Sương Sương Hệ Thống Từ Đấu La Bắt Đầu – Chương 34 Phất Lan Đức – Botruyen

Sương Sương Hệ Thống Từ Đấu La Bắt Đầu - Chương 34 Phất Lan Đức

Sáng sớm ngày hôm sau, đang nằm mộng đẹp Trần Hạo cũng là bị gọi cho tỉnh, hung thủ là Đường Tam.
Đường Tam như thường ngày, sáng sớm liền thức dậy đi thu về ám khí, tu luyện Tử Cực Ma Đồng rồi mới trở về, cảm thấy đã đói bụng nên đến gọi Trần Hạo cùng đi ăn sáng.
Mở cửa ra, Trần Hạo một cái lười biếng vươn người, bình thường hắn cũng dậy rất sớm, lần này coi như ngoại lệ.
Đạt tới Hồn Thánh, hầu như tất cả năng lực của Cửu Vĩ lẫn Sharingan đều đã được mở khoá, cũng nên bắt đầu tăng lên nhục thân trình độ. Vì thế, hắn cả đêm đem hồn lực áp súc luyện thể, đến gần sáng mới chợt mắt được một chút, đến cấp độ này của hắn, hoàn toàn có thể không ngủ mấy ngày nhưng ngủ vẫn tốt hơn không a.
“Hạo ca, ngươi đã tỉnh.” Đường Tam nhìn đến Trần Hạo, cũng là mỉm cười lên tiếng.
Trần Hạo gật đầu, cũng không nói nhiều cùng Đường Tam đi đến gọi Tiểu Vũ các nàng cùng đi.
Hai nàng đêm qua nghe được động tĩnh liền chạy đến Trần Hạo bên này, bất quá lại không gặp được hắn nên trong lòng có chút gấp nếu không phải bị các lão sư trong học viện ngăn lại thì chắc các nàng đã lập tức phóng đi tìm hắn rồi.
Đợi đến khi Trần Hạo trở lại thì các nàng đã gấp không được tiến đến tra khảo một hồi, Trần Hạo biết các nàng lo lắng nên cũng là không giấu diếm đem chuyện phát sinh đêm qua nói ra một lượt, từ Triệu Vô Cực bị đánh tới chuyện hắn cùng Đường Hạo tiến hành giao chiến.
Nói đến Đường Hạo, hắn thật ra là đến cáo biệt, những năm này hắn một mực tại âm thầm chú ý Đường Tam an toàn, hiện tại Đường Tam đã tiến vào Sử Lai Khắc học viện, hắn cũng có thể yên tâm đi làm việc cần làm.
Sau khi gây nên động tĩnh lớn như vậy thì Đường Hạo cũng liền rời đi, dù sao người nơi khác cũng đã chú ý tới bên này, ở lại lâu chỉ tổ gây thêm phiền phức.
Đem mọi chuyện nói qua một lượt thì Tiểu Vũ, Tiểu Băng hai người mới chịu tha cho, xong thì ai về phòng nấy không có chuyện gì xảy ra, các nàng mới nếm qua mùi lạc thú cũng rất muốn tiếp tục nhưng bất quá các nàng vẫn là nhịn xuống vì lý do hắn cần được nghỉ ngơi, Trần Hạo đã cố thể hiện không sao nhưng các nàng vẫn là khăng khăng lắc đầu nên Trần Hạo cũng là bất đắc dĩ.
Rất nhanh, Trần Hạo, Đường Tam hai người đã đến kí túc xá của Tiểu Vũ. Hai người không có trực tiếp đi vào mà đứng ở bên ngoài, dù sao đây là ký túc xá nữ nên cũng không muốn ảnh hưởng người khác.
Không đợi Trần Hạo lên tiếng thì cửa đã mở, Tiểu Vũ từ bên trong đi ra nhìn thấy Trần Hạo liền mỉm cười.
“Ca..”
Tiểu Vũ sau một đêm nghỉ ngơi đã hoàn toàn khỏi hẳn, trở lại bộ dáng hoạt bát đáng yêu như thường ngày.
Theo sau là Tiểu Băng một bộ lười biếng đi ra thẳng đến Trần Hạo trước người liền ôm lấy hắn mặt kệ bên cạnh còn Đường Tam đang nhìn.
Đường Tam thì quen rồi nên cũng không ngạc nhiên gì.
Trần Hạo cười cười xoa đầu nàng cưng chiều: “Đói bụng rồi đi, chúng ta cũng nên đi ăn thôi. À, Vinh Vinh các nàng đâu?” Trần Hạo nhìn sang Tiểu Vũ hỏi.
Tiểu Vũ lúc này sực nhớ ra lập tức hướng Trần Hạo ra hiệu một cái, nói: “Vinh Vinh các nàng còn đang tu luyện, không nên làm ầm ĩ. Chúng ta đi trước thôi.”
Tiểu Vũ lập tức kéo tay Trần Hạo cùng Tiểu Băng, sau lưng là Đường Tam nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, Đường Tam cũng có nhắc đến chuyện đêm qua, có hỏi Trần Hạo có hay không biết chuyện gì, bất quá Trần Hạo đều lắc đầu, chuyện này vẫn nên để Phất Lan Đức tên kia giải quyết đi.
Bốn người vừa mới đến ngày hôm qua, đối với Sử Lai Khắc học viện không quen thuộc. Cuối cùng cũng chỉ có thể xem nơi nào có khói bếp bay lên mà tìm tới.
Thôn cũng không lớn, đi tới đi lui, bọn họ bất giác đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện.
Bên này Sử Lai Khắc học viện rất yên tĩnh, nhưng bên kia thôn dân đã lu bù trong công việc. Mặt trời mọc là đã ra đồng. Đây là thói quen bình thường của nhà nông.
Một bên vừa đi vừa tìm thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang cãi nhau.
Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân, trên người mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân.
Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, cùng với Trần Hạo đám người không sai biệt lắm. Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc cắt ngắn, mắt nhỏ, trên mặt rung rinh thịt mỡ, trông cũng có vài phần khả ái. Còn đặc biệt tăng thêm hai hàng ria mép, nhìn ra dậy thì sớm.
Nhìn thấy hai người này, Trần Hạo liền biết tên mập mạp kia là Mã Hồng Tuấn, người đáng thương nhất trong Sử Lai Khắc Thất Quái (cái này chắc là tự hiểu đi). Cùng cô gái đối diện kia là bạn gái hắn Thúy Hoa.
Nhìn hai người cãi nhau, Tiêủ Vũ các nàng cũng là hứng thú nhất thời cơn đói cũng tạm quên đi, tiến tới một bên ăn hột dưa xem phim.
Bên kia cãi vã sau cùng đến hồi cao trào, Mã Hồng Tuấn rốt cuộc ra ray, tay béo vung ra chuẩn xác kéo lấy Thúy Hoa cánh tay, chuẩn bị giở trò ‘ĐỒI TRỤY’.
Thúy Hoa như con thỏ bị kinh hoàng, một mặt cầu khẩn van xin: “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”
Tiểu Vũ cùng Tiểu Băng rốt cuộc không xem nổi nữa, lập tức bước ra ngoài, nhìn hai người khí thế tràn ngập, Trần Hạo muốn cản lại thôi. Tiểu Vũ ngón tay chỉ thẳng Mã Hồng Tuấn: “Dừng tay!”
Mã Hồng Tuấn cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt nhìn lại. Mã Hồng Tuấn đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng: “Thật là xinh đẹp! Còn là hai tiểu mỹ nhân! Sao? Các ngươi muốn thế chỗ cho nàng ta, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”
“Thối lắm.” Vừa mới làm anh hùng đã muốn bị quái vật chà đạp, Tiểu Vũ nhất thời giận giữ, Trần Hạo nhướng mày thấy Tiểu Vũ muốn lao lên liền ngăn nàng lại.
“Để ta.” 
Phát hiện Trần Hạo sắc mặt không tốt, Tiểu Vũ liền không nói nhiều, lại có chút hưng phấn cùng Tiểu Băng đứng sang một bên xem.
Trần Hạo cũng không có để ý tới Tiểu Vũ biểu hiện, bước tới phía trước nhìn Mã Hồng Tuấn lạnh nhạt nói: “Ta vốn cũng không muốn xen vào, thế nhưng nữ nhân của ta ngươi lại muốn các nàng trở thành bạn gái của ngươi, đây chính là tìm chết nhịp điệu.”
“Khẩu khí không nhỏ a” Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng, phát hiện người đến là một tên đẹp mã về sau liền càng thêm khinh thường cùng hiện ra vài phần địch ý, nhếch mép nói.”Tiểu tử, ngươi là ai, là các nàng nam nhân sao? Nếu ngươi nhường cho lã-…”
Ầm!
Lời còn chưa nói hết đã bị Trần Hạo một cước đạp bay. Trần Hạo nhưng là biết tiếp theo hắn muốn nói gì. Nhúng chàm vợ anh, đáng thương cũng phải đánh.
Mã Hồng Tuấn bị đạp bay có chút mộng bức, trên mặt đất kịch liệt va chạm đến đầu óc cũng làm cho choáng váng, cuối cùng trượt hơn mười mét hắn mới miễn cưỡng dừng lại.
Lấy lại tinh thần, Thúy Hoa có chút hoảng hốt, lập tức mở miệng nói: “Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa…”
Vừa nói, Thúy Hoa chạy tới nâng lên Mã Hồng Tuấn cánh tay, giúp hắn phủi bụi đất dính trên người ra: “Ngươi thế nào rồi?”
Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng: “Vẫn còn chưa chết được.”
Đẩy ra Thúy Hoa, Mã Hồng Tuấn hai mắt chòng chọc nhìn lấy Trần Hạo, sờ lên trên má in nguyên hình dép lào hắn nhất thời nổi giận: “Khốn kiếp.”
Mã Hồng Tuấn khẽ quát một tiếng ” Phượng Hoàng phụ thể…”
Nghe được hai chữ Phượng Hoàng, bên ngoài quan chiến Đường Tam cùng Tiểu Vũ có chút giật mình.
Bất quá Mã Hồng Tuấn sau khi phóng thích Vũ hồn, Phượng Hoàng phụ thể sau. Tiểu Vũ liền nhịn không được cười ra tiếng.”Tiểu Băng, muội xem có con Phượng Hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà đất hơn.”
“Đúng vậy, một con gà mái béo ục ịch” Tiểu Băng cười vui vẻ, cùng Tiểu Vũ một bộ rất là ăn ý.
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là Phượng Hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: “Ngươi nói ai là gà đất?”
“Đệ nhất Hồn kỹ: Phượng Hoàng Hoả Tuyến.”
Hai tay hắn vung lên một, cái Hồn hoàn màu vàng sáng lên. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ các nàng bắn tới.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
“Hừ” Trần Hạo sắc mặt trầm xuống, vậy mà dám bên cạnh hắn công kích các nàng.
Tay trái đưa ra, chuẩn xác ngay ngọn lửa bay tới cho ngăn trở, bắt lấy nằm gọn trong lòng bàn tay.”Hoả diễm nhiệt độ không tệ.”
“Cái này, sao có thể.” Mã Hồng Tuấn kinh dị một tiếng, động tác cũng thoáng dừng lại, ánh mắt có chút khó tin, vậy mà có thể ngăn trở hắn ngọn lửa công kích, còn là bằng tay không nắm lấy.
Trần Hạo lúc muốn tán đi trong tay ngọn lửa thì phát hiện sâu bên trong Vũ hồn Cửu Vĩ có động tĩnh, dụng tâm cảm nhận một chút, Trần Hạo không khỏi mỉm cười, lập tức phóng thích ra mình Vũ hồn, một đạo thân ảnh Cửu Vĩ cao tới hơn bảy mét hiện ra sau lưng.
Trần Hạo liền đem đạo hoả tuyến kia ném cho Cửu Vĩ sau lưng. Ở mọi người nghi hoặc thời điểm, Cửu Vĩ đột nhiên há miệng đem đạo tử sắc hoả diễm nuốt vào.
Nhất thời mọi người một trận giật mình, lúc này mới phát hiện trên người Cửu Vĩ ngọn lửa vốn màu vàng có chút đỏ nhạt vậy mà trở nên sẫm màu hơn một chút.
Cảm nhận Cửu Vĩ hoả diễm biến hoá, Trần Hạo gật đầu hài lòng, vốn Cửu Vĩ hoả diễm phẩm chất so với hoả diễm của Phượng Hoàng có chút kém nhưng ngược lại uy lực lại cao, bây giờ cắn nuốt xong hoả diễm của Phượng Hoàng mặt dù không phải thuần hoả diễm của Phượng Hoàng nhưng cũng làm phẩm cấp hoả diễm của Cửu Vĩ tăng lên một bậc lại có thêm hiệu quả khó dập tắt của nó.
“Hạo ca Vũ hồn thật lợi hại! Vậy mà có thể cắn nuốt hỏa diễm của người khác, tựa hồ còn tăng lên hoả diễm của bản thân!” Đường Tam giật mình kinh thán, đối với Trần Hạo Vũ hồn càng thêm có nhận biết.
“Hắc hắc, gà mái mập mạp hình như phóng hoả không hiệu quả nhỉ?” Tiểu Vũ thấy Mã Hồng Tuấn sắc mặt xấu xí liền không nhịn được cười.
“Hừ. Là hoả diễm của Phượng Hoàng.” Tiếp tục bị gọi là gà, Mã Hồng Tuấn rất là tức giận trừng nàng một cái, tiếp lấy ánh mắt lăng lệ nhìn Trần Hạo.
Hoả diễm của Phượng Hoàng đều có thể cắn nuốt, còn tăng lên hoả diễm của bản thân. Hắn lần này coi như gặp phải khắc tinh. Tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa.
“Thế nào? Tiếp tục sao?” Trần Hạo âm thanh vang lên.
Ách!
Mã Hồng Tuấn rốt cuộc lúng túng.
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Trần Hạo, béo, các ngươi đang làm gì?”
Người tới chính là Đới Mộc Bạch.
“Đới lão đại.” Mã Hồng Tuấn kinh hỷ kêu lên một tiếng liền chạy đến.
Thấy Mã Hồng Tuấn biểu hiện khác thường hắn không khỏi nhíu mày.
“Đới lão đại, mau, giúp lão tử giáo huấn hắn, tên đẹp mã này dám phá hư chuyện của lão tử, nhất định phải cho-..ó…”
Còn không đợi hắn nói xong, Đới Mộc Bạch một chân đem Mã Hồng Tuấn đạp bay.
“Đ-Đới lão đại..” Lại bị đạp bay, Mã Hồng Tuấn lần nữa mộng bức, bên má lại in thêm nhãn hiệu mới.
Đới Mộc Bạch tức giận, hung hăng trừng chết hắn: “Giúp ngươi? Ngươi là muốn hại ta? Ta đánh còn không lại, như thế nào có thể giúp ngươi!”
Ách!
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc. Hắn lợi hại như vậy sao? Ngay cả Đới lão đại còn đánh không lại.
Đới Mộc Bạch nhìn sang Trần Hạo mấy người cười nói: “Ta nghĩ trong chuyện này hẳn là một cái hiểu lầm.” Sau đó ánh mắt có chút quái dị nhìn sang Thúy Hoa:” Thúy Hoa cô nương, ngươi cũng không chịu nổi hắn sao?”
Thúy Hoa đỏ mặt, gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Lần này Mã Hồng Tuấn cũng không giữ nàng ta nữa, chỉ là sắc mặt có hơi sa sút một chút.
Đường Tam đi tới bên cạnh Đới Mộc Bạch, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Nhìn Mã Hồng Tuấn một bộ thiếu ‘Dinh Dưỡng, Đới Mộc Bạch cười một tiếng: “Vẫn là ta tới nói đi.”
Tiếp đó vừa đi Đới Mộc Bạch vừa nói sự tích Mã Hồng Tuấn cho Đường Tam đám người nghe, chim non Đường Tam thì thần sắc quái dị, còn Tiểu Vũ các nàng tuy đã trải qua nhân sinh sung sướng nhất sự tình nhưng cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Có Đới Mộc Bạch dẫn đường, Trần Hạo đám người cũng tới được nơi gọi là thực đường.
Cũng vừa lúc gặp Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh đi đến.
“Tiểu Vũ, Tiểu Băng, bên này..” Ninh Vinh Vinh phất tay lên tiếng.
Có lẽ là vì đêm qua cùng nhau ngủ chung, nên khi thấy Tiểu Vũ cùng Tiểu Băng, các nàng liền tụm lại cùng nhau nói chuyện rất thân thiết, liền Chu Trúc Thanh cũng bớt lãnh đạm đi. Mà đề tài nói chuyện của các cô gái đương nhiên là Mã Hồng Tuấn rồi.
Vốn còn thèm nhỏ dãi Mã Hồng Tuấn, phát hiện các nàng ánh mắt khác thường nhìn mình liền hỏng.
Vào trong thực đường các nàng liền chọn ngồi chung một chỗ.
Cái gọi là thực đường kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc dù các món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.
Trong bữa ăn, Tiểu Vũ hầu như đều nhìn lấy Trần Hạo, hiển nhiên là ăn không ngon.
Tiểu Vũ: “Ca, ta ăn không ngon…”
Tiểu Băng: “Ca, ta cũng vậy…”
Ninh Vinh Vinh dù sao cũng là tiểu công chúa, ăn uống trước đây đều là món ngon đặc biệt, lần này đồ ăn nàng ăn rất ít, nghe Tiểu Vũ các nàng bãi công làm nũng cũng liền học theo, nghĩ nghĩ, có một cái ca ca thật tốt, lúc nào cũng có thể làm nũng để được yêu thương.
Chu Trúc Thanh thì im lặng, chỉ là đũa đã dừng lại, không tiếp tục ăn nữa, hiển nhiên cũng đang đợi hắn.
Trần Hạo bất đắc dĩ, vẫn là cái kia tự mình ra tay đi. Mượn nhờ bếp ở đó, Trần Hạo làm thêm vài món cho Tiểu Vũ các nàng.
Trần Hạo trù nghệ tuy không gọi là cao thủ gì nhưng đồ ăn hắn làm vẫn là tương đối mỹ vị.
Bên kia Đới Mộc Bạch, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn dùng ánh mắt cá chết nhìn lấy Trần Hạo. Mã Hồng Tuấn càng thêm dị ứng Trai đẹp, hận không thể treo lên đánh cho bỏ ghét, trong miệng trù ẻo liên tục. Đới Mộc Bạch trong mắt bắn ra quang mang, không biết suy nghĩ cái gì.
Ăn xong về sau, cũng vừa lúc tiếng báo hiệu tập hợp vang lên, đám người liền cùng nhau tiến về quảng trường.
Không bao lâu, bọn họ cũng đi tới học viện quảng trường lớn, nữ hài nhóm thì tụ tập một chỗ nói chuyện vui vẻ, đúng lúc thấy được Áo Tư Tạp xuất hiện.
Nhìn thấy hắn đám người suýt chút không nhận ra, bởi vì lúc này hắn đã cạo sạch râu, không còn râu trông bộ dạng của hắn khác hẳn. Đúng là đẹp trai hơn, mắt sâu, mày ngọc, so với Đới Mộc Bạch chỉ có hơn chứ không kém, ừm? Có thể cùng Trần Hạo một trận chiến.
“Râu của ngươi?” Nhịn không được, Đường Tam chỉ vào hắn mà nói.
Áo Tư Tạp cười hắc hắc, rồi thấp giọng nói: “Chẳng phải là có mấy vị mỹ nữ mới đến à, không sáng láng một chút sao có thể khiến họ chú ý được.”
Chu Trúc Thanh nghe thấy khẽ phát ra một tiếng khinh thường.
Tiểu Băng, Tiểu Vũ thì cười rôm rả.
Đới Mộc Bạch nhìn mấy người một chút liền ho khan hai tiếng, bắt đầu vì mọi người giới thiệu lẫn nhau.
Bất quá khi Đới Mộc Bạch giới thiệu tới Chu Trúc Thanh thời điểm rõ ràng thấy nàng khó chịu còn có nhàn nhạt chán ghét. Đới Mộc Bạch cũng chỉ cười khổ.
Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp cũng tự nhiên nhìn ra, túm tụm một chỗ nhìn nhà mình Đới lão đại bất đắc dĩ bộ dáng liền cười hả hê nói: “Xem ra Đới lão đại cũng phải nếm mùi thất bại a. Hắn đối với tán gái cũng có không ít thủ đoạn vậy mà lần này đã bị đả kích lớn rồi. “
Đới Mộc Bạch lựa chọn không nghe, cùng bọn hắn nói chuyện chỉ càng thêm mất hình tượng.
“Viện trưởng đã đến!”
Nghe Đới Mộc Bạch âm thanh, mọi người liền quay lại thì thấy đang đi tới là một vị trung niên nam tử đeo mắt kiến.
Nhìn thấy người này, bên cạnh Đường Tam hơi kinh ngạc một chút.
Tiểu Vũ nhìn nhìn người đi tới hỏi: “Vị này là chúng ta viện trưởng sao?”
“Đúng vậy, ông ấy chính là viện trưởng của học viện chúng ta, chính là người sáng lập Sử lai Khắc học viện. Tứ Nhãn Miêu Ưng Phất Lan Đức, là một vị Hồn Thánh cấp bảy mươi tám. Là nhân vật còn mạnh hơn  Triệu lão sư. Hơn nữa ông ấy còn có thú Vũ hồn loại phi hành. Đây là điều rất hiếm gặp trong giới chiến Hồn sư.” Áo Tư Tạp nghe Tiểu Vũ hỏi, lập tức nhiệt tình lên tiếng giải thích.
Tiểu Vũ, Đường Tam mấy người gật gật đầu. Đường Tam cảm thán: “Câu ‘Chỉ thu quái vật, không thu người bình thường’, không ngờ là do ông ấy nói ra.”
Lúc này, Phất Lan Đức đã đi tới, cước bộ dừng lại, ánh mắt đảo qua một lượt chín người. Sau đó, âm thanh khan khan mang vài phần từ tính vang lên: “Năm nay rất tốt, chúng ta lại có thêm sáu tên tiểu quái vật nữa. Ta, Sử Lai Khắc học viện viện trưởng – Phất Lan Đức, thay mặt học viện hoan nghênh các ngươi đến đây. Lát nữa, các ngươi mỗi người giao ra một trăm kim tệ cho Lý lão sư phụ trách tài vụ.” Dừng một chút, Phất Lan Đức nói tiếp: “Hồn sư hệ phụ trợ trên chiến trường, nếu không có người bảo vệ thì nguy hiểm cực lớn, cho nên, bỏ chạy là tố chất mà các ngươi bắt buộc phải có. Áo Tư Ca. Ninh Vinh Vinh.”
Áo Tư Tạp cùng Ninh Vinh Vinh đồng loạt đứng ra.
Phất Lan Đức nhìn hai người, nói: “20 vòng, bắt đầu từ bây giờ. Trước giờ cơm trưa mà không chạy xong thì đừng đến ăn cơm nữa.”
Áo Tư Tạp có chút trợn mắt, bất quá vẫn là cùng Ninh Vinh Vinh gật đầu.
Lúc này Phất Lan Đức đẩy lên mắt kiến, cười mà không phải cười nhìn lấy Trần Hạo, sau đó một bộ nghiêm túc nói: “Trần Hạo, nhiệm vụ này do ngươi tới phụ trách, ngươi có toàn quyền quyết định, nếu bọn họ không hoàn thành, trách nhiệm do ngươi gánh lấy. Ngươi, có làm được không?”
Áo Tư Tạp hai người kinh ngạc nhìn Phất Lan Đức lại nhìn sang Trần Hạo.
Trần Hạo khoé miệng nhếch lên, thầm mắng một tiếng cáo già, người khác có lẽ không biết hắn chủ ý, nhưng Trần Hạo tự nhiên biết Phất Lan Đức đây là muốn đổ cái nồi này lên đầu hắn. Bất quá Trần Hạo vẫn là gật đầu.
“Không vấn đề.” Trần Hạo cười nói.
“Vậy được, Áo Tư Ca, lần này do ngươi dẫn đường.” Phất Lan Đức gật đầu liền quay người rời đi hướng phía Đường Tam.
“Vâng~~” Áo Tư Tạp âm thanh có chút không tình nguyện đáp, sau đó quay sang Ninh Vinh Vinh phất tay: “Đi thôi.”
Trần Hạo, Tiểu Vũ, Tiểu Băng ba người cũng đi theo.
Nhìn Trần Hạo đi xa, Phất Lan Đức khoé miệng khẽ nhếch, trong mắt loé lên một tia quang mang giảo hoạt. Sau đó quay sang một bên Đới Mộc Bạch đám người: “Mộc Bạch.”
“Viện trưởng.” Đới Mộc Bạch đáp một tiếng, hắn tựa hồ rất tôn kính, thậm chí mang theo vài phần sùng bái.
Phất Lan Đức nói: “Lát nữa ngươi nói một chút quy định của học viện cho các học viên mới đến. Sau đó các ngươi tự trở về nghỉ ngơi, làm cho trạng thái của mình khôi phục lại tốt nhất trình độ. Tiết học đầu tiên của ngày hôm nay sẽ bắt đầu vào buổi tối.”
“Vâng, viện trưởng” Đới Mộc Bạch gật đầu.
Đám người dần dần tán đi, liền Đường Tam chuẩn bị rời đi thời điểm, thì Phất Lan Đức lên tiếng: “Ngươi, một mình theo ta lại đây.”
Đường Tam gật đầu, nhanh chóng cùng với Phất Lan Đức hướng bên trong học viện đi đến.
Lúc này, Thất Bảo Lưu Ly Tông, nghị sự đại điện.
Trên chiếc ghế ngọc ở chính giữa Đại điện có 1 người đang ngồi, người này mặt như quan ngọc, tướng mạo nho nhã ôn hào, một thân trường bào áo trắng không nhiễm chút bụi. Lúc này, hắn đang nhìn xuống một thanh niên mặc trang phục màu trắng đang quỳ.
“Hồi bẩm tông chủ, tiểu thư đã đến Sử Lai Khắc Học Viện, cũng thành công tiến vào.” Người quỳ bên dưới cung kính nói..
Trung niên nhân gật đầu, hỏi: “Tình hình Sử Lai Khắc thế nào?”
“Học viện Sử Lai Khắc có một số cường giả Hồn Đế và ít nhất một Hồn Thánh toạ trấn, thuộc hạ không thể thăm dò sâu hơn. Nhưng bức thư mà ngài dặn dò đã được lão sư của học viện chuyển đến tay của viện trưởng rồi. Còn có…” Nói tới đây, người trẻ tuổi hơi dừng một chút.
“Còn có cái gì?” Trung niên nam tử hỏi lại.
“Chính là đêm qua tại một rừng cây bên ngoài Sử Lai Khắc Học Viện có dấu tích chiến đấu, dựa theo hồn lực ba động còn sót lại, ít nhất là từ một gã có thực lực Hồn Đấu La cấp bậc.”
“Hồn Đấu La?” Ninh Phong Trí nhíu mày: “Chẳng lẽ là Phất Lan Đức tên kia đã đột phá?”
“Ngươi về tiếp tục điều tra, cũng nhiều hơn nhìn tiểu thư một chút, có chuyện gì lập tức quay về bẩm báo. Được rồi, ngươi có thể rời đi.”
“Vâng, tông chủ.” Người trẻ tuổi nhanh chóng thối lui.
Đúng lúc này, một cỗ gió mạnh đột nhiên thổi tung cánh cửa đại điện ra.
Một thanh âm vang vọng toàn đại sảnh “Phong Trí, ngươi yên tâm để Vinh Vinh ở ngoài một mình như thế sao?.”
Theo sau là một người đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào như trẻ con, chân đạp phi kiếm như một luồn gió từ cửa đại điện bay vào.
Ninh Phong Trí nhìn người đến có có chút cung kính, làm thế mời rồi cười nói: “Kiếm thúc..”
Mà người được gọi là Kiếm thúc này chính là một trong hai vị Phong Hào Đấu La đang toạ trấn tại Thất Bảo Lưu Ly Tông, Kiếm Đấu La Trần Tâm. Kiếm Đấu La tùy ý theo đó ngồi xuống một cái ghế gần đó, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ, học viện Sử Lai Khắc có thể dạy tốt hơn chúng ta?”
Ninh Phong Trí cười nói: “Kiếm thúc, thúc yên tâm, viện trưởng của Sử Lai Khắc là chủ chiến trong Hoàng Kim Thiết Tam Giác năm xưa, Vinh Vinh sẽ không sao đâu.”
“Yên tâm? Không phải vừa rồi có báo cáo, bên ngoài Sử Lai Khắc Học viện có dấu tích chiến đấu, còn là Hồn Đấu La cấp bậc chiến đấu sao?” Kiếm Đấu La lập tức lắc đầu: “Không được, ta phải đi đón Vinh Vinh trở về. Nó ở bên ngoài ta không yên tâm.”
Ninh Phong Trí nhíu mày, tựa hồ cũng có một chút lo lắng, bất quá vẫn là nói: “Chuyện này cháu đã cho người đi điều tra cùng nhìu hơn chú ý đến nó. Với lại, Kiếm thúc cùng Long thúc nuông chìu nó quá rồi, mới khiến bây giờ không ai quản giáo được nó. Để nó ra bên ngoài được người khác dạy dỗ, có lẽ có thể thay đổi được.”
Kiếm Đấu La có chút khí đập tay lên thành ghế, ngữ khí đe doạ: “Ai nói chúng ta chìu hư Vinh Vinh, ta phải nói chuyện tử tế với kẻ đó.”
Ninh Phong Trí đứng dậy, nhìn Kiếm Đấu La, ngữ khí quả quyết nói: “Kiếm thúc, cho dù thế nào thúc cũng phải nghe cháu lần này, để cho tiểu ma nữ của chúng ta ra ngoài rèn luyện. Không thể cứ để mặc nó muốn làm gì làm nấy như thế nữa.”
Thở dài, Kiếm Đấu La đứng lên, nhìn Ninh Phong Trí lại hừ một tiếng, bước lên phi kiếm, lúc chuẩn bị rời đi lại nói: “Vinh Vinh mà có chuyện, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Xong liền như con gió bay đi, đến nhanh chóng, đi còn nhanh hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.