Sói Săn Mồi – Chương 519 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 519

“Uuuuu… Uuuuu… Uuuuu…”

Ma khí dần dần tan biến để khung cảnh bên trong võ đài dần hiện ra, chín phần võ giả bên trong đấu trường đều run lẩy bẩy nhìn đến thi thể khô quắt chỉ còn lại một lớp da héo rũ của lão giả Tôn giả, phải biết là chỉ mấy giây trước thôi chính lão là kẻ gào thét đầy oai phong trên võ đài đấy, một tên Cường Giả thập cấp cứ thế bị diệt sát chẳng khác nào sâu kiến.

“Hắn cực mạnh!”

Dưới võ đài tại nơi dành cho các đấu sĩ nghỉ ngơi, Mỹ Dung không kìm được thốt ra ba chữ đến tận từ sâu trong tâm khảm, trong cuộc đời mình thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy tràng cảnh khủng bố cùng huyết tinh đến như vậy, một tên thập cấp ở chỗ nào cũng được săn đón cùng đãi ngộ cực cao thế nhưng trước mặt hắn như thể không có giá trị để rồi bị tùy ý bóp ch.ết giống chưa từng tồn tại… phải bá đạo, phải tự tin và quyết đoán cỡ nào mới có thể xuất thủ như vậy Mỹ Dung không thể tưởng tượng nỗi.

“Lão phu đã chứng kiến thật nhiều thiên tài lớn lên, một vài kẻ sau này là những tồn tại cực mạnh tuy nhiên kẻ này quá mức đáng sợ đến mức lão phu không thể suy đoán nổi tương lai hắn sẽ mạnh đến đâu, Trung Hoa có được loại người này chẳng khác nào vớ được bảo vật vô giá.” Lão giả họ Triệu thở dài một hơi nói, đến một tên thập nhất cấp như lão cũng phải khiếp sợ trước thực lực của Ma Tôn.

“Triệu tiền bối, nếu giao thủ với hắn thì tiền bối ngài tự tin có thể đỡ được mấy chiêu?” Đức Dũng sau một hồi trầm ngâm mới mở miệng nói.

“Nếu là với cỗ sức mạnh hắn vừa dùng để diệt sát tên thập cấp kia thì lão phu có thể chống đỡ không quá hai chiêu nhưng ta vẫn cảm giác được cỗ sức mạnh đó vẫn chưa phải là thực lực chân chính của hắn hay thậm chí chỉ là một góc nhỏ của băng sơn mà thôi.”

Triệu lão giả cười khổ nói và nhận được cái gật đầu đồng tình của tên thập nhất cấp còn lại, nhìn hai vị cao thủ thập nhất cấp hàng thật giá thật phải bỏ qua mặt mũi tự nhận không bằng một người trẻ tuổi làm Đức Dũng trợn tròn mắt, về phần Trúc Anh cô gái nhỏ thì bên trong đôi mắt long lanh từ lâu chỉ có hình ảnh của gã nam nhân bá đạo bên trên long ngai rồi.


“Bất cứ kẻ nào vi phạm quy tắc đại hội đều phải trả một cái giá thật đắt!”

Vẫn là một bộ dáng cao ngạo lãnh tuyệt, vẫn là một bộ hắc y cùng tóc dài tùy ý tung bay trong gió, vẫn là đôi mắt sâu thẳm tràn ngập hắc ám như thâm uyên… Long chỉ lười biếng thả ra một câu nhưng nhận được vô vàn những ánh mắt tràn ngập kính sợ.
“Đa tạ đại nhân hành xử công bằng!”

Trên võ đài, lão giả đại diện cho Muay Thái chắp tay cảm kích nói, ban nãy ở khoảng cách gần đến vậy mà lão cũng không thể nắm bắt được vì sao tên Tôn giả kia ch.ết đi chứng tỏ thực lực của Ma Tôn đã vượt qua lão quá nhiều nên thái độ của lão là thập phần cung kính.

Đứng sau lưng trưởng giả, Panpayak thân thể run rẩy không ngừng vậy nhưng cặp mắt tràn ngập chiến ý của hắn khi nhìn đến long ngai chứng tỏ hắn không phải sợ hãi mà là hưng phấn khi gặp được đối thủ của cả đời mình, hắn đã tìm ra được một tồn tại xứng đáng để bản thân phấn đấu cùng nỗ lực.

“Cứu… cứu ta…”

Trái ngược với đối thủ, Bạch Vân lúc này đã tỉnh lại, hắn thều thào rên ɾỉ trong vô tận khiếp sợ… cái ch.ết của lão giả ngay trước mặt với hắn cũng không tính là gì, bọn cẩu nổ tài hy sinh vì chủ nhân là lẽ đương nhiên, cử động của này của Bạch công tử dĩ nhiên dẫn đến vô vàn những ánh mắt khinh bỉ từ xung quanh…

Tại vị trí của mình, Tôn Thượng khuôn mặt già nua vặn vẹo đầy dữ tợn trong cơn giận dữ cực độ, hai mắt lão nheo lại dành cho tên thanh niên ngồi trên long ngai một đạo ánh mắt băng lãnh tràn ngập sát ý kinh thiên, chính hắn là kẻ phá vỡ kế hoạch của lão.
“Thình thịch… Lập cập… thình thịch…”

Đáng thương nhất lúc này chính là Đinh Hạo, thân làm trọng tài nhưng lúc này lão chỉ có thể cắn chặt răng run lập cập vì không biết nên làm gì cho phải, tim lão muốn nhảy ra ngoài trước cái ch.ết của lão giả thập cấp và lão cũng thừa hiểu nếu bản thân lão dám làm trái quy tắc tuyên bố kết quả thì kẻ bồi táng lão giả kia dưới suối vàng chính là bản thân lão.

Theo quy tắc thì Bạch Vân ngu xuẩn phải lên tiếng nhận thua thì trọng tài mới có quyền tuyên bố kết quả trận đấu nhưng vị công tử họ Bạch vì quá sợ hãi nên quên mất quy định và khi trận đấu chưa kết thúc thì Panpayak hoàn toàn có quyền kết liễu đối thủ, Bạch Vân ch.ết thì tính mạng của Đinh Hạo cũng khó giữ vì đằng sau Bạch Vân chính là Tôn Thượng… đường nào cũng ch.ết nên vị trọng tài chỉ còn cách khóc ròng không thôi.

“Giếŧ hay không giếŧ?” Biết quyền quyết định nằm trong tay mình, Panpayak nhìn sang lão giả tiền bối hỏi.
“Thắng cũng đã thắng, không cần rước vào mình phiền phức vô ích!” Lão giả liếc mắt nói sau đó liền rời khỏi võ đài tránh vi phạm quy tắc.

“Không… đừng… đừng giếŧ ta!” Bạch Vân sửng sốt khi trọng tài mãi vẫn chưa tuyên bố kết quả đồng thời đối thủ bước đến chỗ mình nên gào thét không ngừng.
“Thằng ngu, giếŧ ngươi chỉ làm tay ta thêm bẩn vậy nên mau tuyên bố chịu thua đi!” Panpayak cười nhạt nói.

“Ahhh.. ta chịu thua… ta chịu thua…” Bạch Vân vui sướng nói, hắn tự chửi thầm mình ngu ngốc lại quên bén quy tắc này.
“Bạch Vân công tử nhận thua, Panpayak chiến thắng!”

Đến lúc này Đinh Hạo mới có thể thời dài một hơi tuyên bố, lão không hề muốn phải đối diện với cái cảm giác dạo quanh quỷ môn quan thêm một lần nào nữa.
……….
….
“Trận đấu cuối cùng vòng thứ hai! Xin mời Đông Phương công tử cùng Vera lên võ đài!”

Hoàng hôn buông xuống cũng là thời điểm trận đấu cuối cùng của vòng thứ hai diễn ra, như thường lệ Đinh Hạo cũng chỉ dám xướng họ của vị thiên tài thần bí đại diện cho giang hồ Trung Hoa, lão không biết thân phận chân chính của hắn là gì nhưng có thể suy đoán là cao siêu đến độ lão không thể tiếp xúc.

“Hấp!”

Chỉ trong một cái nháy mắt, một thân ảnh đã đặt chân lên sàn đấu, hắn nhẹ nhàng đến như một làn gió, trên mình hắn là một bộ y phục xen lẫn hai màu trắng đỏ có phần thướt tha và nổi bật nhất chính là khuôn mặt tuyệt mỹ cùng làn da căng bóng đến nữ nhân cũng phải ghen tị kia… Đông Phương Huyền chính là tên của hắn, vị thiên tài do Chí Tôn Các phái ra tham dự Tiềm Long Đại Hội.

Đông Phương Huyền hiện thân mang đến một tràng oanh động nơi khán đài vì thân phận cùng thực lực của hắn quá mức thần bí, hai chữ Đông Phương từ lâu đã trở thành cấm kị trong giang hồ Trung Hoa nhưng rất nhiều người lại không biết vì sao, đến các bậc đại lão cũng chỉ có thể lờ mờ đoán biết được dòng họ này cực kỳ khủng bố.

“Rầm!”
Khác với sự xuất hiện nhẹ nhàng của Đông Phương Huyền, đối thủ của hắn tiến lên võ đài bằng một cú tiếp đất đầy mạnh mẽ đến độ hai chân gã in hằn vết sâu trên sàn đấu chứng tỏ là một tên bạo lực cuồng nhân.

“Nhóc con, da thịt mày trắng như thế hẳn mùi vị sẽ rất ngon nhỉ, đã lâu rồi ta không gặp được con mồi ngon như mày đấy!”

Vera ɭϊếʍƈ mép đầy thèm thuồng nói, hắn là võ sĩ của hệ phái tàn bạo nhất tại AS – Cuồng Thú, võ sĩ Cuồng Thú không chỉ đơn giản dựa theo động tác của mãnh thú mà lúc giao chiến cũng hung mãnh cùng điên dại giống như thú vật nên chuyện vặn nát cùng cắn xé thân xác đối thủ là chuyện bình thường đối với chúng.

“Nói lời dơ bẩn, ngươi đáng ch.ết!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.