Sống Cùng Biểu Tỷ – Chương 47: Chương 47: Thực lực của Thiên bang – Botruyen

Sống Cùng Biểu Tỷ - Chương 47: Chương 47: Thực lực của Thiên bang

– Mày muốn giúp cô ta? Mày là con nhà ai, nhiều tiền lắm sao?

Nam tử khinh thường nhìn Tần Thiên, nhìn qua thì Tần Thiên cũng chỉ giống thằng nông dân nghèo, làm sao giống cái hạng người có thể rút ra được một vạn đồng? Ngược lại rất giống mấy tên côn đồ cắc ké, chẳng qua đẹp trai hơn một chút.

– Tao là người yêu của cô ấy.

Tần Thiên thản nhiên nói.

– Người yêu? Ha ha ha… Nóc con, lông của mày đã mọc chưa, làm người yêu của cô ta sao? chết cười.

Nam tử nhìn Tần Thiên cười to nói, mùi hôi nách phả ra. Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di nhất thời ngạt thở, vội lùi ra sau, tránh cho chẳng may hít quá nhiều lại trúng độc.

– Lông có đủ dài hay không, về hỏi mẹ mày một chút sẽ biết.

– ĐKM, nhóc con, mày dám chửi tao, muốn chết đây mà.

Nam tử vừa nghe liền sôi máu.

– Chửi mày thì sao? Nói thế là còn đề cao mày đấy.

Tần Thiên khinh thường nói.

Nam tử nhất thời giận xanh mặt, mấy thằng đệ liền xông tới, bộ dáng rõ ràng muốn động thủ, nhưng nam tử đã ra hiệu dừng lại.

– Tốt thôi. Nhóc con, mày lỳ lắm, vậy cũng không sao. Hôm nay nói cho mày biết, không lấy ra được một trăm vạn chúng mày đừng nghĩ rời khỏi đây. Nguồn truyện:

Nam tử tức giận chỉ vào hai người nói.

Lâm Hiểu Di nghe xong biến sắc, cả giận nói:

– Anh là đồ súc sinh, vừa rồi còn nói một vạn, làm sao bây giờ đã thành một trăm vạn?

– Ha hả… Tao thích thế, làm sao? Mày có thể cắn tao sao? Nói cho mày biết, một trăm vạn này là phí tổn tinh thần, tốt nhất là trả cho đủ, bằng không… Tao liền đánh chết chết chúng mày, có biết chữ Tử viết thế nào không?

– Mày… Thằng súc sinh.

Lâm Hiểu Di tức giận mắng.

– Me, còn dám mắng tao, chúng mày đem bắt ả lại. Trước tiên tao muốn sảng khoái một chút đã.

Nam tử cả giận nói, lập tức mấy đàn em liền tiến tới chỗ Lâm Hiểu Di.

– Là chúng mày muốn chết đấy.

Tần Thiên che Lâm Hiểu Di ở phía sau, nhìn bọn côn đồ ngu ngốc nói.

– Tần Thiên, cậu không đánh lại chúng đâu. Để tôi ở lại cản chúng, cậu mau đi báo cảnh sát.

Lâm Hiểu Di vội vàng kéo tay Tần Thiên. Nàng biết Tần Thiên tuy thường xuyên đánh nhau, nhưng hiện tại đối phương đông như vậy, nàng cũng không tin hắn làm được gì, chỉ có báo cảnh sát mới là cách duy nhất.

– Yên tâm, mấy thằng côn đồ mà thôi, một cái tát cũng đủ chết rồi. Để một nữ nhân ở lại rồi trốn đi, tôi còn là đàn ông sao. Chờ xem, tôi đảm bảo cho bọn chúng quỳ trên đất xin tha thứ.

Tần Thiên cố trấn an Lâm Hiểu Di, nhưng nàng cũng không lạc quan hơn là bao.

– Hừ. Nhóc con, tao nghĩ mày mới là thằng phải chết. Bọn mày, đem hai người chúng nó bắt lại, ông đây muốn xem bộ dạng mày quỳ dưới chân tao van xin thế nào?

Nam tử vô cùng lớn lối nói.

Tiếng nói vừa dứt, mấy tên côn đồ đã tới sát hai người. Tần Thiên nhàn nhã như đang đi dạo, liếc nhìn màn hình điện thoại, miệng nói khẽ: Đến rồi.

Lời hắn vừa dứt, đột nhiên ba chiếc xe du lịch Jinbei từ cửa khu tiến vào, chạy thẳng tới chỗ Tần Thiên thì dừng lại. Mấy tên côn đồ cuống quýt né ra, mà ba chiếc Jinbei kia dừng lại cách Tần Thiên ba bước. Một nam tử anh tuấn đi xuống, chính là huynh đệ của Tần Thiên, Phong Tử.

– Phong Tử, có biết lái xe hay không, muốn chết sao?

Một tên côn đồ đi tới, Phong Tử quay lại đạp một cái vào hạ thể hắn, cực kỳ chuẩn. Tên côn đồ cắc ké liền nằm xuống, phía dưới hình như không dùng được nữa.

– Muốn chết.

Phong Tử nhìn tên côn đồ, bộ dáng lãnh khốc rất đẹp trai, nhưng ngay sau đó đi tới trước mặt Tần Thiên, cực kỳ tôn kính nói:

– Lão đại, đã dẫn anh em đến rồi.

Nói xong chỉ về mấy cái xe. Cửa xe mở ra, một đám người cầm gậy sắt đi xuống, cùng mặc áo T-shirt màu đen, chỉnh tề đi tới trước Tần Thiên hô:

– Thiên ca khỏe, chị dâu khỏe.

Thanh âm cực kỳ vang dội, vô cùng chân thật. Mấy tên côn đồ cắc ké sợ tái mặt, tính toán đường trốn. Nam tử hôi lông kia thấy tràng diện này liền biết không ổn, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.

– Ừm, không tệ.

Tần Thiên nhìn đám đàn em khen ngợi. Không nghĩ ra Phong Tử lại có khả năng huấn luyện thủ hạ tốt như vậy.

– Lão… lão đại… Tần Thiên, chuyện này…

Lâm Hiểu Di giật mình nhìn Tần Thiên. Nàng vốn cho rằng hắn ở bên ngoài đánh nhau nhưng chỉ là bọn cắc ké mà thôi. Không nghĩ tới hắn lại có nhiều thủ hạ như vậy, làm nàng cực kỳ rung động, khó trách vừa rồi hắn chả có chút sợ hãi nào.

– Đây là người của tôi. Sao, cô sợ à?

Tần Thiên thản nhiên nói, bộ dáng hắn rất trâu bò, làm cho người ta muốn cắn một phát.

– Không sợ, không sợ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.