– Cô đi trước, lập tức rời khỏi nơi này, tôi đến đối phó hắn.
Tần Thiên lập tức hướng về phía Lý Phỉ Nhi nói, một tay nàng đẩy ra, cầm khảm đao trong tay lập tức liền giết tới.
Nam tử cầm trong tay trường đao hướng Tần Thiên giết tới.
– Thình thịch.
Trong nháy mắt, đao hai người chạm vào nhau, lực đạo thật lớn, tay hai người đều chấn động. Trong nháy mắt hai người tách ra, đổi vị trí, nam tử đầu không quay lại trực tiếp hướng Lý Phỉ Nhi chém tới.
– Vô sỉ.
Tần Thiên nhất thời giận dữ, mạnh mẽ liền lao tới nam tử, tốc độ nhanh đến cực hạn. Tốc độ nam tử căn bản không thể sánh cùng Tần Thiên, cho nên còn chưa lao tới trước Lý Phỉ Nhi, Tần Thiên đã lao đến phía sau hắn. Nam tử không thể làm gì khác là quay đầu lại hướng Tần Thiên đánh tới.
Tần Thiên chém ra một đao, bên dưới chân không ngừng bước, mạnh mẽ đạp một cước về phía nam tử. Tên kia không nghĩ đến Tần Thiên ra một chiêu như vậy, thình lình bị đá trúng, lập tức lùi về phía sau. Tần Thiên liền thừa thắng xông lên, khảm đao nhắm thẳng nam tử chém tới.
Nam tử bị Tần Thiên đá một cước, còn chưa kịp phản ứng lại thì Tần Thiên đã tấn công tới làm hắn ứng phó không kịp, lập tức giơ đao lên đỡ. Trong nháy mắt song đao va chạm, lực lượng khổng lồ của Tần Thiên trực tiếp bức nam tử liên tục lùi lại.
– Chết đi.
Tần Thiên quát to, mạnh mẽ bổ một đao về nam tử.
– Vù.
Ngay lúc này, tay phải nam tử đột nhiên vung lên, trong nháy mắt một chiếc phi đao bay đến trước mặt Tần Thiên.
– Mợ nó.
Tần Thiên thấy không ổn, trong nháy mắt dừng bước chân, toàn thân mạnh mẽ nhảy lên, tránh được phi đao, rồi nặng nề ngã xuống đất. Còn nam tử lập tức hét lớn một tiếng, cầm trường đao hung hăng bổ xuống Tần Thiên.
– Thình thịch.
Tần Thiên lập tức giơ đao lên đỡ, trong nháy mắt xoay người, tránh khỏi công kích của nam tử, sau đó nhanh chóng đứng lên. Nhưng mà nam tử đã nhanh chóng chém tới, một chút bất cẩn, cánh tay Tần Thiên bị rạch một đường dài, máu chảy ròng ròng, Tần Thiên đau đến nhíu mày.
– Tần Thiên.
– Tần Thiên, Tần Thiên, anh không sao chứ, Tần Thiên.Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên hô to nói.
– Không sao, chỉ là có chút thoát lực mà thôi.
Tần Thiên nói.
– Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện.
Lý Phỉ Nhi khẩn trương hô lớn. Nàng nhìn vết thương trên cánh tay Tần Thiên mà cực kỳ lo lắng.
– Không có chuyện gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không cần đi bệnh viện. Tôi trở về băng bó một chút là được, nếu không bà chị sẽ mắng tôi chết mất.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi cười nói.
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng hú xe cứu thương cũng vang lên.
– Tôi không có việc gì, không chết được. Cô nhanh đi ứng phó những cảnh sát kia, ngàn vạn đừng nói nơi này là do tôi làm. Cô cứ nói là một cao thủ cứu cô, sau đó đã đi, biết chưa. Tôi đi về trước băng bó, cô nhanh đi.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó mạnh mẽ đứng lên, hướng khu dân cư nhanh chóng tiêu sái đi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên. Nàng vốn là nghĩ đuổi theo, nhưng mà cảnh sát nhanh chóng hướng cạnh mình lao đến, liền không có đuổi theo, nhưng là trên mặt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.
……………………
Cách trận chiến này không xa, trên sân thượng một cao ốc, một người toàn thân đồ trắng đang cầm một thanh đao lưỡi bén ngọt kề lên cố một nam nhân mặc đồ đen. Nam nhân kia chỉ còn một con mắt, mắt còn lại bịt như hải tặc, ánh mắt hai người cùng hướng về chiến trường.
– Các người giết cô bé kia ta không quản. Nhưng nếu các ngươi dám động đến một sợi lông của thiếu niên kia, ta sẽ diệt môn, nhớ kĩ lấy.
Người áo trắng lạnh lùng nói, ngay sau đó “vù” một tiếng trong nháy mắt biến mất.
Nam tử nhìn người áo trắng rời đi, đưa tay sờ sờ lên cổ, một ít máu tươi rỉ ra.
– Có ý tứ, người Tần gia cũng đã đến, xem ra ta còn chưa thất bại, càng ngày càng hấp dẫn rồi.
Nam tử lầu bầu, trên mặt nở một nụ cười kì dị, đem tay dính máu tươi lên miệng khẽ liếm một chút, sau đó rời đi.