…… Biển Đông.
“Gaooooo… Gaoooo…. Gaoooo….”
Một cơn bão lớn đổ bộ vào Biển Đông, trong khi các nước hối hả sơ tán người dân ra khỏi vùng ben biển thì bên trong tâm bảo lại đang diễn ra một cuộc chiến hết sức khốc liệt.
“Oanh.. Oanh… Oanh…”
Va chạm mãnh liệt khiến không gian liên tiếp bị đứt gãy thành đường, bên dưới mặt biển bị chấn động lan đến dồn ép thành một xoáy nước sâu không thấy đáy đủ hiểu hai luồng sức mạnh vừa lao vào nhau khủng khiếp đến nhường nào.
“Long Chủ, hai tháng qua giao thủ cùng chúng ta các ngươi chưa thẩy đủ?”
Sau va chạm, Độc Cô Cầu Bại thân ảnh bay vụt ra sau lớn giọng nói, đạo bào của hắn đã sớm rách nát không một chỗ lành lặn nhưng thân thể vẫn như cũ hoàn hảo không một chút tổn hại, duy chỉ có sắc mặt hắn đã mất đi vài phần huyết sắc có lẽ là vì tiêu hao qua độ.
Sau khi đến hiệp trợ Thiên Đế chống lại Zeus cùng Poisedon thì Độc Cô Ý tức tốc trở về nhưng không ngờ lại bị người chặn đánh, Phi Long Các vậy mà điều động toàn bộ thập đại Phi Long bủa vây hắn.
Độc Cô Ý dĩ nhiên biết đến sự tồn tại của Phi Long Các, thông thường các thế lực đỉnh tiêm trên tinh cầu đều ăn ý hiểu rõ sẽ không xuất động nếu không xuất hiện nguy cơ diệt tộc, Độc Cô Ý không tin vì trước đó mình dùng Cửu Long Phi Thiên Ấn dẫn dụ kẻ có thể hấp thu Long Chi Huyết tại nước Việt lại khiến Phi Long Các bất chấp tất cả tập sát mình.
“Hừ… nói nhiều với chúng làm gì? Cùng ta hợp công giếŧ sạch đám nhãi nhép này tránh đêm dài lắm mộng.”
Cách đó không xa, một thân hoàng kim long bào rách nát chính là Thiên Đế đang rít gào trong giận dữ, thân có mối liên hệ với Độc Cô Ý nên hắn cảm giác được phân thân bị vây công và tức tốc tiến tới cứu trợ dù chưa khôi phục lại sau đại chiến, kết cục là hắn cũng bị chín tên Phi Long Các cao thủ cầm chân đến hai tháng qua.
“Hahaha… nếu ta nói vì nhìn thấy Độc Cô Ý cùng Cổ Phong hai người các ngươi không vừa mắt nên muốn đánh một chầu thì có được không?”
Đối diện với Độc Cô Cầu Bại là kẻ vừa giao thủ với hắn và cũng là người cầm chân hắn hai tháng qua, thân phận của hắn là Phi Long Các – Long Chủ , Long Chủ mang bộ dáng một thiếu niên anh tuấn nhưng Độc Cô Ý biết kẻ này sợ rằng tuổi thọ đã hơn nghìn năm, tu vi hắn vô cùng lợi hại tại Vương Giả đỉnh cao, một thân long khí cuồn cuộn không dứt.
Thân thế của Cổ Phong có thể là đại bí mật với nhiều người nhưng với những tồn tại có thể coi là chung cực trên tinh cầu thì không thể che dấu, năm kiện Thần vật do hắn tạo ra có nhiều kẻ nhòm ngó nhưng cũng có nhiều người không để vào mắt.
“Hay cho một câu không vừa mắt, Phi Long Các các ngươi cùng hai người chúng ta cùng lắm là đánh ngang tay, chúng ta nếu tiếp tục sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương, chúng ta trọng thương còn không kẻ nào đến tìm nhưng Phi Long Các thập đai Phi Long mà trọng thương thì…”
Độc Cô Ý lạnh giọng đầy uy hϊế͙p͙, Trung Hoa chung cực tồn tại không chỉ có mình hắn.
“Haha… Độc Cô Ý ngươi nói đúng, Trung Hoa cao thủ nhiều như mây có điều Phi Long Các chúng ta cũng không chỉ có thập đại Phi Long, nếu thật đại chiến thì thắng bại chưa biết về tay ai đâu.”
Long Chủ cuồng tiếu cười, thân ảnh hắn na di xuất hiện trước mặt Độc Cô Ý mà vỗ ra song chưởng.
“Song Long Nguyên Chưởng!”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Song chưởng kéo theo vô tận long khí bàng bạc mà đến, hai tay Long Chủ như hai vòng sáng vũ động trong không gian biến ảo thành vô số đường sáng quỷ dị, Song Long Nguyên Chưởng vừa nhu vừa cương, chậm rãi tiến đến nhưng không kém phần hung mãnh.
“Cá ch.ết lưới rách là ngươi tự chọn!”
Độc Cô Cầu Bại tinh hồng ánh mắt lập lòe, sát ý phun trào ngưng thực, hắn một thân chân khí thôi động tận cùng và ngay sau đó thân thể co rút lấy đà bật tới như tên lửa.
“Thái Tổ Cực Quyền!”
Độc Cô Cầu Bại cuồng bao chân khí cùng kình lực khủng bố hội tụ vào một quyền, Thái Tổ Cực Quyền quyền ý hung bạo dũng mãnh xé toang không gian, quyền ấn chói sáng như đại nhật hoành không thể hiện quyền uy vô thượng của vô thượng thái tổ.
“Rầm… Rầm… Oanh.. Oanh…”
Một quyền đối song chưởng, ba luồng sáng va chạm tạo thành bạo liệt chấn động, quang mang chói lọi một góc trời, cuồng bạo dư chấn vậy mà phá nát không gian thành một cái lỗ đen rợn người, bên dưới biển lớn chịu ảnh hưởng tạo ra cuồn cuộn những cơn sóng thần cao đến hàng trăm mét.
“Phốc… phốc…”
Độc Cô Ý cùng Long Chủ hai thân ảnh lại hiện ra, Long Chủ vẫn một bộ dáng tùy ý cùng nụ cười nhạt trên môi còn Độc Cô Ý trên thân thể đã có xuất hiện những đường rạn nứt trên da thịt, khóe miệng hắn tứa những đường tơ máu.
“Haha! Hôm nay ta không muốn phá danh xưng Độc Cô Cầu Bại của ngươi nên tạm thời dừng tại đây, nếu Độc Cô Ý ngươi muốn báo thù thì ta luôn sẵn sàng… đi thôi!”
Long Chủ nhìn đến Độc Cô Ý cười nói đầy châm chọc, hắn cùng chín tên Phi Long cường giả thân hình chớp động biến mất, nói đi là đi không một chút chần chừ.
“Phốc… khục… khục…”
Thân ảnh đối phương vừa biến mất cũng là lúc Độc Cô Cầu Bại không áp chế nỗi mà phun ra từng búng máu tươi, gương mặt hắn trắng bệch một mảng, thân thể có chút run rẩy đủ biết trọng thương không nhẹ.
“Thương thế ngươi quá trầm trọng không thể trở về tránh bị kẻ địch ám toán, tới chỗ của ta.”
Cổ Phong âm trầm xuất hiện bên cạnh Độc Cô Cầu Bại nói, bản thân hắn cũng trọng thương sau trận chiến với hai anh em Zeus nên không thể trợ giúp Độc Cô Cầu Bại nhiều hơn.
“Được!”
Biết Cổ Phong nói đúng, Độc Cô Ý không ngờ Phi Long Các – Long Chủ tu vi cùng võ công lại cường đại đến mức độ này, long khí của gã đang không ngừng quấy động làm khí huyết hắn nhộn nhạo, nội tạng hắn bị đánh đến sai lệch nhiều vị trí nên phải tịnh dưỡng ngay tránh tạo thành ám tật.
“Vút…. vút…”
Độc Cô Ý cùng Cổ Phong sợ ở lâu sinh biến nên thân ảnh na di biến mất, phương hướng thay đổi không còn là Trung Hoa mà là vùng băng tuyết lạnh giá ở bắc tinh cầu.
……………..
Trên một hòn đảo nhỏ cách đại chiến một trăm dặm….
“Xuy… xuy… xuy…”
Mười thân ảnh cũng là Phi Long các thập đại Phi Long đáp xuống, họ đến một trước một trung niên nam nhân cung kính quỳ xuống.
“Tổ Tông, may mắn không nhục mệnh!”
Phi Long Các thập đại Phi Long hưng phấn hô to, lão giả trước mặt họ chỉ là một cỗ hóa thân nhưng là hóa thân của vô thượng chí tôn thành lập Phi Long Các – Lạc Long Quân.
“Các ngươi làm rất tốt, bên kia Phi Long tổng bộ xảy ra ít chuyện nhưng không trọng yếu lắm, các ngươi trở về xử lý thoáng một phen là được.” Lạc Long Quân hóa thân gật gù nói, thân ảnh lão đã không còn ngưng thực mà mờ ảo như đoàn khí có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Tổ Tông, con có thể mạn phép hỏi ngài một câu được không?” Long Chủ cung kính nói.
“Cứ nói đi.” Lạc Long Quân hóa thân gật gù.
“Tại sao Tổ Tông lại muốn Phi Long Các chúng con ngăn lại Cổ Phong cùng Độc Cô Ý không thể trở về Trung Hoa?” Long Chủ nghi hoặc hỏi.
“Haha ta biết các ngươi đang rất muốn biết lý do, đó là vì một thanh niên, hắn cần có thêm một ít thời gian nữa.” Lạc Long Quân hóa thân cười đáp làm thập đại Phi Long ngẩn người, rốt cuộc là người nào có thể Tổ Tông phải đích thân điều động đến Phi Long Các.
“Bây giờ còn chưa phải lúc để các ngươi biết, thời điểm thích hợp ta sẽ thông tri với các ngươi, trở về đi. Năm kiện thần binh bị mất các ngươi cũng không cần tìm, hết thảy đều nằm trong dự tính của ta” . Lạc Long Quân hóa thân khoác tay nói.
“Vâng! Tổ Tông bảo trọng”.
Phi Long Các thập đai Phi Long cung kính dập đầu ba lạy rồi luyến tiếc rời đi, kẻ nào cũng muốn ở cạnh bảo hộ lấy cỗ hóa thân của vị chí tôn đã thủ hộ lấy dân tộc vạn năm lịch sử nhưng lại không dám trái ý tổ tông.
……
“Những gì có thể làm ta đều đã làm, bây giờ chỉ có thể trông chờ ở ngươi, thằng nhóc nhỏ”.
Phi Long các đám người đã rời đi, Lạc Long Quân hóa thân hướng ánh mắt về phương xa thì thào nói, trong ánh mắt lão chứa đựng vô vàn niềm tin và kỳ vọng…
Hôm nay tạm dừng tại đây, hẹn anh em tối thứ 7 nhé. Một lần nữa cảm ơn anh em đã ủng hộ, ngoại truyện về Độc Cô Cầu Bại mình cũng đã bắt đầu viết, trân trọng.