Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 107 Ngọc Sương Bị Thương – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 107 Ngọc Sương Bị Thương

Sau khi Lâm Nhược Thiến chém Lưu Minh thành từng mảnh thì Thiên Long cũng phất tay một cái, toàn bộ chỗ máu huyết của Lưu Minh liền bốc hơi không còn vết tích gì.
Còn về linh hồn của Lưu Minh thì cũng bị Thiên Long vận dụng Phệ Hồn Quyết mà thu lấy rồi. Xong xuôi thì Thiên Long cùng với Lâm Nhược Thiến quay lại chỗ mấy người Ngọc Anh.
Lúc này đây Thiên Long thấy có vẻ các nàng đã làm quen với Lưu Thiên Hương cả rồi. Đặc biệt là Ngọc Anh, nàng và Lưu Thiên Hương hiện tại trò chuyện thân thiết như hai chị em lâu năm vậy.
Có lẽ là do cả hai nàng đều từ Trái Đất chui tới đây và đều là mấy con hàng nghiện anime nên mới thân như vậy a.
Thiên Long cùng Lâm Nhược Thiến đi tới, Thiên Long lên tiếng nói
Thiên Long: “Các nàng làm quen nhau hết rồi chứ?”
Diệp Cơ quay ra nói: “Rồi! Mà ngươi vừa cùng Nhược Thiến chạy ra đó làm gì vậy? Hình như Nhược Thiến còn kêu lên một tiếng đúng không? Có chuyện gì à?”
Thiên Long cười đáp: “À, chỉ là ta đem tên Lưu Minh tới để cho nàng ấy xử lý. Vốn nàng ấy định tra tấn hắn nhưng mà ngay khi thấy…….ư um ơ a!”
Lâm Nhược Thiến nghe Thiên Long định nói đến việc nàng thấy cái thứ đó của Lưu Minh đâm ra không nhịn được giết hắn ngay lập tức.
Nàng đỏ mặt liền chạy tới một tay chặn miệng hắn lại không cho nói, Diệp Cơ thấy vậy thì khó hiểu nói
Diệp Cơ: “Thấy gì cơ?”
Lâm Nhược Thiến một tay bịt mồm Thiên Long lại, tay còn lại xua xua nói
Lâm Nhược Thiến: “Không có gì đâu! Chỉ là thấy hắn ngứa mắt quá nên không nhịn được mà muội ra tay giết chết hắn luôn thôi!”
Diệp Cơ nghe vậy thì cũng không hỏi gì nữa, dù sao bị kẻ khác phái người tới truy sát, suýt chút nữa là mất mạng. Như vậy dù là nàng cũng không nhịn được mà giết chết kẻ chủ mưu khi nàng gặp mặt.
Vậy nên hành động của Lâm Nhược Thiến nàng cũng không lạ gì cả. Diệp Cơ lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Được rồi! Nếu không có gì thì ta quay lại nghỉ ngơi đây, dù sao cũng tốn không ít sức để mà chém giết đám người Lưu Gia rồi!”
Lâm Nhược Thiến thấy Diệp Cơ không hỏi đến vấn đề kia nữa, nàng thở phào rồi buông tay bịt mồm Thiên Long ra nói
Lâm Nhược Thiến: “Muội cũng vậy! Muội cũng mệt mỏi vì trận chiến ban nãy rồi!”
Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu nói: “Vậy thì muội cùng ta đi nghỉ!”
Lâm Nhược Thiến: “Ừm!”
Nói xong thì hai nàng cùng nhau tiến vào căn biệt thự, trước khi đi thì Lâm Nhược Thiến không quên lườm Thiên Long một cái như thể muốn nói
“Ngươi mà nói chuyện đó ra thì biết tay ta đó, nghe chưa?”
Hương Linh thấy Lâm Nhược Thiến đi vào trong thì cũng lon ton chạy theo hai nàng.
Thiên Long thấy vậy thit chỉ cười khổ nghĩ: “Có vậy thôi mà cô nàng này cũng phản ứng mãnh liệt như vậy. Đến lúc lên giường với ta thì sao đây?”
Thiên Long nghĩ linh tinh một lúc thì liền quay ra nhìn mấy người Ngọc Anh, Thiên Long tiến tới nói
Thiên Long: “Ngọc Anh! Em để Hạ Nhu đâu rồi?”
Ngọc Anh đang vui vẻ tán phét với Lưu Thiên Hương, nàng nghe tiếng Thiên Long thì quay ra cười nói
Ngọc Anh: “Này! Long, anh biết gì không?”
Thiên Long nghe nàng hỏi thì liền hỏi lại: “Hả? Biết cái gì?”
Ngọc Anh cười đáp: “Đây là một chuyện không ngờ luôn a! Hương Hương vậy mà lại chính là chị em thân thiết của em ở Đại Học đó!”
Thiên Long nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Hả? Không phải trùng hợp vậy chứ???”
Lưu Thiên Hương cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy a! Em cũng không ngờ người mà anh nói đến lại là Ngọc Anh a! Em với Ngọc Anh lúc ở Trái Đất là bạn thân với nhau vì cả hai đều có chung sở thích với nhau!”
Thiên Long: “Á đìu! Thế giới này thật tròn a! Không ngờ hai người lại là bạn thân của nhau đó, mà như vậy cũng tốt!”
Lưu Thiên Hương cười nói: “Đúng vậy a! Mà không ngờ có ngày mình và bạn thân của mình lại chung chồng đó hì hì!”
Ngọc Anh thở dài nói: “Haiz, đúng vậy a! Đúng là cuộc đời này không đoán trước điều gì mà!”
Thiên Long chỉ cười cười không nói gì, lúc sau thì Thiên Long lên tiếng nói
Thiên Long: “Mà Hạ Nhu đâu rồi? Cô bé tu luyện ra sao rồi?”
Hi Vũ ở bên nghe vậy thì lên tiếng nói: “Nàng ấy đang bên trong tòa nhà kia, đang trong một căn phòng mà tập trung tu luyện theo lời chàng dặn đó!”
Thiên Long: “Ồ vậy à! Mà cô bé tu luyện có tốt không?”
Hi Vũ gật đầu đáp: “Có! Thiên phú của nàng ấy thực sự rất cao, chỉ tu luyện chưa tới một ngày đã sắp bước chân vào Luyện Khí Kỳ rồi!”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: “Như vậy là tốt rồi! Cứ để cho cô bé tu luyện đi, đừng ai làm phiền nàng.”
Các nàng nghe vậy thì gật đầu, Ngọc Anh bên cạnh liền nói
Ngọc Anh: “Anh cũng hay quá ha! Ngay cả một loli như Hạ Nhu anh cũng không tha. Mà hình như cô bé là loli BB chứ không đơn thuần là loli LCD, bảo sao anh không tha. Đã thế cô bé còn rất xinh xắn đáng yêu nữa chứ, đúng là đồ lolicon!”
Lưu Thiên Hương bên cạnh cũng phụ họa cười nói: “Hiu hiu, anh Long ấm dâu kìa hì hì!”
Thiên Long nghe vậy thì mặt dày nói: “Cái đó thì anh cũng chả phủ nhận a! Trước khi hai em tới đây thì anh đã thịt một cô nàng loli rồi a!”
Ngọc Anh nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ nói
Ngọc Anh: “Điều này mà anh cũng tự hào nói ra được thì em cũng chịu anh luôn rồi đó đồ lolicon!”
Lưu Thiên Hương cười nói: “Mà mặt dày như lát bằng kim cương này thì mới đúng là anh ấy chứ!”
Thiên Long: “Mà nhắc tới nàng ấy, không biết dạo này nàng ấy như nào rồi! Dù sao anh cũng chia tay nàng một khoảng thời gian rồi!”
Ngọc Anh nghe vậy thì nói: “Ủa? Sao anh lại chia tay nàng ấy vậy? Nàng ấy sao không đi cùng anh?”
Thiên Long nghe vậy thì liền kể cho hai nàng chuyện hắn và Tiêu Ngọc Sương, từ việc làm sao hai người quen nhau, tới việc sao nàng lại rơi vào tay hắn.
Ngay cả việc hắn có một kiếp trước với Tiêu Ngọc Sương hắn cũng kể cho hai nàng nghe. Hai người Lưu Thiên Hương và Ngọc Anh nghe đến đoạn hắn có một kiếp tại Tu Chân Giới này thì ngạc nhiên không thôi.
Nhưng hai nàng cũng không nhịn được cười vì cái lý do hắn lập ra cái di tích đó chỉ bởi cái lời hứa rằng Tiêu Ngọc Sương sẽ cho hắn thịt nàng.
Sau một lúc thì Thiên Long cũng kể xong, Ngọc Anh nghe xong thì không nhịn được nói
Ngọc Anh: “Không ngờ anh lại có kiếp trước là người của thế giới này đó!”
Lưu Thiên Hương gật gật đầu nói: “Đúng vậy a! Kiếp này anh lại lần nữa tới đây, không biết đây có phải một sự sắp đặt nào đó không?”
Thiên Long nghe Lưu Thiên Hương nói vậy thì chỉ nhún vai đáp
Thiên Long: “Anh cũng chả biết! Mà muốn biết cũng chả được, mấy cái điều này thì chỉ có một cách để biết được!”
Hai nàng nghe vậy thì nói: “Cách gì?”
Thiên Long: “Đó là mạnh lên! Mạnh đến mức không ai có đủ khả năng không chế vận mệnh của mình nữa. Mà nói thế chứ, trước tiên anh cần đột phá cái Luyện Hư Kỳ đã.”
Hai nàng nghe vậy thì cũng hiểu vì các nàng ngày trước đọc tiểu thuyết, cách duy nhất để không bị khống chế bởi kẻ khác là chỉ có mạnh lên là cách duy nhất.
Ngọc Anh lên tiếng: “Vậy nếu nhớ đến nàng thì sao anh không liên lạc với nàng đi!”
Thiên Long: “À ừ nhỉ! Anh đưa cho nàng cái điện thoại là vì lý do này mà nhỉ!”
Ngọc Anh thấy hắn như vậy thì thở dài nói: “Đúng là đồ ngáo đá mà! Đã bảo rồi, chơi đồ ít thôi!”
Thiên Long chỉ cười cười không nói gì, sau đó lôi điện thoại ra, hắn vào phần danh bạ chọn tên Tiêu Ngọc Sương rồi bắt đầu video call với nàng.
Nhưng mà ngay khi hắn bấm gọi thì dị biến xảy ra, ở cách hắn vài mét xuất hiện một quang trụ. Thiên Long và mấy người Ngọc Anh thấy vậy liền tò mò, Thiên Long tự hỏi
Thiên Long: “Hả? Bên trong hệ thống mà cũng xảy ra dị biến bất thường ư?”
Chỉ sau một lúc, quang trụ biến mất và trên đất xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn. Toàn thân nàng mặc một bộ chiến y màu đỏ, mái tóc dài màu xanh ngọc bích.
Nhưng lúc này nó hoàn toàn bị rối tung rối mù rồi, thân thể nhỏ bé của nàng cũng tồn tại không ít vết thương. Y phục cũng bị tổn hại có rất nhiều vết rách do đao kiếm tạo thành.
Dưới vết rách đó là từng vết thương đang rỉ máu ra, khuôn mặt nàng cũng hơi tái nhợt và đang thở dốc từng hồi.
Thiên Long nhìn về phía thân ảnh đó liền có cảm giác không ổn, hắn lập tức lao thẳng về phía thân ảnh bị thương kia.
Ngay khi đáp xuống cạnh đó, nhìn rõ được người vừa tới là ai thì lập tức Thiên Long hô lên
Thiên Long: “Ngọc Sương?”
Mấy người Ngọc Anh nghe thấy Thiên Long hô lên tên của người mà hắn vừa mới định gọi điện thì lập tức chạy tới chỗ hắn.
Thiên Long đưa tay bế Ngọc Sương lên, hắn hốt hoảng nói
Thiên Long: “Ngọc Sương! Ngọc Sương! Muội làm sao thế này? Là kẻ nào dám làm muội ra nông nỗi này hả? Ngọc Sương, muội nghe ta nói không?”
Thiên Long nhìn thấy nữ nhân của mình bị thương như này thì hắn gần như không nghĩ được gì nhiều. Hắn liên tục gọi tên nàng, nhìn về phía những vết thương và khuôn mặt tái nhợt của nàng thì Thiên Long lửa giận xung thiên.
Sát khí của hắn không nhịn được mà tỏa ra xung quanh, lượng sát khí khủng khiếp đến mức như muốn ngưng thực lại vậy.
Thiên Long nghiến răng nói: “Thằng chó nào dám! Thằng chó nào dám đả thương lão bà của ta, ta mà biết được tuyệt đối không để các ngươi chết một cách yên ổn đâu!”
Long có nghịch lân, Thiên Long cũng có, nữ nhân của hắn chính là nghịch lân của hắn. Chỉ cần động vào nữ nhân của hắn là sẽ khiến hắn cực độ phẫn nộ rất dễ rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Sát khí của hắn càng lúc càng kinh khủng, điều này cũng khiến Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến ở trong biệt thự giật mình lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Vừa mới đặt mông xuống mà lại có chuyện gì nữa đây!”
Lâm Nhược Thiến: “Lại có chuyện gì mà khiến tên ngốc này tức giận như này vậy?”
Dứt câu hai nàng liền xuất hiện ngay cạnh mấy người Ngọc Anh, Diệp Cơ lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Chuyện gì vậy?”
Lưu Thiên Hương hơi run vì sát khí của Thiên Long, nàng lên tiếng đáp
Lưu Thiên Hương: “Hình như là có kẻ đả thương một tỷ muội của chúng ta khiến nàng phải trốn vào đây! Anh Long biết được nên mới tức giận như vậy!”
Lâm Nhược Thiến: “Trước tiên thì nên bảo hắn bình tĩnh lại đi đã, chứ sát khí kinh khủng như này sẽ ảnh hưởng đến mọi người đó. Ngay cả hai người chúng ta cũng cản thấy khó chịu rồi!”
Ngọc Anh bên cạnh nghe vậy nói: “Để muội!”
Nàng lập tức đi tới bên cạnh Thiên Long, nàng thò tay lấy ra một chiếc giày nàng đang đi.
Tay giơ cao lên, “bốp” một tiếng, cả cái giày giáng thẳng vào đầu Thiên Long. Ngọc Anh quát lên
Ngọc Anh: “Cái tên đần này! Định làm hại mọi người ở đây à mà tỏa ra sát khí như vậy? Có thu lại ngay cho bà không hả?”
Mấy người Diệp Cơ thấy cảnh này thì khóe miệng giật giật nói
“Vậy cũng được à?”
Thiên Long bị Ngọc Anh đập cho một phát và mắng như vậy liền bừng tỉnh, quay ra nhìn nàng.
Ngọc Anh nói: “Còn không mau thu lại sát khí rồi nhanh chóng cho nàng ấy uống đan dược đi!”
Thiên Long nghe vậy liền giật mình nói: “À ừ! Cảm ơn em đã đánh thức anh nha!”
Hắn liền thu lại sát khí rồi lôi ra một viên Sinh Mệnh Đan nhét vào miệng Tiêu Ngọc Sương rồi sau đó giúp nàng luyện hóa dược lực.
Ngọc Anh ở sau thở dài thầm nói: “Haiz, đúng là chỉ cần người thân của anh ấy bị thương là y như rằng anh ấy không nhịn được mà mất kiểm soát mà!”
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu TLT!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.