– Các người đây là ăn cướp a!
Trần Hạt Tử giận dữ nói. Sau khi nghe Tần Thiên nói, hai chân hắn như nhũn ra. Mở miệng là đòi hai mươi vạn a, chỗ của hắn cũng không có nhiều như vậy. Nếu cố gắng chống đỡ thì chỉ được khoảng vài vạn.
– Đúng đấy, chúng tao lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được.
Tên mập ục ịch cũng nói.
– Tao chính là cướp đoạt đó, chúng mày làm gì được?!
Tần Thiên cường thế nhìn bọn họ mà nói.
– Mày….!
Trần Hạt Tử bây giờ rất hận chính mình, khi không tự dưng lại rơi vào taoy Tần Thiên làm gì cơ chứ.
“Hừ! Dám đập phá địa bàn của tao, lá gan của mày thật là lớn. Hôm nay nếu mỗi người chúng mày không thể bỏ ra một cái giá làm tao hài lòng thì đừng mơ rời khỏi đây, bỏ cái mạng lại!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, một cỗ khí phách vô hình trên người hắn phát ra. Bốn người chỉ nhìn Tần Thiên mà không dám nói, sợ Tần Thiên một cước đạp vỡ đầu.
Cuối cùng, cả bốn người bất đắc dĩ không thể không làm gì khác hơn là bỏ tiền ra. Trần Hạt Tử đem tất cả gia tài ra, cũng chỉ có hơn sáu vạn, Ba người kia tổng cộng bỏ ra hơn hai vạn, một đồng cũng không còn sót, ngay cả cha mẹ ruột cũng đem ra thề độc luôn rồi.
Tần Thiên để cho bọn họ móc hết tiền ra, liền đem cả bốn người bọn họ giao cho Phong Tử xử lý. Phong Tử hớn hở tiếp nhận, còn về phần hắn muốn làm gì thì không ai biết nhưng là sau tối nay, cả bốn người này chắc chắn đều biến mất.
Buổi tối hôm đó, tên bang phái của Tần Thiên đã vang danh. Chỉ trong một đêm đem bốn cỗ thế lực tiêu diệt hết. Đem toàn bộ địa bàn của bọn họ thu vào trong túi. Hành động của hắn làm các thế lực khác khiếp sợ. Những tên trùm ban đầu không quan tâm bây giờ lại phải xem xét kỹ lại cái thế lực mới nổi này một lần nữa.
– Người nào cho là tao dễ động tới, tao liền cho bọn chúng diệt vong.
Tần Thiên nói một câu như vậy sau khi diệt bốn thế lực lớn. Những lời nói này cực kỳ lớn lối, cực kỳ cuồng vọng. Nhưng là các thế lực khác cũng không có một tiếng chê cười, mà thật tình nghiêm túc tiếp thu. Bởi vì Tần Thiên mang cho bọn hắn rung động thật sâu. Thật là đáng sợ, bọn họ có lý do để tin tưởng lời của Tần Thiên.
Sau khi giải quyết bốn thế lực, Tần Thiên liền giao phó tốt cho Phong Tử giải quyết tốt hậu quả của chuyện tình. Đồng thời để cho Phong Tử bồi thường tổn hại của bọn Thạch Trung Ngọc. Sau đó, hắn tìm một bộ quần áo thay rồi chuẩn bị về nhà. Nhưng di động lúc này lại vang lên, Tần Thiên rút ra xem, thấy là Lâm Hiểu Di gọi tới. Hắn vui vẻ nghĩ nàng nửa đêm gọi cho hắn liệu có phải là muốn làm chuyện đó không a.
– Cô Lâm tìm em có chuyện gì sao?
Tần Thiên nói vào điện thoại hỏi.
– Không có gì, tôi có một chút nhớ cậu. Cậu tối nay có thể hay không qua nhà tôi nói chuyện a?
Lâm Hiểu Di ở đầu dây bên kia vui vẻ hỏi dò.
– Hắc hắc, lão sư à, cô có phải nửa đêm ngủ không được, nhớ đại bổng của em rồi phải không?Tần Thiên cười tao đùa giỡn nói.
– Không có … Không có a. Tôi chính là có chút nhớ cậu thôi, nếu cậu không đến cũng không sao.
Lâm Hiểu Di giọng nói cực kỳ bối rối.
– Hắc hắc, cô không cần giải thích, em hiểu mà, em liền lập tức tới ngay.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Bắt một chiếc taoxi hướng nhà Lâm Hiểu Di đi tới.
…
Bên kia Lâm Hiểu Di đang vui vẻ, bỏ điện thoai xuống, ngồi ở bên giường. Tim đập càng ngày càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Tần Thiên nói không sai, nàng đúng là đang cần tiểu đệ đệ của Tần Thiên để giải quyết bức bối trong người.
Bởi vì mới vừa rồi nàng nhàm chán, vừa xem một bộ JAV, kết quả phía dưới liền ướt một mảng lớn, rất là khó chịu. Nếu là bình thường, Lâm Hiểu Di có thể tự an ủi cũng được, nhưng từ sau khi được tiểu đệ đệ của Tần Thiên hầu hạ qua, ngón tay của nàng vô luận thế nào cũng không làm nàng thoả mãn. Cuối cùng suy nghĩ thật lâu, thu hết dũng khí gọi điện thoại cho Tần Thiên.
“Ta có phải đã trở thành một nữ nhân phóng đãng không?”
Lâm Hiểu Di thầm nghĩ, Tần Thiên hình như cũng sắp tới rồi. Trái tim lại lập tức nhịp đập tán loạn. Nàng vội vàng đứng lên, sửa sang lại y phục.
Hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, phía ngoài truyền tới thanh âm của Tần Thiên, Lâm Hiểu Di lập tức đứng lên, vội vàng đi mở cửa. Vừa mở của ra liền nhìn thấy Tần Thiên với vẻ mặt cười tà, nhất thời tâm tình không khỏi hoảng hốt.
– Cậu … Cậu đã đến rồi, mau vào, mau vào đi.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên, lộ ra vẻ khẩn trương.
– Lão sư, đồ ngủ của cô thật đẹp!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, đồ ngủ của nàng là loại tơ, hơn nữa là loại thật mỏng và mở ảo, cộng thêm Lâm Hiểu Di không mặc áo ngực vào buổi tối, hai hạt đậu nổi lên rõ ràng trước áo, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn.
– Sắc lang, không cho phép cậu nhìn!
Lâm Hiểu Di vội vàng che kín cảnh xuân trước mắt, trên mặt lại là một mảng đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tần Thiên nhìn bộ dạng của Lâm Hiểu Di, trực tiếp đóng cửa lại. Sau đó một tay ôm Lâm Hiểu Di, đem nàng kéo vào lồng ngực mình. Mũi ngửi thấy mùi thơm của nàng, vẻ mặt mê say.
– Tần Thiên, cậu mau buông ra!