Sương Sương Hệ Thống Từ Đấu La Bắt Đầu – Chương 14 Số 7 gặp em i love you – Botruyen

Sương Sương Hệ Thống Từ Đấu La Bắt Đầu - Chương 14 Số 7 gặp em i love you

“Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi gặp giáo vụ trình diện.” Đại sư có chút kích động, kéo lại tay hai người kéo đi.
Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, tòa nhà dạy học chính, sân tập cùng với ký túc xá phía đông của sân tập.
Mặc dù chỉ là sơ cấp hồn sư học viện, nhưng nơi này đối với đệ tử yêu cầu phi thường nghiêm khắc, sợ là nhà bên cạnh học viện, đệ tử cũng phải vào ở trong học viện, tiếp nhận quản lý thống nhất.
Giáo vụ nằm ở tầng một của toà dạy học chính, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.
Đại sư đặt hai tờ giấy chứng minh ở trên bàn, chỉ một bên Đường Tam hướng về lão sư lớn tuổi nói: “Tô chủ nhiệm, đây là công độc sinh năm nay Thánh Hồn thôn đưa tới, phiền ngươi giúp bọn hắn đăng kí một chút.”
Tô chủ nhiệm mặt đầy tiếu ý nói: “Đại sư, ngài như thế nào lại tới, khách hiếm, khách hiếm a! ngồi đây đi.”
Đại sư lắc lắc đầu, hướng Trần Hạo hai người nói: “Các ngươi tự mình ở chỗ này đăng kí, mấy vị sư phụ này sẽ nói cho hai người các ngươi biết phải làm thế nào. Ta đi trước, ta sẽ tự quay lại tìm các ngươi.”
Đường Tam gật đầu, cung kính nói: “Sư phụ tái kiến.”. Trần Hạo thì chỉ gật đầu.
Đại sư mặt lộ vẻ mỉm cười, xoa xoa đầu, xoay người đi.
Nghe được Đường Tam xưng hô với Đại sư như vậy, Tô chủ nhiệm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú: “Tiểu tử, ngươi gọi đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta.”
Đường Tam nói: “Nhưng ông ấy là sư phụ của ta”
Tô chủ nhiệm sửng sốt: “Ngươi bái Đại sư làm sư phụ?” Nhìn Đường Tam, hắn thần sắc có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nén lại.
Đường Tam nói: “Có gì không ổn sao? Sư phụ.”
Tô chủ nhiệm cuống quýt lắc đầu, cười nói: “Không có, không có. Không nghĩ tới đại sư cũng biết thu đồ đệ. Bất quá, các ngươi vẫn còn là đệ tử của học viện, sau này đồng dạng phải tuân thủ quy định cùa học viện, các ngươi hiểu không?”
Trần Hạo hai người không nói gì, gật gật đầu.
Hai gã sư phụ trẻ bên cạnh Tô chủ không có khả năng hàm dưỡng tốt như hắn, trong đó một người cầm qua hao tờ giấy chứng minh của vũ hồn điện nhìn một chút, cười nói: “Là Đường Tam sao, còn đây là Trần Hạo, làm sư phụ của học viện, ta phải nhắc nhở hai ngươi một chút. Sư phụ không thể nhận tùy tiện như vậy. Một gã hồn sư, bất luận có hay không từ học viện tốt nghiệp, cũng chỉ có thể nhận một người sư phụ, nếu không, sẽ bị người đời bất dung tha. Hai người các ngươi thật sự cho rằng Đại sư rất thích hợp sao? Nga, cả hai đều là tiên thiên mãn hồn lực. Đáng tiếc một người võ hồn lại là Lam ngân thảo. Còn tốt, người còn lại võ hồn là Hồ Ly.”
Thấy mấy chữ trên hai tờ chứng minh là tiên thiên mãn hồn lực, sư phụ ở đây đều toát ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người tên là Đường Tam lại có võ hồn Lam Ngân Thảo làm bọn họ đối với Đường Tam cảm thấy tiếc hận.
Đường Tam có chút kì quái nhìn ba gã sư phụ trước mặt của học viện, “Có cái gì không thích hợp sao?”
Tô chủ nhiệm trừng mắt liếc người sư phụ trẻ bên cạnh, nói: “Địa sư mặc dù tính cách cổ quái một chút, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, hắn tại phương diện võ hồn chính là “vô địch”. Dù sao võ hồn của ngươi cũng là Lam ngân thảo, bái ông ta làm thầy cũng không có quan hệ gì. Tốt lắm, cứ như vậy đi. Thứ này là của ngươi, học viện miễn phí phát cho. Ngươi ở tại túc xá phòng bảy. Sư phụ phụ trách nơi đó sẽ an bài công việc của công độc sinh cho ngươi.” Tô chủ nhiệm đưa cho Đường Tam xấp đồ đồng phục nói.
“Cám ơn ngài.” Tiếp nhận từ Tô chủ nhiệm, Đường Tam hành lễ rồi đứng một bên chờ.
Lúc này Tô chủ nhiệm quay sang Trần Hạo nói.”Thánh Hồn thôn mỗi năm chỉ có một cái danh ngạch chính là hắn, vậy ngươi hẳn là tự đóng học phí phải không?.”
Trần Hạo gật đầu, từ trong tay nải lấy ra một đống Ngân tệ cùng Đồng tệ đưa cho Tô chủ nhiệm, đây là tiền học phí mà Lão Kiệt Khắc đã chuẩn bị cho hắn, dù đã cố gắng không nhận lấy nhưng vẫn bị lão nhét vào nên hắn cũng đành nhận.
Làm xong thủ tục, Tô chủ nhiệm cũng đưa cho hắn một bộ đồng phục, nói “Ngươi đến tại ký túc xá phòng số ha-“
Đã lúc này Trần Hạo lên tiếng cắt đứt.”Ta cũng muốn cùng với hắn đến công độc ký túc xá.”
“Ách!..Vậy thôi được rồi, tùy ý ngươi.” Tô chủ nhiệm hơi ngạc nhiên, cũng là tùy ý nói.
Làm xong hết thảy, Trần Hạo liền hướng Đường Tam nói.”Tiểu Tam, đi thôi.”
Đường Tam gật đầu cùng hắn đi ra ngoài. Vừa mới đi ra khỏi phòng giáo vụ, Trần Hạo hai người liền nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến, chính là thanh âm của người sư phụ trẻ.
Trần Hạo hai người không hẹn mà nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương hiện lên sự khinh thường, cuời một tiếng “Ngu ngốc..”.
Không tiếp tục để ý hai người liền đi tìm phòng. Vì chỉ có một ký túc xá nên rất dễ tìm, đệ tử của học viện cùng sư phụ đều ở chỗ này.
Túc xá của đệ tử tổng cộng có bảy gian, bởi vì đệ tử của sơ cấp hồn sư học viện tuổi đều tương đối nhỏ, vì để thống nhất quản lý cho tốt, nên đệ tử của mỗi niên cấp đều thống nhất ở tại một phòng lớn.
Gian số bảy gian phòng trong bảy gian túc xá của đệ tử tồn tại tương đối đặc thù, điều kiện cũng là kém nhất, là địa phương chuyên môn cấp công độc sanh ở. Dù sao, học viện không phải thiện đường, học phí công độc sanh mặc dù giảm miễn, nhưng đãi ngộ cũng không có khả năng tốt như đệ tử bình thường. Cũng vì vậy mà vị kia Tô chủ nhiệm mới đối với lời nói của Trần Hạo làm cho ngạc nhiên.
Giang số bảy cũng là túc xá duy nhất có tuổi tác hỗn tạp, bất luận là cấp nào, tất cả đều công độc sinh ở lại chỗ này
Hai người vừa mới đi tới trước cửa phòng số bảy, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm huyên náo.
Đường Tam tiến lên trước một bước gõ cữa, đẩy ra.
Đường Tam gõ cửa, ánh mắt của bọn nhỏ đang nói chuyện nhất thời vòng vo hướng hắn nhìn lại, trong đó một đứa nhỏ tuổi có vẻ lớn nhất nhìn trang phục đầy mảnh vá của Đường Tam, hướng hắn đi tới.
Đứng phía sau, Trần Hạo có thể thấy được đứa nhỏ này cao hơn so với Đường Tam đến gần hai cái đầu, mặt dù Trần Hạo vóc người cao lớn hơn đồng lứa một chút nhưng cũng không cao bằng hắn, đi tới trước mặt Đường Tam, hắn có chút cư cao lâm hạ nhìn xuống Đường Tam, xong liếc sau lưng Trần Hạo nói: “Các ngươi là công độc sinh mới tới?”
Trên mặt Đường Tam toát ra một tia mỉm cười thiện ý: “Ngươi hảo, chỉ có ta là công độc sinh, chúng ta đều từ Thánh Hồn thôn tới.”
Nghe vậy tất cả ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trần Hạo, dù sao phòng số 7 này chỉ tới là công độc học sinh mà thôi.
Tên lớn con phía trước cũng là kinh ngạc nhìn Trần Hạo, hỏi. “Ngươi tại sao lại tới nơi công độc sinh ở?”
Vì theo hắn thấy, Trần Hạo thân hình to con, cực đẹp trai, tuy không cao bằng hắn nhưng nhìn quần áo cực kỳ tốt sang trọng, không dính bụi trần…. Hẳn là con em quý tộc nào đó, tại sao lại ở cùng với lũ công độc thấp kém như hắn.
Trần Hạo nhíu mày, khí thế hơi thả ra.”Chảng lẽ ta không thể ở nơi đây sao?”
Tên này bị Trần Hạo khí thế doạ lui, liền kinh ngạc, sau bình tĩnh lại đứng ra, nói.
“Ta gọi là Vương Thánh, võ hồn là Chiến Hổ, là Chiến hồn sư tương lai. Cũng là người đứng đầu ở nơi này, hai người các ngươi tên là gì? Võ hồn là cái gì?”
“Trần Hạo, các ngươi có thể gọi ta là Hạo ca, võ hồn Cử-… Hồ Ly.” Trần Hạo thu lại khí thế, nhàn nhạt nói.
Nghe được Trần Hạo nói, Vương Thánh hơi tức giận ‘ta là lão đại ở đây, ngươi không gọi ta là Vương lão đại thì thôi, vì sao ta phải gọi ngươi là Hạo ca.’. Bất quá không đợi hắn phát tác ra thì lời Đường Tam vang lên làm hắn dừng lại.
“Ta gọi là Đường Tam, võ hồn là Lam Ngân Thảo.”
“Lam ngân thảo? Lúc nào Lam ngân thảo võ hồn cũng có thể tu luyện vậy?” Vương Thánh bày ra một bộ dạng giật mình cực độ, những đứa trẻ trong gian túc xá đều cười rộ lên, nhìn Đường Tam bằng ánh mắt giống như là nhìn ngu ngốc.
Đường Tam như trước, mặt vẫn mang theo nụ cười: “Xin để cho bọn ta vào được không?”
Vương Thánh không để ý đến Đường Tam nói: “Tiểu Tam tử, Tiểu Hạo tử, ta là lão đại nơi này, sau này hai người các ngươi phải nghe lời ta, có biết không?”
Nghe vậy Trần Hạo mặt sạm xuống.
Nụ cười trên mặt Đường Tam cũng dần dần biến mất: “Ta gọi là Đường Tam, không gọi là Tiểu Tam tử.” Trưởng bối gọi hắn thân thiết là Tiểu Tam hắn sẽ không để ý, hoặc là thiện ý xưng hồ cũng không có gì, Hạo ca cũng là ngoại lệ, nhưng vị lão đại trước mắt này hiển nhiên là cấp cho bọn hắn một cái kiểu như hạ mã uy.
Vương Thánh giơ tay để trên đầu Đường Tam đẩy một cái, làm hắn lùi về phía sau vài bước: “Ta gọi ngươi là Tiểu Tam tử thì làm sao? Không phục hả?”
Đường Tam nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xoay người định đem đồng phục cầm trong tay đưa cho Trần Hạo giữ giúp thì đã bị Trần Hạo đem chồng lên thêm một bộ đồng phục khác. Đường Tam ngạc nhiên nhưng phát hiện Trần Hạo gương mặt mỉm cười liền hiểu ý.
Trong khi Vương Thánh có chút buồn bực bọn hắn đang làm gì, đột nhiên hắn phát hiện Trần Hạo không biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn.
Những đệ tử khác cũng không thấy rõ ràng, Trần Hạo tốc độ quá nhanh chỉ để lại tàn ảnh thoáng cái đã đến trước mặt Vương Thánh, cũng không đợi hắn làm ra phản kháng, Trần Hạo một tay phách xuống, nhìn như chậm nhưng làm cho Vương Thánh lại không làm cách nào chống trả được.
Ầm!!!
Ăn trọn một phách, Vương Thánh liền cắm đầu xuống nền, mông chổng lên, thuận tiện Trần Hạo cho hắn thêm một cước vào mông khiến hắn liền bay lăn lộn trên mặt đất, hai mắt vòng vòng. Lúc này Trần Hạo mới phủi tay, không quên để lại một câu. “Thật cay con mắt…”
Xung quanh lũ nhỏ một trận mộng so. Mắt nhìn Vương Thánh bị đánh cho lỏng não, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hướng Trần Hạo nhìn tới.
Bất quá phát hiện Trần Hạo ánh mắt đảo qua, bọn chúng liền co rụt cổ lại, không dám nhìn.
Trần Hạo buồn bực, vì sao đánh bại Vương thánh rồi mà chưa thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: “Nơi này là túc xá số bảy sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.