Đối diện với đối thủ khát máu, Đông Phương Huyền lại không một chút sợ hãi mà chỉ dừng lai việc đang dùng ngón tay xoắn lấy lọn tóc dài trong tay để rồi che miệng mỉm cười nói khiến không ít kẻ ngỡ ngàng… vị Đông Phương công tử này dường như có chút gì đó… là lạ.
“Khặc khặc… kẻ muốn Vera này ch.ết rất nhiều nhưng đều đã trở thành chất dinh dưỡng trong bụng ta và rất nhanh thôi ngươi sẽ là kẻ tiếp theo! Đến đây đi con mồi của ta!”
“Rầmmm… Rầmmm… Graoooo… Graoooo….”
Nở một nụ cười dữ tợn, Vera toàn thân lực lượng bùng nổ và rơi vào một trạng thái khát máu cực độ, tên võ sĩ Pencak Silat ngay lập tức trở thành một đầu hung mãnh cự thú nổi điên vồ tới chỗ Đông Phương Huyền bằng tốc độ kinh khủng tuyệt luân.
“Thật nhanh!”
Đối phương chưa tới mà cuồng phong đã đã thổi y phục của Đông Phương Huyền tung bay có điều trên khóe miệng vị công tử mang họ Đông Phương vẫn trực treo một nụ cười mỉm đầy tà dị.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Nhất Bộ Tam Hoa!”
Tịch Tà Kiếm Phổ – bộ kiếm pháp chí cực xếp hàng thứ ba tại Thập Lục Tháp biến hóa khôn cùng là điều không cần nghi ngờ thế nhưng Tịch Tà Kiếm Phổ 72 đường kiếm đáng tiếc vẫn chỉ đạt đến đẳng cấp kỳ ảo mà không thể đi đến chung cực biến hóa hay chính là đẳng cấp huyễn ảo, võ học có thể xứng với hai chữ huyễn ảo trong biến hóa chiêu thức rất rất ít nhưng không phải không có mà bộ võ học được xem là cội nguồn của Tịch Tà Kiếm Phổ mang tên Quỳ Hoa Bảo Điển chính là một trong số đó.
Không phải là kiếm pháp cũng chẳng phải đao pháp hay quyền pháp, Quỳ Hoa Bảo Điển đơn thuần chỉ là một bộ võ học chỉ dẫn về thân pháp nhưng đó cũng là sự đáng sợ của môn võ học này, tu thành Quỳ Hoa Bảo Điển đồng dạng thân pháp sẽ đạt cảnh giới thượng thừa đến mức xuất quỷ nhập thần gần như không thể nắm bắt, võ giả có thể tùy ý kết hợp thân pháp Quỳ Hoa Bảo Điển cùng loại võ học khác dẫn tạo thành chiêu thức uy lực hết sức khủng bố và dĩ nhiên cũng chỉ Chí Tôn Các vô thượng mới có thể nắm bắt đến tay loại võ công này.
Nếu dục niệm sinh ra khi luyện Tịch Tà Kiếm Phổ là một thì với Quỳ Hoa Bảo Điển là con số mười, cảnh giới huyễn ảo trong biến hóa đã chân chính trái ngược với quy luật của tự nhiên nên bắt buộc kẻ tu luyện nó cũng phải đi ngược với tự nhiên và trạng thái bán nam bán nữ chính là một trong những yêu cầu tiên quyết để có thể dẫn nhập được chân ý của Quỳ Hoa Bảo Điển vào trong người tu luyện môn công pháp này.
Nói thì dễ nhưng không phải cứ tự cung trở thành bán nam bán nữ là có thể luyện được Quỳ Hoa Bảo Điển, áo nghĩa của bộ võ học này quá mức phức tạp đòi hỏi người luyện được nó chỉ có thể là những bậc thiên tài trong thiên tài cơ mà thiên tài ai cũng có cao ngạo của riêng mình, sẽ có bao nhiêu thiên tài chân chính chịu từ bỏ giới tính để tham ngộ một loại võ học ?! Đó cũng là nguyên do Quỳ Hoa Bảo Điển dần dần chìm vào vòng xoáy bị lãng quên để rồi đến hôm nay nó một lần nữa xuất hiện trên một tên đệ tử mang họ Đông Phương cao quý.
Đến hiện tại khi Đông Phương Huyền chân chính thôi động thân pháp Quỳ Hoa Bảo Điển thì hết thảy võ giả quan chiến mới dám khẳng định về giới tính của Đông Phương công tử cơ mà kẻ nào dám chê cười? Kẻ nào dám nghị luận? Cho dù là bán nam bán nữ thì hắn như cũ vẫn mang họ Đông Phương, vẫn là thiên tài được Chí Tôn Các coi trọng và tương lai sẽ là một tồn tại chí cực chèo chống lấy mảnh thiên địa này.
Đông Phương Huyền thôi động Quỳ Hoa Bảo Điển khiến thân pháp huyễn áo khôn cùng chỉ để lại từng đạo tàn ảnh trong không gian khiến Vera hai mắt mông lung một mảng, thứ mà gã có thể nhận ra chỉ là ba đóa hoa quỳ hồng thắm dưới mỗi bước chân của đối phương.
“Ra đây cho ta! Phanh… Phanh… Phanh…”
Điên cuồng đánh ra từng cú đấm, đường trảo phá vỡ lấy sàn đấu mỗi khi phát giác được thân ảnh của Đông Phương Huyền nhưng cái mà Vera nhận được chỉ là những lỗ thủng cùng những đường rãnh sâu do chính gã tạo ra, không thể đụng đến Đông Phương Huyền một cái góc áo khiến con thú càng trở nên điên dại nhưng bất lực không thể nắm bắt được thân hình con mồi.
“Chơi đủ chưa? Đến lúc ngươi phải ch.ết rồi con thú ngu ngốc!”
Bỗng nhiên một cỗ hương thơm xộc vào mũi khiến Vera hai mắt trợn trừng, con mãnh thú dữ tợn muốn xoay người vồ lấy con mồi mà cắn xé nhưng đáng tiếc là quá chậm, chỉ trong một sát na hai tay Đông Phương Huyền đã áp chặt lên đầu tên võ sĩ Pencak Silat, tám cây kim châm từ kẽ tay hắn theo đó cắm thật sâu vào trong đầu con thú hoang… tám dòng máu tươi chảy dài trên đầu lâu Vera báo hiệu cho cái ch.ết đã cận kề với gã.
“Nhanh… không thể nào… ta… ta không cam lòng… Rầmmmm.”
Thân hình gần hai mét từ từ đổ ập xuống, Vera sinh mệnh nhanh chóng vụt tắt với tám cái lỗ thủng nơi não hải, một tên thiên tài võ sĩ cứ thế ch.ết đi trong dòng chảy khắc nghiệt của thời đại.
“Khốn kiếp thằng nhóc con! Dám giếŧ con ta thì ngươi cũng để cái mạng lại đi!”
Đông Phương Huyền vừa tiếp đất thì một đạo bóng đen đã ập đến làm hắn kinh hãi, xuất thủ là một lão giả thân hình cuồn cuộn cơ bắp như Vera nhưng lực lượng cùng tốc độ đều ở một cấp độ khác biệt hoàn toàn, nếu Vera là một con mãnh thú thì lão giả này đã là chân chính một đầu quái thú cực độ khủng bố.
“Khặc khặc… được một tên siêu cấp thiên tài bồi táng thì Vera con ta ắt hẳn ở bên kia thế giới cũng sẽ được mỉm cười! ch.ết đi !!!”
Thực lực chênh lệch quá lớn, Quỳ Hoa Bảo Điển dù biến hóa khôn cùng cũng không thể giúp một tên Cường Giả ngũ cấp đỉnh cao như Đông Phương Huyền có thể tránh thoát được công kích của một tên siêu cấp cao thủ thập nhất cấp, chỉ trong một sát na ngắn ngủi thôi thì bàn tay cứng như tinh thiết của lão giả đã khẽ chạm đến cổ Đông Phương công tử, lão giả xuất thủ quá bất ngờ và quá quyết đoán nên đương trường không có một ai kịp phản ứng cứu thoát vị thiên tài của Chí Tôn Các… duy… chỉ có một kẻ.
“Phốc… Roẹt… Răng… Rắc…”
Âm thanh khô khốc của binh khí xuyên qua da thịt vang lên báo hiệu cho địa ngục tăm tối lại phải tiếp nhận một linh hồn lạc lõng, ngay tại thời điểm năm ngón tay lão giả hoàn toàn nắm bắt được cái cổ của Đông Phương Huyền thì cũng là lúc trên cổ lão hình thành một đạo vết máu kéo dài… ở bên dưới sàn đấu, một đạo vết nứt sâu hoắm kéo dài từ chỗ lão giả đến tận chân khán đài mới chịu dừng lại như thể sàn đấu vừa bị một kiện thần binh cực độ đáng sợ quét qua nhưng mà từ đầu đến cuối có rất ít kẻ có thể nhìn rõ được rốt cuộc thứ gì vừa xuất hiện.
“Không… không thể…”
Chỉ kịp phát ra những chữ cuối cùng trong đời, đầu lão giả cứ thế rơi long lóc dưới chân Đông Phương Huyền, võ đài dành cho những tên thiên tài trẻ tuổi lại là nơi chôn vùi một tên thập nhất cấp cường hãn.
“Đông Phương Huyền đa ta đại nhân đã xuất thủ tương trợ!” Lạnh nhạt nhìn cái đầu máu dưới chân, Đông Phương Huyền khẽ phi thân đến bên dưới long ngai chắp tay cảm kích nói.
“Chỉ là trọng trách của bản tọa, ngươi không cần đa lễ!”
Ngồi trên long ngai một cách tùy ý, Long gật gù cười đáp… chính hắn là kẻ vừa xuất thủ và Huyết Sát Đao kiện siêu cấp thần binh này chính là thứ vừa hái đi cái đầu lão giả không biết sống ch.ết, cho dù tu vi còn chưa chân chính là thập cấp nhưng Cường Giả thập nhất cấp trước mắt hắn cũng không khác sâu kiến là bao đặc biệt là khi vận dụng đến cả Huyết Sát Đao.
“Dù sao mối ân tình này Huyền nhi cũng đã ghi nhớ!”
Đông Phương Huyền thân ảnh mềm mại thôi động Quỳ Hoa Bảo Điển rời đi nhưng lại không quên để lại một câu nói lấp lửng… đặc biệt cách hắn mở miệng còn dường như là cong môi nũng nịu khiến Long bên ngoài trầm ổn nhưng sau đầu đã chảy đầy mồ hôi lạnh… hắn tuy là loại ăn tạp từ lớn đến bé nhưng không phải loại biến ŧhái ‘có lỗ là được’ trong truyền thuyết.
…