Sói Săn Mồi – Chương 382 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 382

Chấn thương làm Quách Ngoan biết không thể đón đỡ cú đấm này nhưng biểu hiện của lão lại khiến Độc Cô Ngã ánh mắt co rút vì lão lại tràn đầy tự tin pha lẫn một chút thương hại…. chính là thương hại…. lão là thương hại ai? Dù không biết đối phương ở đâu lấy được sự tự tin thế nhưng nắm đấm của Độc Cô Ngã vẫn không chậm hơn nữa phần, đến cấp bậc này thì đâu thể chỉ vì một chút sợ đông sợ tây lại có thể chùn bước.

“Phốc!”

Quyền đầu chạm vào khuôn mặt của Quách Ngoan làm cơ mặt của Độc Cô Ngã giản ra không ít nhưng tiếp đó da gà lão nổi lên cuồn cuộn vì nắm đấm của lão chỉ có thể đánh vào nửa xích mà không thể tiến thêm như có một cỗ năng lượng khủng bố chặn đứng lại…. và…. thật là có một cỗ năng lượng xa lạ, nó không chỉ chặn đựng nắm đấm của lão mà còn cắn trả lại và hủ hóa cả da thịt của lão bằng một tốc độ kinh người.

“Khục…..khục…. khặc khặc…. đánh chó phải ngó mặt chủ! Ngươi đã quên sao?”

Chấn động mạnh khiến thương thế của Quách Ngoan nặng và máu trong miệng lão lại ào ạt trào ra nhưng trên môi lão lại là một nụ cười quỷ dị, quỷ dị ở chỗ nụ cười của lão có sung sướng vui vẻ, có buồn bã đau khổ và có cả thương hại cùng khinh bỉ.

“Đó…. đó là thứ gì….. ma….. ma khí sao?”
Độc Cô Ngã khiếp hãi lắp bắp hỏi trong vô thức và rất nhanh thôi lão nghĩ đến kẻ nào, sau lưng của Quách Ngoan chính là hắn và thứ khí tức kia không nghi ngờ gì nữa là ma khí.
“Xì….. xì…… Uuuuuuu………Uuuuuuuu………..”

Chưa cần đến Quách Ngoan trả lời mà tiếng xì xì xì khi da thịt bị cắn nuốt tạo ra đau đớn tột độ làm cho Độc Cô Ngã bừng tỉnh, lão cần phải thoát ra khỏi ma khí cắn nuốt ngay lập tức.
“Hừ! Chỉ một chút ma khí có thể làm nên trò trống gì?”

Khiếp hãi không đồng nghĩa với chạy trốn, bản lĩnh của một tên Cường Giả cửu cấp đại viên mãn giúp Độc Cô Ngã không tin ma khí có thể uy hϊế͙p͙ đến tính mạng mình, Ma Tôn cũng chỉ mới cửu cấp, hắn có thể để đánh bại Cửu Dương chân nhân thì lại làm sao? Lão không tin chỉ một lượng ma khí ẩn nấp trong người Quách Ngoan có thể khiến lão gặp khó.

“Hoàng Quyền! Hoàng Quyền Kinh Thế Quyền!”
“Roẹt…..Roẹt….”
Thôi động chân khí cưỡng ép ngăn chặn ma khí cắn nuốt, Độc Cô Ngã bàn tay còn lại cương mãnh bồi thêm một đấm vào đầu Quách Ngoan, diệt lão già này là xong chuyện.
…………….
“Uuuuuuuuu…….. Graoooooo……. Graoooo…..”

Nắm đấm thứ hai còn chưa kịp chạm vào đầu Quách Ngoan thì tiếng gầm rú lạnh người làm Độc Cô Ngã hai mắt trợn lớn, từ người Quách Ngoan vậy mà ẩn nấp đến 10 đầu ma long, chúng gào rú rồi chia thành mười hướng xông thẳng đến chỗ lão nhanh như thiểm điện tạo thành mười đướng bóng mờ trong không gian.

“Hahaha… để Độc Cô Ngã ta xem thử Ma Tôn ma khí ghê gớm đến cỡ nào!”

Gặp biến không loạn, Độc Cô Ngã biến thế thu quyền chuyển thành chưởng huy động toàn bộ chân khí còn sót lại trong người thành mười chưởng đón đỡ mười đầu ma long, cho dù tiêu hao quá độ nhưng thực lực của lão vẫn còn sung mãng cực kì, hưởng dụng tài nguyên Độc Cô gia cung cấp bao nhiêu năm qua sao có thể là một tên phế vật.

“Graoooo…….. Graoooooo……. Graooooo……..”
“Uỳnh…… Uỳnh…… Uỳnh……”

Nhìn từng đầu ma long bị đánh tan mà Quách Ngoan không thể không thần khâm phục thực lực của lão, nếu là lão thì đón đỡ một đầu ma long này thôi cũng đã chật vật nhưng Độc Cô Ngã lại đơn giản tung mười chưởng đã có thể đánh tan mười đầu ma long mà lại là sau khi đối quyền với lão lâu như vậy chứng tỏ lúc trước lão vẫn ẩn dấu thực lực thật sự… Độc Cô gia quả là Độc Cô gia.

“Uỳnh….”

Đầu ma long cuối cùng nổ tung, bàn tay cũng đã giải khai khỏi người của Quách Ngoan khiến Độc Cô Ngã hưng phấn cực kỳ vì bấy lâu nay trong lão vẫn ẩn dấu một cỗ ngạo khí muốn tranh phong với Ma Tôn và đến giờ tuy chưa chính thức chạm trán nhưng có thể đánh tan ma khí một cách dễ dàng như vậy vẫn mang lại cho lão vui sướng, kỳ thật không chỉ có Độc Cô Ngã mà là rất rất nhiều các đại cao thủ trên giang hồ muốn xuất đầu tranh phong với Ma Tôn nhưng hoàn cảnh nay đã khác xưa, đến cấp bậc như chúng thì mỗi cử động nhỏ đều phải suy tính trước sau nên tính tới tính lui rất ít kẻ dám ra mặt và chinh điều đó cũng kìm chân võ giả thời đại này.

“Ma Tôn cũng chỉ thế này thôi sao?”

Tự tin nắm chặt nắm đấm, Độc Cô Ngã cuồng tiếu cười nhưng nụ cười của lão rất nhanh thôi cứng ngắt một cách khó coi vì lão nhận ra mười đầu ma long bị đánh tan lại không hề tiêu tán mà hội tụ lại thành một đầu ma long lớn hơn và dĩ nhiên uy lực cũng theo đó tăng lên gấp bội lần.

“Hừ! Mười hay một cũng cùng một kết cục, phá cho ta!”

Độc Cô Ngã giận dữ vì chỉ một chút ma khí lưu lại của Ma Tôn đã có thể làm khó lão, không cho phép lích sử được lặp lại một lần nữa nên lão quyết định phải một đòn xóa tan thứ ma khí tà dị này, lưỡi kiếm sau lưng lão theo đó rời khỏi võ

“Độc Cô Cửu Kiếm! Đệ nhị kiếm – Phá Kiếm Thức!”

Ánh kiếm chớp động như lưu quang, kiếm khí sắc bén thế mà cắt vụn đầu ma long mới hình thành một cách dễ dàng rồi cưỡng ép xóa tan chúng trong thiên địa không thể tái hợp một lần nữa, chỉ vẻn vẹn một kiếm Độc Cô Ngã đã huỷ diệt toàn bộ ma khí.

“Đệ nhị kiếm? Ngươi vậy mà luyện thành nó!”

Quách Ngoan ánh mắt co rút trước lưỡi kiếm của Độc Cô Ngã, Độc Cô Cửu Kiếm chung cực kiếm kỹ bí truyền của Độc Cô gia mạnh mẽ vô song nhưng để luyện được cũng khó vô cùng thế mà lão già này lại luyện thành kiếm thứ hai rồi, Quách Ngoan thất lạc biết khoảng cách của mình so với đối phương là xa tít tắp, ban nãy lão đã bày ra toàn bộ thực lực nhưng cũng không đủ để đối phương phải rút kiếm.

“Xuy…….. xuy…….”
Bỗng nhiên tiếng xê dịch trong không gian làm Quách Ngoan bừng tình, bỏ qua thể diện của một tên võ giả, lão cưỡng ép thương thế trong người mà phi thân chạy trốn.
“Không biết sống ch.ết, lưu lại cho ta!”

Bị cử động của Quách Ngoan làm cho ngỡ ngàng, Độc Cô Ngã chậm chân nửa nhịp để con mồi tháo chạy, lão không hề tiếc rẻ chân khí mà đề thăng đến mức cao nhất na di đuổi theo Quách Ngoan.
“Roẹt……… vút….. vút…..”

Mang thương trong người nên Quách Ngoan tốc độ chậm nhiều lắm, tóc gáy lão dựng ngược khi qua ba cái hô hấp thôi mà Độc Cô Ngã đã đuổi tới rồi, đầu hàng hay liều mình bỏ trốn? Quách Ngoan còn đang đắn đo thì ba đường sáng vụt qua trước mặt lão đánh thẳng đến chỗ Độc Cô Ngã phía sau với ý đồ giải nguy cho lão đã khiến hai mắt lão lóe sáng, quả nhiên chủ nhân liệu sự như thần.

“Keng….. keng….. keng….”
Độc Cô Ngã giật mình trước thứ đánh tới nhưng cũng chỉ là giật mình, lưỡi kiếm trong tay lão đơn giản quét một đường chặn đứng ba đường sáng và đến lúc này Độc Cô Ngã mới nhận ra đó là ba đầu ám khí trắng bạc.

“Điêu trùng tiểu kỹ lại muốn chặn lão phu?” Cười lạnh trước ba đầu ám khí bị đánh bay, Độc Cô Ngã lại na di thêm ba lần và bóng lưng Quách Ngoan đã ngay trước tầm tay lão, tràn đầy tự tin nhưng cũng chính tại lúc này khuôn mặt lão co rúm vì cảm giác được chân khí trong người hỗn loạn, chuyện không thể xảy ra đối với một tên Cường Giả cửu cấp đỉnh cao.

“Dụng độc…. các ngươi muốn ch.ết ?”

Ba đầu ám khí kia vậy mà còn mang theo độc phấn để rồi bị chấn nát khiến độc phát tán ra tứ phương tám hướng mà ở khoảng cách gần Độc Cô Ngã không thể không dính phải, lão tức giận tột độ vì bị coi thường, chỉ khẽ điều động chân lực thôi lão đã nhẹ nhàng bức toàn một độc tố trong người ra nhưng chừng đó đã đủ thời gian để Quách Ngoan tranh thủ kéo dài khoảng cách.

“Độc Cô Cửu Kiếm! Đệ Nhất Kiếm – Truy Kiếm Kích!”

Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, kiếm trong tay Độc Cô Ngã không do dự thi triển quỷ dị kiếm pháp, lưỡi kiếm trong tay lão biến dẻo và linh hoạt như một đầu mãng xà màu bạc bằng một quỷ tích khó lường xông đến nhắm vào tấm lưng của Quách Ngoan xỉa tới.
“Xuy…….. xuy……… xuy…….”

Tiếng không gian bị xé rách khiến Quách Ngoan hoảng hốt, hồi trẻ đã ăn không ít thiệt thòi bởi chiêu kiếm này trong tay Độc Cô Ngã nhưng bây giờ đối mặt một lần nữa vẫn khiến lão khiếp hãi không thôi, biết không thể tránh thoát nữa lão gầm lớn hội tụ toàn bộ chân khí còn sót lại trong cơ thể thi triển Càn Khôn Na Di bao phủ tấm lưng mình.

“Xuy….. xuy….. Càn…..”
“Xuy….. xuy…. xuy….. Khôn…..”
\”Xuy….. xuy…. Na…. xuy…. Di…..”

Lưỡi kiếm bén nhọn đâm xuyên lớp áo chạm vào da thịt cũng là lúc Càn Khôn Na Di đón đỡ, kiếm khí sắc bén xâm nhập như hàng triệu lưỡi dao xâm nhập vào cơ thể cắn xé khiến mặt Quách Ngoan trắng bệch, máu lại úa ra nơi khóe miệng lão càng lúc càng nhiều nhưng vẫn còn đó một phần ba kiếm khí không thể hóa giải được và Quách Ngoan ăn trọn phần này.

“Xịch……. xịch…….”
“Phụt!”

Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua nửa phần cơ thể làm cho Quách Ngoan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một phần vì đau và một phần vì sợ, lão có thể cảm giác được lưỡi kiếm đang nằm trong người mình lạnh đến thấu xương và sinh khí của lão đang trôi qua nhanh hơn bao giờ hết …. đâu đó tử khí đã xuất hiện, cái ch.ết đang cận kề với lão.

“Độc Cô Ngã! Giếŧ ta chính là đối đầu với Ma Tôn, ngươi dám?”
Không thể phi thân với cơ thể tàn tạ nên Quách Ngoan sảng khoái đứng lại cười gằn với cái miệng máu, bộ dáng có chút kinh dị.

“Hahaha! Trước Độc Cô gia thì đừng nói một Ma Tôn mà có hàng trăm tên Ma Tôn thì lại như thế nào?Ngươi chỉ là đi trước hắn một bước thôi. Nói nhảm đã đủ! ch.ết đi!”

Độc Cô Ngã cười lạnh không để lời đe dọa của Quách Ngoan vào mắt, chân khí không còn nhiều làm lão lo đêm dài lắm mộng nên ấn thêm lực muốn đẩy một kiếm xuyên tim kết thúc đối phương
“Rầm……… vù…….. vù…..”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.