Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 106 Giờ Thì Xong Rồi Đó! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 106 Giờ Thì Xong Rồi Đó!

Thiên Long: “A! Bỏ mọe, nhớ ra rồi! Quên mất nhân vật chính trong lần này!”
Lưu Thiên Hương nghe Thiên Long hét lên như vậy thì tò mò lên tiếng hỏi
Lưu Thiên Hương: “Ủa! Có chuyện gì sao? Sao anh tự dưng hét lên vậy?”
Thiên Long nghe Lưu Thiên Hương hỏi thì liền nói
Thiên Long: “Anh quên mất một tên rồi! Tên này là nguyên nhân chính để mà anh vác cái xác tới Lưu Gia lần này a!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy liền nói: “Không lẽ là tên Lưu Minh ư?”
Thiên Long gật đầu đáp: “Đúng vậy! Anh quên mất là lúc anh giả dạng tên Lưu Hải tiến vào Lưu Gia thì đó cũng là thằng lợn Lưu Minh kia nó té đi đâu đó!”
Lưu Thiên Hương: “Vậy không lẽ phải quay lại đó đợi hắn quay về sao?”
Thiên Long trầm ngâm nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói: “Anh cũng bó tay, chắc giờ cũng chỉ còn cách đó mà thôi! Haiz, biết thế lúc đó đặt một ấn ký lên người hắn, mệt thật nha!”
Lưu Thiên Hương: “Thôi thì chịu khó quay lại đó rình mồi vậy! Em chắc chắn là hắn lại đi bắt một cô gái nhà lành nào đó về để thỏa mãn rồi!”
Thiên Long nghe vậy thì nhíu mày nói: “Hừ! Nếu vậy thì ông mày đây sẽ đợi mày về bằng được! Sau đó ông mày sẽ cho mày sống không bằng chết. Được rồi, cùng ta quay lại Lưu Gia mà đợi con mồi quay lại thôi!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy thì gật đầu: “Vâng!”
Thiên Long và Lưu Thiên Hương liền đổi hướng bay, hai người quay ngược lại về Lưu Gia. Nhưng khi hai người vừa quay đầu thì bỗng một mảng không gian trước mắt vỡ toang ra như những mảnh gương vậy.
Không gian tan vỡ, để lộ ta mảng hư không vô cùng vô tân, từ trong đó một cánh tay trắng như tuyết, từng ngón tay thon dài lộ ra. Cánh tay đó đang xách một người, người này mặt mũi bầm giập, mắt môi sưng vù nhìn không ra là ai. Đặc biệt kẻ này không một mảnh vải che thân, bên dưới là côn thịt đã thụt lại như voi sun vòi.
Trong hư không kia phát ra tiếng nói yêu kiều: “Chàng không cần phải làm vậy đâu! Thiếp đem hắn về đây cho chàng rồi!”
Thiên Long nghe giọng nói đó thì liền hô: “Hả? Băng Băng, nàng vẫn ở đây ư?”
Người bên trong hư không đó chả ai khác ngoài Thủy Băng Băng, ban nãy nàng chưa hẳn là rời đi quay về Vạn Linh Học Viện. Nàng biết Thiên Long còn để sót một tên của Lưu Gia là Lưu Minh.
Vậy nên nàng liền mở thần thức bao trùm hầu hết Vân Thiên Đại Lục, chỉ trong chốc lát nàng đã phát hiện ra hắn. Ngay lập tức nàng phá vỡ một mảng không gian rồi thò tay vào.
Tại chỗ của Lưu Minh, hắn đang tại một phòng trọ, người hắn không một mảnh vải ở trên giường. Dưới hạ thân hắn là một cô gái đang liên tục khóc lóc van xin vì bị cái đó của hắn đang không ngừng ra vào tiểu huyệt của nàng.
Căn phong không ngừng phát ra những tiếng kêu “Bạch! Bạch! Bạch!” khiến ai nghe đều đỏ cả mặt.
Từ chỗ hai người kết hợp, máu huyết không ngừng chảy ra thấm đẫm một mảng giường. Cô gái kia không ngừng khóc lóc la lên
“Aaaaaaa! Đau quá, tha cho ta đi! Aaaaa, dừng lại đi mà, đau quá! Huhu, Á! Chết mất, ta sẽ chết mất AAAAAA!”
Lưu Minh càng nghe nàng cầu xin thì càng nhấp mạnh hông hơn, côn thịt càng dập mạnh vào sâu bên trong tiểu huyệt của nàng khiến nàng đau đớn vô cùng. Lưu Minh cười nói
Lưu Minh: “Khà khà la nữa đi! La to lên, như vậy ta càng thích. Ta sẽ chơi chết ngươi, đám nữ nhân các ngươi chỉ là món đồ chơi để bọn ta xài thôi kakaka!”
Cô gái kia nghe vậy thì càng khóc thét thảm thiết hớn
“KHÔNGGGGGG! Ai đó làm ơn cứu ta, cứu ta khỏi tên súc sinh này huhu”
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào bên má nàng khiến nàng không nhịn được thổ ra một ngụm máu. Lưu Minh nhìn nàng cười gằn nói
Lưu Minh: “Hừ! Con tiện nhân nhà ngươi dám chửi ta ư? Đã vậy ta cho ngươi chết luôn này!”
Dứt câu, hắn cầm hai chân cô gái đẩy lên phía trước rồi hắn cũng ưỡn người lên phía trước. Hông hắn đột nhiên tăng tốc độ nhấp và tăng thêm cả lực nhấp nữa.
Cô gái kia bị Lưu Minh dập mạnh vào tiểu huyệt hơn thì đau đớn vô cùng, nàng biết rằng dù có la như nào cũng không ai đến cứu. Nàng chỉ còn có thể cắn răng chịu từng phát dập mạnh đến từ Lưu Minh vào sâu bên trong nàng.
Mỗi một cú nhấp là có máu cùng dâm thủy văng ra từ chỗ hai người kết hợp. Cứ thế, Lưu Minh không chút giảm tốc độ nhấp vào sâu bên trong cô gái kia, đến khi cô gái kia hai mắt gần như không còn chút nào gọi là có hồn.
Lúc đó tên Lưu Minh mới chuẩn bị phóng xuất dương tinh vào bên trong cô gái. Nhưng đúng lúc đó, không gian bên cạnh hắn xuất hiện dao động, không gian vỡ ra, một cánh tay thò ra từ đó.
Bàn tay ngọc lạp tức tóm lấy cổ Lưu Minh, hắn chưa kịp phản ứng đã bị lôi cổ vào trong hư không rồi. Côn thịt cũng lập tức bị kéo ra khỏi tiểu huyệt cô nàng kia, ngay khi Lưu Minh bị lôi vào bên trong hư không, một luồng linh khí từ đó bay ra nhập vào cơ thể cô gái kia.
Luồng linh khí lập tức chữa lành cho nàng, cô gái kia cũng từ từ tỉnh dậy nhìn xung quanh thì không thấy tên Lưu Minh đâu. Nàng nhớ tới cảnh tượng ban nãy thì chỉ biết gục đầu xuống mà khóc thôi.
Còn về phần Lưu Minh thì bị Thủy Băng Băng lôi cổ tới chỗ nàng, hắn xuất hiện trước mắt Thủy Băng Băng. Nàng thấy tên chết tiệt này khỏa thân thì không để hắn phản ứng đã bị đập một trận bán sống bán chết.
Dương tinh đúng kiểu đi được nửa đường bị đập cho chảy ngược vào trong. Sau khi đập sấp mặt lờ Lưu Minh thì Thủy Băng Băng mới cảm nhận vị trí Thiên Long rồi mở không gian đưa Lưu Minh tới chỗ hắn.
Quay lại hiện tại!
Thiên Long thấy Thủy Băng Băng đưa Lưu Minh tới thì nói
Thiên Long: “Ồ! Cảm ơn lãi bà đại nhân nha! Nàng giúp ta tiết kiệm được kha khá thời gian a!”
Thủy Băng Băng tiếng nói vọng từ bên trong không gian ra
Thủy Băng Băng: “Không có gì! Chàng tiếp lấy hắn đi! Cầm một tên súc vật này trên tay cảm thấy bẩn tay quá!”
Dứt câu nàng ném Lưu Minh về phía Thiên Long, hắn liền chụp lấy cổ của Lưu Minh mà cầm. Thủy Băng Băng ném xong thì nói
Thủy Băng Băng: “Được rồi! Thiếp quay về học viện đây! Nhớ thường xuyên liên lạc với chúng ta đó, Tiên Nhi cũng muốn gặp chàng rồi đó!”
Thiên Long gật đầu đáp: “Được! Ta sẽ thường xuyên liên lạc với hai nàng! Đi đường cẩn thận nha!”
Thủy Băng Băng nói vọng ra từ hư không: “Ừm”
Ngay lập tức, không gian liền khôi phục lại như cũ, Thủy Băng Băng cũng rời khỏi đó và quay về học viện. Lưu Thiên Hương ở bên cạnh Thiên Long thấy tên Lưu Minh trần chuồng như này thì bực mình nói
Lưu Thiên Hương: “Hừ! Anh mau thiến hắn luôn đi, làm bẩn hết cả mắt em rồi!”
Thiên Long cười nói: “Này! Sau này em cũng phải đối mặt với cái của anh đó! Không lẽ lúc đó cũng đòi thiến anh?”
Lưu Thiên Hương bĩu môi nói: “Của anh thì khác! Em chưa có điên mà đòi thiến của chồng em nha! Em chỉ nhìn của mình anh thôi, chứ em mà thấy tên nào khác lộ ra trước mắt em thì em thiến luôn đó!”
Thiên Long nghe vậy thì cười đáp: “Được rồi! Lúc đó thì tính sau, còn tên này thì để cho lão bà của anh, người đã bị tên chó này phái người đi vây bắt nàng xử lí!”
Lưu Thiên Hương gật đầu nói: “Được! Nhưng trước hết thì cũng phải che đi chứ! Không lẽ anh định để các nàng bẩn hết cả thị giác à?”
Thiên Long nghe vậy thì cười nói: “Cũng đúng a! Vậy thì..”
Dứt câu, từ tay Thiên Long mọc ra cả đống dây leo, đống dây leo lập tức quấn chặt kín mít cả người tên Lưu Minh, chỉ để hở mỗi cái mũi của hắn.
Thiên Long quay ra nhìn Lưu Thiên Hương nói
Thiên Long: “Được rồi! Em muốn vào xem không gian hệ thống của anh cùng làm quen với mấy người kia không?”
Lưu Thiên Hương nghe vậy thì hai mắt sáng như vì sao, nàng lập tức gật đầu lia lịa nói
Lưu Thiên Hương: “Đương nhiên là có rồi! Em muốn xem trong đó như thế nào a!”
Thiên Long nghe vậy thì cười nói: “Được rồi! Vậy thì bám lấy anh đi!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy lập tức ôm chặt lấy hắn, ba người tính cả Lưu Minh lập tức biến mất giữa không trung.
Bên trong hệ thống!
Thiên Long, Lưu Thiên Hương và tên Lưu Minh lập tức xuất hiện giữa vườn của khuôn viên biệt thự.
Lưu Thiên Hương mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khung cảnh vô cùng sang trọng.
Hai mắt nàng sáng lên nói; “Oa! Anh cũng biết cách xây dựng đấy nhỉ! Khuôn viên biệt thự này đẹp quá đi à!”
Thiên Long cười nói: “Đương nhiên! Đừng coi thường trí tưởng tượng của một thằng otaku haha!”
Lúc hai người đang nói chuyện, từ trong căn biệt thự đám người Ngọc Anh đi ra. Thiên Long để ý thấy các nàng đi ra thì hô lên
Thiên Long: “Ta ở đây nè!”
Mấy người Ngọc Anh nghe thấy tiếng Thiên Long thì lập tức hướng về phía hắn, thấy hắn đang đứng cạnh một cô gái và một cục gì đó.
Các nàng lập tức đi tới, đặc biệt hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến.
Hai nàng dừng trước mặt hắn, Diệp Cơ lên tiếng
Diệp Cơ: “Không ngờ ngươi lại có bí mật động trời như vậy đó! Làm bọn ta lo bằng thừa không à!”
Lâm Nhược Thiến: “Đúng vậy a! Ngay cả Thủy Băng Tiên Tử – Thủy Băng Băng, viện trưởng Vạn Linh Học Viện – thế lực dường như đứng đầu Tinh Cầu mà cũng rơi vào ma trảo của ngươi!”
Thiên Long nghe vậy thì cười đáp: “Hì hì! Chính vì vậy ta mới bảo hai nàng không cần lo, ta xử lý được mà!”
Lúc này mấy người Ngọc Anh đi tới, Ngọc Anh chạy tới hưng phấn lên tiếng nói
Ngọc Anh: “Tỷ ấy ngầu thật đó! Chỉ với một cái phất tay đã thổi bay cả Lưu Gia rồi!”
Hương Linh cũng dùng một vẻ mặt hâm mộ nói: “Đúng vậy a! Quả không hổ là cường giả Độ Kiếp Kỳ a! Mà lão công cũng không kém a, vậy mà lại có thể thu được nàng về tay!”
Hi Vũ cùng hai người Hồng Mị và Thủy Linh thì chỉ gật đầu cảm thán mà thôi, không quá kích động như hai nàng.
Diệp Cơ cùng Lâm Nhược Thiến cũng phải gật đầu cảm thán
Diệp Cơ: “Đúng là rất mạnh! Nhìn thấy một đòn đó thôi mà ta cảm thấy đúng là thực sự khủng khiếp a!”
Lâm Nhược Thiến: “Ừm! Mà có nàng chống lưng thì tên ngốc này thoải mái đi ngang tại Tinh Cầu này rồi!”
Thiên Long nghe vậy chỉ cười cười không nói gì. Lúc này Ngọc Anh để ý đến Lưu Thiên Hương thì lên tiếng
Ngọc Anh: “Lại một người nữa rơi vào ma trảo của tên chết tiệt này rồi a!”
Nàng đưa tay ra véo mạnh éo Thiên Long, chả hiểu sao hắn đã Lục Cấp Thể Tu rồi mà vẫn đau đến đổ mồ hôi. Thiên Long chỉ cố gặng cười nói
Thiên Long: “Các nàng làm quen với nhau đi! Còn Thiến Thiến nàng theo ta!”
Thiên Long thoát khỏi bàn tay của Ngọc Anh, hắn nắm lấy tay Lâm Nhược Thiến rồi kéo nào ra một phía cùng với cục dây leo quấn Lưu Minh.
Ra một góc, Lâm Nhược Thiến nói: “Có chuyện gì sao?”
Thiên Long nghe nàng thì lập tức quẳng tên Lưu Minh ra trước mặt nàng nói
Thiên Long: “Đây chính là tên Lưu Minh đó! Hắn chưa chết đâu, mạng hắn tùy nàng quyết định a!”
Dứt câu, Lâm Nhược Thiến liền lộ ra vẻ tức giận, nàng lấy ra một thanh kiếm, một đường cắt bỏ đống dây leo.
Nàng định gọi tỉnh Lưu Minh dậy để mà cho hắn biết mạng hắn sắp chấm dứt tại đây rồi. Thiên Long thấy vậy thì liền hô
Thiên Long: “Khoan đã! Hắn không có mặ…….”
Thiên Long định bảo hắn không mặc đồ nhưng mà đã muộn rồi. Cả cơ thể Lưu Minh lộ ra trước mắt Lâm Nhược Thiến, nàng liền quát lên
Lâm Nhược Thiến: “Asaaaaaa! Tên khốn kiếp này!!!!!”
Thiên Long: “……quần áo!”
Xoẹt!
Một đường kiếm lóe lên, Lưu Minh đang bất tỉnh cũng phải bừng tỉnh hét lên
Lưu Minh: “Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Một tiếng kêu thảm thiết, theo đường kiếm thì con giun của Lưu Minh cũng rời bỏ Lưu Minh mà đi.
Một đường máu phun ra, Thiên Long bên cạnh cũng phải suýt xoa ôm lấy hạ bộ.
Không dừng ở đó, bì không muốn bẩn mắt thì Lâm Nhược Thiến đã vung hàng ngàn đường kiếm khiến Lưu Minh tan thành từng mảnh nhỏ rơi rụng xuống đất.
Mặt đất xuất hiện một vũng máu lớn thấm đẫm cả cỏ cây hoa lá. Thiên Long thấy vậy thì chỉ biết cười khổ nghĩ
Thiên Long: “Cuối cùng thì vẫn để hắn chết dễ dàng quá! Cô nàng này đúng là hấp tấp a! Mà thôi giờ thì cũng xong rồi đó!”
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu TLT!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.