Sau tiếng gầm rống vang trời, Ma Ảnh thân hình xuất hiện trên đỉnh đầu hai vạn tên võ giả, Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay hắn xoay tròn phóng xuất ra hàng vạn đường kiếm khí sắc bén ẩn chứa thiên địa chi khí và tử hỏa bao phủ lấy không gian không một kẻ hở.
“Không… cầu ngài… không… cầu ngài…”
Tử sắc kiếm khí phô thiên cái địa như mưa sao băng ập xuống khiến hai vạn võ giả run rẩy, không ngừng có kẻ quỳ xuống cầu xin nhưng tất cả đã muộn, Minh Hỏa Thần Kiếm kiếm khí lãnh khốc vô tình cực kỳ.
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Máu tươi lại đổ xuống, từng đầu kiếm khí xuyên qua người võ giả làm chúng không ch.ết ngay mà phải chịu đựng vô tận thống khổ đến khi bị kiếm khí đánh tới chỗ yếu hại hay vì quá thổng khổ mà ch.ết đi, hai vạn tính mạng trực tiếp bị cơn mưa kiếm khí nghiền ép mà ch.ết, sinh mệnh tàn lụi.
“Ác ma… ngươi chính là ác ma… ngươi sớm muộn cũng bị trời tru đất diệt…”
Ở xa xa, nhìn lấy đầy đất thi thể mà Thất Sát Đao Vương gầm thét với Ma Ảnh, lão tu đạo là Sát đạo nhưng ác tâm so với tên ác ma lãnh huyết này lại chẳng đáng nhắc tới.
“Ngươi sao lại không chạy?”
Ma Ảnh quay đầu nhìn lấy Thất Sát Đao Vương nghi hoặc hỏi, chồng chất thi thể trên mặt đất với hắn chẳng khác nào một bữa ăn ngon không hơn, hắn được tạo ra để giếŧ chóc, trong hắn không có cái gọi là nhân tình.
“Ngươi… ngươi sẽ ch.ết không yên lành…”
Thất Sát Đao Vương mặt đỏ như gấc vì nhục, lão dĩ nhiên muốn chạy nhưng không thể cử động vì hai đầu gối đã vỡ nát dưới một kiếm kia, đã có lúc lão nghi hắn tên ác ma này chính là Ma Tôn nhưng lại bỏ qua suy nghĩ đó vì hắn không sử dụng đến ma khí, chính vì thế Thất Sát Đao Vương không thể hiểu nổi giang hồ từ đâu lại xuất hiện một đầu ác ma vũ lực không thua kém Ma Tôn mà lại còn lãnh huyết vô tình hơn hắn gấp bội lần, chẳng lẽ đại tự nhiên vì quá thất vọng với võ giả mà xuất sử đến hai tôn ma thần nhằm đồ diệt chúng sinh trừng phạt sao?
“Ta sẽ ch.ết… nhưng không phải lúc này…” Ma Ảnh bước chậm đến, tử y vẫn tùy ý tung bay trong gió lớn.
“Bá đạo tuyệt luân, lạnh lùng vô tình, hung tàn lãnh huyết, khinh cuồng thiên hạ”
Mười sáu chữ xuất hiện trong đầu Thất Sát Đao Vương cũng là thời điểm một đoàn kiếm quang xuyên qua đầu lão.
“Rầm.”
Thất Sát Đao Vương đến ch.ết vẫn là hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không can tâm, lão đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng nhưng tại sao trời lại không cho lão toại nguyện, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên chính là đây sao?
……………….
………
Vẫn là Hạ Hầu gia lãnh địa…
… sáng sớm hôm sau.
“Oanh.”
Không gian vỡ nát, một bach y lão giả khí tức cực cường bước ra.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao Hạ Hầu gia bị san thành bình địa cùng đại địa bên dưới lại thấm đẫm máu tươi tanh nồng?”
Bạch y lão giả hiện thân chính là Tôn Thượng, nhìn qua thảm cảnh của Hạ Hầu gia khiến sắc mặt lão đại biến, chắc chắn đã có một chiến kinh thiên động địa diễn ra và chiến bại là Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà, sợ rằng ngay cả Thất Sát Đao Vương cũng lành ít dữ nhiều.
“Không có sát khí? Không phải là Ma Tôn?”
Giang hồ hiện tại những tồn tại nắm trong tay chiến lực có thể đồ diệt hai đại gia tộc trong một đêm không nhiều mà Ma Tôn là bị Tôn Thượng nghi vấn hàng đầu, nhưng lão thoáng cảm giác được không có ma khí lưu lại, điều đó là không thể nào vì mới chỉ qua một đêm đất trời không thể tẩy rửa sạch sẽ ma khí đến vậy được, nếu không phải là Ma Tôn thì kẻ nào ra tay?
“Chân khí thật tinh thuần như linh khí đất trời, thật kỳ lạ… giang hồ không thiếu kẻ tu luyện thiên địa đại đạo nhưng có thể tinh thuần mạnh mẽ như vậy là không có…”
Lại qua cảm nhận một phen, Tôn Thượng dùng vô thượng tu vi cảm giác ra được thiên địa chi khí của Ma Ảnh nhưng lại khiến lão rơi vào một nan đề khác, Thiên Địa đại đạo dễ ngộ nhưng khó tu, đa số võ giả tu lấy đạo này thường mong muốn hấp thu linh khí trời đất tăng cao tuổi thọ chứ không đi con đường bá vương.
“Hừ… Giếŧ Thập Lục Tháp ta hai vị trưởng lão cùng đệ nhị tôn giả, đồ diệt hai đại gia tộc trung thành… hai tội lớn này đều không thể dung thứ, bản tọa nhất định sẽ tìm ra ngươi để ngươi cảm nhận chân chính hung tàn là như thế nào.”
Lại dùng cường đại tu vi xem xét mảnh bình địa hồi lâu nhưng vẫn không có manh mối, Tôn Thượng bốc lên nộ hỏa thả ra ngoan thoại rồi na di biến mất, chuyện này lão nhất định phải tra, tr.a thật tường tận.
…..
“Tôn Thượng, ta thật mong chờ lần gặp mặt của chúng ta!”
Xa xa, trên một đỉnh núi cao có thể nhìn lấy khung cảnh Hạ Hầu gia lãnh địa, giữa những tán cây cổ thụ cao vút là một thân ảnh, hắn diện tử y, tay cầm thần kiếm sắc bén, hai mắt lóe tinh quang không ngừng nhìn theo bóng lưng Tôn Thượng với nụ cười tà dị trên môi.“