“VÔ ĐỊCH CHIẾN KỸ: THÔNG ĐÍT LIÊN SÁT.”
Grào!!
Vô luận là tốc độ, sức mạnh hay phòng ngự của Kim Quang Thử, đều hơn xa Trần Hạo, nhưng biết vận dụng điểm yếu của đối thủ, Trần Hạo đã gây ra được sát thương lớn nhất. Dù trâu bò đến đâu thì phần đít vẫn là nơi yếu điểm trí mạng.
Bị thông đít, Kim Quang Thử kêu lên một tiếng thê lương vang vọng khắp Tinh Đấu Đại Sâm Lâm làm toàn bộ Hồn thú đều cảm thấy thật thốn.
Kim Quang Thử đau đớn điên cuồng phá hoại, đất đai xung quanh đều bị quấy động cho lõm xuống, nhưng nó càng vận động, vết thương lại càng trở nên trầm trọng, mất máu càng nhiều, độc tố không được khống chế, theo đó lan tràn ra toàn thân. Không bao lâu, tiếng động yếu dần đến khi hoàn toàn biến mất, Kim Quang Thử kiệt sức xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Không có thông báo vang lên chứng tỏ kia chỉ Kim Quang Thử còn chưa có chết, Trần Hạo cũng thật cảm khái này sinh mệnh ngoan cường.
Vì để tránh phát sinh ngoài ý muốn, Trần Hạo liền triệu hồi một tia lôi điện 1 triệu Volt đánh thẳng lên trên thân Kim Quang Thử.
Roẹt~ roẹt~
Lôi điện lập loè lập tức cắn nuốt Kim Quang Thử vào bên trong, lần này không có lớp bảo vệ nên khi lôi điện đánh vào liền có thể nghe được mùi thơm từ thịt chín. Vài giây đi qua, Kim Quang Thử cũng đã trở thành một đống bùn nhão nằm ì bên trong hố sâu.
Những quang điểm hắc sắc từ trong thân bắt đầu ngưng tụ phía bên trên, cùng với Hồn hoàn của Liệt Diễm Ma Báo mà lúc trước Trần Hạo hấp thu bất đồng, hắc sắc quang mang cực kỳ âm u, nhìn vào cũng khiến một trận tâm rét, cùng ẩn chứa bên trong là khổng lồ năng lượng.
[ Đinh, thành công đánh giết Vạn năm Hồn thú, nhận được: 10.000 vàng. ]
[ Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đã được thêm vào trong kho vật phẩm, mời ký chủ vui lòng kiểm tra. ]
Xong chuyện sau, Trần Hạo phủi tay, một mặt ghét bỏ nói: “Quá yếu, Vạn năm Hồn thú bất quá cũng chỉ như vậy…”
Đường Hạo hai mắt trợn tròn, ngươi cái MMP.
Hắn không để ý, hướng Đường Hạo nói: “Phiền thúc thúc giúp ta hộ pháp, ta muốn hấp thu Hồn hoàn.”
Đường Hạo nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: “Ngươi chắc chắn…”
Tuy Kim Quang Thử Hồn Hoàn rất thích hợp, nhưng lại là Vạn năm hồn thú Hồn hoàn, nếu như hấp thu không thành công, mạng cũng treo luôn, được chả bằng mất.
Trần Hạo ánh mắt kiên quyết, gật đầu: “Chắc chắn..”
Đường Hạo thấy thế cũng không nói nữa, tìm lấy một chỗ khô ráo ngồi xuống, hắn coi như biết tiểu tử này tính cách, nếu đã quyết tâm thì cũng không ai ngăn cản được.
Căng cơ đít kéo lên đầu Kim Quang Thử đến chỗ trống trải, là một khối đất hơi trũng, chung quanh địa thế phức tạp, bị đông đảo đại thụ che trời bao vây ở bên trong. Lần này Trần Hạo không nhờ hệ thống giúp đỡ mà muốn tự mình làm lấy. Cảm nhận cơ thể đã khôi phục lại một chút Hồn lực, Trần Hạo bắt đầu ngưng tụ lại, theo sau vầng sáng màu đỏ cam xuất hiện, sau lưng liền hiện ra thân ảnh Cửu Vĩ, tản mát ra nhàn nhạt Vương giả mà cao quý khí tức, theo sự ba động của hồn lực, chín chiếc đuôi phía sau nhẹ nhàng khoe khẩy.
Hai tay bắt đầu kết ấn, dưới sự dẫn dắt của quang mang màu đỏ cam, Hồn hoàn màu đen của Kim Quang Thử từ từ hướng về phía hắn bay tới, Trần Hạo liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm lại hai mắt. Đã có lúc này hắn liền nghe được tiếng của Đường Hạo.
“Tiểu tử, nhớ kỹ, bất luận bị cái gì lực lượng trùng kích thân thể của ngươi như thế nào, đều phải ghi nhớ rằng, nhất định phải bảo trì thanh tỉnh…”
Trần Hạo gật đầu.
….
Săn Hồn Rừng Rậm.
Sau khi cùng Mạn Đà La Xà một trận đấu sinh tử, Đường Tam thành công gây cho nó sát thương chí mạng.
Mắt nhìn Mạn Đà La Xà giãy dụa càng ngày càng yếu, lúc này Đại sư mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, thần sắc trên mặt bắt đầu phát sinh biến hóa, kinh hoảng lúc trước dần dần biến thành mừng như điên: “Thật tốt quá, này thật sự là tốt quá. Tiểu Tam, ngươi có hồn hoàn rồi.”
“Lão sư, người nói cái gì? Người sẽ không nói là con rắn này chứ?” Đường Tam giật mình nhìn Đại sư.
Đại sư gật gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, chính là nó. Mạn Đà La Xà trước khi tu vi đạt tới ngàn năm, sống thêm một năm, thân thể sẽ dài ra 1 cm, thân con Mạn Đà La Xà này đã có gần tới bốn thước, nói cách khác nó có tu vi gần bốn trăm năm. Vừa đến đoạn cực hạn của Hồn Sĩ tấn cấp Hồn Sư để hấp thu hồn hoàn thứ nhất. Với tiên thiên mãn hồn lực của ngươi hoàn toàn có thể hấp thu hồn hoàn của nó mà không có vấn đề gì. “
“Nhưng là, Lão sư. Võ hồn của con là thực vật, Mạn Đà La Xà này là thú hình Hồn thú. Con có thể cho nó trở thành hồn hoàn không? Sẽ không sinh ra xung đột?” Đường Tam nghi hoặc nói.
Lúc này Đại sư đã bình tĩnh lại, trong mắt lộ ra quang mang tự tin: “Một trong những đề xuất về nghiên cứu Võ hồn thập đại hach tâm cạnh tranh lực của ta chính là lý luận về võ hồn. Thực vật võ hồn không nhất định phải hấp thu hồn hoàn của thực vật hồn thú, thú võ hồn cũng vậy, không phải không thể hấp thu hồn hoàn thực vật hệ. Dưới đủ loại điều kiện tiên quyết, hai cái này có thể hấp thu lẫn nhau. Trước kia ta đã nói với ngươi, Lam ngân thảo có một loại ưu thế lớn chính là nó không có tính bài xích. Bởi vì tự thân vô cùng nhỏ yếu, nó đối với thuộc tính gì của hồn hoàn phụ gia đều sẽ không sinh ra bài xích, mà sẽ bị dung nhập một cách bị động. Cho nên, hấp thu hồn hoàn của Mạn Đà La Xà này không là vấn đề. Đồng thời, còn nhớ kỹ chúng ta muốn tìm kiếm hồn hoàn có dạng gì không?”
Mắt của Đường Tam sáng lên: “Phụ gia cứng cỏi hiệu quả, tốt nhất là có độc tính. Đúng vậy, hai loại đặc tính này Mạn Đà La Xà đều có.”
Đại sư nhìn đệ tử mình thật sâu, nói: “Bất luận là bình thường Hồn sư, hay là những tên gia hỏa của Võ hồn điện, đối với Thấp đại hạch tâm cạnh tranh lực đều coi thường, không ai tin tưởng. Trước kia cũng không có Hồn sư sẵn lòng hấp thu hồn hoàn loại bất đồng để cường hóa bản thân, Tiểu Tam, ngươi nguyện ý thử xem không? Mặc dù trên lý luận ta nắm chắc tuyệt đối, nhưng thứ này lại chưa bao giờ có người thử qua. Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, ta chỉ đưa ra lý luận Thập đại hạch tâm cạnh tranh lực mà không phải chân lý, chính là bởi vì không có ai nguyện ý đi thực tiễn nó.”
Từ trong mắt Đại sư, Đường Tam thấy được sự cuồng nhiệt, bởi vì võ hồn biến dị, cả đời Đại sư cũng không có khả năng trở thành một gã Hồn sư cường đại, nhưng hắn vẫn chấp nhất như trước, mang tinh lực cả đời mình để nghiên cứu võ hồn.
Đối với một người như vậy, Đường Tam có một sự tôn trọng phát ra rừ nội tâm, tôn trọng con người Đại sư, cũng tôn trọng thành quả nghiên cứu của hắn: “Lão sư, để con tới làm người thử cho người đi. Con tin tưởng nghiên cứu của người không có sai.”
Thân thể Mạn Đà La Xà đã dần dần bất động, chỗ yếu hại là chiếc đầu bị lưỡi đao sắc bén xuyên qua, cho dù tính mạng lực của nó có ương nghạch hơn nữa, cũng khó chạy thoát được kết cục là cái chết. Quang điểm màu vàng nhạt bắt đầu ngưng tụ phía trên thân rắn.
Nghe xong Đường Tam nói, trong mắt Đại sư tràn đầy sự vui mừng: “Tiểu Tam, bắt đầu đi.”
Đường Tam gật gật đầu, giơ tay phải mình lên, cố nén cảm giác suy yếu vì thoát lực, mang hồn lực còn sót lại của mình chậm rãi ngưng tụ vào lòng bàn tay, theo vầng sáng màu lam nhạt xuất hiện, Lam ngân thảo từ trong lòng bàn tay hắn sinh trưởng ra, tản mát ra nhàn nhạt tính mạng khí tức, theo sự ba động của hồn lực nhẹ nhàng đu đưa.
Đến đây đi, hồn hoàn đầu tiên của ta, ngươi sẽ quyết định ta có thể hay không tu luyện thành Đường môn tuyệt học, cũng quyết định ta có thể hay không kế thừa hy vọng của Lão sư.
Dưới sự khiên dẫn của quang mang màu lam nhạt, hồn hoàn của trăm năm Mạn Đà La Xà hướng phía Đường Tam bay tới.
Hai mắt Đại sư gắt gao nhìn hồn hoàn đang bay tới, trầm giọng quát: “Ngồi xuống khoanh chân, ý thủ võ hồn.”
Đường Tam theo lời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thu Hồn hoàn.
Thật lâu sau, Đường Tam mới từ thống khổ tiến nhập vào trạng thái ổn định, Đại sư lúc này thở ra một hơi, nhịn lấy đau đớn, Đại sư đi đến một chỗ gần đó, kéo ống tay áo bên tay phải lên.
Nhìn cánh tay phải đã phình hơn so với bình thường, da tay đang bắt đầu biến thành màu tím sáng, Đại sư mày nhíu lại, hiển nhiên là biết mình đã trúng độc, nhớ đến lúc mới rời đi Trần Hạo đưa cho hắn mấy viên giải độc đan, Đại sư liền lấy ra, nhìn trên tay to nhỏ chỉ bằng nửa đầu ngón út màu đen đan dược, Đại sư có chút tò mò đánh giá một chút, sau cũng không tìm được gì.
“Nếu hắn đã nói nó có thể giải trừ độc tố, vậy hẳn là không sai đi…” Bỏ vào trong miệng, Đại sư liền ngồi xuống điều tức lại. Một lát sau, Đại sư mở ra hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.”Thật sự…”
….
Màn đêm thăm thẳm, tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Nhìn đang hấp thu Hồn hoàn có vẻ hưởng thụ Trần Hạo, Đường Hạo thiếu chút hoài nghi nhân sinh, hiện nay giới trẻ hấp thu Hồn hoàn vượt niên hạn lại như thế thoải mái sao?
Nghĩ đến hắn thể chất, Đường Hạo như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Tiểu tử này hẳn là từ nhỏ trời sinh thể chất bất đồng với người thường, có lẽ hắn có thể thừa nhận được hồn hoàn thời hạn cũng bất đồng với người thường đi.”
Lắc lắc cái đầu, Đường Hạo tiếp tục uống rượu, bất quá, mới đưa bình rượu tới miệng thì hắn cảm thấy tình huống không ổn. Bình thường giờ này nơi này hẳn là phải có tiếng côn trùng kêu, tiếng thú rống mới đúng, nhưng lúc này lại phá lệ yên tĩnh.
Đặt xuống bình rượu, Đường Hạo từ từ đứng lên, nhìn xung quanh lại nhìn đang còn ở hấp thu Hồn hoàn Trần Hạo, thầm nói: “Lúc hấp thu cấm kỵ nhất chính là làm phiền..”
Lúc này, bên trái rừng cây đột nhiên có tiếng lá cây xào xạt, một luồng gió tanh thổi đến theo sau là một trận “sa sa” thanh âm, càng ngày càng rõ ràng. Đường Hạo liền hướng nơi đó nhìn tới thì thấy nơi đó bao phủ sương độc từ từ đi ra một cái đầu rắn hình tam giác màu xanh đen, một đôi mắt nhỏ màu đỏ đang hướng về phía Trần Hạo, chính xác là đầu Kim Quang Thử bên cạnh Trần Hạo.
“Mạn Đà La Xà? Còn là hơn vạn năm Mạn Đà La Xà…” Đường Hạo ngạc nhiên, sau chú ý nó ánh mắt lập tức hiểu ra. “Thì ra kia chỉ Kim Quang Thử bị thương là do nó. Bất quá, hồn thú tựa hồ tới không ít…”
Nhìn lần lượt đi ra Hồn thú, Đường Hạo có chút nghi hoặc. Tay phải vừa lật, Hạo Thiên Chuy liền hiện ra, từ trên thân hồn hoàn rơi xuống: vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đỏ. Theo sau chính là Phong Hào Đấu La khổng lồ uy áp lan ra.
Thế nhưng, những hồn thú này sau khi chứng kiến một gã nhân loại Phong Hào Đấu La xuất hiện vậy mà vẫn không có vẻ gì sợ hãi hay là rời đi, chỉ nhìn hắn đầy cảnh giác, miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm gừ. Đường Hạo kinh ngạc, đây là cái tình huống gì? Tiểu Hạo hắn còn đang ở hấp thu lấy Hồn hoàn, nếu bị quấy rầy sẽ rất nguy hiểm. Chẳng lẽ phải ra tay thật sao?
Nhìn Hồn thú tới ngày càng nhiều, đại đa số là từ 2-3 Vạn năm trở xuống, Đường Hạo thở dài: “Xem ra đêm nay không phải là một đêm yên ổn…”
Tay nắm chặc Hạo Thiên Chuy, Đường Hạo liền xông vào cùng đám hồn thú vật lộn.
Đang đắm chìm trong hấp thu hồn hoàn Trần Hạo lại không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra một hồi tra tấn đến dã mang.
……
Hôm nay chỉ có một chương thôi….:(