Sói Săn Mồi – Chương 462 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 462

Vô Danh Thánh Tăng hai mắt trợn mở nhìn lấy Như Lai phật tượng phật thủ sau khi đụng độ với Huyết Sát Đao lại xuất hiện một đường nứt gãy và đang không ngừng lan rộng, chỉ ba cái hơi thở sau Như Lai Thiên Phật Thủ – Như Lai phật tưởng triệt để nổ tung thành một đoàn kim quang.
“Khục… Khục…”

Như Lai phật tượng chính là bổn mạng phật khí của Vô Danh Thánh Tăng, phật tượng bị đánh vỡ dĩ nhiên kéo theo lão trọng thương, khóe miệng lão không ngừng trào ra máu tươi.

“A di đà phật!” Cực Lạc Thánh Thiền Sư thân ảnh chớp động đến bên cạnh Vô Danh Thánh Tăng đưa tay truyền một đoàn phật văn vào người lão giúp lão tạm thời ổn định thân thể.
“Thiền Sư, chúng ta phải rời khỏi đây! Không xong… cẩn thận!”

Vô Danh Thánh Tăng thân hình lung lay bám lấy Cực Lạc Thánh Thiền Sư nói gấp và đột nhiên sắc mặt lão hãi nhiên hét lên khi một đao đã bủa đến chỗ hai người.
“ch.ết đi hai lão cẩu!”

Long đến rất nhanh, Huyết Sát Đao trong tay hắn lại vung lên bổ một đường lên đỉnh đẩu Vô Danh Thánh Tăng hai người, năm trăm cân nặng trong tay hắn vẫn là nhẹ tựa lông hồng.
“Cực Lạc Bảo Giám! Bạo… Bạo…. Bạo…”

Cực Lạc Thánh Thiền Sư trước hiểm cảnh không thể không xuất ra bảo vật, trên tay lão xuất hiện một quyển trục cổ xưa, miệng niệm phật chú lão đánh vào một đoàn phật văn vào quyển trục khiến nó bạo phát quang mang thành một đoàn ánh sáng lao đến đón đỡ lưỡi thần đao, thân ảnh Cực Lạc Thánh Thiền Sư cùng với Vô Danh Thánh Tăng cũng theo đó cấp tốc lùi ra sau không ngừng với ý đồ chạy trốn.

“Thứ đồ quỷ quái gì, chém cho ta.”
Thần cản đồ thần, phật cản tru phật, thần đao trong tay Long mang theo sát ý ngập trời chém xuống.
“Oanh… Phanh… Phanh…”

Đột nhiên quyển trục mà Cực Lạc Thánh Thiền Sư ném ra ngay khi chạm vào lưỡi Huyết Sát Đao thì phát nổ thành một đoàn năng lượng quỷ dị ẩn chứa vô vàn áo nghĩa ập đến bao trùm lấy Long làm hắn chấn kinh.
“Cực Lạc sao…. Cái gì là Cực Lạc?”

Cả người Long như bị định trụ trên mặt đất trước một câu hỏi mơ hồ, rất nhiều hình ảnh trôi qua đầu hắn làm hắn mộng mị, có lúc hắn thấy thấy mình hạnh phúc bên gia đình người thân, có lúc hắn thấy mình vũ lực thiên hạ vô địch và lại có lúc hắn thấy mình trở thành anh hùng dân tộc đời đời được con cháu thờ phụng…

Rất nhiều thứ hiện ra nhưng Long vẫn không thể trả lời được câu hỏi rốt cuộc với hắn Cực Lạc hay thứ hắn nỗ lực phấn đầu để đạt được là cái gì.

“Không… tại sao ta phải cần phải xác định Cực Lạc của bản thân?… người đối với ta tốt, ta dùng ân nghĩa đến báo đáp… kẻ đối với ta xấu, ta sẽ tru di hắn cửu tộc … vạn sự tùy duyên… chính là vạn sự tùy duyên….”

“…. chỉ cần không trái với lòng mình thì sẽ có một ngày ta sẽ có Cực Lạc của bản thân… dù là ở trần gian hay địa ngục.”

Qua nửa nén nhang rốt cuộc Long tìm ra đáp án của bản thân, Vô Danh Thánh Tăng hai người và Thiếu Lâm Tự võ giả đã thoát đi nhưng hắn cũng không có ý truy sát vì hắn cũng không dư bao nhiêu lực sau một đao toàn lực kia, Vô Danh Thánh Tăng một thân thực lực thâm khả bất trắc có thể miễn cưỡng chống lại được trạng thái toàn thịnh nhất của hắn khi dung nhập sáu mươi tư Đại Ma Hồn quả nhiên không hổ danh lão bất tử.

Long biết trận chiến vừa rồi hắn có ưu thế lớn Huyết Sát Đao, Vô Danh Thánh Tăng vẫn là chưa đụng đến thần binh mà Thiếu Lâm Tự ắt hẳn cũng không thiếu loại siêu cấp thần binh như Huyết Sát Đao, lần sau đụng độ với lão thì hắn phải chuẩn bị thật tốt tránh lật thuyền trong mương.

“Trương Tam Phong, ngươi còn sống chứ?” Cắm thần đao trên đất, Long hướng về đống đổ nát của Võ Đang hô.
“Nhờ ơn của chủ nhân nên tiểu nhân may mắn vẫn còn mệnh.”

Trương Tam Phong cười khổ bước khập khễnh ra khỏi một bức tường, lão thân hình chật vật nội ngoại thương đủ cả vì dư âm cuộc chiến lan tới nhưng may mắn tinh mạng lão cương ngạnh không ch.ết, tuy đau xót vì cha lão là Cửu Tiêu Chân Nhân bị đánh đến tàn phế và Võ Đang một nửa khối kiến trúc sụp đổ nhưng ánh mắt của Trương Tam Phong không che dấu được ý cười, lão đã cược đúng, Võ Đang vẫn là Võ Đang.

“Cứu chữa và chôn cất những người thương vong, tu bổ lại kiến trúc đã sụp đổ, Võ Đang từ giờ do ngươi chưởng khống, Thiếu Lâm Tự sau hôm nay sẽ không còn dám nhúng chàm vào Võ Đang, chúng cũng không có thời gian làm việc đó vì rất nhanh từ bằng chứng ngươi thu thập thì sẽ có Thập Lục Tháp tôn giả đến luận tội chúng.

“Đa tạ chủ nhân, Võ Đang thề tận trung với chủ nhân.” Trương Tam Phong vui mừng chắp tay cung kinh nói.
…………..
“Hử? Thứ này chưa nổ tung?”
Long đang muốn rời đi thì nhìn thấy trên mặt đất là quyền trục cổ xưa mà Cực Lạc Thánh Thiền Sư ném ra khiến hắn rơi vào những suy nghĩ vu vơ không đúng lúc.

“Cực Lạc Bảo Giám”

Chụp lấy quyển trục rách nát đến quá nửa sau khi tự bạo, Long tràn ngập tò mò nhìn lấy bốn chữ bên ngoài quyển trục, kỳ lạ là thứ này lại không có phật ý như những món đồ khác chứng tỏ nó không phải xuất phát từ phật giáo, cũng có thể vì vậy mà Cực Lạc Thánh Thiền Sư lại không tiếc nuối mà quăng nó.

“Ta không thể khinh thường đám người Đạo gia hay Phật giáo tăng sư, bọn chúng vũ lực không mạnh nhưng thủ đoạn quá quỷ dị.”
Tự nhắc nhở bản thân vì hai lần ăn phải thiệt thòi hôm nay nên Long đã có cái nhìn khác về những kẻ tu ý niệm như Đạo gia cùng Phật giáo tăng sư.
………………

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.