Lục Mạch Tiên Sinh từ ngón út tay trái phát ra một đạo quang mang chói lòa hướng thẳng mắt Long đánh tới với quỹ đạo khó lường khôn cùng, kiếm khí cương mãnh vô cùng sắc bén.
“Kiếm khí thật mạnh mẽ!”
Long cảm giác được nguy hiểm từ đạo quang mang kia, lần đầu tiên hắn gặp một kiếm tu cường đại như Lục Mạch Tiên Sinh, Dương Kiên cũng dùng kiếm nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào Minh Hỏa Thần Kiếm còn kẻ trước mặt hắn hiện tại là chủ tu kiếm đạo, bản thân hắn đã là một thanh kiếm cực độ sắc bén rồi.
“Xuy… xuy… phốc…”
Khoảng cách quá gần không thể né, Lục Mạch Thần Kiếm kiếm khí xuyên thẳng vào mắt trái Long nhưng chỉ đâm sâu được nửa tấc, nếu là võ giả bình thường sợ rằng đã một kiếm xuyên đầu nhưng như vậy cũng là đủ để thị lực hắn tạm thời giảm một nửa.
Lục Mạch Tiên Sinh một kiếm thành công nhưng vẻ mặt lại càng lúc càng âm trầm, nhìn vào hốc mắt trái Ma Tôn không rơi ra nỗi một giọt máu và sắc mặt gã lại bình tĩnh không một chút biến hóa khiến hắn không khỏi nghi hoặc và rất nhanh thôi hắn sững sờ bởi con ngươi vốn dĩ đã bị phá tan dưới một kiếm lại đang dần dần hình thành trở lại trong hốc mắt đối phương, tình cảnh quỷ dị vô cùng.
“Khặc khặc… Lục Mạch Tiên Sinh kiếm pháp quả nhiên lợi hại, hôm nay tiếc rằng bản tọa không mang theo đao nếu không nhất định sẽ dùng đao đối kiếm thử xem ngươi Lục Mạch Thần Kiếm lợi hại hay đao trong tay ta sắc bén… hahaha…”
Long cười lớn nói, hắn thu công trở về chỗ ngồi và Lục Mạch Tiên Sinh cũng vậy, cả hai ăn ý biết rằng hiện tại không phải lúc phân định sinh tử.
“Hừ…”
Xa xa, trong đống đổ nát, Thất Sát Đao Vương phẫn nộ nhìn lên đài cao nhưng không có lá gan báo thù, lão cũng không còn mặt mũi ở lại nên phủi áo chật vật rời đi có điều lão lại không hay biết sau lưng lão một đạo lạnh lẽo ánh mắt vẫn luôn chằm chằm nhìn đến lão.
Mầm họa phải diệt từ trứng nước, Thất Sát Đao Vương trong mắt Long đã là một xác ch.ết.
…………
Có hai bậc chí tôn chủ trì, đại hội thường niên Thập Lục Tháp đương nhiên diễn ra vô cùng suôn sẻ tuy nhiên kẻ nào cũng biết một cơn bão ngầm sớm muộn sẽ xảy ra trong nội bộ tổ chức mà hiện tại chúng phải làm là lựa chọn sẽ đứng ở bên nào.
…………….
……….
Nước Việt….
….Phi Long Các tổng bộ.
Phi Long Các vô cùng bí hiểm, Phi Long Các cao thủ tự mình tiềm tu trong thâm sơn cùng cốc và chỉ xuất quan khi được triệu hoán, Phi Long Các tổng bộ cũng không lớn chỉ là một lầu các khá cỗ xưa tại sâu trong ngọn núi có tên Kim Nhan.
“Phốc…”
Mặt trời vừa xuống núi thì cũng là lúc một bóng người xuất hiện trước Phi Long Các tổng bộ, hắn nhìn đến hai chữ Phi Long Các mờ nhạt trên tấm biển mục nát mà hít sâu một hơi tiến vào, thân phận của hắn chính là Vô Ảnh Đao Nguyễn Kình.
Sau khi nghe Thiên nói về Huyết Sát Đao xuất hiện tại Trung Hoa thì Nguyễn Kình đã tức tốc trở về Phi Long Các bởi vì hắn sợ tổng bộ xảy ra chuyện, trong trí nhớ của hắn thì Phi Long Các tổng bộ cũng đang giữ một thanh cự đao gọi là Huyết Sát.
“Két… “
Đẩy cổng bước vào, đập vào mắt Vô Ảnh Đao là một khung cảnh hoang tàn đổ nát, tòa các cổ xưa lúc trước gọn gàng ngăn nắp là bao bây giờ là một mảnh hỗn độn như thể nơi đây đã trả qua một cuộc chiến ác liệt.
“Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!”
Vô Ảnh Đao lẩm bẩm lao nhanh đến, hắn muốn xem thử có ai còn ở đây hay không.
“Nguyễn Kình, là ngươi sao?”
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện chặn trước mặt Vô Ảnh Đao làm hắn thất kinh nhưng nhanh chóng nhận ra người quen, là Phi Long Các một tên đệ tử gọi là Lê Ngọc.
“Lê Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?” Túm lấy Lê Ngọc, Vô Ảnh Đao quát lớn.
“Khục… khục… “
Dừng như bị cử động mạnh của Vô Ảnh Đao làm cho kích phát thương thế, Lê Ngọc che miệng ho khan từng ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt hắn lại thêm một vòng tái nhợt đầy yếu ớt.
“Ngươi bị thương?” Vô Ảnh Đao vội buông Lê Ngọc ra hỏi.
“Khục… khục… chúng ta bị tập kích, các vị đại lão không có mặt tại tổng bộ nên thực lực hai bên quá chênh lệch, hai mươi anh em hiện tại chỉ còn mình ta may mắn chạy thoát nên thường xuyên đến đây canh gác đợi các vị đại lão trở về.” Lê Ngọc thở dốc nói.
“Bọn chúng đã lấy đi năm kiện thần binh?” Vô Ảnh Đao nói.
“Sao ngươi biết?” Lê Ngọc ngạc nhiên nói, đám hắc y nhân kia tập kích dường như mục đích là để tìm tòi một thứ gì đó, sau khi lục tung tổng bộ lên thì chúng đã mang theo năm kiện thần binh rời đi.
“Huyết Sát Đao đã xuất hiện tại Trung Hoa.” Vô Ảnh Đao đáp.
“Chẳng lẽ là thế lực Trung Hoa tập kích chúng ta?” Lê Ngọc trợn mắt nói.
“Chưa thể xác định nhưng đối phương là có thể đúng lúc các vị đại lão rời đi mà tập kích Phi Long Các chứng tỏ… “
“… bên trong Phi Long Các có nội gián!”
Vô Ảnh Đao liếc mắt nhìn Lê Ngọc nói làm gã run lên.
“Ngươi đây là ý gì? Ngươi nghi ngờ ta phản bội Phi Long Các sao?” Lê Ngọc mặt tái nhợt liên tục lùi về sau hổn hển nói, hắn thể hiện vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngu ngốc vì lúc này càng sợ hãi càng thêm đáng nghi.
“Hai mươi người mà chỉ một mình ngươi còn sống chứng tỏ đối phương đã mang tâm thế đuổi tận giếŧ tuyệt hòng bịt đầu mối, ngươi một tên Cường Giả ngũ cấp lại có thể thoát khỏi một kiếp? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?” Vô Ảnh Đao gầm gừ nói.
“Cớ gì ta không thể sống? Là do ta nhát gan bỏ chạy có được không?” Lê Ngọc thét lên, máu tươi chảy dài trên khóe miệng hắn.
“Haha… vậy còn chuyện ngươi đang giả bộ trọng thương trước mặt ta thì sao?”
Vô Ảnh Đao nói làm Lê Ngọc chân kinh, hắn tự nhận đã ngụy trang rất kỹ nhưng tại sao đối phương vẫn nhận ra?