Bốn người ngồi xuống, nơi này người lớn tuổi nhất không ai khác là Phì Bưu, so với đám Tần Thiên thì hơn chừng bốn tuổi, kinh nghiệm hắc đạo cũng đủ. Tần Thiên nhìn hắn, trực tiếp liền nói:
– Phì Bưu phải không, sau này tôi gọi anh A Bưu được chứ? Tin tưởng Phong Tử đã giới thiệu qua về Thiên bang chúng ta. Sau này anh hãy đi theo Phong Tử được chứ?
– Vâng, Thiên ca.
Phì Bưu nhìn Tần Thiên cung kính nói, trong mắt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
– Tốt, bắt đầu từ hôm nay, Thiên bang chính thức bước vào giới hắc đạo. Tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực gắng sức. Ở đây, tôi muốn nói một câu, một khi đã chuẩn bị làm, vậy phải cố hết sức. Ta không hi vọng thấy một bang phái tan rã, không có lực ngưng tụ. Cho nên trong các người, nếu có ai chưa xác định rõ mục tiêu, có thể lui ra ngoài, có ai không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
– Không có.
Ba người cùng kêu lên.
– Tốt. các người đã đồng ý rồi, tôi cũng cho rằng các người không có. Nếu ngày sau tôi phát hiện có ai bỏ dở giữa chừng, ta sẽ đích thân xử lí, cho dù là huynh đệ trong nhà.
Tần Thiên nhìn ba người quát lạnh, lời này thật ra là nói cho Phì Bưu nghe. Bởi vì trong bốn người, Phì Bưu là người duy nhất không có bất cứ quan hệ nào cùng Tần Thiên. Tần Thiên nói lời này mục đích là để cho Phì Bưu biết, ta đã đem ngươi trở thành thành huynh đệ trong nhà, sau này đối với ba người các người, ta đều sẽ đối xử bình đẳng.
Phì Bưu là người từng trải, tự nhiên hiểu được, trong lòng có chút tán thưởng Tần Thiên. Phàm là người làm đại sự, thu nạp lòng người là bước quan trọng nhất. Thu được lòng người rồi thì các chuyện khác làm ít hưởng nhiều.
– Tốt. Vậy chúng ta cạn một chén.
Tần Thiên nhìn ba người nói. Ngay sau đó bốn người nâng chén uống một hơi cạn sạch.
– Ừ, Phong Tử, mày nói trước với tao một chút tình hình của bang phái, thực lực rốt cuộc như thế nào? Còn có vấn đề kinh tế, tao muốn hoàn toàn hiểu rõ.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
– Tốt.
Phong Tử gật gật đầu nói, ngay sau đó nói tiếp:
– Thiên bang chúng ta ban đầu thành lập tổng cộng có ba mươi lăm thành viên. Sau đó Sấu Tử mang ba mươi người gia nhập, còn có bốn mươi người của A Bưu, cộng lại tất cả một trăm lẻ năm người. Trong chuyện này, nhóm người của chúng ta yếu nhất, bởi vì chúng là bọn lính không có chỉ huy. Sấu Tử và A Bưu cùng một cấp bậc, đều đã hỗn qua một thời gian. Lão Hắc nói nhóm người A Bưu là mạnh nhất.
– Ừ, không tệ. Tao phân phối trước một chút. A Bưu, nhóm người của anh mạnh mẽ nhất, sau này việc đối ngoại tất cả giao cho anh quản. Sấu Tử, cậu chịu trách nhiệm an toàn của bang, Phong Tử, sự vụ lớn nhỏ trong bang do cậu quản, bao gồm cả A Bưu và Sấu Tử, tôi ở sau cùng. Các người cứ phóng tay mà làm, giết người phóng hỏa mấy thứ đó hậu quả để tôi giải quyết. Các người chỉ cần chú ý mà làm, không cần sợ, mọi chuyện đã có tôi đứng ra. Các người có ý kiến gì không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
– Không có.
Ba người đồng thanh.
– Đứng lại.Vừa tới cửa quán, liền bị hai tên côn đồ chặn lại, trong tay cầm hai cái ống nước hướng hai người bước tới.
– Tại sao?
Tần Thiên nhìn hai tên đàn em thản nhiên nói.
– Lão đại của chúng tao đang luận đàm bên trong, không muốn chết thì cút đi.
Tên côn đồ lớn lối nhìn Tần Thiên nói.
– Vậy chúng tao không muốn đi thì sao?
Tần Thiên nói.
– Hừ. Tao sẽ cho làm cho chúng mày bò đi.
Tên côn đồ giơ gậy sắt trong tay uy hiếp.
– Mày chết đi.
Phong Tử liền trực tiếp xuất thủ, một tay bắt lấy tay tên kia, liền tung một cước đá vào trên xương sườn của hắn, thuận tay đoạt gậy sắt trong tay hắn, hướng về một tên khác nện một gậy. Trong giây lát, đầu tên kia nở hoa, máu tươi tứa ra, té trên mắt đất kêu là thảm thiết.
– Con bà thằng này, dám đánh anh em tao, giết chết nó.
Tên côn đồ bên cạnh thấy người của mình bị đánh, lập tức giận giữ, mạnh mẽ cầm gậy sắt hướng hai người Tần Thiên vọt tới.
– Phong Tử, đưa gậy sắt cho tao.
Tần Thiên nhìn Phong Tử thản nhiên nói. Không đợi hắn trả lời, Tần Thiên trực tiếp cầm gậy sắt trên tay hắn, rồi hướng lũ côn đồ phóng đi, gậy sắt trong tay giơ thẳng.
– Thình thịch.
– Thình thịch.
Bàn tay to của Tần Thiên vung gậy sắt lên rồi hạ xuống. Chưa tới mười giây, năm người vọt tới đầu tiên bị Tần Thiên đánh ngã nằm trên đất, người người đầy máu, toàn bộ đều ở đầu, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Tần Thiên hoàn toàn không sợ đánh chết người, hù những tên côn đồ xông lên phía sau dừng bước
– Không muốn chết thì cút ra xa chút.
Tần Thiên nhìn những tên đó, quát lạnh, một cỗ khí phách cường đại từ người hắn phát ra, hù cho mấy tên côn đồ bị chấn động.
– Phong Tử, chúng ta vào.
Tần Thiên thản nhiên nói, một tay ném gậy sắt nhỏ máu trong tay đi, sau đó đi vào bên trong. Mấy tên côn đồ động một chút cũng không dám.