… Đoàn gia đại biệt viện.
“Hắn sao rồi?”
Bên ngoài mật thất được canh phòng sâm nghiêm, Thiên sắc mặt ngưng trọng hỏi Ma Ảnh… Long ngày đó vừa mới rời khỏi Thập Lục Tháp khoảng hơn hai trăm dặm thì bất tỉnh tại một cánh rừng, may là Ma Ảnh cùng hắn có một loại kết nối đặc thù nên có thể tìm ra và đón hắn về đây được thế nhưng hai ngày rồi hắn vẫn chưa tỉnh lại, tình trạng có vẻ như ngày một xấu.
“Bản thể đang thừa nhận cắn trả sau khi thi triển hai Ma Kỹ, ta cảm giác được bản thể thân thể đã vỡ nát và đến ngày mai thì hắn rất có thể phải ch.ết, dĩ nhiên là ta cũng vậy.” Ma Ảnh lạnh lùng nói, với hắn thì cái ch.ết chẳng có nghĩa lý gì.
“Liệu có cách nào giúp hắn không?” Ga-In một bên nói, nàng vô cùng tự tin về bản lĩnh của người tình nhưng lần này linh tính mách bảo với nàng rằng tình thế rất nghiêm trọng.
“Có, tạo ra một lớp chắn năng lượng chống lại cắn trả tuy nhiên tiêu hao sẽ là rất lớn vì cỗ năng lượng cắn trả đều là đến những kẻ có tu vi vô cùng khủng bố.”
Ma Ảnh gọn ghẽ đáp, ma công cắn trả vô cùng quỷ dị và chỉ chịu dừng lại khi cả linh hồn bị xóa bỏ, cỗ lực lượng kia cứ như ẩn nập trong một mảnh không gian dị biệt nào đó và chỉ xuất hiện lúc cắn trả nên không thể nắm bắt, trong vòng mười ngày cắn trả cũng không thể nhờ cậy đến ngoại nhân đón đỡ nếu không cắn trả sẽ đồng loạt bạo tạc đi ra, dù sẵn sàng tâm lí hy sinh để bảo hộ lấy bản thể nhưng quá nhiều trói buộc khiến Ma Ảnh không thể động thủ.
“Cho dù tiêu hao hết toàn bộ tài nguyên tích lũy trước giờ thì chúng ta cũng không tiếc, người sống thì có thể kiếm lại, người mất thì tài nguyên cũng không còn ý nghĩa.” Thiên quyết đoán nói.
“Được, hiện tại chúng ta tuy nội tình còn thua kém các thế lực lớn nhưng về tài nguyên thì sợ rằng khó có thế lực nào sánh bằng, Ma Chủ từ trước đến giờ chưa hết đả động đến cỗ tài nguyên tích lũy này vừa hay có thể lợi dụng.”
Ga-In hào hứng nói, trong tay Long tài nguyên vô cùng dồi dào đến từ Đoàn gia, Đào Hoa Đảo, các thế lực nhỏ thần phục cùng một bút tài phú của Minh Giáo đại phái và mới đây nhất là Võ Đang nên có thể nói hắn hiện tại chẳng khác phú khả địch quốc… Tuy tài nguyên hùng hậu nhưng Long trước giờ đa số chỉ dựa vào chém giếŧ để đột phá cảnh giới mà không đả động đến cỗ tài nguyên khổng lồ này và hiện tại mới phát huy ra tác dụng của việc tích trữ không ngừng.
Kỳ thật Long dĩ nhiên là có toan tính của riêng mình, hắn cực khổ bày mưu tính kế cùng liều mạng giếŧ người cướp của ngoài việc thu lấy tử khí để tu luyện và dùng một phần tài nguyên bồi dưỡng thuộc hạ thì mục đích chính vẫn là tích lũy một cỗ tài nguyên nhằm thực hiện một bước đột phá tu vi thật dài.
“Điều động tài nguyên phải thực tuyệt đối bí mật để tránh rút dây động rừng, nếu bên ngoài biết đến tin tức Ma Tôn trọng thương không dậy nỗi thì không biết bao nhiêu tên sát thủ sẽ mò đến đây, hắn cất giữ tài nguyên ở đâu?” Thiên ngưng trọng nói.
Cuộc chiến giữa Long và mười ba tên Tôn Sứ dĩ nhiên Thập Lục Tháp sẽ không truyền bá ra ngoài rồi nhưng vẫn phải đề phòng nguy cơ đến mức cao nhất, cũng may Long ngày đó thoát ra khỏi Thập Lục Tháp mới ngất đi nên không ai biết thương thế hắn lại nặng đến vậy.
“Chia ra nhiều phần nhỏ cất dấu tại nhiều nơi, tôi cần ba ngày là có thể tập hợp đầy đủ, con số ước tính là khoảng 1000 vạn viên long thạch cùng 200 cây thuốc quý vạn năm tuổi, nghìn năm trăm năm dược liệu nhiều vô số kể.” Ga-In tự hào nói, nam nhân của nàng thật xuất sắc.
“Nhiều như vậy? Chuyện này em dâu phải khổ cực một phen rồi, phần ta sẽ huy động tài nguyên của Đoàn gia cùng Đào Hoa Đảo, phải thật càng nhiều càng tốt.” Sau vài giây bất ngờ trước con số khổng lồ từ miệng Ga-In, Thiên nhanh chóng quyết định nói.
“Còn ta phải đi giếŧ kẻ nào?” Ma Ảnh lạnh lùng hỏi, hắn dương như chưa được phân công nhiệm vụ.
“Ngươi dĩ nhiên phải ở đây trông coi bản thể rồi!”
Thiên trợn mắt đáp, con mẹ nó thằng này ngoài chém giếŧ không hiểu trong đầu có tồn tại thứ gì khác không ?! May mà trước lúc rời đi thì Long đã lệnh cho gã theo lệnh hắn nên hắn mới có thể áp chế tên khát máu này.
……………..
……
“Oanh… Oanh…”
Sâu bên trong mật thất cũng chính là nơi Long đang nằm hiện tại đã là một đám hắc vụ đầy hỗn loạn, bên trong hắc vụ vừa có khí tức của ma khí lại vừa có khí tức của mười một luồng chân khí của mười một tên Tôn Sứ ngày đó, toàn bộ đều trở thành hỗn độn.
Cắn trả từ 198 đại chưởng Hàng Long Thập Bát Chưởng và của Ma Bạo đã vượt quá giới hạn của cơ thể Long nên ngay sau khi đợt cắn trả thứ hai phát tác thì người hắn đã hoàn toàn bạo thành ma khí hỗn loạn, bản nguyên ma khí chỉ có thể bảo hộ linh hồn hắn cùng bốn kiện đồ vật quan trọng được hắn một mực ẩn dấu bên trong cơ thể.
Đương nhiên cùng với thân thể Long nổ tung thì thứ kim loại tà dị được Lạc Long Quân hỗ trợ dung nhập vào da thịt hắn và Cực Lạc Bảo Giám đồng dạng trôi nổi vô định trong đám khí hỗn độn.
Mất đi thân thể không có nghĩa là có thể thoát khỏi cắn trả, ma công chí cực mang tới cho hắn những năng lực nghịch thiên nhưng có vay phải có trả, mười lần cắn trả còn tám lần nữa sẽ đến trong vòng tám ngày tới, không có thân thể thì đến linh hồn phải hứng chịu, tuyệt không thể trốn tránh.
Còn gần một ngày nữa sẽ đến đợt cắn trả thứ ba nhưng đầu óc Long vẫn đang mông lung vô định, hắn hiện tại lâm vào mộng tưởng đáng sợ, nơi hắn đến là một mảnh không gian tắm tối không có một chút ánh sáng, bao trùm nơi tăm tối này là một cỗ khí tức âm u không dành cho sự sống làm hắn mường tượng bản thân mình đã đến tận cùng của vũ trụ và cũng là nơi đày ải những sinh vật bị nguyền rủa hay tội ác chồng chất đến địa ngục cũng không thể dung nạp…
… Trong cái thế giới tăm tối ấy, Long thấy mình đang nằm trong một biển nước… không đúng… hắn cảm giác được bao phủ mình không phải là nước, cái mùi tanh tươi cùng hôi thối nồng nặc từ thứ chất lỏng sền sệt chảy qua người hắn khiến hắn mơ hồ đoán thứ nước này là… máu… hắn đang nằm trong một biển máu… máu lại có màu đen kịt và đang hủ hóa phân hủy, thật kinh dị khôn cùng…
“Ta đã ch.ết sao?”
Nhìn lấy không gian hắc ám, hít lấy cái hơi lạnh của không khí âm u không dành cho sự sống, cảm giác được cái rét lạnh của biển máu và đáng sợ hơn là hàng trăm sợi xích sắt to lớn như hàng trăm xúc tu khởi nguồn từ tận sâu bên dưới đáy biển tăm tối đang quấn lấy cơ thể mình khiến Long mông lung tự hỏi…
… sinh tử hai chữ có thể rất quan trọng với một kẻ bước qua tử vong để tu ma thì như hắn thì không có quá nhiều ý nghĩa, chẳng quá cứ thế ch.ết đi có chút tiếc nuối vì hắn còn có rất nhiều việc chưa làm được… hắn chưa thể cứu được con trai, hắn chưa thể cho người phụ nữ hắn yêu một cuộc sống bình yên và hắn chưa thể thừa kế Lạc Long Quân chí hướng để tiếp tục bảo hộ lấy mảnh đất nhỏ bé nơi đã sản sinh ra hắn…
… thật nhiều việc vẫn chưa làm được nhưng Long không hối hận cũng không tự trách bản thân mình vì hắn đã cố gắng hết sức, cả đầu óc và thể xác hắn luôn phải vận chuyển một trăm phần trăm công suất, mọi áp lực từ lớn đến nhỏ đều do hắn gánh vác trên hai vai… mệt mỏi… Long chưa từng thổ lộ với ai nhưng hắn thật mệt mỏi rồi, hắn có mục tiêu của bản thân nhưng hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu…
“Có lẽ cái ch.ết với ta là một sự giải thoát.”
Rời xa khỏi thế gian kia, Long không vui mừng nhưng hắn thấy bản thân mình thật thư thái vì mọi áp lực đã tan biến theo cái ch.ết, có lẽ một ma đầu như hắn sẽ không được đầu thai làm người và vĩnh viễn bị giam cầm tại không gian hắc ám này nhưng hắn không quan tâm vì ngay từ đầu hắn đã chấp nhận đánh đổi… tuyệt không hối hận.
“Ma Tôn! Ngươi rốt cuộc cũng bị đày ải như chúng ta… hahaha… không phải ngươi bá đạo làm sao… hiện tại cũng chỉ như một đầu súc sinh bị đày ải tại thâm uyên sâu thẳm…”
“Ác ma khốn kiếp, hai đứa con của ta chỉ vừa mới vài tuổi đầu nhưng dưới một chưởng của ngươi đã dẹp bỏ đi hết thảy tương lai của chúng… trả mạng cho con ta.”
“Đầu súc sinh, các ngươi đánh giếŧ lẫn nhau tại sao còn lan đến chúng ta, một nhà ba thế hệ chúng ta vì cuộc chiến của các ngươi mà bị chôn vùi hết thảy… trả mạng lại cho chúng ta.”
……….