Đao chiêu mà Đông Phương Huyền sử dụng cũng không hề tầm thường khi đường đao quét đến vừa lả lướt như gió, vừa lạnh lùng như băng tuyết và cũng không kèm phần khinh cuồng bá đạo, số tuổi chưa vượt qua hai mươi nhưng Đông Phương Huyền đã có thể thi triển đến cả ba lĩnh vực của kẻ luyện đao là đao khí, đao thế cùng đao cương đạt trình độ lô hỏa thuần thanh vô cùng khủng bố.
“Cực Băng Thần Công!”
“Phi Long Quyền Thuật – Phi Long Ngũ Phá!”
Gặp nguy không loạn, Đức Dũng hai tay từ khi nào đã được che phủ bởi một đôi găng tay đáng sợ và dĩ nhiên cũng là đẳng cấp thần binh, Thập Long Chân Quyền là tên của kiện thần binh này với mười nắm đấm được chế tạo thành mười đầu rồng uy vũ dương nanh múa vuốt hết sức sắc bén, kiện thần binh này tại Phi Long Các cũng được xếp hạng khá cao chứng tỏ vị thế của Đức Dũng là rất quan trọng.
Bản thân Đức Dũng thân thể như trời sinh băng thể nên tu luyện băng công là tu một được mười, tâm pháp của hắn là Cực Băng Thần Công một trong tam đại thần công của Phi Long Các, quyền thuật của hắn là Phi Long Quyền Thuật do chính Long Chủ truyền thụ và đây cũng bản lĩnh thật sự của Đức Dũng, trước đổi thủ như Đông Phương Huyền thì hắn không dám khinh thị mà xuất sử tuyệt học chung cực.
“Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…”
“Kengggg!”
Chỉ trong một cái nháy mắt, Đức Dũng cường mãnh bỏ qua phòng ngự mà tung đến năm quyền mang theo khí tức âm hàn cực độ đập đến chỗ Đông Phương Huyền với ý đồ đồng quy vu tận khiến đối phương kinh hãi, Đông Phương Huyền tuy tức giận vì bị sỉ nhục nhưng lại không mang tâm lý liều ch.ết, hắn với bộ pháp tinh diệu cũng không dám ngạnh kháng năm đầu quyền hung tàn mà huy đao chặn lại hai đầu quyền của Đức Dũng và rất nhanh thôi Quỳ Hoa Bảo Điển một lần nữa lại được hắn vận dụng để rồi bạt một đường đao đến hạ bộ đối phương.
“Xuy… Xuy… Xuy…”
“Phi Long Thập Tam Phá!”
Đức Dũng hai đầu quyền bị chặn lại dẫn đến gào thét như cự thú giận dữ, toàn thân hắn thập phần băng khí vận chuyển để rồi thân hình bật vọt lên cao tránh thoát đường đao hiểm hóc và dĩ nhiên không quên tung ra mười ba đường quyền bủa vây lấy Đông Phương Huyền phía dưới.
“Hihi… rốt cuộc ngươi cũng mắc bẫy tên ngu ngốc!”
Đông Phương Huyền thả ra mị nhãn như tơ khiến người người rùng mình, mười ba quyền ảnh trước mặt tuy cường mãnh nhưng lại không có một chút uy hϊế͙p͙ với hắn, chọn hạ bộ đối phương làm điểm tấn công chính là vì hắn muốn buộc Đức Dũng phải rời khỏi mặt đất và hắn đã thành công.
“Quỳ Hoa Bảo Điển!”
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Bộ pháp huyễn ảo tận cùng, năm đầu quyền của Đức Dũng cũng chỉ có thể trúng vào năm đạo tàn ảnh mà Đông Phương Huyền để lại và bản thể chân chính của gã chỉ trong một sát na đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.
“ch.ết đi! Tuyệt Mệnh Đao!”
Tiếng cười lạnh của Đông Phương Huyền vang lên sau tai Đức Dũng thế nhưng dọng nói chưa dứt mà lưỡi đao đã đến rồi, bàn chân không ở trên mặt đất đồng nghĩa với việc không thể xoay chuyển thân thể, Đức Dũng biết mình chỉ còn cách ngạnh kháng đường đao này và hắn quyết đoán dùng một tay đến ngăn cản.
“Phốc!”
Máu tươi tung tóe, lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt qua cánh tay tên thiên tài nước Việt khiến nó gần như cụt ngủn đến tận đầu vai và nếu không phải nhờ một lớp da thịt cuối cùng đủ
dẻo dai thì Đức Dũng đã trở thành một Dương Quá thứ hai rồi.
“Đau không? Hiện giờ nếu ngươi quỳ xuống tự tát cái miệng dơ bẩn của mình một trăm lần thì biết đâu được bản công tử có thể mở lòng tư bi thả cho con cún con nhà ngươi một đầu sinh lộ không chừng.”
Thân hình của Đông Phương Huyền lại chớp động đến cười lạnh sỉ nhục đối thủ, nhìn cánh tay gần như đứt rời của Đức Dũng mà hắn có phần thỏa mãn vì phát tiết được thù hận.
“Khà khà… Đông Phương Huyền ngươi ngoài việc bán nam bán nữ còn là mắc bệnh hoang tưởng sao? Hôm nay nếu Đức Dũng ta thốt lên một tiếng cầu xin hay đầu hàng thì ta tự nguyền rủa linh hồn mình bị đày đọa tại mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Đức Dũng cuồng tiếu cười khiến đám võ giả trên khán đài sửng sốt, tên này là có chỗ dựa vào để ngạo mạn hay là thật là bị điên rồi.
“Miệng lưỡi tốt lắm có điều thực lực của ngươi lại không được tốt như cái miệng dơ bẩn của ngươi rồi, nếu cún con ngươi đã ngại sống lâu thì bản công tử sẽ thành toàn cho đầu súc sinh được làm ma dưới địa phủ!”
Đông Phương Huyền sát ý lại bùng nổ khi những lời dơ bẩn lọt vào tai, hắn kỳ thật không thích giếŧ người nhưng hiện tại lại cực độ muốn giếŧ người, nghĩ là làm thân hình hắn lại lóe lên biến mất mà mục tiêu bị nhắm đến lại là cái cổ của Đức Dũng.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Nhất Bộ Ngũ Hoa!”
“Phong Tuyết Cuồng Đao!”
“Tuyệt Mệnh Đao!”
Đến rất nhanh, ra tay rất quyết đoán… Viên Nguyệt Đao trong tay Đông Phương Huyền xoay chuyển chém ra hai đường đao hung hiểm nhắm thẳng đến mục tiêu mà oanh sát, lần này hắn đã quyết lấy mạng đối thủ và với tình trạng chẳng khác nào phế nhân như Đức Dũng hiện tại cho nên Đông Phương Huyền tự tin thôi động toàn bộ lực lượng còn lại mà không dữ lại bất kỳ dư lực nào.
Ở bên ngoài, Mỹ Dung đám người hai mắt đã đỏ hồng một mảng chỉ biết khẩn cầu giọt tinh huyết thần kỳ có thể phát huy công hiệu nếu không nước Việt sẽ tổn thật một tên thiên tài đỉnh cấp.
“Roẹt… Roẹt…”
Hai đường đao cực độ hiểm độc xé toang không khí tạo ra những âm thanh ghê rợn, Đức Dũng biết tình trạng của mình không thể né tránh cũng như đón đỡ lưỡi đao của đối phương, hắn là đang đợi thời điểm Đông Phương Huyền tiếp cận gần mình mà bộc phát chung cực lực lượng.
“ch.ết đi!”
Chỉ trong sát na, Đông Phương Huyền đã có thể cảm giác được Viên Nguyệt Đao lưỡi đao vào da thịt đối thủ và trên miệng hắn đã là nụ cười sướng khoái tuy nhiên cũng chính là thời khắc này…
“Khặc khặc… ta đợi ngươi đến thật lâu đó!”