…………..
Khách sạn Thiên Thanh.
10 giờ….
Một chiếc xe taxi dừng tại cửa vào, bước xuống làm một bóng hình thướt tha thu hút mọi ánh nhìn, nữ nhân chính là Địch Lệ Nhiệt nàng đã trở lại sau một đêm đầy sóng gió.
“Ta… đã thay đổi…”
Địch Lệ Nhiệt bỏ qua mọi ánh mắt xung quanh, nàng ngước đầu nhìn tòa khách sạn cao to mà thì thầm rồi bước từng bước vào khách sạn, nàng cần dọn một ít đồ bên trong để chuyển đến chỗ ở mới.
……
“Nhiệt nhi… Nhiệt nhi…”
Đang đợi thang máy lên tầng, Địch Lệ Nhiệt quay đầu vì có người gọi nàng mà không ai khác là Dương Dương với vẻ mặt lo lắng, nhìn hai mắt hắn thâm quần ắt hẳn đêm qua là mất ngủ.
“Dương ca, anh tìm em sao?”
Nhận thấy dáng vẻ của Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt kỳ quái hỏi, hắn trước nay xuất hiện trước mặt nàng đều là bộ dáng lịch thiệp cùng điển trai hết sức, lần này có chuyện gì lại biến thành như vậy.
“Cả đêm qua em đi đâu, anh gọi cho em suốt không được?” Dương Dương hỏi dồn dập.
“À… là… là điện thoại em hết pin, một người bạn của em bị tai nạn nên em đến chăm sóc thôi mà.” Địch Lệ Nhiệt chột dạ lắp bắp bịa chuyện.
Nhìn qua dáng vẻ của người đẹp, Dương Dương càng thêm lo lắng vì hắn biết đã có chuyện gì đó diễn ra, lòng hắn nóng như lửa đốt.
“Mà anh kiếm em có chuyện gì không? Nhìn anh có vẻ đang có chuyện gì không tốt sao?” Địch Lệ Nhiệt đỏ mặt hỏi để tránh đề cập đến chuyện xấu hổ kia.
“Nhiệt nhi, em nói dối, đêm qua em đi đâu? Anh lo lắng cho em nên không ngủ được, có phải em đến gặp hắn? Hắn đe dọa em sao?”
Không thể tiếp tục đè nén cảm xúc, Dương Dương nhào đến ghì lấy hai vai Địch Lệ Nhiệt không cho nàng tránh thoát mà hỏi gằn, hai mắt trợn trừng đầy đáng sợ.
“Dương ca… anh làm em đau…”
Địch Lệ Nhiệt không muốn trả lời và cũng không thể trả lời, nàng bây giờ đã hiểu vì sao Dương Dương lại như vậy và nàng cũng biết hắn thích mình nhưng nàng với hắn chỉ là có chút cảm tình không hơn, bây giờ nàng đã thuộc về người khác.
“Rốt cuộc hắn vì sao đe dọa em? Em và hắn tối qua đã làm những gì?”
Không nhận được câu trả lời, Dương Dương nổi điên gào lên khiến toàn bộ khu đại sảnh náo động, toàn bộ ánh mắt đổ đồn đến.
“Xuy…. xuy….”
“Dám đụng đến phu nhân, ngươi phải chêt!”
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện ngay cạnh Dương Dương mang theo sát ý kinh thiên khiến thanh niên lạnh gáy và trong lúc hắn chưa kịp định thần thì bóng đen đã tàn nhẫn xuất thủ, tay gã biến ảo thành một hắc chưởng đập thẳng vào vai hắn.
“Oanh…. Ầmmmmmmm….”
Ăn một chưởng, Dương Dương bị đập bay như một trái bóng, chỗ vai hắn lõm sâu vào thành một huyết động hình tay người kéo theo tràng dài máu tươi nhưng đáng sợ nhất là chỗ miệng vết thương đang không ngừng bốc lên hắc khí hôi thối, da thịt hủ hóa rất nhanh bằng mắt thường có thể thấy được.
“Là độc!”
Không thiếu người tinh mắt nhận ra hét lên, độc công vốn dĩ rất bị giang hồ bài xích vì thủ đoạn quá mức tàn nhẫn vậy mà lại xuất hiện ngay tại đây.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
Liếc mắt nhìn Dương Dương, bóng đen quay sang Địch Lệ Nhiệt sớm bị hoảng sợ co rúm trong góc tường thăm hỏi, hắn chính là một trong hai tên Ma Vệ theo lòng từ đất Việt – Độc Sĩ.
Bế quan khá lâu cùng Xuyên điên cuồng nuốt tù phạm Thập Lục Tháp, cả hai đều đã là Cường Giả thất cấp cực cường, để đạt đến thất cấp trước kia Long phải vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần còn hai con hàng này quá thoải mái chỉ việc tu luyện cùng cắn nuốt là lên cấp, một người làm quan cả họ được nhờ là đây. Vì là thân tín nên Xuyên cùng Độc Sĩ thường xuyên có nhiệm vụ bảo hộ người thân của Long.
“Không… tôi không sao…” Địch Lệ Nhiệt vỗ ngực thở, ban nãy ở gần Dương Dương nên nàng bị sát ý cùng lực lượng khủng bố của Độc Sĩ chấn nhiếp, hắn vậy mà phái một Cường Giả bảo hộ nàng.
“Thật xin lỗi đã làm phu nhân hoảng sợ!” Độc Sĩ gật nhẹ đầu nói.
“Phụt… phụt…”
Trong đống đổ nát, Dương Dương gắng gượng đứng lên nhưng không thể, hắn chỉ có thể chèo chống ngồi dậy với bộ dáng thảm hại cùng cực, nội ngoại thương nghiêm trọng khiến miệng hắn thổ huyết, đau đớn làm hắn run lẩy bẩy.
“Hắn… hắn sẽ…” Nhìn đến Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt không kìm lòng hỏi Độc Sĩ.
“Độc của ta đã xâm nhập toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn đã sớm ch.ết nếu ta không cố ý để hắn sống thêm một thời gian nhằm hưởng thụ đau đớn tột cùng trước khi ch.ết.” Độc sĩ cười lạnh làm Địch Lệ Nhiệt run lên, thuộc hạ của Ma Tôn kẻ nào cũng đáng sợ như vậy sao.
“Tha… tha cho hắn một mạng, hắn cũng chỉ lo lắng cho ta nên mới như vậy… cầu… cầu ngươi…” Lại thêm một tràng thổ huyết mà lần này là đã là máu đen đầy hôi thối từ chỗ Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt không đành lòng hướng Độc Sĩ cầu xin.
“Chỉ là chuyện nhỏ, phu nhân chỉ cần căn dặn là được có điều hắn có thể sống nhưng để có thể hồi phục như trước… e là không thể.” Độc Sĩ khoác tay nói, thân hình gã chớp động đến bên cạnh Dương Dương và trực tiếp ấn vào miệng hắn một viên thuốc cũng là giải dược.
“Ngươi có thể sống là nhờ phu nhân thiện lương có điều nếu có lần sau thì không chỉ ngươi phải xuống địa ngục mà cả thế lực sau lưng ngươi đều phải chôn cùng.”
Để Dương Dương nuốt giải dược, Độc Sĩ lạnh giọng nói rồi cứ thể biến mất, hơn ai hết gã rõ tính tình của Long, động vào Long còn đỡ chứ một khi đã động đến người thân của hắn thì ác ma chính thức sẽ nổi giận.
…………………..