Nhận thấy hành động của Trần Bá Vũ, Từ Lượng bất chấp tất cả lao đến tung một cước vào người lão và ở trong thiết giáp nhỏ hẹp nên cú đá của hắn là đến rất nhanh.
“Rầm!”
Ăn một cước của viên trung tướng, Trần Bá Vũ lồng ngực nhộn nhạo đến phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt lão lóe lên hung quang, từ bên hông rút ra một khẩu súng ngắn ý đồ gì ai cũng biết.
“Muốn ch.ết thì lão đi ch.ết một mình đi!”
Từ Lượng không động thì thôi một khi đã động phải làm thật tuyệt và khẩu súng của hắn cũng đã nhanh hơn Trần Bá Vũ già nua nhiều lắm.
“Đoànggg!”
Trong sự sững sờ của chính Trần Bá Vũ và toàn bộ tướng lĩnh, viên đạn từ khẩu súng trong tay Từ Lượng cứ thể xuyên qua đầu lão kết thúc một đời oai liệt của vị Nguyên Soái họ Trần.
“Từ… Từ Lượng ngươi điên rồi, giếŧ hại Nguyên Soái đồng nghĩa với ngươi sẽ bị lôi ra tòa án binh.”
Một viên sĩ quan cao cấp hoảng sợ thốt lên nhưng ngay sau đó hai mắt hắn dại ra vì một nòng súng đen ngòm đã chỉa đến trán mình.
“Đoàngggg!”
Lại một vỏ đạn rơi xuống, Từ Lượng bắn ch.ết tên sĩ quan không một chút do dự rồi quét mắt đến đám tướng lĩnh còn lại khiến kẻ nào cũng run sợ không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
“Tòa án binh? Ta chính là vừa cứu bọn khốn nạn các ngươi một mạng đấy lũ chó ch.ết, có thấy lão Nguyên Soái vừa định làm gì không? Lão chính là muốn chúng ta chôn cùng với tên ác ma ngoài kia trước những đầu đạn hạt nhân rơi xuống, các ngươi nếu là muốn ch.ết thì cứ cầm súng ra ngoài bắn hắn còn ta thì vẫn muốn sống, bằng bất cứ giá nào.”
Từ Lượng gầm gừ như người điên, hắn còn trẻ, còn có tương lai sáng lạng và không thể nằm xuống tại nơi thảo nguyên lạnh giá này được, không bao giờ…. thế nhưng Từ Lượng cũng chỉ có thể có tương lai ở một thế giới khác vì một đạo kiếm quang đã quét đến cỗ thiết giáp cuối cùng.
“Rặc… Rặc… Phốc… Phốc…”
“Không… không… ta không thể ch.ết… khônggggg!”
Hình ảnh cuối cùng mà Từ Lượng nhìn thấy được đó là thân thể hắn với toàn bộ sĩ quan cao cấp cùng chiếc thiết giáp cứng cáp cứ thế bị phân làm hai nửa, một cỗ tử sắc hỏa diễm nhanh chóng bao trùm nhấn chìm lấy tất cả.
……………
….
… Cách thảo nguyên nơi đoàn xe vận chuyển long thạch bị Ma Ảnh tập kích là một mảnh chiến trường khác và thảm khốc gấp nhiều lần.
Đại địa vỡ nát, máu chảy thành sông, xác ch.ết chất thành núi, trên mặt đất đâu đâu cũng là những mảnh nhỏ da thịt cùng nội tạng vụn nát minh chứng cho cuộc chiến ở đây thảm khốc đến nhường nào.
Nếu Trần Bá Vũ có mặt tại đây thì chắc chắn sẽ hiểu vì sao không có võ giả nào xuất hiện chặn lại kẻ tập kích đoàn xe, đơn giả vì hiện tại chúng phần lớn đã trở thành những cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia.
Lực lượng quân sự đã hùng hậu đến vậy thì lực lượng võ giả cũng vô cùng khủng bố với năm tên thập cấp, hai mươi tên cửu cấp cộng với bát cấp cao thủ trở xuống tầm một vạn võ giả nhưng hai lão giả dẫn đấu mới thật ghê gớm khi tu vì đều là thập nhất cấp.
Thập Lục Tháp với vị thế đệ nhất nên đóng góp nhiều nhất với năm tên thập cấp cùng hai lão giả thập nhất cấp, số võ giả còn lại đến từ các thế lực hay là tán tu võ giả.
Cỗ lực lượng tưởng chừng có thể quét quang giang hồ vài vòng cứ thế bị một và chỉ một kẻ đồ diệt đến gần như sạch sẽ, ngoài năm tên thập cấp cùng hai lão giả thập nhất cấp còn có thể đứng thì hết thảy còn lại đều đã tử vong cùng trọng thương không thể dậy nổi và dĩ nhiên kẻ xuất thủ chính là Long rồi.
Tổn thất quá nhiều tài nguyên trong lần trọng thương sau Hồng Môn Yến tại Thập Lục Tháp nên hắn cần một số lượng tài nguyên lớn nhằm duy trì các thế lực bên dưới mà cướp bóc luôn luôn là cách nhanh nhất để làm giàu, hắn lần này không cướp của một thế lực riêng lẻ mà quyết định cướp của cả giang hồ, quả nhiên là một suy nghĩ táo báo mà chỉ những kẻ điên không sợ ch.ết mới có thể nghĩ ra được.
“Ma Tôn! Giang hồ đồn đại ngươi là một kẻ điên ta không tin nhưng hôm nay lão hũ thật tin, ngươi không chỉ là kẻ điên thông thường mà còn là đệ nhất thiên hạ về độ điên.”
Gào thét trước mặt Long lúc này là một trong hai lão giả thập nhất cấp với đôi mắt đục ngầu cùng khuôn mặt nhăn nheo của tuổi tác, quần áo trên người lão đã sớm rách nát để lộ ra không ít vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, khóe miệng lão còn đó hai vệt máu tươi rói chứng tỏ đã bị thương không nhẹ.
Thê thảm hơn đồng bạn, lão giả còn lại đã mất đi một cánh tay trái, nhìn khúc xương nham nhở nhô ra có vẻ như là bị người ta vặn nát, đau đớn làm khuôn mặt lão tái nhợt không một chút huyết sắc.
Cả hai lão đều là Tôn Sứ của Thập Lục Tháp nhưng thuộc về thế hệ trước nên lui về sau tiềm tu trong núi sâu và chỉ lộ diện khi có nhiệm vụ trọng yếu.
Về phần năm tên thập cấp còn lại đều là năm tên tôn giả dưới trướng Tôn Thượng, chúng cứ ngỡ năm nay lại bình yên như mọi năm nên vui vẻ tiếp nhận trọng trách đâu ngờ lại phải đối mặt với một tên sát thần khủng bố.
“Hừ… nhìn đến đám Tôn Sứ các ngươi thật khiến máu nóng ta sôi lên, cái đầu của Thiên Tôn sớm muộn cũng sẽ bị ta vặn ra làm bóng đá.”
Long ngạo nghễ trên trời cao cười nói, bản thân hắn được Thái Cực Luân Hồi gia thân đã có thể coi khinh công kích của võ giả thập nhất cấp đồng nghĩa tại phiến thiên địa này hắn đã hoàn toàn vô địch trừ khi có tồn tại cao hơn xuất hiện và hắn chính là đang chờ đợi điều đó, hắn muốn đối chiến với Cường Giả thập nhị cấp.
“Ngươi thân là một phần tử của Thập Lục Tháp lại mưu hại võ giả đồng môn cùng làm trái lợi ích của tổ chức, tội của ngươi đáng tru ngàn lần.” Một tên tôn giả tức giận chỉ vào mặt Long gào lên.
“Không biết sống ch.ết!”
“Oanh!”
Hai mắt lóe lên tinh quang, Long chỉ đơn giản một chưởng vỗ nát thân thể tên tôn giả khiến gã ch.ết không thể ch.ết hơn, một hình đồ thái cực quỷ dị xuất hiện cuỗm lấy toàn bộ máu thịt, chân khí cùng linh hồn của gã sau đó biến mất vô tung khiến kẻ nào cũng phải lạnh gáy, ch.ết dưới tay Ma Tôn không phải đơn giản là tử vong mà phải là cống hiến hết thảy lực lượng cùng tâm trí cho hắn.
“Vẫn là lời nói cũ, bản tọa đang thiếu một chút nhân thủ và dĩ nhiên phải là tuyệt đối trung thành, các ngươi nếu đồng ý quy phục ta sẽ giữ được mạng còn không thì đầu thai ở kiếp sau đi.”