Sói Săn Mồi – Chương 531 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 531

Thân hình bị định trụ không thể nhúc nhích, linh hồn bị đại đạo quấy nhiễu không thể có một suy nghĩ nào chống cự lại sát cục trước mắt và chênh lệch quá đỗi lớn lao về lực lượng nên Long dĩ nhiên không thể chống cự lại sát chiêu ập đến, hắn chẳng khác nào một con cừu non trước bầy sói dữ tợn.

“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”

Khổ Hạnh Thần Tăng – Đạt Ma Thần Chưởng đập đến, cuồn cuộn phật khí cùng kình lực siêu cường của tên Cường Giả nửa bước thập tam cấp oanh sát khiến thân xác Long cứ thế nổ tung trước lực lượng khủng bố bạo liệt, máu thịt hắn chỉ trong một tích tắc bị chấn thành phấn vụn, xương cốt hắn rạn vỡ không một chỗ lành lặn… đau đớn cùng thống khổ tột độ giúp hắn lấy lại thanh tỉnh mà trợn tròn hai mắt nhìn lấy hàng vạn quyền đầu, cước chân cùng binh khí đánh tới thân thể mình.

“Hahaha… Ma Tôn rốt cuộc cũng chỉ có thể…. hahaha…”
“Băm vằm hắn, trả thù cho đồng bạn của chúng ta… Phập… Phập… Phập…”
“Hahaha… chính tay ta băm xác Ma Tôn danh chấn thiên hạ… hahaha…”

Tiếng gào thét ngập trời, hơn hai vạn võ tăng vui mừng trước tình cảnh thê thảm của Long nên hào hứng nhào đến, kẻ nào cũng muốn ghi tên mình vào sử sách khi là người kết liễu tính mạng của Ma Tôn.
“Ma Ngạo!”

Đau đớn, mệt mỏi đến tận cùng nhưng thân hình của Long chưa khi nào khụy xuống, hắn mặc kệ thương thế vô cùng nghiêm trọng mà thôi động chút ít lực lượng còn lại thôi động trạng thái Ma Ngạo, dẫu biết cắn trả phải gánh chịu có thể gấp hơn trăm lần lúc trước nhưng hắn vẫn không do dự vì nếu không thôi động nó thì hắn thật sẽ ch.ết… ch.ết không thể ch.ết hơn.

“Phanhhhhh… Phanhhhhh… Phanhhhhh… “
“Phậpppp… Phậpppp… Phậpppp… Phậpppp…”

Trùng trùng điệp điệp thân ảnh mang sắc phục võ tăng lao đến như vạn đầu kiến vàng bu đến cắn xe con mồi tạo thành cảnh tượng kinh dị khôn cùng, kình lực chấn động, phật khí tán loạn, phật quang chói lọi… chỉ trong một hơi thở mà Long không nhớ hết mình phải hứng chịu bao nhiêu sát chiêu đánh lên thân xác nhưng hắn chắc chắn là nếu không dùng đến Ma Ngạo thì có thêm mười cái mạng thì cũng không đủ để hắn còn có thể tồn tại trên thế gian này… vậy nhưng… lúc này, hắn vẫn sống.

“Hahahaha… ta là người diệt sát Ma Tôn… Phanhhhh… Không… Không thể nào!”
“A di đà phật, thật xin lỗi mạng của Ma Tôn là do bần tăng đến thu… Oànhhhh…”
“… … …”

Cảm giác nắm đấm, cẳng chân hay binh khí trong tay chạm vào người Ma Tôn khiến đám võ tăng cười lớn không ngậm được mồm nhưng chúng nhanh chóng kinh hãi nhận ra cho dù bản thân đã xuất toàn lực và toàn bộ chiêu thức đã trúng vào mục tiêu nhưng hắn… tên ác ma ấy… bộ dạng tùy ý khinh cuồng thiên hạ đó vẫn không hề thay đổi.

“Kẻ này quá quỷ dị!”

Khổ Hạnh Thần Tăng đôi mắt đục ngầu nheo lại thành đường trước tình cảnh quá quỷ dị của Ma Tôn, lão tự nhận bản thân tu vi cao tuyệt cũng không có cách nào sống sót trước hai vạn tên Cường Giả đồng lòng hợp công vậy mà Ma Tôn có thể và còn là nhẹ nhàng chống đỡ… thế nhưng Khổ Hạnh Thần Tăng tự hỏi nếu hắn mạnh đến thế thì sao không đón đỡ một chưởng của lão để rồi phải đánh mất đi nửa cái mạng ?

Suy đoán một hồi thì Khổ Hạnh Thần Tăng đột nhiên cười nhạt, không kẻ nào biết lão suy nghĩ điều gì chỉ là thấy lão đẩy ra một đạo chân khí chấn tỉnh đám võ tăng bên dưới và cũng là để dọn đường cho sát chiêu thứ hai đánh tới.
“Rắcccc… Rắcccc… Rắcccc… Rắcccc…”

Từng tiếng đổ nát của không gian lọt vào tai Long như hồi chuông báo hiệu cánh cửa địa ngục sắp sửa mở ra với hắn, Ma Ngạo đã kết thúc và hắn cũng đã sức cùng lực kiệt, lúc này đây hắn không thể làm gì hơn ngoài việc ngẩng đầu nhìn đến bầu trời, nơi mà một thanh thần kích to lớn như một ngọn thần phong đang cường mãnh xé nát không gian đâm tới.

“A… DI… ĐÀ… PHẬT!!!”
“PHANHHH… PHANHHH…PHANHHH…PHANHHH…”
Bồ Đề Lão Tổ – Chấp Niệm Độ Thần Kích đến rồi, chỉ trong một sát na khi mũi kích chạm vào đỉnh đầu Long thì toàn thân hắn những gì còn sót lại đều nổ tung thành hỗn độn chỉ trừ cái đầu lâu cứng rắn… vậy nhưng…

“RĂNGGG… RẮCCC… RĂNGGG… RẮCCC…”

Một kích toàn lực của một tên Cường Giả thập nhị cấp đỉnh cao đã vô cùng mạnh huống gì một chiêu này là do hơn hai vạn phật đạo pháp tăng cùng nhau hợp công, từng đạo âm thanh rợn người nhanh chóng vang lên cùng với những vết rạn nứt đang không ngừng lan tran nơi khuôn mặt Long, tử khí bốc lên ngùn ngụt đồng nghĩa với tính mạng hắn đã là triệu cân treo sợi tóc.

“Khặc khặc… đủ đau đấy đám lừa trọc… khặc khặc… hai mươi năm… không… chỉ cần mười năm, mười năm nữa lão tử sẽ trở về ăn tươi nuốt sống các ngươi từng người một… khặc khặc…!”

Khó nhọc mở ra miệng máu, Long cười gằn phát ra từng chữ một tràn ngập cuồng ngạo và bá đạo khiến hơn bốn vạn tên võ tăng cùng pháp tăng biến sắc… nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn như ác quỷ Tu La trên cái đầu lâu mà chúng không kìm được run rẩy, có kẻ không áp chế nỗi sợ hãi mà đái luôn trong quần khiến mùi khai nồng nặc bao trùm một mảng…

“Hừ! Tội nghiệt ngập trời mà Ma đầu ngươi còn mong có kiếp sau sao?”
“DIỆT!”
“ROẸTTTT… ROẸTTTT… ROẸTTTT… ROẸTTTT… “

Khổng Quân thân ảnh chớp động xuất hiện trước mặt Long cười nhạt nói, hai tay lão không một chút do dự kết ấn điểm phong toàn bộ hỗn độn khí tức do thân xác Long bạo liệt mà thành để rồi sau đó vận dụng đạo pháp vô thượng thôi động lỗ đen cắn nuốt toàn bộ, chỉ qua hai cái chớp mắt mà một vùng không gian nơi Ma Tôn còn đứng lúc trước đã bị cắn nuốt sạch sẽ thành hư vô… hết thảy mọi thứ đã không thể khôi phục.

“Khặc… k… h… ặ… c…”

Vẫn là nụ cười đầy tà dị trên khuôn mặt của Long có điều nó sớm chỉ còn một nửa vì một nửa còn lại đã bị hư vô nuốt chửng khiến cao thủ ba phương run rẩy, kẻ nào trong số bảy vạn nhân mạng ở đây cũng đều có mấy chục năm lăn lộn trên giang hồ vậy nhưng chắc chắn một điều là trong cuộc đời chúng chưa từng phải chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đến vậy… từ đầu đến cuối… hắn… chưa từng nhăn mặt, chưa từng nhíu mày, chưa từng rên ɾỉ và chưa từng sợ hãi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.