Bệnh viện nhân dân Quang Châu. Trong phòng bệnh cao cấp, giờ phút này Hàn Thi Vũ, Tiêu Du, Lý Phỉ Nhi, Lâm Hiểu Di, Triệu Tiểu Nhã, Sở Tương Tương đều vây quanh nhìn Tần Thiên đang hôn mê trước giường bệnh, sắc mặt ai cũng cực kì lo lắng. Bọn họ vừa nghe Tần Thiên gặp chuyện không may liền lập tức chạy tới đây.
Lúc này, cách thời điểm Tần Thiên được đưa vào đã qua mấy giờ rồi, thấy thuốc nói là không có việc gì nhưng mà vẫn một mực không tỉnh lại làm cho chúng nữ đều tràn đầy lo lắng.
– Mọi người đi ăn cơm trước đi, tránh để bị đói. Tên tiểu tử này không có chuyên gì đâu, trước giờ đi đánh nhau đều như thế, hắn đều bình an trở về. Mọi người không cần lo lắng, đi thôi, cùng đi ăn cơm đi.
Tiêu Du nhìn chúng nữ nói.
– Được rồi, trước cứ đi ăn cơm đi. Tên lưu manh này khẳng định không có chuyện gì.
Lý Phỉ Nhi cũng đến, nàng vừa nói xong, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung lên người nàng, dọa nàng nhảy dựng lên
– Tôi không… Tôi không có nói gì sai nha.
Lý Phỉ Nhi nhất thời khẩn trương nói, không biết mình đã nói sai điều gì.
– Tốt lắm, cùng đi ăn cơm đi. Không chừng khi chúng ta trở lại thì hắn đã tỉnh lại rồi.
Tiêu Du lại nói, chúng nữ gật gật đầu. Hiện tại cũng hơn mười hai giờ, những cái bụng đã sớm nhảy múa hát ca rồi.
– Mọi người đi đi, tôi không đói bụng, tôi ở trong này trong chừng anh ấy là được rồi.
Hàn Thi Vũ nói.
– Vậy cũng tốt, bọn chị sẽ mang chút thức ăn cho em khi về. Bọn chị đi trước đây.
Tiêu Du nói, lập tức Tiêu Du cùng bốn người Triệu Tiểu Nhã liền rời đi trước, lưu lại Hàn Thi Vũ ở trong phòng bệnh trông chừng.
– Tần Thiên, anh ngàn vạn lần không nên có chuyện gì.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên đang ngủ say trên giường lo lắng nói, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt tay Tần Thiên, thần tình tràn đầy lo lắng.
– Ý em nói là xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, Tần Thiên phát ra âm thanh, sau đó mí mắt hơi động dần dần mở mắt.
– A! Tần Thiên, anh đã tỉnh rồi.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên mở mắt, nhất thời mừng rỡ, bộ dạng cực kì kích động.
– Đúng vậy. Anh đang ở chỗ nào thế, Thi Vũ.
Tần Thiên híp mắt nói, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống. Hàn Thi Vũ vội vàng cầm một cái gối đầu đệm ở phía sau Tần Thiên.
– Nơi này là phòng bệnh tại bệnh viện. Anh tỉnh lại thì thật tốt quá, hù dọa chúng em một trận. Tần Thiên, hiện tại anh cảm thấy như thế nào?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên gấp gáp hỏi.– Ừ, không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.
Tần Thiên nói, thân thể một trận vô lực, trong lòng thầm nghĩ, đại khái là nguyên nhân dùng hết dị năng. Có thể là lúc mình ở trong cục cảnh sát đã tiêu hao hết.
– Thật tốt quá, anh dọa chết em, Tần Thiên.
Hàn Thi Vũ một phen bổ nhào vào trong lòng Tần Thiên ồ ồ khóc lên.
– Hắc hắc, yên tâm, anh không sao rồi. Đừng khóc nữa, khóc nữa thì xấu lắm đó.
Tần Thiên vỗ vỗ sau lưng Hàn Thi Vũ nhẹ giọng nói, nâng mặt nàng lên nhẹ nhàng lau nước mắt.
– Tương Tương đâu, như thế nào không thấy cô ấy.
Tần Thiên hỏi.
– Mọi người đã đi ăn cơm rồi, chút nữa sẽ trở lại.
Hàn Thi Vũ nói.
– Mọi người? Có ý gì? Tất nhiều người hả?
Tần Thiên không giải thích được hỏi.
– Đúng vậy. Chị của anh, còn có Lâm lão sư, còn khách trọ trong nhà anh, cùng cô em nhà bên cạnh đều đến đây.
Hàn Thi Vũ nói.
“Móa, khủng bố như vậy sao?”
Tần Thiên thầm nghĩ, lập tức nói:
– Ai nói cho chị anh biết vậy.
– Tương Tương nói.
Hàn Thi Vũ trả lời, nhẹ nhàng gục đầu trong lòng Tần Thiên, bộ dáng của một tiểu nữ nhân. Vừa rồi Tần Thiên thật là hù chết nàng.
– Hắc Hắc, mĩ nữ, Ngon quá.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói. Hàn Thi Vũ nhất thời cúi xuống, cổ áo lập tức trễ ra lập tức khiến cho mọi thứ ở bên trong lộ ra. Hai khối cầu thịt vừa lớn vừa tròn hiện ra cực kì rõ nét khiến cho Tần Thiên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
– Anh, lưu manh!