Sói Săn Mồi – Chương 71: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 71:

Chương 109……..119 : Ta là Dâm Ma (P1………..11) 4/4

Còn cần một ngày nữa thuyền mới trở về được đất liền, Long cùng Tiêu Nghệ bàn luận kế hoạch.

'Theo như Lục Bình nói thì điều kiện để tham dự vào cuộc tuyển chọn Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp cần ba điều, thứ nhất là phải nổi danh trên giang hồ Trung Hoa, thứ hai là đứng vững trên võ đài trước bất cứ khiêu chiến nào, cuối cùng chính là đả bại được Thất trưởng lão' Long nói với Tiêu Nghệ, hai điều kiện cuối thì hắn có thể đáp ứng được nhưng điều kiện đầu tiên thì chịu chết.

'Hắc hắc, thủ lĩnh lo lắng cho điều kiện thứ nhất sao……..tất nhiên là nếu cậu dùng gương mặt hiện giờ thì không được rồi…..nhưng mà……' Lão già Tiêu Nghệ cười bí hiểm.

'Ý lão là……' Long sáng mắt.

'Đúng……giả danh……..'

'Nhưng chọn ai đây, lỡ kẻ bị giả danh đi tố giác chẳng phải 'lạy ông tui ở bụi này' sao?' Long nhíu mày.

'Khà khà, cái này còn phải xem cậu đang nói chuyện với ai, tôi đã suy tính rồi…..có một kẻ mà cậu cực kỳ thích hợp để giả danh, không ai ngoài tôi biết được hắn đã chết….' Tiêu Nghệ hưng phấn vuốt chùm râu trước cằm.

'Ai?' Long ghét nhất cái tính úp úp mở mở của lão già này nhưng không biết làm sao.

'He he…….Dâm Ma – Ngụy Siêu' Tiêu Nghệ nở nụ cười với Long làm hắn đổ mồ hôi, cái nụ cười của lão nay sau mà khiến hắn cảm thấy mình bị người tính kế vậy nhỉ.

'Ngụy Siêu ? Dâm Ma?……..Khoan, tại sao hắn có biệt danh là Dâm Ma?' Long trừng mắt hỏi.

'Hắc hắc……tên như người……..người như tên……..tất nhiên là do hắn cực độ dâm dục rồi……' Tiêu Nghệ cười hắc hắc.

'Không được, chọn người khác đi…….' Long lạnh giọng, hai cô gái của hắn còn chưa rõ tung tích thì tâm trí đâu để hắn dâm với chả dục.

'Hết rồi!' Tiêu Nghệ xụ mặt già nói.

'Chắc chắn là còn……' Long hét lên.

'Hết!'

'Lão chắc không?'

'Chắc chắn….'

'Bốp! Lão chắc chắn?'

'Hừ, đánh cả người già…….ta nói hết là hết' Tiêu Nghệ mặt sưng húp nói như khóc.

'…..'

Sau chừng nửa tiếng, cuộc tranh luận kết thúc, với sự cứng đầu của lão già trâu Tiêu Nghệ, Long không còn cách nào khác nhận mện biến thành Dâm Ma – Ngụy Siêu nổi danh giang hồ 10 năm trước nhưng đột ngột biến mất.

'À……mà còn một chuyện……' Đang trong cơn bực bội, đột nhiên Tiêu Nghệ nói nhỏ vào tai Long.

'Chuyện gì?'

'Hắn còn là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sĩ……nịnh bợ kẻ mạnh, hiếp đáp kẻ yếu……' Tiêu Nghệ nín cười nói một lèo.

'Móa……lão muốn chết……'

'Bốp……bốp….'

'……'

Đến khi thuyền cập bến, mặt của Tiêu Nghệ đã sưng húp không còn chỗ nào lạnh lặn…..tuy vậy đó chỉ là vài vết sưng ngoài da không đáng kể. Lão liếc nhìn Long vẫn còn đang hậm hực bên cạnh mà không dám cười to vì sợ hắn thật sự nổi điên mạnh tay, khà khà…….cuối cùng Dâm Ma lại một lần nữa tái xuất giang hồ nhờ bàn tay lão.

Nhanh chóng tìm bà lão trong thôn, Long mượn được một chiếc di động đen trắng những hỡi ôi sim chỉ gọi được trong nước mà không thể gọi quốc tế, thế là hắn cũng lão gia hỏa Tiêu Nghệ theo xe chở cá ra thị trấn cách đó ba mươi dặm đường.

Cuối cùng ở thị trấn, Long cũng tìm được một chiếc điện thoại bàn, hắn bấm số của Thiên.

'Tít……tít…….alo………ai đấy?' Giọng Thiên bên kia đầu dây làm Long mừng rỡ, gã vẫn chưa đổi số.

'Em đây!' Long cố gắng kìm chế cảm xúc đáp.

'Long………..ôi địt cái thằng………cậu đang ở đâu?' Thiên bên kia sau giây phút sững sờ nhanh chóng hét vào điện thoại làm Long muốn thủng lỗ nhĩ.

'Anh……..em đang ở Trung Hoa……..'

'Trung Hoa? Cậu làm gì ở đó?'

'Chuyện dài lắm, khi nào gặp nhau em sẽ kể cho anh nghe…….anh…..Mẹ em cùng Hoa và hai cô bé thế nào rồi?' Long lo lắng hỏi.

'Sức khỏe của mẹ cậu và Hoa đã bình phục, chỉ là về tâm thần không được ổn định lắm…….chắc hẳn nghe tin của cậu họ sẽ bình tâm trở lại……..'

'Vậy là tốt…..vậy là tốt rồi…….' Long thở phào một hơi.

'Nhưng Long…….Thảo và Quỳnh Anh mất tích rồi…….' Đột nhiên Thiên nói làm Long kinh hãi.

'Mất tích? Mất tích khi nào?'

'Cùng ngày với cậu!'

'Xem ra lão già chó chết đó đã mang hai cô bé đi……' Long căm hận gằn giọng.

'Lão già nào?' Thiên nghi hoặc.

'Hiện giờ em còn chưa điều tra ra được, sắp tới em sẽ cố gắng thâm nhập vào nội bộ Thập Lục Tháp……hy vọng có thể tìm ra tung tích lão…..'

'Làm gì thì làm……..cậu phải cẩn thận đấy…………tới Bắc Kinh thì gọi cho anh……..ở đó có người của ta…….' Thiên dặn dò.

'Được rồi, em biết mà……..anh nói sư phụ gửi cho em hình ảnh chụp của tấm bản đồ nhé…….' Long nhớ ra phải đến lăng mộ của Trụ Vương nói.

'Ừ…….'

'…..'

Sau một hồi bàn nhanh kế hoạch với Thiên, Long cùng lão Tiêu Nghệ rời đi, cuộc tuyển chọn chỉ còn ba ngày nữa nên hai người phải chuẩn bị thật tốt.

………

Ba ngày sau……

Thành phố Trịnh Châu thuộc tỉnh Hà Nam hôm nay không khí đặc biệt nhộn nhịp, liên tục có những đoàn xe nối đuôi nhau đi vào thành phố cứ như sắp có một sự kiện gì đó long trọng phát sinh.

Chính giữa thành phố là một quảng trường rộng hôm nay được lệnh phong tỏa, không người dân nào được tới gần, một bục cao hình tròn bán kình tầm năm mét được dây dựng làm võ đài, bên cạnh là một cột cờ cực lớn, trên đỉnh cột cờ là lá cờ vàng óng in hình một ngọn tháp mười sáu tầng nguy nga tráng lệ mà ở xa vài cây số người ta đã có thể nhìn thấy.

Phía xa xa sàn đấu là những dãy bàn ghế gỗ được chia làm ba khu, khu trên cùng là những vị có máu mặt trong Thập Lục Tháp, khu tiếp theo là của các gia tộc lớn và cuối cùng mới đến các ông trùm xã hội đen cùng những người tham gia tuyển chọn.

8 giờ sáng, hai phần ba dãy bàn ghế đã chật kín người, dân có máu mặt trong giang hồ ở toàn bộ các tỉnh trong nước đều đổ về đây xem cuộc tuyển chọn, mặt mày ai cũng ngưng trọng vì rất có thể kẻ sắp ngồi lên chiếc ghế Lục trưởng lão sẽ ảnh hường trực tiếp tới địa bàn của họ, phải biết ở cái đất Trung Hoa này quyền uy của Thập Lục Tháp là vô thượng.

Long cùng lão Tiêu Nghệ đã đến từ sớm chọn một chỗ ngồi khá khuất phia sau, vẻ ngoài của hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một nam nhân gần bốn mươi với gương mặt khá âm hiểm, còn lão già Tiêu Nghệ thì biến đỗi thành một người tôi tớ của hắn. Thay đổi diện mạo đối với Long quá là đơn giản, hắn chì cần nhờ lão già Tiêu Nghệ gọt cằm, nâng má, sửa mũi………còn tóc tai cùng vài chỗ khác thì chỉ cần trang điểm là xong……..để trở về như cũ hắn chỉ cần một ý niệm khôi phục cơ thể.

'Nghe nói lần này có Thạch Hàn của Thạch gia ở Hồ Nam tới tham gia tuyển chọn, từ mười năm trước hắn đã luyện tới đao khí, không biết bây giờ đã luyện tới cảnh giới đao cương chưa, nếu hắn thành công thì cái ghế Lục trưởng lão lần này không thể thoát khỏi tay hắn rồi…..'

'Hừ………cảnh giới đao cương nào dễ luyện như vậy, ngoài một số lão quái vật của các gia tộc lớn thì vài chục năm gần đây chưa hề nghe nói một ai có thể luyện ra, Tam trưởng lão – Đao Thánh lão nhân gia đã tuyên bố kẻ nào luyện thành đao cương có thể trở thành đồ đệ của lão cơ đấy…..ta lần này lại tin tưởng vào Lôi gia – Lôi Sơn hơn, hắn từ lúc ba tuổi đã tu luyện Trấn Ngục Kim Cương Chưởng, giờ đây đã qua năm mươi năm….có người nói hắn đã thành công luyện tới thức thứ chín rồi'

'Gì cơ, thức thứ chín chẳng phải là Trấn Ngục Vạn Cổ Phá sao? Vậy thì còn ai là đối thủ của hắn lần này nữa?'

Tiếng xì xầm bàn luận về các cao thủ vang lên xung quanh không ngừng để Long và lão Tiêu Nghệ nghe ngóng được không ít tin tức.

Trải qua lão gia hỏa Tiêu Nghệ miêu tả về các thế lực, Long tựa hồ đã biết được một ít về giang hồ đất Trung Hoa, đứng ở vị trí tối thượng dĩ nhiên là Thập Lục Tháp, xếp phía dưới là các gia tộc lớn và cuối cùng là các tổ chức xã hội đen.

Các gia tộc cũng có yếu có mạnh, trong đó có ba gia tộc mạnh nhất là Độc Cô gia, Hạ Hầu gia và Trịnh gia…… tất nhiên chỗ dựa của ba gia tộc này là các những trưởng lão đứng đầu, Hạ Hầu gia chủ hiện tại chính là em ruột của Đao Thánh – Hạ Hầu Viêm còn gia chủ Trịnh gia gọi Hiên Viên Lão Quái – Trịnh Tàn là cậu ruột…….Độc Cô gia thì khác, không ai biết được mối quan hệ của họ với Độc Cô Cầu Bại là gì nhưng có một số quyền lợi nhất định đều được Độc Cô Cầu Bại mắt nhắm mắt mở mà để Độc Cô gia được hưởng.

Đằng sau ba gia tộc này cũng là nhiều gia tộc khác tuy yếu thế hơn vì không có các siêu cấp cao thủ như Đao Thánh hay Hiên Viên Lão Quái chống lưng nhưng nội tình cũng không hề yếu, trải qua nhiều năm tích lũy, gia tộc nào cũng có lực lượng bí mật trong bóng tối cùng các lão gia hỏa tiềm tu chỉ xuất động khi căn cơ gia tộc bị uy hiếp.

Long không thể phủ nhận một điều nếu tình về thực lực và số lượng thì giang hồ đất Hoa ngữ hơn xa giang hồ đất Việt, cái này cũng hết sức bình thường vì diện tích cũng như dân số thì riêng một tỉnh ở nước này cũng đã gấp nhiều lần nước Việt rồi.

….

Trở lại sàn đấu, sau màn múa lân hoành tráng khai mạc, tất cả quan khách nín thở vì ba lão già xuất hiện trên bục, đó là Nhị, tam, tứ trưởng lão Thập Lục Tháp.

Nhìn lão già đứng đầu mà Long rùng mình, thì ra là lão……hắn sao có thể quên được lão già đã mang tới cho hắn sự sĩ nhục lớn lao một năm trước…….tuy vậy Long nhanh chóng trấn tĩnh lại vì hắn sợ sự thay đổi tâm tình của mình bị lão phát hiện, đối với các siêu cấp cao thủ như lão thì chỉ một thay đổi nhỏ nhoi thôi cũng không qua được mắt lão.

Nhị trưởng lão – Bất Tử Lão Nhân nhìn quanh một lượt rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

'Các vị, cảm ơn các vị đã bỏ ít thời gian đên đây tham dự buổi tuyển chọn cho ghế Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp, tin tưởng các vị đều đã biết đến quy củ của cuộc đấu hôm nay nhưng ta vẫn nhắc lại một lần, nội dung tuyển chọn có ba đjều kiện, thứ nhất phải có danh tiếng trên giang hồ, thứ hai phải đánh thắng toàn bộ những kẻ khiêu chiến và cuối cùng là đánh thắng Thất trưởng lão – Phục Ma Đại Sư'

'Cái gì…….Phục Ma Đại Sư lên làm Thất trưởng lão……'

'Phục Ma Đại Sư không ngờ đã quy ẩn giang hồ hơn bảy năm lại trở về nắm giữ chức vụ Thất trưởng lão….'

'Nghe bảo bảy năm trước Phục Ma Đại Sư đã luyện Phục Ma Đại Thủ Ấn đến lô hỏa thần thánh, không biết bây giờ đại sư cường hoành tới mức nào….'

Mọi người bàn tán xôn xao.

'Các vị………không để mọi người chờ thêm nữa……ta tuyên bố tuyển chọn ngôi vị Lục trưởng lão bắt đầu, ai muốn thì có thể lên võ đài ứng thí, người khiêu chiến thắng sẽ thay thế vị trí trên võ đài….ta nói trước…..một khi đã ứng chiến thì sinh tử do trời, kẻ nào làm càn dám can thiệp vào trận đấu thì đừng trách ta ác độc…..' Bất Tử Lão Nhân cười nói một cách hiền từ nhưng khiến ai cũng rùng mình.

'Đùng………đùng……..đùng…….' Ngay tức thì sau lời nói của Bất Tử Lão Nhân, chiếc trống to được gõ ba phát lớn ra hiệu cuộc tuyển chọn bắt đầu.

'Hahaha………ta – Thạch Hàn của Thạch gia ứng tuyển vị trí Lục trưởng lão này, kẻ nào không phục….Chiến!' Một gã nam nhân mặc trường bào xám lưng mang một thanh đại đao đạp bước bay lên võ đài nhìn xung quanh hét to một cách cuồng vọng.

'Thạch Hàn, xem ra hắn đã luyện tới cảnh giới đao cương nên mới tự tin đến thế!'

'Hừ, tên ngu ngốc…..các cao thủ đều ẩn dấu thực lực để ra tay phút cuối cùng còn hắn lại đi đầu để kẻ khác tiêu hao thực lực, đúng là não tàn…..'

'……..'

Mọi người bên dưới nhìn thái độ hống hách của Thạch Hàn mà căm ghét nghị luận.

'Hắc hắc……..Thạch Hàn huynh quả nhiên bá đạo, tại hạ Đặng Hùng – Đặng gia muốn thỉnh giáo một chút, mong Thạch Hàn huynh không chê cười…..' Chỉ một lúc sau, một gã bạch y thân mang trường kiếm cứ thế phiêu dật khinh công bay lên sàn đấu.

'Ồ…..Đặng Hùng, hắn chẳng phải là thiên tài kiếm đạo của Đặng gia hay sao? Lần này có trò hay để nhìn…..'

'Hắc hắc, Thạch Hàn ơi Thạc Hàn…..Đặng Hùng đã luyện thành Ngự Kiếm Phi Hành – bí tịch kiếm pháp của Đặng gia, để xem ngươi đối phó thế nào?'

'Lần này Thạch Hàn thảm, mới trận đầu hắn đã gặp phải Đặng Hùng….cho dù thắng cũng là thắng thảm mà thôi…..'

'……'

Đám người bên dưới hả hê nhìn Thạch Hàn.

'Hừ! Tưởng kẻ nào hóa ra là tên phế vật ngươi, phải chăng ngươi cho rằng Ngự Kiếm Phi Hành của Đặng gia có thể so sánh với đao pháp của Thạch gia ta?' Thạch Hàn khinh bỉ nói với Đặng Hùng.

'Haha……..phải thử mới biết được…….Thạch Hàn huynh…….tiếp chiêu…….' Đặng Hùng cười to, hắn dậm chân nhảy vút ra sau, kiếm trong tay không biết từ khi nào đã rời khỏi vỏ.

'Ngự Kiếm Phi Hành…….' Đặng Hùng quát khẽ, nội lực trong người hắn dung nhập vào thân kiếm, ngay tức thì kiếm của hắn biến thành một vệt sáng lao tới chỗ Thạch Hàn.

'Vù………vù……' Thạch Hàn nheo mắt nhìn Đặng Hùng ra đòn, hắn không nao núng từ từ rút thanh đại đao sau lưng ra.

'Hắc hắc……..hôm nay ta muốn cho thế nhân thấy Ngự Kiêm Phi Hành của Đặng gia chỉ là thứ bỏ đi……..Thiên Đao Tam Tuyệt – Kinh Lôi Tuyệt Phách……' Thạch Hàn rống to một tiếng, đao của hắn như thiên lôi oanh sát chém xuống thanh kiếm đang lao tới trước mắt.

'ẦM! Rắc……rắc!'

Âm thanh va chạm mãnh liệt từ kiếm kình và đao kình vang dội, thanh kiếm của Đặng Hùng bay vút ra sau kèm những tiếng kêu răng rắc như bị nứt vỡ, chưa dừng lại tại đó…….đao khí từ đón thế của Thạch Hàn tiếp tục lao tới chỗ Đặng Hùng.

'Không tốt! Xùy……..xùy!'

Đằng Hùng biến sắc, hắn đạp chân nghiêng người qua một bên……..may mắn cho hắn vì khi hắn vừa nghiêng người thì một phần ngàn giây sau, đao khí rợn người bay vút qua sát người hắn khiến lông tóc hắn dựng đứng.

'Thạch Hàn mạnh đến vậy? Nếu hắn còn luyện tới đao cương thì kinh khủng đến nhường nào?'

'Ta nghĩ chỉ là Ngự Kiếm Phi Hành của Đặng gia quá yếu mà thôi!'

'Đúng vậy!'

'……'

Bên dưới có nhiều kẻ vẫn không phục.

'Đặng Hùng, còn không mau cút……..nể mặt Đặng gia tộc trưởng lần này ta tha cho ngươi một mạng….' Thạch Hàn hướng Đặng Hùng lên giọng như bố thí cho hắn.

'Ngươi!' Đặng Hùng tức giận tột độ, Ngự Kiếm Phi Hành của hắn mới tu luyện đến một ít gia lông nên chỉ ngự được một thanh kiếm nếu không cũng không đến nỗi yếu đuối như thế, tuy không cam lòng nhưng hắn không còn cách nào là rời đi để lại ánh mắt khinh miệt của Thạch Hàn.

'Còn ai muốn khiêu chiến ta? Lên đây hết đi?' Thạch Hàn tiếp tục hướng phía dưới quát.

Các cao thủ bên dưới cau mày nhìn Thạch Hàn lớn lối nhưng không một ai lên mà đều liếc nhìn đối phương, chúng tự tin không thua Thạc Hàn có điều để thắng hắn phải bỏ ra một cái đại giới không nhỏ, đến lúc có kẻ khác ngư ông đắc lợi thì làm thế nào.

'Haha…….một lũ âm hiểm, muốn đợi kẻ khác tiêu hao rồi mới lên để đoạt ghế Lục trưởng lão sao, ta khinh bỉ!' Thạch Hùng nhếch miệng cười làm các cao thủ bên dưới gương mặt càng ngày càng âm trầm nhưng họ đều là những kẻ lõi đời, không ngu rơi vào cái bẫy khích tương của hắn.

'Khà khà…..đúng………đúng……..chúng đúng là những kẻ âm hiểm……..' Đúng lúc này một tiếng cười bỉ ổi vang lên, một gã mặc hắc y cứ thế chầm chậm tiến lên võ đài, vừa đi vừa nói như tri kỉ với Thạch Hàn.

'Hắn là ai? Ta lăn lội trong giang hồ mấy năm nay còn chưa thấy qua hắn nha'

'Ta cũng không biết, chẳng lẽ một kẻ vô danh tiểu tốt muốn khiêu chiến Thạch Hàn, như thế là vi phạm quy củ, Nhị trưởng lão nhất định sẽ đem hắn oanh sát!'

'Đồ ngu, các ngươi không biết vì chỉ chỉ lăn lội vài năm gần đây, nếu là mười năm trước các ngươi sao có thể không nhận ra hắn………..hắn chính là Dâm Ma – Ngụy Siêu'

'Cái gì? Dâm Ma – Ngụy Siêu……kẻ được mệnh danh dâm dục, bỉ ổi, vô liêm sỉ nhất giang hồ chính là hắn? Không phải hắn đã bật vô âm tín mười năm nay sao?'

'………..'

Một đám người kinh ngạc hướng gã hắc y vừa mới xuất hiện bàn luận say mê.

'Ngươi là ai?' Thạch Hàn nhìn gã trước mắt hỏi, hắn cảm nhận được uy hiếp từ khí thể của gã…….vì chỉ thường xuyên tu luyện trong gia tộc nên đối với việc giang hồ hắn không rõ ràng lắm nên chuyện không nhận ra Dâm Ma là đương nhiên.

'Hô hô….ta chính là vô địch soái ca công tử……..người gặp liền yêu, vật gặp liền thích chính là Ngụy Siêu ta…..' Long cười nói.

'Phốc! Hắn cũng quá vô sỉ rồi, quả đúng là Dâm Ma'

'Da mặt hắn chắc hẳn phải dày bằng mấy bức tường bê tông…..'

'……'

Tiếng xì xào to nhỏ bên dưới làm Thạch Hàn nghe được.

'Thì ra ngươi chính là Dâm Ma, một biểu muội của ta cũng đã rơi vào ma trảo của ngươi, xem ra hôm nay ta có thế báo thù cho biểu muội……' Thạch Hàn có một vị biểu muội (em họ) mất tích, nghe các trưởng bối nói rằng đã bị Dâm Ma bắt đi, tuy không có tình cảm gì với vị biểu muội mà hắn chưa từng gặp mặt nhưng thể diện của Thạch gia vẫn phải lấy lại.


'Hắc, về việc ta quá mức soái đến nỗi các cô gái không ngừng theo đuổi ta cũng không biết phải làm sao, Thạch Hàn huynh sao có thể tức giận vô lý như vậy được nha…..' Long cười tà.

'Vô sỉ! Để ta cắt cái miệng chó của ngươi xuống xem thử ngươi còn có thể sủa ra từ nào hay không?'

'Ô! Gâu gâu, gâu gâu…….' Long diễu cợt sủa vài tiếng khiến mọi người trợn mắt, hắn thật sự sủa?

'Đáng chết! Kinh Lôi Tuyệt Phách………chết đi đồ súc sinh!' Thạch Hàn điên tiết nhào tới bổ một đao toàn lực vào người Long, đao kình cùng đao khí như cuồng phong bão tố ập đến người Long.

Cảm nhận được áp lực bức người từ chiêu đao hung hiểm, Long cười nhẹ một cái……..linh tính mách bảo rằng cơ thể hắn chịu được, trải qua Long Nhủ cải tạo cơ thể hắn đã cường tới một mức độ kinh khủng, hắn vận tử khí toàn thân đứng yên tiếp nhận chiêu đao bổ xuống người mình.

'Cài này! Dâm Ma điên rồi?'

'Ta xem hắn bị chiêu đao của Thạch Hàn dọa sợ đến nỗi không cử động được!'

'Hừ, cứ tưởng Dâm Ma có gì khác biệt, thì ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to!'

'……..'

'KENG!'

Nhưng không giống như mọi người tưởng tượng, không có thịt vụn, cũng chẳng có máu tươi…….âm thanh va chạm của kim loại vang lên khiến tất cả kinh hãi đứng thẳng dậy mở to mắt nhìn về phía sàn đấu, Thạch Hàn cũng trợn mắt nhìn thanh đao của minh đang nằm trên ngực Long mà không tiến vào được bên trong dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng không có.

'Quỷ, gặp quỷ………thân thể Dâm Ma sao có thể đạt đến cường độ này, thanh đao của Thạch Hàn chính là Tuyệt Mệnh Đao – một trong năm thanh đao chi bảo của Thạch gia cơ mà…..'

'Dâm Ma cũng quá ngông cuồng đi? Dù ta có cơ thể mạnh mẽ cũng không dám dùng thân đỡ đao nhưng hắn dám, xem ra hắn thật sự tự tin về độ cường của cơ thể mình…'

Mọi người toát mồ hôi bàn luận.

Trên đài cao dành cho các vị trưởng lão…..Nhị, tam, tứ trưởng lão Thập Lục Tháp cũng bị cảnh tượng Long dùng thân đỡ đao của Thạch Hàn làm cho khiếp sợ.

'Cơ thể hắn thật biến thái……' Hiên Viên Lão Quái thốt lên.

'Hừ! Mạnh mẽ thì thế nào, Thạch Hàn đã luyện tới cảnh giới đao cương…….ta xem lần này Dâm Ma tên này cũng phải chết không nghi ngờ!' Đao Thánh sao giây phút sững sờ thì cười khẩy khinh miệt Long.

Bất Tử Lão Nhân thì không nói gì, lão cứ thế hờ hững quan sát võ đài như thể chỉ là một trò chơi của đám trẻ con.

…….

'Dâm Ma……….xem ra ta đã xem thường ngươi!' Thạch Hàn hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh nói.

'Hắc hắc……Thạch Hàn huynh quá khen, cái này có là gì…….so với lồng ngực thì tiểu đệ đây còn có một thứ cực kỳ cứng rắn, đao thương bất nhập có thể khiến mọi cô gái quỳ dưới chân cầu xin……Thạch Hàn huynh nếu muốn có thể để chị dâu tới hưởng thụ nha…….' Long cười dâm dục.

'Ngươi! Hôm nay không giết ngươi thì Thạch Hàn ta không còn là người……..Thiên Đao Tam Tuyệt – Thiên Kinh Địa Tuyệt' Bị Long triệt để chọc giận, Thạch Hàn điên cuồng gào lên khiến cả người hắn quần áo cùng râu tóc tung bay vì nội khí cuồng loạn, ngay sau đó hắn nhày phốc lên trời cao, đại đao trong tay bổ thẳng xuống đầu Long như thiên lôi giáng thế, đao khí ngưng thực thành một cây đao cực lớn trên trời cao.

'Nhìn! Đao cương, Thạch Hàn không ngờ đã luyện thành đao cương.'

'Hắc, ta đã nói mà…….Thạch Hàn nếu không có thực lực sao dám đầu tiên lên ứng chiến chứ'

……..

Bị cảnh tượng kinh khủng từ đao cương của Thạch Hàn làm cho khiếp sợ, mọi người ngồi dưới nháo nhào thảo luận, Đao Thánh trên đài cao cũng vuốt râu cười vui vẻ, hắn lần này nhất quyết thu Thạch Hàn làm đồ đệ truyền thụ tuyệt học.

'Đao cương?' Long lẩm bẩm, hắn nhìn đao cương cực lớn trên cao đang áp xuống mà cảm thụ được áp lực khá lớn…..nhưng chỉ là khá một chút mà thôi…….hắn tự tin với một quyền Diệt Quyền lúc này của mình đủ đánh tan đao chiêu của Thạch Hàn, tuy nhiên trước mặt Bất Tử Lão Nhân đang ngồi kia hắn không dám. Đã không thể dùng võ công thì đụng luôn đi, Long vận công.

'Uỳnh!' Đột nhiên một tiếng nổ vang lên trên võ đài, tử khí dày đặt đem người Long bao phủ….ngay sau đó tay hắn vung lên hướng đao cương khổng lồ mà đón lấy.

'Phốc…….Xuy!…….Xì……xì!'

'Cái gì?' Thạch Hàn kinh hãi tột độ nhìn đao cương của mình cứ thế chạm vào thứ khí tức đen tối kia thì bị đánh tan, càng làm hắn khiếp sợ hơn là càng ngày càng tiến gần đến Long cơ thể hắn không chịu nổi mà đang dần bị áp chế……đúng vậy, chính là áp chế từ một thứ mạnh mẽ trái ngược với sự sống.

'Tử…..tử khí…..Dâm Ma lại là Quỷ Tu?'

'Quỷ Tu……….Quỷ Tu tái hiện nhân gian……..'

Bên dưới, mọi người sợ hãi nhìn ma nhân đang bị tử khí bao trùm trên sàn đấu, dù ở xa đến thế nhưng họ đều cảm nhận được người mình bị áp lực không nhỏ từ khí tức của gã, phải cần một lượng tử khí khổng lồ đến mức nào để có thể làm điều đó.

'Tử khí? Tử khí thật là đậm đặc!' Trên đài cao, Đao Thánh đứng bật dậy nhìn chằm chẳm vào võ đài, lão lo lắng cho Thạch Hàn khi nhìn gương mặt càng ngày càng tái đi của gã nhưng lão không dám xuất thủ lỗ mãng vi phạm quy củ..

Bát Quái Lão Nhân lần này mắt đã mở to hơn, tử khí từ Long làm lão nhớ đến tên thanh niên bị lão đày ở tù ngục nhưng lão không hề cho rằng gã là Long vì tử khí của Dâm Ma quá mức đậm đặc làm lão thế mà có một tia kiêng kị, thứ mà Long không thể nào có được.

….

'Ngươi! Ngươi sao có thể là Quỷ Tu?' Thạch Hàn bị chấn nhiếp kinh sợ bổ nhào qua một bên tránh xa Long nhưng lần này Long không bị động nữa, một khi đã động thì hắn sẽ không dừng lại.

'Phốc…….' Long nhào tới chỗ Thạch Hàn tung một đấm, dù là một đấm trông rất đỗi bình thường nhưng Thạch Hàn lại cảm nhận được một cỗ uy hiếp khổng lồ từ nắm đấm kia, hắn không dám đối cứng mà chỉ dám đưa thanh đại đao lên đỡ.

'KENG!' Lại là âm thanh kim loại va chạm, kình lực kinh khủng khiến Thạch Hàn không kìm được lùi ra sau vài bước, trong miệng hắn máu tươi đã trào lên nhưng hắn cố gắng kiềm chế không phun ra ngoài.

'Xoạt…….xoạt……….' Là âm thanh nhào tới, Thạch Hàn chưa kịp hít thở vài hơi thì đối phương đã tiếp tục, ngay sau cú đấm…….Long tung liền một cú đá cực mạnh vào người Thạch Hàn.

'Khốn kiếp!' Không kịp né, Thạch Hàn chỉ có thể tiếp tục vung đao lên đỡ cú đá của tên quái vật trước mắt.

'RẦM!' Lần này cánh tay Thạch Hàn đang giữ đao trực tiếp bị oằn xuống, hắn đau đớn mặt mũi trắng bệch……..xương nứt rồi.

'RẦM! RẦM! RẦM!' Ba cú đá tiếp tục được Long tung ra, hắn không biến chiêu làm gì mà cứ nhắm vào cây đao của Thạch Hàn mà đá, hắn muốn triệt để hành hạ tên này bằng cách bạo lực nhất.

'Rắc……..rắc………..rắc……..' Thạch Hàn đau đớn tột cùng khi xương tay hắn liên tiếp hứng chịu sức mạnh đáng sợ của Long, đến cú đá thứ ba thì hắn triệt để buông đao ra bất đắc dĩ……xương tay hắn đã vỡ vụn.

'Bộp!' Thanh đại đao rơi xuống đất, Thạch Hàn cố gắng lùi liên tục ra sau, hắn muốn ra khỏi phạm vi võ đài để nhận thua, như thế tên ác ma này không thể tiếp tục ra tay với hắn………nhưng hắn đã không còn cơ hội nữa.

'Hắc hắc! Thạch Hàn huynh đi vội thế……….ở lại chơi với đệ đệ một chút đã nào' Long cười to, hắn nhào tới bắt lấy Thạch Hàn rồi cứ thế nhấc hổng gã lên không trung như một túi bông.

'Không! Không! Tha……..tha cho ta……..' Thạch Hàn phun ra một búng máu gào lên cầu xin, hắn không muốn chết.

'Haha……Thạch Hàn huynh yên tâm, Ngụy mỗ sao có thể giết một kỳ tài đao pháp được chứ………chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi.'

Long cười nói nhưng hành động của hắn lại đi ngược lại, tử khí từ hai tay hắn cứ cuồn cuồn xâm nhập vào người Thạch Hàn khiến người hắn phình ra như bong bóng.

'Dâm……Dâm Ma muốn làm gì?'

'Hắn………hắn định…….chạy mau……..'

'……'

Mọi người biến sắc nhìn Thạch Hàn càng ngày càng phình to ra đáng sợ, có người đầu óc nhanh nhạy vội chạy ra sau nhưng đa số vẫn không kịp phản ứng.

'BÙM!'

Một tiếng nổ vang lên, dưới ánh mắt của mọi người một cao thủ đao pháp của Thạch gia – Thạch Hàn cứ như vậy như một quả boom nổ tung tên tay Long, ngay tức thì một cơn mưa máu thịt từ sàn đấu hướng về tứ phía áp tới.

'Đây………đây là ngón tay……..trời ạ…..'

'Cái……cái này chẳng phải là cái lưỡi sao……..ọe……ọe……'

Sau giây phút kinh hãi, mọi người mới giật mình nhìn lại, trên người họ là những vết máu và những phần cơ thể của Thạch Hàn bám lấy, một số người không nhịn được mà nôn ọe đương trường.

Trên đài cao, ngoại trừ chỗ ngồi của ba trưởng lão thì mọi nơi đều dính máu của Thạch Hàn, Đao Thánh căm tức nhìn chằm chằm Dâm Ma trên sàn đấu, một gã đệ tử rất có tiềm lực của y cứ thế mà bị đối phương giết một cách tàn bạo hết sức.

'Ui chà, Thạch Hàn huynh lớn rồi còn thích chơi trò bong bóng nổ nha………thật là xấu quá đi…….' Long hướng bốn phương cuồng tiếu cười to, nhìn nụ cười của hắn mà mọi người run rẩy, tên này đáng sợ còn hơn cả ác ma.

………..
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.