Tần Thiên ở bệnh viện ước chừng một tuần, cả người đều buồn bực đến mốc meo rồi. Rốt cục cũng đến ngày xuất viện, Tần Thiên hưng phấn hô to gọi nhỏ, nào là Phật tổ a, Thượng Đế a, Thánh A La a, Zeus a, Thái Dương Thần a, Ngọc Đế a, bao nhiêu vị thần mà Tần Thiên có thể nghĩ tới đều đem ra cám tạ một lần làm chúng nữ cười lớn.
– Tốt lắm, đi thôi Tiểu Thiên, về nhà nào.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên, Tần Thiên gật đầu, rồi liền cùng chúng nữ rời khỏi bệnh viện. Trên đường, bất kể nam hay nữ đều nhìn với ánh mắt hâm mộ và ghen tị. Nhất là đám nam nhân kia, trong lòng thì hô to trời cao bất công, lão tử đẹp trai thế này, mà giờ vẫn FA. Cái thằng chết bầm kia lại có thể vây quanh được một rừng hoa là sao?
Tần Thiên đi cùng một đám nữ nhân ăn cơm trưa, sau đó mỗi người một ngả vì cả đám đều có công việc riêng. Sở Tương Tương thì bị ông nội nàng đón về. Hàn Thi Vũ cùng Lâm Hiểu vui vẻ trở về trường học. Còn Tiêu Du cùng Lý Phỉ Nhi cũng phải đi làm, Triệu Tiểu Nhã cũng phải đi học. Rất nhanh Tần Thiên chỉ còn lại một mình.
Tần Thiên nhìn chúng nữ rời đi, lập tức đón taxi trở về nhà. Ở trong bệnh viện nhàm chán nhiều ngày như vậy, Tần Thiền cùng tiểu Tần Thiên đã sớm nhịn không được rồi, phải nhanh trở về cùng Triệu Nhã Chi hảo hảo nói chuyện nhân sinh một chút.
Rất nhanh, taxi đã tới khu dân cư. Trả tiền xe xong, Tần Thiên lập tức nhanh chóng hướng siêu thị trong tiểu khu của Triệu Nhã Chi chạy tới, kết quả lại không thấy nàng. Từ miệng nhân viên cửa hàng biết được, có một người đàn ông đến tìm Triệu Nhã Chi, nàng đã đi cùng người đàn ông kia lên lầu nhưng có vẻ Triệu Nhã Chi rất chán ghét người đàn ông kia.
– Đàn ông?
Tần Thiên nhíu mày thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó hướng lầu trên chạy lên, rất nhanh đã tới. Liếc mắt một cái thấy cửa chỉ khép, không có khoá, bên trong loáng thoáng truyền tới âm thanh của Triệu Nhã Chi và một người đàn ông. Tần Thiên suy nghĩ một chút, rồi đi tới bên cánh cửa, nhìn vào bên trong.
Bên trong phòng khách, một nam tử đầu trọc, vắt cao chân hút thuốc. Còn bên cạnh, sắc mặt của Triệu Nhã Chi không vui nhìn hắn.
– Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Anh cậu đã chết đi lâu như vậy, chúng tôi đã sớm tiến hành thủ tục ly hôn rồi. Tại sao cậu còn trở lại dây dưa không dứt vậy?
Triệu Nhã Chi tức giận nhìn nam tử đầu trọc nói.
– Hừ. Lúc trước anh trai tôi đưa chị nhiều tiền như vậy, cũng bị hồ ly tinh như chị đem đi nuôi trai, còn hại chết anh trai tôi. Hiện tại chị không đem số tiền đó lấy ra cho tôi, tôi liền không đi. Dù sao đã lâu tôi cũng không thấy cháu gái, lần này tôi muốn nhìn thật kỹ, nó lớn lên có hình dáng ra sao rồi.
Nam tử mang theo vẻ mặt vô lại mà nói.
– Cậu… làm sao cậu vô lại như vậy? Tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, anh trai cậu không có đưa tiền cho tôi. Tiền của anh ta cũng bị anh ta đánh bạc thua sách, làm gì còn tiền.
Triệu Nhã Chi tức phát run chỉ vào người đàn ông này nói.
– Hừ, Ai mà tin. Anh trai tôi khi còn sống có hơn một tỷ, làm sao có thể nói không có là không có. Hừ, đánh bạc, chị nói thật nhẹ nhàng. Anh trai tôi tới lúc chết cũng không đánh bạc, điểm này tôi rõ ràng nhất. Chị thêu dệt lý do gạt tôi, tôi sẽ không tin. Nếu hôm nay chị không cầm một trăm vạn ra đưa cho tôi, tôi sẽ ở chỗ này không đi.Người đàn ông nhìn Triệu Nhã Chi, bộ dáng vô lại nói.
– Một tỷ của anh cậu không phải tiền mặt, là giá trị của công ty anh ta. Mà cái giá trị đó là hư không, trong nháy mắt có thể bốc hơi đi. Hơn nữa, công ty kia cũng không phải một mình hắn, tổng cộng có năm cổ đông. Anh trai cậu chỉ chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, tổng cộng chỉ có hơn ba ngàn vạn, mà đó là cổ phiếu. Lúc còn sống, anh cậu còn có vài chục vạn tiền mặt, nhưng trước khi anh cậu chết, số tiền đó cũng đã xài hết rồi. Ngôi biệt thư kia cũng cho cậu rồi, cậu còn muốn gì nữa? Cậu tưởng hai mẹ con tôi sống dễ dàng sao?
Triệu Nhã Chi tức giận nhìn người đàn ông, dường như muốn khóc.
– Hừ, ai mà tin, không có tiền thì làm sao chị có thể mở cửa hàng ở chỗ này? Nhất định là bị chị cầm đi nuôi tiểu bạch kiểm. Cái con đàn bà lẳng lơ này, tôi đã sớm biết chị sẽ nuôi tiểu bạch kiểm mà. Chị hãy tiết kiệm mà nhanh chóng mang tiền đưa cho tôi đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nam tử đầu trọc xấu xa nhìn Triệu Nhã Chi mà nói.
– Cậu … Cậu quá vô sỉ.
Triệu Nhã Chi rốt cục cũng không nhịn được, cả người tức phát run, liền đứng lên, tát vào mặt người đàn ông đầu trọc. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được bàn tay của Triệu Nhã Chi.
– Hừ. Lại còn dám đánh tôi, muốn chết à? Không nghĩ chị đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn xinh đẹp như vậy. Nếu không muốn trả tiền, vậy trước tiên cho tôi sung sướng vậy.
Người đàn ông mê đắm nhìn vào bộ ngực của Triệu Nhã Chi, rồi đẩy ngã nàng ra ghê salon, sau đó lập tức nhào tới.
– Dừng tay.
Tần Thiên mạnh mẽ quát to một tiếng, đẩy cửa ra, hướng bên trong lao vào, doạ hai người kêu to một tiếng. Người đàn ông đầu trọc còn chưa phục hồi tinh thần, còn chưa biết là ai, liền bị Tần Thiên một cước đá vào mặt, ngã lăn ra đất.
– Sao rồi, không sao chứ dì Triệu?
Tần Thiên đỡ Triêu Nhã Chi hỏi.
– Không có chuyện gì. Tiểu Thiên, tại sao cậu đã về rồi?