Tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi Huyết Sát Đao đâm xuống, Bạch Hổ Thánh Chủ rốt cuộc cũng làm ra quyết định, lão gào thét như một con thú dại trong khi vận lực xoắn nát hai cánh tay đang bị kìm hãm để thoát khỏi trói buộc… tiếp đó… cử động của vị Vương Giả cấp khiến bất cứ kẻ nào có tu vi đủ cao để quan sát được trận chiến cũng phải ngạc nhiên vì Bạch Hổ Thánh Chủ lại không lựa chọn né tránh sát chiêu của đối thủ…
“BẠCH HỔ THẦN CÔNG CHUNG CỰC THỨC – BẠCH HỔ HÓA Ư!!!”
Hai tay chỉ còn lại hai mẩu xương lồi lõm, Bạch Hổ Môn chi chủ hai mắt lập lòe thần mang sáng chói, từ người lão thả ra một cỗ khí tức tột đỉnh đáng sợ, từ sau lưng vị Vương Giả cấp vậy mà xuất hiện một đầu Bạch Hổ hết sức khủng bố, khủng bố đến nỗi chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến mảnh không gian bao trùm Khô Lâu đảo rung lắc dữ dội cứ như muốn vỡ tan trước cỗ uy áp khủng khiếp kia.
“RẮCCC… RẮCCC… RẮCCC…”
“GRAOOOOO…. GRAOOOO…”
Nứt rồi… vỡ rồi… không gian của mảnh thiên địa này rốt cuộc cũng không chịu nỗi sức mạnh của hai cỗ lực lượng đến từ hai siêu cấp tồn tại, Hạo Kiếp Thiên Ma sát chiêu chung cực của Long mạnh mẽ đến cấp độ hủy diệt nhưng tu vi mấy ngàn năm của Bạch Hổ Thánh Chủ đâu phải đùa, hư ảnh Bạch Hổ sau lưng lão ngẩng đầu hướng về phía Huyết Sát Đao đang ép xuống mà gào thét, mỗi tiếng gào từ con mãnh thú này cũng chính là cường đại Chiến Khí được áp súc lại hết sức kinh khủng, chỉ qua ba tiếng hét uy mãnh của Bạch Hổ mà Huyết Sát Đao đã chậm lại trông thấy…
“Khụccc… Khụccc…”
Rốt cuộc Long không thể chịu nỗi nữa rồi và hai dòng máu đỏ lóng lánh ánh vàng chảy dài nơi khóe miệng hắn, thân là kẻ thao túng sát chiêu nên dĩ nhiên bao nhiêu áp lực hắn đều hứng trọn vẹn, cứ mỗi tiếng gào của Bạch Hổ là vài phần kinh mạch cùng nội tạng bên trong cơ thể hắn lại bạo tạc một lần, đau đớn là không thể đo đếm nhưng khuôn mặt Ma Đế vẫn lạnh tanh không hề có một cái nhăn nhó, đôi mắt sâu thẳm tựa thâm uyên không thấy đáy của hắn vẫn nhìn đến Bạch Hổ Thánh Chủ chằm chằm, hắn biết đối phương chuẩn bị trả đòn….
Và…
… Long đã đúng!
“Có thể bức bản tọa xuất sử thứ này thì Ma Đế ngươi có ch.ết cũng coi như lưu danh sử sách rồi nhãi con!”
“BẠCH HỔ THÁNH GIÁP!!! HỘ CHỦ!!!”
Dĩ nhiên cũng chịu áp lực không nhỏ đến từ sát chiêu của Ma Đế nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ lại tràn ngập tự tin vì lão tin chắc Ma Đế đã là đèn cạn dầu còn lão vẫn còn một tuyệt đại sát chiêu sau cùng, dưới bí thuật kỳ dị thì huyễn hóa Bạch Hổ thánh thú sau lưng lão đột nhiên tan biến thành một đoàn bạch vụ bao trùm lấy kẻ đứng đầu Bạch Hổ Môn và chỉ một sát na sau, trong tầm nhìn của hàng nghìn con ngươi đang trợn to là một chiếc áo giáp màu trắng bạc phát ra cuồn cuộn linh quang trọn vẹn sáu sáu ba mươi sáu vòng chói lóa cả thương thiên, mỗi vòng sáng tỏa ra thứ lực lượng cường đại đủ để trái tim trong lồng ngực mỗi tên võ giả đập nhanh như muốn nổ tung…
“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”
“RĂNGGG… RẮCCC… RĂNGGG… RẮCCC…”
Bạch Hổ Thánh Giáp vừa ra đã khiến Huyết Sát Đao như bị định trụ luôn tại không trung, ba mươi sáu vòng sáng hết đợt này đến đợt khác đánh tới hóa giải sức mạnh của thanh tuyệt thế thần binh, Hạo Kiếp Thiên Ma cực mạnh cơ mà dường như vẫn chưa đủ để hủy diệt lớp phòng ngự gần chạm đến ngưỡng chung cực của Bạch Hổ Thánh Giáp.
“Là Bạch Hổ Thánh Giáp trong truyền thuyết! Thứ đồ này vốn dĩ được nhắc đến trong sử sách của môn phái không ngờ lại có thật, Ma Đế đại nhân phải hết sức cẩn trọng bởi vì điều đáng sợ của bộ khải giáp thần bí này là ở chính giữa nó, Bạch Hổ Môn kỳ bảo – Bạch Hổ Thánh Kính!”
Đã ngồi lên thuyền giặc thì không thể quay đầu, Bành Tiêu Nhiễm lo lắng hướng về phía trước gào thét không ngừng, kỳ thật ở cấp độ của nàng thì vẫn chưa hiểu được Bạch Hổ Thánh Kính rốt cuộc có uy năng đáng sợ đến nhường nào nhưng nàng không tin rằng thứ đồ mà Thánh Chủ coi như mạng sống của mình lại có thể đơn giản.
“Hừ! Sau khi xử lý xong Ma Đế thì kẻ phải ch.ết tiếp theo chính là nha đầu khốn kiếp nhà ngươi, uổng công bao nhiêu năm nay lão phu nuôi ong tay áo!”
Tức giận vì thuộc hạ trắng trợn làm phản hết lần này đến lần khác, Bạch Hổ Thánh Chủ nổi giận lôi đình thôi động biến chuyển bí thuật một lần nữa, đầu bạch hổ khắc họa chính giữa thánh giáp theo sự điều động của lão từ từ tách ra để nhường chỗ cho sự xuất hiện của một cái kính hết sức quỷ dị…
… kính hình tròn, gọng kính được chế tác tinh xảo thành hai đầu bạch hổ dữ tợn bao quanh nhưng mà mọi ánh mắt đều chú ý đến mặt kính, nó cũng trong suốt và phản chiếu lấy thế giới bên ngoài nhưng cái thế giới bên trong kính có gì đó khác lạ lắm, nó mờ ảo và tràn ngập một cỗ tang thương đến lạnh người… Bạch Hổ Môn kỳ bảo – Bạch Hổ Thánh Kính lại hiện thế sau mấy ngàn năm ngủ say rồi.
“LẤY LÃO PHU LÀ BẢN CHỦ NHÂN!!! HIỆU TRIỆU BẠCH HỔ THÁNH KÍNH!”
“NGHỊCH LUÂN CHUYỂN LỰC!!!”
“ROẸTTT… ROẸTTT… ROẸTTT…”
Bốn tiếng hống của Bạch Hổ Thánh Chủ chấn động không gian chính là khởi đầu cho sự biến chuyển nơi chiến trường của hai đại cao thủ, ba mươi sáu vòng sáng bao quanh người lão đột nhiên rút về dung nhập vào thánh kính và cứ nuốt mỗi một vòng sáng thì kiện chí bảo này xoay tròn nhanh hơn.