Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã có chút xao động, vừa thả lỏng khiến cho Triệu Tiểu Nhã vừa thoải mái. Sau đó nàng hướng đám cỏ thơm của mình hướng cánh tay của Tần Thiên, nhưng hắn nhanh chóng lùi lại tránh được.
“Hừ! Tiểu nha đầu, luôn hấp hồn ta, ta phải dậy dỗ nàng mới được.” Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ.
– Tần Thiên ca ca, anh….nhanh nữa lên!
Triệu Tiểu Nhã không chịu được mở miệng cầu xin.
– Mau cái gì, anh không hiểu.
Tần Thiên giả bộ không biết.
– Đấy…chỗ đấy đấy.
Triệu Tiểu Nhã hổn hển, khó nói thành câu.
– Nơi đó là chỗ ấy à? Không nói rõ sao biết được.
Tần Thiên giả vờ thuần khiết. Triệu Tiểu Nhã biết ngay là Tần Thiên có ý giả bộ, nhất thời sinh khí, nhưng không có cách nào khác, cảm giác cực kì khó chịu, vội vàng cầu Tần Thiên…
– Anh Tần Thiên, đừng vậy mà, Triệu Tiểu Nhã cầu xin anh, nhanh lên.
Triệu Tiểu Nhã cầu khẩn.
– Ừ, nhưng em phải đáp ứng anh, nếu không đừng trách…
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã, bắt hắn phải nhịn như vậy thực khó chịu.
– Em biết, nhanh đi anh Tần Thiên.
Triệu Tiểu Nhã vội vã. Thấy bộ dạng van xin của nàng, Tần Thiên tăng tốc khiến Triệu Tiểu Nhã rú lên, Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã sung sướng, đưa tay ra, xuân thủy ào ạt chảy ra.
– A..
Triệu Tiểu Nhã như phát điên, như bị điện giật, cực kì sung sướng. Hai tay nắm nàng chặt kêu to, xuân thủy chảy ra từ rừng xuân.
Tần Thiên vùi đầu vào ngực, mút lấy mút để đôi nhũ hoa.
– A…A..
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Nhã đã lại muốn tiếp, nhưng âm thanh chỉ âm ỉ ở cổ họng, không thể vang.
Tần Thiên tiếp tực mút lấy đôi nhũ hoa, ban tay ôm trọn lấy một bên nhũ hoa. Ngòn tay kia nắn bóp đầu nhũ hoa, lấy lưỡi liếm quanh. Tay kia thi mò mẫm cửa động xoa xoa, nhanh chóng khiến nước chảy ra.
– A…Thần Thiên ca ca, em lại muốn…
Tần Thiên kích thích như vậy, Triệu Tiểu Nhã không chịu được, lập tức lại thấy nước xuân tuôn ra. Triệu Tiểu Nhã dở sống dở chết im lặng một lúc rồi thở hổn hển.
Lúc này Tần Thiên mới xuất thằng nhỏ, ngồi trên giường đợi Triệu Tiểu Nhã dùng tay giúp hắn, nếu không tức khí mà chết.
– Tần Thiên ca ca, thật là to, thật đáng sợ.
Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên trách yêu, vươn tay ôm lấy, nhất thời cơ thể lại xuất khí.
– Triệu Tiểu Nhã giúp anh dùng miệng giải quyết được không?
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã.
– Vâng.
Triệu Tiểu Nhã đồng ý, lè lưỡi nhỏ giúp hắn, nhẹ nhàng cầm yêu. Tiểu huynh đệ của Tần Thiên nóng nóng khiến Triệu Tiểu Nhã bối rối. Tần Thiên tì vai Triệu Tiểu Nhã, cọ sát người- Triệu Tiểu Nhã hít sâu một hơi, ngậm lấy thằng nhỏ, thực hiện những động tác giống như trong phim.
– Không được, sau này sẽ nói cho anh biết. Tần Thiên, anh quả thật là háo sắc, làm loạn tung chỗ này lên rồi.Triệu Tiểu Nhã quát yêu. Tần Thiên lúng túng, không biết tại sao, như ông cụ non.
– Lực bất tòng tâm…, hì hì…
Tần Thiên ôm Triệu Tiểu Nhã, cậu nhỏ lại tỉnh giấc, Triệu Tiểu Nhã yêu kiều rên nhẹ một tiếng.
– Anh, có muốn em giúp anh một lần nữa không?
– A…Không cần. Nhanh thu dọn hiện trường, anh không muốn mọi người biết.
Tần Thiên vội vàng đẩy Triệu Tiểu Nhã ra, đứng dậy nhanh chóng mặc đồ. Triệu Tiểu Nhã cũng nhanh chóng thay đồ, mặt đỏ ửng.
– Triệu Tiểu Nhã, em về trước đi, anh đi sau.
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã.
– Không, em muốn đi với anh. Em muốn xem đại học thế nào? Em không đi đâu hết.
Triệu Tiểu Nhã nắm cánh tay Tần Thiên.
– Được rồi, vậy cùng đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Lý Phỉ Nhi từ phòng bên đi ra, bị Tần Thiên bắt gặp, đỏ mặt vội vàng tránh không dám nhìn.
– Tôi với Tiểu Nhã cùng đi đón Tương Tương.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi. Nàng gật đầu, rồi hướng vào phòng bếp để Tần Thiên và Tiểu Nhã ra ngoài.
– Không phải anh muốn làm với chị Phỉ Nhi ấy chứ?
Triệu Tiểu Nhã lôi tay Tần Thiên.
– ….Không nói lung tung.
Tần Thiên đáp trả.
– Hí hí, chị Phỉ Nhi xinh đẹp như vậy, lớn lên cũng đẹp, anh không muốn sao? Yên tâm, em không can thiệp, nam nhân tam thê thứ thiếp là chuyện bình thường. Anh chỉ cần nuôi được mẹ con là được.
Tiều Nhã nhìn Tần Thiên cười ha ha nói.
Tần Thiên toát mồ hôi. Không biết tiểu hài tử này học được cái tư tưởng này từ chỗ nào. Không biết trường của nàng học dạng gì mà đào tạo ra được một cô gái ngưu như vậy. Tần Thiên không nói gì, hắn sợ lại khơi ra mấy lời nói của Tiểu Nhã làm hắn tim đập chân run.
……………
Học Viện Hộ Sĩ, đại học Quang Châu.
Mới tan, đi từ trong phòng học ra, lấy điện thoại chuẩn bị gọi Tần Thiên thì một nam nhân đi tới trước mặt.
– Tương Tương, anh muốn mời em ăn bữa cơm.
Một nam sinh tay cầm bó hoa đứng trước mặt Sở Tương Tương, lịch sự nhã nhặn.
– Xin lỗi anh, tôi không thể nhận hoa, cũng không thể đi ăn cùng. Tôi phải về sớm.
Sở Tương Tương nhìn hắn. Người này tên là Lâm Trạch Giai, tài hoa đủ cả, đang học năm hai, vô số người đẹp theo đuổi.
Không biết tại sao vừa thấy Sở Tương Tương đã liên tục tấn công, ngày ngày chờ đợi nhưng nàng luôn cự tuyệt y. Hắn không từ bỏ ý định, còn khiến người khác không thể lại gần, làm nàng rất khó chịu.
– Em không thể cho anh một cơ hội sao?
Lâm Trạch Giai không từ bỏ, ngăn cản không cho nàng đi khỏi.