Chương 76…….86 : Trở về (P1….10) – 1/3
Với một vở kịch do Thiên dàn dựng, Long trở về căn biệt thự sau 5 năm rời đi.
'Cốc…….cốc……' Bên ngoài có tiếng gõ cửa làm Long tỉnh lại trong hồi ức, hắn bước ra mở, chắc chắn là Xuân rồi vì ở cái nhà này thì chả có ai quan tâm đến một thằng con hoang như hắn.
'Mẹ !' Long lên tiếng, nhìn Xuân mặc một cái tạp dề lem luốt, tay bưng một dĩa thịt gà còn nóng hổi mà hắn suýt rơi nước mắt, chắc hẳn mẹ vừa xuống bếp làm món ăn cho hắn.
'Suỵt……..mau ăn đi……….hôm nay nhà có tiệc nên làm nhiều gà lắm…….mẹ giấu riêng cho con một dĩa này………ăn đi nhé ! Mẹ phải quay lại làm tiếp đây' Xuân dúi dĩa thịt gà vào tay Long rồi vội vã đóng cửa rời đi trong sự sững sờ của hắn, đã 5 năm rồi mà mẹ vẫn thế, vẫn coi hắn như đứa trẻ bé bỏng phải dấu riêng thức ăn ngon cho hắn, hai hốc mũi Long cay cay, mắt nhòe đi vì tình thương mà mẹ dành cho mình.
'Nhoàm………nhoàm…….' Dù không đói, Long vẫn ngấu nghiến dĩa thịt gà một cách ngon lành, hắn không ăn thức ăn mà đang hưởng thụ tình yêu của mẹ.
…..
Đến tối, căn biệt sáng trưng với những ánh đèn đủ màu sắc, trên lầu hai là phòng tiệc dùng để đãi khách với một chiếc bàn dài, thường lão Khải là người ngồi ở chiếc ghế đầu bàn vì là chủ gia đình nhưng từ khi đám người ZeRo tới làm chỉ dám ngồi xa xa để vị trí đó lại cho Sứ giả.
'Ngài Sứ giả………tôi đại diện cho gia tộc……..xin kính ngài một ly………..chúc ngài mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức……..' Lão Khải tay cầm ly rươu Vang đứng dậy hướng Sứ giả nói lời chúc, tiếp sau đó là đám con cháu lão ồ ạt đứng theo, dù đa số không biết đám người kia là ai nhưng nếu lão Khải phải làm vậy thì tốt nhất là làm theo.
Buổi tiệc cứ thể diễn ra, Xuân trong lúc đợi tiệc tàn để dọn dẹp thì tranh thủ vào phòng thăm con trai.
'Long………mẹ nhớ con quá !' Mở cửa phòng, Xuân nhào tới ôm chầm lấy Long, 5 năm xa cách hắn làm cô ngày nào cũng ôm ảnh hồi nhỏ của hắn mà khóc thầm, cô biết vì mình mà con chịu khổ nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
'Mẹ!' Được mẹ ôm chặt, cảm nhận mùi hương quen thuộc mà 5 năm qua hắn ngày nào cũng nhớ nhung, Long sao có thể kìm được cảm xúc, hắn vòng tay ôm chặc mẹ, tình cảm mẹ con thật thiêng liêng nhường nào.
'Mẹ ! Mẹ gầy đi đấy !' Sau một hồi xúc động, Long thì thầm vào tai Xuân.
'Do con cả đấy!' Xuân mỉm cười vì lời nói của Long, cô dẩu môi nói lời giận dỗi.
Long nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ, hắn vuốt ve gò má cô rồi đôi môi mềm mại nữa, trong đầu hắn không hề có một ý nghĩ đen tối nào, chỉ là muốn lưu giữ mãi mãi vào trong trí óc những hình ảnh đẹp này.
'Mẹ đẹp không ?' Đột nhiên Xuân hỏi một câu làm Long sững sờ.
'Đẹp ! Mẹ là người đẹp nhất trên trần gian !' Long trả lời không chút chần chờ.
'Hì ! Cái thằng quỷ, ra ngoài học được cách nịnh nọt cơ đấy ! Mẹ phải đi, tối nay nhất định phải kể mẹ nghe con đã đi đâu đó !' Xuân mỉm cười trước câu trả lời của Long, cô bẹo yêu má hắn một cái rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng mẹ, Long nở nụ cười hạnh phúc, chỉ với mẹ hắn mới có thể nở nụ cười bất chợt và tự nhiên đến thế.
……
11 giờ đêm, bữa tiệc đã kết thúc hồi lâu, đám ZeRo rời đi trở về khách sạn gần đó, Xuân và những người hầu dọn đẹp cẩn thận rồi mới được đi nghỉ ngơi.
Trong phòng mình, Long vận tử khí tu luyện, từng sợi tử khí đen kịt cứ quanh quấn khắp người hắn, cái Long cần bây giờ chính là thu phát chúng tự nhiên như nội khí trước kia, mất đi nội khí cũng mang lại một cơ hội cho hắn, không có nội khí khiến hắn trông chả khác nào người bình thường nên sẽ giảm bớt cảnh giác của những cao thủ đối với hắn, may ra chỉ có những cao tăng đắc đạo hay những Quỷ Tu như hắn mới có thể nhận ra tử khí trong cơ thể hắn.
Tuy cơ thể tràn đầy tử khí nhưng Long biết bên trong Quỷ Trảo vẫn còn chứa một lượng tử khí vô cùng…. vô cùng lớn, mỗi lúc mang nó vào hắn khá thoải mái vì nó dường như giống như một bộ phận của cơ thể hắn vậy, chẳng qua là không tiện mang theo nên hắn chỉ có thể đặt nó trong ba lô và đem ra sử dụng mỗi khi tu luyện.
Đột nhiên Long thu công, toàn bộ tử khí bên ngoài bị hắn hút vào trong cơ thể, hắn nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn nhà.
Bước chân tiến tới trước cửa phòng Long rồi dừng lại, để tránh bị nghi ngờ hắn cất Quỷ Trảo, nhanh chóng nằm xuống lấy cái chăn cũ đắp lên người như đang ngủ.
'Cạch……' Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, có người bước vào trong phòng, Long vẫn giả bộ ngủ, hắn muốn xem rốt cuộc kẻ đó muốn gì.
'Cái thằng………..bảo đợi mẹ mà đã ngủ rồi…….' Bóng đen lên tiếng hờn dỗi làm Long thở phào, là mẹ.
'Mẹ……..con chưa ngủ mà!' Long vùng dậy làm Xuân giật mình.
'Hứ ! Định hù mẹ à ?' Xuân dẩu môi lên trách Long.
Đến giờ Long mới nhìn rõ mẹ qua ánh đèn leo lắt, Xuân mới tắm xong nên da thịt dính chặt vào lớp vải áo ngủ mỏng tan khiến hắn nhìn có thể nhìn thấy phần nào cơ thể tuyệt mỹ của mẹ, hai đầu ti hồng hào nhô ra trước ngực nhanh chóng làm hắn chú ý, mẹ lại còn vén mái tóc dài ướt đẫm sang một bên khiến khuôn mặt xinh đẹp nay còn quyến rũ hơn bội phần, Long không kìm được mà cu ngỏng cao trong quần.
'Ặc……' Long xấu hộ vội quay đi để tránh mẹ nhìn thấy đũng quần mình nhô cao.
'Sao vậy Long? Con đau ở đâu à?' Xuân thấy Long khác thường vội nhào tới chỗ hắn, cô lo lắng nhìn con trai.
'Không ! Không có gì đâu' Long nào dám nói hắn nứng, hắn toát mồ hôi vì sợ mẹ biết.
'Còn dấu mẹ nữa ! Để mẹ xem nào !' Xuân trừng mắt cầm lấy tay Long giật ra, hắn nào dám vận lực làm cô đau nên chỉ giữ ít sức ghì chặt tay, không ngờ Xuân mạnh mẽ giật mạnh ra khiến hắn quay người lại.
'Á……..' Xuân nhìn thấy đũng quần Long nhô cao, cô kinh hãi lấy tay bịt miệng lại, làm sao mà cô không biết nó là cái gì chứ, không ngờ con trai cô lại thế, mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ.
'Mẹ !' Long cũng đỏ mặt vì tình cảnh éo le này, hắn biết mẹ đẹp nhưng không ngờ nhìn thấy mẹ thế này cơ thể hắn phản ứng lại.
Nhưng hành động tiếp theo của Xuân lại làm Long trợn mắt há mồm, cô thò một bàn tay vào quần hắn nắm lấy con cặc đang cương cứng của hắn làm Long giật mình.
'Chà ! Đã lớn thế này rồi cơ à ! ' Xuân cảm nhận kích cỡ thằng em của Long qua bàn tay mà thầm than một tiếng khiến hắn mặt đỏ như gấc vì xấu hổ vô cùng nhưng mà tự nhiên bị mẹ cầm lấy thằng em mình vuốt vuốt mà hắn nứng đến kinh khủng, cặc hắn muốn nổ tung ra vì sướng khoái.
'Nhớ ngày nào tôi còn phải cho anh bú, rửa đít, rửa khu cho anh mà anh xem giờ anh thế này rồi !'
'Ặc….' Câu tiếp theo của Xuân làm Long trợn mắt, thằng em hắn nhanh chóng ỉu xìu xuống.
'Sao thế ? Anh giỏi lắm cơ mà, bỏ đi không nói lời nào ? Anh có còn coi tôi là mẹ không?' Xuân bóp chặt thằng em Long trong tay gằn giọng giận dữ.
'Mẹ! Con xin lỗi, mẹ bỏ tay ra đã' Long đổ mồ hôi vì mẹ, hắn chưa từng thấy mẹ giận dữ thế này, thật là đáng sợ nha.
'Hừ……nói đi ! Anh dám làm thế nữa không?' Xuân vận lực làm Long đau điếng hét lên, người hắn toàn là tử khí nên chỉ cần một chút lỡ tay thì mẹ bị thương mất, Long chỉ còn cách dùng da thịt chịu đòn.
'Ặc ! Con không dám ! Không dám nữa mà!' Long nhăn mặt cầu xin, hắn đau thật đấy.
'Hừ ! Nói ! Nói cho tôi biết 5 năm qua anh đi đâu, làm gì ?' Tạm tha cho Long vì thấy hắn đau đớn thật, Xuân tra hỏi.
'Con được một đại ca giang hồ nhận nuôi nha ! Hắn đối xử với con rất tốt, hằng ngày con chỉ chạy theo làm mấy việc linh tinh cho hắn !' Long nào dám nói thật, mẹ mà biết hắn làm đại ca giang hồ, đánh nhau, giết người…….cái gì cũng đã làm qua thì không biết ra sao nữa.
'Xem anh kìa……….anh tưởng thế là giỏi hay sao mà mặt anh phởn lên thế kia hả?' Xuân hai tay cầm lấy tai Long vặn một trăm tám mươi độ khi thấy mặt hắn trông có vẻ rất vui vẻ khi kể về chuyện rời đi.
'Mẹ ! Đau quá !' Long ôm hai cái tai đáng thương khóc ròng, mẹ hắn đáng sợ đến vậy mà giờ hắn mới biết sao.
'Hừm ! Thế giờ anh định làm gì?'
'Mẹ ! Con giờ muốn được ở gần mẹ thôi, mẹ nói 'bà' cho con làm ở nhà bếp với mẹ nhé!' Long đã suy nghĩ nhiều về cách tiếp cận ZeRo rồi, phòng ăn là cách tốt nhất.
'Bếp à? Cũng được, dù sao thời gian này hình như có việc gì mà thấy dượng con cũng chạy tới chạy lui liên tục làm mẹ không mở miệng xin cho con đi học nghề được !' Xuân vuốt ve mặt con trai nói.
'Cảm ơn mẹ!' Long vui mừng nhào vào lòng Xuân như đứa trẻ, nhưng hắn không ngờ mặt mình lại ép lên hai bầu vú căng của cô khiến hắn có thể cảm giác được độ co giãn tuyệt vời của chúng, cơn nứng lại bùng phát trở lại.
Xuân thì không nghĩ nhiều như thế, cô vuốt ve đầu con trai vì nhớ nhung và yêu thương, hai mẹ con ôm nhau hồi lâu Xuân mới lưu luyến về phòng ngủ để lại thằng con mặt mày nhăn nhó như đít khỉ.
Thế là Long chính thức trở thành một tên phụ bếp trong căn nhà bếp gia tộc họ Trần, vì là một gia tộc lớn nên công việc nấu ăn cũng khá là vất vả.
……
'Long ! Con xem con cắt miếng thịt to như thế này thì sao ăn hả?'
'Long ! Rửa rau mà cọng rau còn dính đầy bùn đất thế này ?'
'Long ! Mẹ bảo con thêm muối vào canh chứ không phải đường.'
Vài ngày đầu tiên làm bếp, hai tai Long sưng tấy đỏ chót như tai phật vì bị Xuân vặn, làm mấy việc lặt vặt trong bếp mà hắn cảm thấy còn khó hơn là tham gia chiến sinh tử nữa, huhu.
…..
Một tuần trôi qua, Long đã quen hơn với công việc, giờ hắn rửa rau, thái thịt lành nghề rồi……
Trong khi đang nhặt rau, Long nhìn lên mẹ mình, Xuân hôm nay búi tóc cao, mặc một chiếc váy xanh kín đáo nhưng không thể dấu được những đường nét gợi cảm của cơ thể, Long thẩn thờ vì vẻ đẹp mặn mà tuyệt mĩ của mẹ, kể từ cái đêm nhìn thấy cơ thể mẹ và được mẹ bóp cu, hắn giờ nhìn mẹ ngoài tình yêu phụ mẫu lại còn thêm một tia tình cảm khác lạ nữa, nó dường như……là tình yêu……phải, nó giống như là tình cảm mà hắn dành cho Hoa.
'Không ! Không được !' Long thầm nhủ rồi lắc lắc đầu để rủ bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu đi.
Bỗng dưng một cơn gió chết tiệt từ ngoài cửa sổ thổi qua, nó nhẹ nhàng tốc váy Xuân bay lên khiến Long đang nhặt rau dưới đất nhìn rõ cái quần chip màu tím ren cùng bờ mông gợi cảm của mẹ hắn.
'Ặc !' Long ngẩn ngơ vì cảnh tượng mê hồn vừa được chứng kiến, bờ mông ấy, thứ bí ẩn ẩn dấu sau cái quần gợi cảm ấy………hắn không kìm chế được mà cu lại ngỏng lên trong quần vì nứng cực độ.
'Long ! Sao ngẩn ra thế' Xuân lại không để ý váy mình bị tốc lên, cô chỉ cảm thấy khá mát mẻ từ những cơn gió nhẹ, quay ra thấy Long ngẩn ra như một thằng ngốc nên lên tiếng hỏi.
'Không ! Không có gì đâu ! Chỉ là mẹ đẹp quá nên con ngắm xí thôi, hihi!' Long đỏ mặt xấu hổ nói dối, chẳng lẽ nói hắn vừa nhìn trộm mông mẹ sao.
'Gớm ! Anh liệu hồn đấy, sau này có bồ lại chả con mẹ ra gì !' Xuân cười duyên vì lời nịnh của Long.
'Ặc ! Dù có ai thì mẹ vẫn đẹp nhất !' Long khen làm Xuân bụm miệng cười vui vẻ, đã lâu rồi không ai khen cô như thế, là con gái ai chả thích được khen đẹp chứ, cô đang nghĩ lâu rồi không xài kem dưỡng, xí nữa về bôi một tí để con trai cô lác mắt vì vẻ đẹp của mẹ nó mới được, hihi.
'Được rồi ! Khen nó vừa vừa thôi ! Hôm nay nghe bảo cả nhà đi ăn ở nhà hàng, hai mẹ con mình được thoải mái tí, mẹ kì lưng cho con nhé !' Đột nhiên Xuân nhớ tới cái gì nói.
'Oa ! Không được đâu, con lớn rồi mà !' Long giả bộ nói dù nghe sướng muốn chết.
'Thế à, thế thì thôi vậy' Xuân thở dài.
'Ặc, nếu mẹ muốn thì cũng không sao' Long cuốn quít nói, đậu xanh còn làm cao nữa chữ, lỡ mẹ đổi ý thì bỏ bà, huhu
'Hừ ! Phải thế chứ, thằng nhóc này' Xuân cười cười, đối với cô thì Long mãi là đứa trẻ như 5 năm trước mà thôi.
…
8 giờ tối, Long mặc mỗi một cái quần đùi cỏn con ngồi trong phòng tắm đợi mẹ tới, hắn giờ đây cả người run run, tim đập nhanh như muốn vỡ ra vì hồi hộp, lần đầu tiên trong đời hắn mong chờ một thứ đến thế, hắn không ngừng tưởng tượng ra cơ thể trần truồng của mẹ nhưng Long nhanh chóng thất vọng.
'Cạch…..' Xuân mở cửa bước vào, trên người cô quấn quanh một chiếc khăn tắm kín đáo.
'Chắc là tí nữa mẹ cởi ra thôi.' Long thầm hy vọng, hắn cũng thở dài ra một hơi vì mẹ mà nude thật chắc hắn không kìm chế nổi cơ thể mất.
'Ngồi xuống mẹ gội đầu cho' Xuân nhìn thằng con đã lớn tướng của mình nói, năm năm trôi qua nó đã cao hơn cô nhiều rồi.
Ngồi trên chiếc đòn, Long cảm nhận bàn tay mềm mại của mẹ nhẹ nhàng gội đầu cho hắn, tự nhiên lúc này đây những suy nghĩ tà ác trong hắn bị đẩy lùi đi bởi tình thương của mẹ.
'Nhớ lúc trước, đầu con bị nấm khiến mẹ khổ vô cùng, phải nấu thảo dược để gội đầu cho con mỗi ngày' Xuân than thở khiến Long xấu hổ, hắn đi học mẫu giáo bị bạn bè lây nấm về ngứa ngủ không được nên hành mẹ hắn.
'Mẹ ơi!'
'Sao thế?'
'Mẹ có muốn rời đi nơi này không?'
Long hỏi làm Xuân khựng cả người, cô không ngờ hắn lại hỏi cô như thế, cô lúc nào chả muốn thoát ra khỏi căn biệt thự này chứ nhưng mà nếu cô rời đi thì lão Tuấn nào tha cho ba mẹ cô.
'Sao ! Sao con lại hỏi thế?' Xuân hơi run hỏi lại con trai.
'Chỉ cần mẹ muốn con sẽ đưa mẹ đi, con có thể lo cho mẹ và ông bà mà!' Long xoay người nhìn Xuân nói một câu chắc nịch, nhìn vào đôi mắt kiên định của con trai, Xuân nhìn thấy sự tự tin của một người trưởng thành, cô đến bây giờ mới nhận ra con trai mình đã thay đổi, không còn là cậu bé nhút nhát ngày nào, chắc hẳn những ngày hắn ở bên ngoài không an bình như hắn kể.
'Con à, con không biết bọn họ đáng sợ thế nào đâu!' Xuân run rẩy nói, ở căn biệt thự này 13 năm cô sao không thể nhận ra sự khủng bố của những kẻ kia chứ.
'Mẹ ! Mẹ tin con chứ !' Long cầm lấy bàn tay đang run rẩy của mẹ nói, hắn hiểu sự sợ hãi đã in sâu vào đầu mẹ hơn chục năm nay rồi nên không thể thay đổi trong một sớm một chiều dược, điều hắn cần là từ từ khiến mẹ tin tưởng mình.
'Mẹ không biết nữa!' Xuân bối rối, cô muốn tin con trai nhưng mà cô sợ lắm, cô sợ bọn chúng sẽ không tha cho hắn và cha mẹ mình.
'Mẹ ! Đừng sợ ! Tin tưởng con, con nhất định sẽ đưa mẹ ra và báo thù cho cha !' Long nhìn thẳng vào đôi mắt Xuân nói.
'Ý con là sao? Cha con làm sao?' Xuân trợn hai mắt nhìn con trai.
'Mẹ ! Trước khi cha bị ung thư thì cha đã đã bị lão Tuấn mời đến một công ty hóa chất của lão ấy làm việc, con nghi ngờ lão ấy đã làm cha bị ung thư!' Long nói làm Xuân muốn ngất xỉu.
'Con ! Con nói thật sao?' Xuân không giữ được bình tĩnh lắp bắp nói.
'Vâng ! Con có bằng chứng chứng mình điều đó'
'Mình ơi!' Xuân bụm miệng khóc, cô khóc như mưa khi nghĩ đến chồng mình bị hãm hại bởi chính kẻ mà cô tái giá lần hai, bao nhiêu tủi nhục bây giờ cô không kìm nén nữa mà bộc phát thành những giọt nước mắt.
'Mẹ!' Long ôm mẹ, hắn xoa nhẹ lưng cô để an ủi, hắn để mẹ khóc cho thật đã vì hắn biết mẹ đã phải chịu đựng thế nào trong cái gia đình này suốt mười mấy năm qua.
……
3 ngày sau, lão Khải lại tổ chức một bữa tiệc đãi ZeRo, mọi người trong nhà bếp đều tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc lớn.
Đúng 7 giờ tối, người hầu bắt đầu bưng thức ăn lên bàn tiệc, Long cũng tranh một chân phụ việc, cơ hội tới rồi.
'Hắc ! Thằng con hoang trở về làm người hầu à, đúng là thứ rác rưỡi mãi là rác rưỡi' Thằng Bình nhìn Long bưng thức ăn lên nói với thằng Công ngồi bên cạnh, tuy nói với thằng ngồi sát bên mà hắn cố ý to giọng để Long nghe thấy.
Long vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, hắn cúi đầu bưng từng dĩa thức ăn lên bàn rồi lùi ra sau đứng đợi phục vụ, bị sĩ nhục khiến hắn giận dữ muốn vặn đầu thằng oắt con kia vô cùng nhưng mà việc trước mắt quan trọng hơn, năm tháng đã tô luyện cho Long tính kiên nhẫn.
Chỉ vài phút sau, một đám người xa lạ bước vào căn phòng, Long nhìn thấy đi đầu là một gã đàn ông trung niên, hắn cảm nhận được khí tức cực độ nguy hiểm từ gã, chắc hẳn gã là kẻ đứng đầu nhóm ZeRo sang đây.
'Ngài Sứ giả, mời' Lão Khải với tư cách chủ nhà niềm nở mời tên Sứ giả an tọa rồi mới trở về vị trị của mình.
'Hử! Người mới à?' Quét mắt qua căn phòng một hồi, Sứ giả nhìn thấy một tên thanh niên khá điển trai mặc quần áo người giúp việc đứng ở góc phòng nên lên tiếng hỏi, là một kẻ cẩn thận, trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến và nhiệm vụ nguy hiểm nên hắn luổn rất cẩn thận, không bao giờ bỏ qua những chi tiết dù là nhỏ nhất.
'À, là thằng nhóc con riêng của vợ thằng Tuấn, thật là xấu hổ' Lão Khải cũng ngạc nhiên vì Long ở đây, lão đỏ mặt giải thích với Sứ giả, dù sao cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì.
'Được rồi!' Gã Sứ giả gật nhẹ đầu, có lai lịch rõ ràng cộng với hắn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào mạnh mẽ từ Long nên hắn nhanh chóng xếp hắn vào danh sách không đáng quan tâm.
'Phù!' Long thở phào nhẹ nhõm trong đầu, hắn mà bị phát hiện thì buộc phải chạy thôi vì hắn biết mình không phải đối thủ của đám người này.
….
Bữa tiệc bắt đầu, Long tất bất phục vụ cho đám người, gắp đá, rót rượu, bưng thức ăn…….hắn dường như một người hầu tận tụy vô cùng.
'Ngài Sứ giả, tình hình dạo này sao rồi?' Đột nhiên sau bữa ăn, lúc con cháu trong nhà rời đi hết chỉ còn người hầu ở lại dọn dẹp, các vị khách đang thưởng thức ít trái cây tráng miệng, lão Khải hỏi tên Sứ giả, Long hai mắt tỏa sáng vì cơ hội nghe lén đến, hắn dỏng tai hết cỡ lên, tay vẫn không ngừng dọn dẹp.
Thường thì Sứ giả không có thói quen nói chuyện công việc trong bữa ăn nhưng hôm nay hắn đặc biệt hài lòng với những món ăn ngon và hình như có chuyện gì đó khá vui nên cũng mở lời.
'Bọn chúng dường như đã tìm ra manh mối gì đó, rất có thể một thời gian ngắn nữa chúng sẽ tìm ra nó, chúng ta phải luôn sẵn sàng để đoạt lấy nó từ tay bọn chúng'
'Vâng, tôi hiểu' Lão Khải mỉm cười, tốt rồi, chỉ cần kiếm được nó thì thằng Lợi sẽ có cơ hội vì Sứ giả đã hứa với lão chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công thì tổ chức cũng sẽ không quên lão.
…..
Nửa đêm, ngồi trong phòng Long sắp xếp lại những gì nghe được, vậy là Thập Lục Tháp sắp tìm ra nó, nhưng hắn đợi mãi cũng không nghe được nó trong miệng chúng là cái gì, hắn biết chỉ có lão Khải và vị cha dượng kia của hắn mới có thể biết được nhưng hắn phải làm sao để khai thác thông tin từ hai lão đây, hắn quyết định ngày mai sẽ mạo hiểm xâm nhập phòng lão Tuấn để xem có gì không.
Từ khi sinh được Lợi, lão Tuấn đuổi Xuân xuống tầng dưới, không biết vì sao Xuân rất đẹp nhưng lão không hề động đến cô một lần nào nữa, Long cũng rất tò mò nhưng mà không dám hỏi mẹ.
Sau bữa ăn sáng, các con cháu trong nhà đều lên xe đến công ty hoặc trường học, lão Tuấn cũng với bộ comple sang trọng rời đi, Long mượn cớ đau bụng nên về phòng.
Hắn biết toàn bộ từ tầng hai đều có camera giám sát từng nơi một, ở tầng một cũng có nhưng từ tầng hai trở lên mính chính thức là nơi quan trọng trong mắt lão Khải.
Để vô hiệu quá camera Long cần ngắt điện bằng cách làm nhảy rơ-le điện và có 15 phút để xâm nhập nhanh trước khi máy phát điện dự phòng khởi động hoặc rơ-le điện hồi phục, căn phòng lão Tuấn nằm ở tầng 3, hắn rất muốn xâm nhập phòng lão Khải ở tầng 4 nhưng lão rất ít đi ra khỏi nhà và hắn nghe người hầu nói lão có nuôi 4 con chó Bull hung dữ ở đó sẵn sàng lao vào bất cứ kẻ nào dám xâm nhập mà không có lệnh của lão, chưa phải lúc trở mặt nên hắn sẽ không làm thế.
'Kịch……' Long đút một dụng cụ đặc biệt được Thiên chuẩn bị vào ổ điện chính, thiết bị này sẽ làm rơ-le điện chính tự ngắt vì quá tải.
'Bụp….' Sau một phút, quả nhiên rơ-le chính tự ngắt, toàn bộ căn biệt thự mất điện, Long lao nhanh lên cầu thang, chưa đầy một phút hắn đã đến tầng 3, hắn lập tức kiếm phòng lão Tuấn là căn phòng cuối hành lang mà Xuân kể.
'Cạch….' Long vui mừng vì cửa không khóa, hắn bước vào căn phòng, lôi cái đèn pin trong túi quần ra rọi sáng tìm tòi.
Căn phòng khá bình thường, chỉ là những chiếc tủ quần áo, ti vi, một chiếc giường lớn……dường như lão Tuấn ít khi bước vào đây vì nó lạnh lẽo ít hơi ấm con người, quả thật đúng vậy vì lão Tuấn chủ yếu ở trên phòng cao cùng chơi gái với ma mình, lão chỉ xài phòng mình khi tắm rửa và thay đồ.
Long thất vọng vì không tìm thấy gì, đang định rời đi thì hắn thấy một cái rỗ chứa quần áo cũ trong phòng tắm, dù sao đến đây cũng nên kiểm tra một chút, hắn lục lọi đống quần áo cũ của lão Tuấn.
Lục lọi một hồi, Long kiếm được một mảnh giấy nhỏ trong túi quần tây, bên trên nó có một dòng chữ nhỏ : 'Cửu Long Phi Thiên Ấn – ấn bằng vàng ròng, bên trên là 9 đầu rồng, bên dưới là một chữ hán to………..' Đây là mảnh giấy mà lão Tuấn ghi lại đặc điểm của Cửu Long Phi Thiên Ấn để tìm kiếm nó qua những nguồn riêng của mình hòng giúp lão Khải lập công nhưng không ngờ lại giúp Long biết được thứ mà hai tổ chức lớn đích thân sang tìm kiếm, vậy là có được thứ hắn cần rồi.
'Hừm…..' Long đọc mảnh giấy xong thì đút nó lại vào túi quần, hắn nhanh chóng rời đi, hắn không muốn mình để lại bất cứ giấu vết vì dù là nhỏ nhất vì dù sao vẫn chưa tới thời cơ tốt nhất để rời khỏi, mục tiêu cùa hắn chính là thứ mà bọn chúng đang tìm kiếm dù nó là gì đi nữa.
…..
'Cửu Long Phi Thiên Ấn sao……được rồi anh sẽ tìm hiểu xem nó là gì……..chắc phải mất một ít thời gian vì có lẽ nó không phổ biến…..' Trong điện thoại, Thiên nói với Long sau khi nghe hắn kể về thứ mà có lẽ hai tổ chức đang tìm kiếm ở Sài Gòn.
'Được rồi, anh cũng phải cẩn thận không để bọn chúng lần ra căn nhà'
Long cúp máy, hắn tin tưởng Thiên sẽ không để lộ tung tích, điện đã có lại nên hắn phải trở về nhà bếp thôi.
'Sao rồi?' Thấy con trai trở lại, Xuân nãy giờ lo lắng muốn chết vội ghé sát thầm thì.
'Không có gì, chỉ là ít tin tức thôi mẹ!' Long mỉm cười, hắn không muốn mẹ lo lắng.
'Được rồi, lần sau đừng làm thế nữa, mẹ sợ con có chuyện gì lắm' Xuân thấp giọng dặn dò, đối với cô an nguy của con mình là quan trọng hơn cả.
'Mẹ thương con ghê nha!' Long trêu chọc.
'Cốc' Dám dỡn mẹ hả, Xuân cốc cho Long một cái rõ mạnh trên đầu khiến Long ôm đầu chảy nước mắt, mấy ngày này mẹ dường như rất ngứa tay mỗi khi ở cạnh hắn thì phải.
'Mẹ !'
'Sao nữa?'
'Tối nay mẹ qua ngủ với con nhé, lâu rồi con không được ngủ với mẹ' Long thì thầm với Xuân, trong đầu hắn không hề có bất cứ ý tưởng tà ác nào, chỉ muốn được ôm mẹ ngủ như lúc còn con nít thôi, lúc ấy hạnh phúc biết bao.
'Anh nhìn anh lớn thế kia rồi còn muốn ôm mẹ ngủ, sao không đòi bú sữa luôn đi' Xuân vặn tai Long nói.
'Ui da! Thì mẹ cho thì con bú vậy !'
'Anh dám?' Xuân tăng lực tay.
'Ui da! Con sai rồi ! Á, sao mẹ còn vặn nữa, huhu'
…..