“Không… không thể nào…”
Muốn lùi nhưng lùi không được, Bất Động tôn giả hai tay đã dính chặt vào người Long vì phải hứng chịu một cỗ hấp lực cực đại nào đó mà dùng toàn bộ sức bình sinh thì lão cũng không thể thoát ra.
“Cứu… mau cứu ta…”
Nội lực trôi đi như thác đổ, cọng cỏ cứu mạng duy nhất giờ đây của Bất Động tôn giả là hai tên đồng bạn nhưng…
“Phốc!!!”
Khai Lượng tôn giả từ sớm đã nhận ra tình huống không ổn nên định can thiệp cứu ra Bất Động tôn giả cơ mà chưa kịp động thân thì từ sau ra trước nơi trai tim hắn đã bị xuyên thủng thành một huyết động mà kiện hung khí gây ra lại là vật mà đối với hắn không thể quen thuộc hơn… Vô Lượng Truy Tiên trong tay Truy Tiên tôn giả.
“Khục……… khục… tại….. tại sao?”
Khai Lượng tôn giả miệng trào máu gắng hết sức ngoái đầu nhìn lại gương mặt thân quen đứng cùng chiến tuyến mấy chục năm qua, trong mơ hắn cũng không nghĩ đến Truy Tiên tôn giả vậy mà xuống tay với mình và thật đến giờ hắn cũng không hiểu, thật sự không hiểu tại sao nàng lại làm thế.
“Ta……… ta không biết…… tại…… ta………. ta không biết……..”
Truy Tiên tôn giả thân hình run rẩy lẩy bẩy nhìn lấy chiếc roi trong tay mình, nàng cũng không hiểu sao mình lại xuống tay đoạt mạng lấy đồng bạn, chỉ đơn giản cơ thể nàng hành động một cách vô thức, nàng bỗng dưng mất kiểm soát cơ thể mình trong ba giây ngắn ngủi nhưng ở cấp độ này thì ba giây thôi cũng đủ làm rất nhiều thứ mà điển hình nàng vừa kết thúc tính mạng Khai Lượng tôn giả bằng một pha đánh lén không thể nào \”đẹp\” hơn.
“Bịch!!!”
Máu tươi trào ra như suối, thân hình Khai Lượng tôn giả từ từ đổ ập xuống, hắn cứ thế ch.ết đi với khuôn mặt trợn trừng nhìn chằm chằm lấy Truy Tiên tôn giả như thể không cam lòng.
“Khai…. Khai Lượng….. ta…… không…….. ta……..”
Truy Tiên tôn giả hốt hoảng nhìn cái ch.ết của đồng bạn do chính mình tạo ra, nàng không biết phải làm gì, tình cảnh quỷ dị đẩy nàng vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
………………
“Khônggggggggggggggggg! Thả………. thả ta………!! Aaaaaa!!!”
Ở bên kia, không có sự trợ giúp, Bất Động tôn giả dĩ nhiên như cừu non trước sói đói, cỗ hấp lực cực đại đến từ Long khiến người lão héo rũ nhanh đến mắt thường có thể trông thấy được, chân khí và cả sinh khí của lão bị rút đi từng phút từng giây và bóng ma tử vong đã gần với lão hơn bao giờ hết.
“Đại nhân…. cầu….. cầu xin ngài….. chỉ…. chỉ cần được sống, mạng già này là của ngài….”
Bất Động run rẩy bờ môi cố gắng thốt những từ ngữ cuối cùng, trước cái ch.ết thì cái gì Độc Cô gia hay gia tộc của lão đều không quan trọng.
“Khặc khặc!”
Liếc nhìn con mồi cầu xin, Long cười tà khiến Bất Động tôn giả lạnh gáy nhưng lão cũng vui mừng vì cỗ hấp lực kia đã dừng lại…. lão có cơ hội sống rồi.
“Thứ rác rưởi phản bội không có tư cách cầu xin trước mặt ta.”
Bất Động tôn giả sắc mặt đại biến, lão còn muốn nói gì nữa nhưng không kịp, một cỗ hấp lực lớn hơn trước gấp trăm ép lên cơ thể lão.
“Oanh…”
Thân hình Bất Động tôn giả nổ tung thành khói bụi, một tên tôn giả cứ vậy bị hút đến khô kiệt, lão ch.ết đến không thể ch.ết hơn.
…………….
“Khục……….. khục………”
Nhờ Bất Động tôn giả liều ch.ết cứu giá, Độc Cô Tuyên may mắn tranh thủ thở dốc được vài hơi, lão cuối cùng cũng áp chế được những suy nghĩ đen tối trong não hải để ổn định một phần thương thế, tuy nhiên lão nhanh chóng nhận ra tình huống ngày một xấu, Bất Động cùng Khai Lượng tôn giả đã ch.ết, Truy Tiên tôn giả thì như người điên.
Phải Trốn!
Độc Cô Tuyên nhanh chóng làm ra quyết định, lão huy động toàn bộ chân khí vừa hồi phục được hòng na di trốn khỏi nơi đây, Cường Giả thập cấp trốn chạy khỏi cửu cấp thì đã sao? Chỉ cần còn mạng là có thể báo thù.
“Trốn? Dừng lại đó cho lão tử!”
Giải quyết xong Bất Động tôn giả, hai mắt Long nheo lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Độc Cô Tuyên, hắn cười lớn vung tay lên, ma khí ào ạt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại thành một bàn tay đen kịt khổng lồ che kín cả bầu trời làm Độc Cô Tuyên há hốc mồm.
“Đại Ma Vô Cực Chưởng!”
Đất trời chấn động bởi tiếng gầm của cự thụ viễn cổ, bàn tay đen kịt ụp đến thân hình nhỏ bé của Độc Cô Tuyên như người khổng lồ đập một con kiến không hơn, ma khí tà dị xoắn lại thành hàng triệu triệu sợi tơ xuyên qua thân hình Độc Cô Tuyên nhanh đến nỗi lão không kịp động thân dù là một cử chỉ nhỏ nhất, toàn bộ kinh mạch trong người lão đều bị ma khí phong bế, lão gần như là ch.ết đứng chỉ sau một chưởng kia của Ma Tôn.
“Hừ… hừ…..”
Hài lòng với chiến thắng nhưng thân hình Long lảo đảo đứng không vững, hắn thở dốc từng hơi cố gắng hồi phục khí lực, một chưởng kia tưởng chừng đơn giản nhưng Độc Cô Tuyên nào biết đó là hôi tụ ma khí của hắn cùng toàn bộ 7 Đại Ma Hồn ẩn nấp từ sớm trong không gian, duy trì liên tục 7 Đại Ma Hồn khiến Long tiêu hao vô cùng lớn nhưng rốt cuộc hắn đã thành công.
Tính toán Độc Cô Tuyên sẽ ra tay bảo hộ đám người Bất Động tôn giả, xuất ra chiêu liền chiêu đánh cho lão thở dốc và một kích toàn lực không để lão kịp phản ứng, toàn bộ từ đầu đến cuối Long đều làm rất rất tốt, kỳ thật đại chiêu Đại Ma Vô Cực Chưởng là con bài tẩy sau cùng hắn muốn tung ra quyết chiến với Độc Cô Tuyên một phen nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng hơn khi Độc Cô Tuyên lại lựa chọn đào thoát, hắn lại thay đổi mục đích từ diệt sát sang bắt giữ, thôi động đại chiêu khống chế một tên thập cấp hàng thật giá thật.
“Giếŧ…. giếŧ ta……”
Độc Cô Tuyên thân thể bị phong bế nhưng miệng vẫn cương ngạnh nói, hai mắt lão trợn trừng nhìn chằm chằm Long như muốn khắc sâu hình bóng của kẻ thù vào tâm khảm cho đến kiếp sau nếu được làm người sẽ kiếm hắn báo mối thù này.
“Anh hùng lắm….. hắc hắc… giếŧ ngươi thì quá dễ có điều ta là muốn biến lão tổ Độc Cô gia thành một cỗ máy giếŧ những kẻ mang họ Độc Cô, ngươi thấy sao?”
Long cười nhạt không để tâm đến ánh mắt căm thù của Độc Cô Tuyên, tay hắn vung lên thu hồi 7 Đại Ma Hồn yếu ớt vào trong cơ thể rồi bước đến chỗ Độc Cô Tuyên bằng ánh mắt hào hứng trước món đồ chơi mới.
“Bộp……… Bộp………. Bộp……..”
Tiếng giày chạm đất rơi vào tai khiến Độc Cô Tuyên khẽ run lên, lão không biết hắn sẽ giở trò gì với lão nhưng lão biết chắc sẽ không phải là thứ tốt đẹp gì.”
“Cỗ máy giếŧ người là Cường Giả thập cấp! Ta rất mong chờ vào biểu hiện của ngươi đấy!”
Long rốt cuộc cũng đã đến trước mặt Độc Cô Tuyên, hắn cười lớn xòe năm ngón tay đặt lên đỉnh đầu lão.
“Phập…….phập……phập…….”
Ma trảo cứng rắn xuyên thủng hộp sọ Độc Cô Tuyên, năm ngón tay cứng như thép nguội của Long cắm sâu trong não hải của lão khiến ánh mắt lão dại ra như kẻ vô tri, ma khí tà dị quét phăng toàn bộ hết thảy.
Sau đó, lại thêm hai trăm cỗ thi thể xuất hiện thì cuộc chiến mới kết thúc.
Độc Cô gia bại.
Triệt để bại.
…………………….
…………..