Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 108 Dị Hỏa! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 108 Dị Hỏa!

Thiên Long sau khi đút cho Tiêu Ngọc Sương viên Sinh Mệnh Đan và giúp nàng luyện hóa dược lực thì hắn niệm một cái xuất hiện một cái giường rồi đặt nàng nằm xuống.
Mấy người Ngọc Anh thấy hắn giúp Tiêu Ngọc Sương luyện hóa dược lực xong rồi thì lên tiếng hỏi
Ngọc Anh: “Sao rồi? Cô ấy ổn định chưa?”
Nghe nàng hỏi thì Thiên Long liền quay ra nhìn nàng đáp: “Ừm! Không sao rồi, giờ chỉ cần đợi nàng khôi phục hoàn toàn và tỉnh lại thôi!”
Ngọc Anh nghe vậy thì gật đầu, sau đó nàng tiến đến trước mặt Thiên Long, bàn tay đưa lên, ngón trỏ hướng giữa trán Thiên Long.
Ngọc Anh vừa liên tục chọc chọc vào trán Thiên Long vừa lên tiếng mắng hắn
Ngọc Anh: “Này nhớ! Lúc nào anh cũng dễ mất bình tĩnh như vậy a! Lần sau thì nhớ mà rút kinh nghiệm, lần này tý nữa thì anh làm mọi người bị liên lụy rồi đó! May mà cô bé Hạ Nhu kia không có mặt, bằng không thì anh xác định đi!”
Quả thật, nếu ban nãy Ngọc Anh mà không ra táng cho Thiên Long một phát cho hắn tỉnh dậy khỏi cơn phẫn nộ thì sát khí kinh khủng kia đã gây hại đến tinh thần của mọi người rồi.
Đặc biệt là những người tu vị thấp như Ngọc Anh, Lưu Thiên Hương hai nàng mới chỉ là Kim Đan Đỉnh Phong cùng Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi.
Sát khí tưởng như ngưng thực của Thiên Long đủ khiến cả Luyện Hư Kỳ cường giả như Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến bị ảnh hưởng chứ đừng nói đến mấy người như Ngọc Anh.
Và đúng như Ngọc Anh nói, nếu như cô bé Hạ Nhu mà có mặt lúc đó thì tinh thần cô bé sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì nàng có thể bị hóa điên vì tu vị nàng còn chưa tới Luyện Khí Kỳ.
Thiên Long bị Ngọc Anh mắng như vậy thì chỉ biết cười khổ đáp
Thiên Long: “Ừm! Anh biết rồi! Nhưng mà chỉ cần thấy những người thân thiết với mình bị thương là anh thực sự không kìm được!”
Ngọc Anh nghe vậy thì thở dài nói: “Haiz, mà đó cũng chính là điểm tốt ở anh! Từ trước tới nay đã không đổi rồi, như hồi còn đi học vậy! Mỗi khi em bị bắt nạt là anh không ngại đơn thương độc mã lao vào đánh nhau với bên bắt nạt em dù chúng đông hơn nhiều!”
Thiên Long nghe vậy thì chỉ cười không đáp, Ngọc Anh nhìn hắn và nói tiếp
Ngọc Anh: “Nhưng dù là điểm tốt thì anh cũng phải biết kiềm chế, phải quan sát tình hình trước mắt rồi có phát điên hay không thì tính sau!”
Thiên Long gật đầu đáp: “Ừm! Anh hiểu!”
Diệp Cơ lúc này thấy mọi thứ đã quay lại như cũ rồi thì nàng đi tới bên cạnh Thiên Long, nàng nhìn về cái giương mà Tiêu Ngọc Sương đang nằm. Nàng lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Hừ! Không ngờ tên bại hoại nhà ngươi ngay cả một tiểu muội như cô nàng này mà ngươi cũng không tha!”
Lâm Nhược Thiến lúc này cũng hùa theo Diệp Cơ mà nói
Lâm Nhược Thiến: “Đúng vậy! Đúng là tên bại hoại, ngươi đã ra tay với nàng chưa đó?”
Thiên Long nhún vai nói: “Nàng ấy là lão bà của ta thì đương nhiên là đã động phòng rồi a!”
Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì trừng mắt nhìn hắn, hai nàng đồng thanh nói
“Hừ! Tên ấu dâm!”
Thiên Long bị hai nàng nói vậy thì lập tức len tiếng để mà phản biện lại
Thiên Long: “Này! Này! Ta nói cho hai nàng biết nhé, tính ra Ngọc Sương tuổi còn lớn hơn cả hai nàng gộp lại đó nha! Ở đó mà gọi nàng ý là tiểu muội này tiểu muội nọ!”
Hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe Thiên Long nói vậy thì phản bác
Diệp Cơ: “Điều đó là không thể nào! Ta đã dò xét nàng một lượt, cơ thể nàng ta chỉ cao nhất là đạt tới hơn 70 năm tức là hơn 70 tuổi mà thôi.”
Lâm Nhược Thiến bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy! Ngươi đừng có chém gió để mà biện minh cho cái hành động của mình!”
Thiên Long nghe hai nàng nói vậy thì nhếch mép cười nói
Thiên Long: “Nếu đúng như ta bảo nàng ta ít nhất phải cả vạn năm tuổi thì sao?”
Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì lập tức nói: “Ta không tin!”
Thiên Long nhếch mép cười nói: “Như thế này đi, hai nàng dám cược với ta không?”
Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì nói: “Cược gì?”
Thiên Long: “Nếu như ta nói, nàng ấy ít nhất phải cả vạn tuổi thì ta thắng. Còn nếu như không phải thì ta thua!”
Thiên Long nhìn hai nàng nói tiếp: “Nếu như ta thắng thì hai nàng mỗi người phải hôn ta một cái. Và mỗi lần không thấp hơn năm phút!”
Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì đỏ mặt nhưng vẫn không từ chối, hai nàng không tin mình sai. Hai nàng nói
“Vậy nếu ngươi thua thì sao?”
Thiên Long cười nói: “Thì ta đành phải để hai nàng chiếm chút tiện nghi của ta, ta sẽ hôn hai nàng mỗi người một cái!”
Hai nàng nghe vậy lập tức quát lên: “Như vậy có khác gì nhau đâu hả tên sắc lang chết tiệt này! Mau đổi nhanh!”
Thiên Long thấy hai nàng phản ứng như vậy thì cười nói
Thiên Long: “Hì hì, ta đùa chút thôi mà! Được rồi, vậy thì nếu ta thua thì hai nàng muốn gì ta đều đáp ứng!”
Hai nàng nghe vậy thì nói: “Bất cứ điều gì?”
Thiên Long gật đầu nói: “Đúng vậy! Bất cứ điều gì!”
Hai nàng nghe vậy thì chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói
“Được!”
Dù sao hai nàng cũng đã là nữ nhân của hắn thì khi thua chỉ là một nụ hôn mà thôi, hai nàng cũng chả mất gì. Còn nếu thắng thì hai nàng đều có lợi, dù sao ở cạnh hắn hai nàng biết hắn có rất nhiều thứ khủng bố.
Đến lúc đó moi của hắn vài ba thứ hay ho thì càng tốt. Thiên Long nghe hai nàng đồng ý thì cười nói
Thiên Long: “Vậy thì giờ chỉ cần đợi Ngọc Sương tỉnh dậy thôi là biết ngay!”
Nghe vậy hai nàng gật đầu, hai nàng không tin rằng mình cảm nhận sai. Khi kiểm tra kĩ cơ thể của Tiêu Ngọc Sương thì hai nàng chắc chắn Ngọc Sương chỉ mới hơn 70 tuổi mà thôi.
Ngọc Anh ở bên cạnh thấy Thiên Long và hai người cược vớ vẩn thì thầm nghĩ
“Đúng là vớ vẩn! Sao không đòi lên giường với hai nàng đi cho nhanh, đúng là thích làm màu mà!”
Nghĩ vớ vẩn xong thì Ngọc Anh cầm tay Lưu Thiên Hương nói
Ngọc Anh: “Chúng ta vào nhà chơi game đi! Anh Long cũng lắp vài cái máy tính đó, nó kết nối được với Trái Đất đó. Đi nào!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nàng liền nhanh chân cùng Ngọc Anh chạy vô biệt thự. Nàng vừa đi vừa nói
Lưu Thiên Hương: “Tuyệt! Một năm ở đây chỉ có tu luyện và tu luyện mình cũng thấy chán vãi đạn rồi!”
Thế là hai nàng phóng vù vào biệt thự, Hi Vũ và hai người Hồng Mị cùng Thủy Linh thấy hiện tại không còn gì thì lên tiếng nói
Hi Vũ: “Không có gì thì ta đi bơi tiếp đây!”
Hồng Mị cùng Thủy Linh nghe vậy thì nói: “Bọn em cũng vậy a!”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: “Ừm! Anh đợi nàng tỉnh dậy rồi qua tham gia với các em!”
Nghe vậy thì ba nàng liền đi về chỗ hồ bơi để bôn người Thiên Long tính cả Tiêu Ngọc Sương ở đó.
Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một giờ sau thì Tiêu Ngọc Sương cũng tỉnh dậy. Đôi mắt khẽ giật rồi từ từ mở ra, Thiên Long một mực ngồi bên cạnh giường đợi nàng.
Thấy nàng đã tỉnh thì Thiên Long lập tức nhào lên nói
Thiên Long: “Muội tỉnh rồi à! Cảm thấy trong người ra sao rồi?”
Tiêu Ngọc Sương hơi nheo mắt, một lúc sau mới nhìn rõ khuôn mặt của Thiên Long. Nàng liền hô lên
Tiêu Ngọc Sương: “Oa! Long ca, sao huynh lại ở đây?”
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì cười khổ nói: “Câu đó ta phải hỏi muội mới đúng! Tại sao muội lại quay lại đây và sao trên người lại bị thương như vậy? Muội biết ta lo lắm không hả?”
Tiêu Ngọc Sương nghe Thiên Long nói vậy thì nàng hơi ngây người một lúc, một lúc sau thì nàng mới nhớ ra mà nói
Tiêu Ngọc Sương: “A! Muội quên mất là mình đã dùng cái điện thoại mà huynh cho muội để mà quay lại đây để bảo toàn tính mạng a!”
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì nhíu mày nói: “Muội gặp chuyện gì mà lại bị thương suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng vậy? Muội mau nói cho ta, ta tuyệt đối không để yên cho kẻ dám làm muội ra nông nỗi này đâu!”
Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì lại ngẫm nghĩ một lúc để nhớ ra sao mình lại bị thương. Lại trôi qua một lúc, Tiêu Ngọc Sương mới “A” một tiếng nói
Tiêu Ngọc Sương: “À, nếu vậy thì huynh có muốn giết hắn cũng chả thể nào giết nổi đâu?”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Hả? Tại sao, không lẽ hắn đạt tới Độ Kiếp Đỉnh Phong ư? Hừ, cho dù là vậy thì cũng không cản được ta giết hắn đâu!”
Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì cười nói: “Không phải vậy! Ta biết kể cả kẻ hại ta là Độ Kiếp Đỉnh Phong huynh cũng không tha cho hắn! Nhưng mà lần này lại khác…”
Thiên Long: “Vậy rốt cuộc là do ai làm mà muội bảo ta không giết nổi hắn? Đừng có nửa úp nửa mở như vậy nữa!”
Tiêu Ngọc Sương cười nói: “Muội nói vậy là bởi vì tên đó đã vốn chết từ đời ông cố nội ba đời nào rồi! Không lẽ huynh định đi giết một người đã chết ư hì hì?”
Thiên Long nghe vậy thì thở ra một hơi nói: “Hóa ra là vậy! Mà như vậy, hắn chết rồi sao làm muội bị thương được cơ chứ?”
Tiêu Ngọc Sương thấy Thiên Long hỏi như vậy thì chột dạ, nàng gãi má nói
Tiêu Ngọc Sương: “À thì! Do muội cố gắng phá hủy trận pháp của hắn nhưng không thành rồi bị cuốn vào trong trận pháp. Suýt chút nữa bị lực lượng của trận pháp giết chết rồi a!”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Sao muội lại cố mà phá thứ muội không thể phá chứ? Sao tự dưng lại hành động như vậy để rồi suýt chút nữa mất mạng như vậy hả?”
Tiêu Ngọc Sương bị Thiên Long mắng thì bĩu môi phồng má nói
Tiêu Ngọc Sương: “Buu! Nếu như huynh là muội thì huynh cũng cố làm vậy thôi!”
Thiên Long nghe vậy thì khó hiểu nói: “Tại sao nàng chắc chắn như vậy chứ?”
Tiêu Ngọc Sương liền nói ra hai chữ: “Dị Hỏa!”
Thiên Long và hai người Diệp Cơ cùng Lâm Nhược Thiến bên cạnh đều kinh ngạc nói
“Dị Hỏa ư?”
Tiêu Ngọc Sương gật đầu nói: “Đúng vậy là dị hỏa! Muội phát hiện dị hỏa nên mới có hành động liều lĩnh như vậy đó!”
Thiên Long lập tức có hứng thú, hắn liền tiến tới hai tay nắm lấy hai vai Tiêu Ngọc Sương, nhìn thẳng mắt nàng nói
Thiên Long: “Muội mau kể đi! Mọi chuyện như nào mà muội tìm được dị hỏa đó?”
Tiêu Ngọc Sương thấy Thiên Long có hứng thú như vậy thì cũng không giấu gì hắn mà nói
Tiêu Ngọc Sương: “Thì chuyện là như này….”
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu TLT!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.