Sói Săn Mồi – Chương 515 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 515

Đòn thứ tư rốt cuộc cũng trúng mục tiêu làm Sudsakorn vui mừng có điều hai mắt hắn trợn mở khi những tưởng cái đầu lâu của cô gái nhỏ sẽ nổ tung như một quả dưa hấu thì lại chẳng có gì xảy ra, Trúc Anh chỉ là bị đánh bay và còn là bay một cách rất sướng khoái trên không trung.
“Hấp!”

Chuẩn xác dừng lại ngay ranh giới của võ đà, Trúc Anh khuôn mặt hồng hào có chút tái nhợt nhưng không dấu được sự sung sướng khi vừa thoát khỏi hiểm cảnh, trong khoảnh khắc đó nàng đã kịp thôi động Liễu Diệp Bộ Pháp đến tận cùng sau đó dùng trán cũng là bộ vị cứng nhất trên đầu để đón đỡ cái đầu gối của Sudsakorn và nương theo lực lượng nhận phải để bay ngược ra sau phóng thích đi kình lực cuồng bạo bên trong cơ thể, tuy chỉ hóa giải được tám phần lực lượng nhưng với hai phần lực lượng của đối phương thì nàng cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được và đương nhiên là không có lần thứ hai rồi.

“Khốn kiếp! Ta phải giếŧ ngươi!”

Sudsakorn như con thú phát dại gào thét muốn lao tới nhưng hắn chợt nhận ra chân mình từ lúc nào đã tê liệt, trên cái đầu gối mới đánh bay Trúc Anh từ khi nào đã bị cắm thêm tám cây kim châm nữa rồi, độc tính quá mạnh khiến rốt cuộc hắn cũng phải khụy người xuống mà thở dốc từng hơi.

“Chỉ thêm vài giây nữa độc tính sẽ lan đến trái tim và không còn ai có thể cứu được ngươi nữa.” Trúc Anh cười nhẹ nói, nàng kỳ thật chưa bao giờ giếŧ người và không mong muốn giếŧ người nên mở tấm lòng thiện lương.
“Mẹ kiếp… ta… ta nhận thua…”

Sudsakorn biết rõ đối thủ nói đúng, thân thể hắn tuy mạnh mẽ nhưng độc tính quá mạnh cũng sẽ khiến tim hắn ngừng đập, không có lý do gì để hắn phải ch.ết tại đây và cho dù chịu thua một nữ nhân nhỏ bé thì đã làm sao?

“Đinh lão, nếu còn không tuyên bố kết quả để ta ra tay cứu trị thì hắn thật sẽ phải ch.ết đó!” Nhìn sang lão già trọng tài bên cạnh, Trúc Anh cong môi nhắc nhở

“Áchhh… chỉ là đã lâu rồi lão phu chưa được nhìn thấy loại tuyệt kỹ như thế này nên có chút thất thố mong các vị bỏ qua, trận thứ nhất Trúc Anh cô nương dành chiến thắng, Sudsakorn loại.” Đinh Hạo sảng khoái hô to.
……………
………

… Lại qua hai giờ và cũng là đến lượt trận thứ tư, rốt cuộc cũng đến lượt Đức Dũng lên sàn, đối thủ của hắn là một tên võ sĩ Pencak Silat có tên Dutra.
“Mời!”
Cả hai đấu sĩ đều rất tôn trọng nhau mà cúi đầu chào, Đức Dũng là kẻ đưa tay ra hiệu tư thế mời xuất thủ.

“Phốc!”
Dutr.a cũng không ngần ngại xuất thủ trước, thân hình hắn di động biến ảo không ngừng lúc thì hung bạo như hổ, lúc thì uyển chuyển như rắn khiến đối phương khó có thể nắm bắt được quỷ tích di động và chỉ chưa đầy một hơi thở thì Dutr.a đã tiếp cận được Đức Dũng.

“Vù… Vù…”

Đến cực nhanh và xuất chiêu cực độc, Dutr.a thân hình đổ ập xuống thực hiện một cú madi silat khi sử dụng chân mình quặp lấy khủy chân của Đức Dũng và xoay người muốn bẻ đối phương ngã xuống, chỉ cần Đức Dũng mất thế cân bằng thì một cái đầu gối đã được chuẩn bị ngay dưới cột sống hắn.

“Hừ! Roạt… Rắc… Rắc…”

Đức Dũng cười lạnh vận công xuống hai chân, thân hình hắn khụy xuống tạo thành thế hổ tấn là một trong chín thế tấn của võ cổ truyền Bình Định, ở hổ tấn trọng tâm của Đức Dũng khá thấp, hai chân cách nhau khoảng cách vừa phải nên cực khó bị quật ngã từ đó phá vỡ đòn quật của Dutra.

“Pặc… Rầm…”
Tấn công không thành, Dutr.a một tay vội điểm lên huyệt đạo trên đùi của Đức Dũng để khiến đối thủ phân tâm vì chân bị tê liệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tạo đà cho một cú xoay người từ dưới lên trên hòng dùng hai chân quặp lấy cổ đối phương.

“Đùa vui như thế đủ rồi.”
“Hàn Băng Thần Quyền! Oanh… Oanh…”
Đức Dũng băng khí cuồn cuộn phun trào làm Dutr.a khiếp hãi nhưng chân hắn vẫn không chậm đị nhịp nào để rồi lúc thành công quặp lấy cổ đối phương cũng là lúc hai nắm đấm lạnh thấu xương đã đến đến mặt hắn.

“Oành… Oành…”
Ngạnh kháng hai nắm đấm bằng cái trán của mình, Dutr.a dù đau đớn tột cùng nhưng cả người vẫn xoay tròn một vòng thôi động toàn bộ lực lượng muốn vặn lấy cái đầu của Đức Dũng xuống.
“Quả nhiên thân thể đủ cứng rắn, ăn tiếp hai quyền của ta thử xem!”

“Oanh… Oanh…”
Đức Dũng cổ bị kẹp chặt nhưng vẫn nở nụ cười đầy tự tin, hắn khuỵa một chân xuống để giảm tải bớt lực phải chịu lên cổ cũng là tạo đà tung tiếp hai đầm từ hai phía trước sau lên bụng cùng cột sống sau lưng Dutra.
“Rầm… Rầm…”

Tiếp tục ngạnh kháng hai đấm, băng khí mang thuộc tính âm hàn nhập thể làm Dutr.a cho dù thân thể dẻo dai vượt xa người thường cũng là chịu không nỗi, đặc biệt là nơi xương sống phía sau lưng gần như là bị đóng băng khiến cơ thể hắn chẳng khác nào tê liệt, có thể nếu là hắn nhanh hơn và mạnh hơn thêm một cấp độ thì Đức Dũng sẽ gặp nguy hiểm tiếc rằng hiện tại hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức độ này.

“Ầm!”

Hai tên đấu sĩ đang dính chặt lấy nhau rốt cuộc cũng có một người ngã xuống và cũng chính là Dutra, bằng khí lan tràn quá nhanh khiến lớp da bên ngoài hắn vậy mà đã kết thành một tầng băng mỏng, Đức Dũng còn trẻ mà băng công băng khí quá mức âm hàn gây nên sự chú ý của đám võ giả quan chiến xung quanh.

…………
“Cửu Dương Tiên Sinh, ngài cho rằng đây là kẻ có thể giúp ngài thắng cược hay sao?”

Ở một góc khán đài dành cho những vị đại lão cao quý, một lão tăng sư già nua lên tiếng hỏi Quân Tiếu lúc này đây đang đóng vai là lãnh tụ của giới tán tu võ giả. Khác với chỗ ngồi của Quân Tiếu được chuẩn bị khá cẩn thận bằng rất nhiều đồ ăn thức uống, chỗ ngồi của lão tăng sư hết sức đạm bạc, trên mình lão cũng là một bộ cà sa bạc màu khá rách nát và nếu không được cao tầng chấp thuận thì lão sớm đã bị cảnh vệ đuổi ra ngoài từ lâu rồi.

“Khặc khặc… không ngờ Khổ Hạnh đại sư cũng là biết châm chọc người khác đấy, lão phu tự nhận mình tham lam nên không muốn ăn ít mà đã cược là muốn thắng thật nhiều, thằng nhóc kia tự tin đến vậy thì chắc hẳn phía sau vẫn còn nhiều hậu chiêu chưa xài đến đấu.”

Ngồi trên ghế của mình, Quân Tiếu vui sướng thưởng thức trái cây ngon ngọt mà cười đáp với lão tăng sư, ở đây rất ít kẻ nhận thức được lão tăng sư này nhưng lão đương nhiên nhận ra vì cả hai người là cùng vang danh trong cùng một thời đại lúc trước, đã có lúc Quân Tiếu cùng Khổ Hành tưởng chừng đã kết giao làm huynh đệ kết nghĩa nhưng vì một lý do nào đó lại không thành.

“Bao năm không gặp mà Quân Tiếu ngươi vẫn là cái tính tình trẻ con này có điều chẳng phải ngươi không phải là người cực ghét hư danh hay sao? Tại sao lại rời khỏi cuộc sống tiêu diêu mà đi đảm nhiệm một cái gọi là lãnh tụ gì đó?” Khổ Hạnh Thần Tăng từ tốn nói.

“Hừ… nếu không phải vì đứa cháu gái nuôi của ta thỉnh cầu thì lão già này cũng không rảnh rỗi vác lên mình gánh nặng này.” Quân Tiếu khổ sở nói, tay lão lại bốc trái cây nhanh hơn như muốn giải tỏa bực tức bằng thức ăn.

“A di đà phật, lão đầu ngươi nay lại thay đổi tính nết mở lòng tư bi cứu giúp những mảnh đời bất hạnh về chăm sóc sao? Thật đáng quý… thật đáng quý… bần tăng nhất định sẽ thỉnh cầu Phật Tổ tại cõi niết bàn…” Khổ Hạnh Thần Tăng gật gù nói.

“Quả nhiên chỉ có lão bằng hữu ngươi là hiểu được tấm lòng của Quân Tiếu ta, lão phu thay mặt cô vợ bé thứ 69 của mình nói lời cảm tạ lời khen của đại sư ngươi, à mà đại sư còn đang muốn nói gì sao?” Lại thả một quả nho vào trong miệng, Quân Tiếu tùy ý nhìn sang Khổ Hạnh Thần Tăng nói.

“… …” Khổ Hạnh Thần Tăng từ khi nào hắt mắt đã nhắm nghiền, thân hình dường như có chút run rẩy chắc hẳn là gió hơi to nên bị cảm lạnh, thật là đáng thương cho một vị Cường Giả thập nhị cấp mà.
……………

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.