
Thiên Long: “Ông chủ! Kẹo hồ lô này giá như nào vậy?”
Chủ quán nghe tiếng Thiên Long thì lập tức nở nụ cười thân thiện nói
“Đây, đây! À, thưa công tử, kẹo hồ lô này 3 đồng một cây a! Công tử muốn mua bao nhiêu cái ạ?”
Thiên Long nghe vậy thì thầm hỏi Yên Nhi: “Yên Nhi! Tiền tệ của phàm nhân nơi đây ra sao vậy?”
Yên Nhi liền trả lời: “Phàm nhân nói đây dùng tiền tệ là tiền đồng, tiền bạc và vàng! Một trăm đồng bằng một bạc và trăm bạc bằng một vàng. Một vàng đủ để nuôi một gia đình bình thường trong một năm a!”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Vậy một linh thạch đổi ra được tiền tệ này không?”
Yên Nhi: “Thường thì không được, bởi linh thạch là thứ phàm nhân không xài nổi! Nhưng có hệ thống thì chủ nhân có thể đổi một hạ phẩm linh thạch thành mười vạn vàng”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Vậy đổi cho ta ra chút vàng rồi đổi vàng ra chút tiền lẻ để dễ xài đi!”
Yên Nhi liền đáp: “Đã xong!”
Thiên Long liền từ ball lấy ra sáu đồng đưa cho chủ quán nói
Thiên Long: “Cho ta hai cây đi!”
Chủ quán: “Của công tử đây!”
Tiếp lấy tiền từ Thiên Long rồi đưa ra hai cây kẹo hồ lô. Thiên Long tiếp lấy, hắn đưa một cái ra trước mặt Đế Viêm Lan cười nói
Thiên Long: “Này! Thử đi, của ngươi đó!”
Đế Viêm Lan không còn một vẻ bata cần đời như trước, nàng hiện tại có một vẻ hào hứng hơn. Nàng liền đưa tay ra tiếp lấy cây kẹo hồ lô, Thiên Long thấy vậy chỉ cười cười.
Đế Viêm Lan nhìn cây kẹo trên tay mình một lúc thì mới bắt đầu đưa lên miệng. Đôi môi đỏ căng mọng từ từ hé mở rồi bắt đầu ngậm lấy một viên mà thưởng thức.
Thiên Long thấy một cảnh này thì chỉ cười cười nhìn nàng. Nhưng ngay sau đó Thiên Long sững người bởi cảnh mình vừa nhìn thấy.
Đế Viêm Lan nở ra một nụ cười, một nụ cười vui vẻ chứ không phải nụ cười đểu như trước. Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng, đôi má lúc này cũng hơi ửng hồng.
Một nụ cười đẹp tựa như siêu thoát thế tục này rồi, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng càng khiến nó đẹp hơn gấp vạn phần.
Biểu hiện nàng đang rất tận hưởng cây kẹo hồ lô của mình. Thiên Long bên cạnh chứng kiến được nụ cười hiếm hoi này mà đơ ra, viên kẹo trong mồm cũng rơi xuống đất luôn.
Hắn không nhịn được mà thốt ra hai chữ: “Đẹp quá!”
Lời này của Thiên Long cũng khiến Đế Viêm Lan bừng tỉnh. Nàng cũng thu lại nụ cười của mình mà nói
Đế Viêm Lan: “Chủ nhân! Ngươi nói cái gì cơ?”
Thiên Long liền đáp: “Ta không ngờ ngươi cười lại đẹp như vậy đó! Từ giờ cười nhiều hơn đi xem nào!”
Đế Viêm Lan nghe vậy thì đánh trống lảng nói: “Ngươi nói gì ta không hiểu! Ta cười đâu mà cười, chắc chắn là không!”
Thiên Long thấy nàng cố chối như vậy cũng đành kệ nàng thôi. Dù sao cảnh tượng đó cũng được hắn nhớ kĩ rồi, Thiên Long liền nói
Thiên Long: “Được rồi! Chúng ta đi tiếp nào!”
Đế Viêm Lan không nói gì mà tiếp tục đi theo hắn, nhưng ngay khi vừa bước được vài bước thì Thiên Long cảm nhận được một cái gì đó.
“Ông chủ! Cho ta năm xiên hồ lô đi!”
Một giọng nói trong trẻo, êm dịu đến cực điểm phát ra ở sau lưng hắn. Thiên Long liền quay lại thì thấy một cô nàng vóc dáng cực phẩm chỗ cần nở thì nở, chỗ cần lõm thì lõm.
Mái tóc vàng óng mượt chảy dài xuống dưới lưng. Khuôn mặt thì được che phủ bởi một tấm lụa mỏng, từ người nàng Thiên Long cảm nhận được một tia khí tức không hề tầm thường chút nào, dù chỉ là một tia.
Thiên Long liền vận dụng ngay [Quan Sát], hắn lập tức thầm hô lên
Thiên Long: “Đúng là gần ngay trước mắt xa tận chân trời mà!”
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu TLT!!
Mai CN, tay đau chắc vẫn cố ra 2c vậy!
༎ຶ‿༎ຶ

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.