Sói Săn Mồi – Chương 308 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 308

“Vút!” Phục Ma nổi điên rồi, khuôn mặt hắn dữ tợn khôn cùng như mãnh thú diên dại, hắn quay tròn Long trên không trung như một cái chong chóng.

“Vút………vút…….vút……..Rắc………….Rắc………..Rắc……..” Như một quả đạn pháo, Long bay vọt ra phía ngọn núi sau một cú quăng mạnh của Phục Ma, thân thể hắn đụng ngã vô số cây to để rồi đập vào tường núi tạo thành một động sâu hình người………cơ mà ngay sau đó là một quả đạn pháo khác bay tới, có điều nó lớn hơn quả trước.

“Ầm!” Ngay khi Long còn đang mụ mị đầu óc chưa tỉnh táo sau cú va đập thì hai cái đầu gối khổng lồ oanh sát thẳng vào đầu hắn khiến nó ngập lút trong đất đá, Long đã có thể nghe thấy tiếng xương sọ của mình nứt vỡ nhưng ông trời lại ban cho hắn Phượng Chi Huyết, thương thế chừng đó vẫn chưa đủ hạ gục hắn.

Phục Ma thấy đối phương còn chưa gục nên nắm lấy cái cổ của Long mà xách lên, toàn bộ lực lượng của gã tập trung tại nắm đấm bắt đầu hướng mặt Long tung quyền.

“Rầm! Rầm! Rầm!” Ăn liền ba đấm khiến Long từ mụ mị chuyển sang lờ đờ không còn có thể khống chế thân thể, Phục Ma thì càng đánh càng hăng…. hai mắt hắn lập lòe sát khí khi thân hình di động ra sau lưng Long, cẳng tay béo núc quặp lấy cổ gã siết mạnh.

“Rắc……..rắc………” Tiếng xương cổ nứt gãy làm người ta ớn lạnh vang lên, đau đớn khiến Long lấy lại được chút thanh tỉnh, chân hắn vòng ra sau vòng qua quặp lấy cẳng chân Phục Ma, toàn thân xoay mạnh qua một bên đè xuống.

“Rắc……..rắc………rắc…….” Cả hai tên biến ŧhái đọ sức, chân bị khóa lại không thể lùi làm Phục Ma nếu không buông cái cổ trong tay ra thì cổ chân sẽ bị xoắn nát cơ mà hắn mặc kệ, tay vẫn tiếp tục tăng lực siết chặt cái cổ Long như muốn vặn nát nó.

“Rắc………rắc………rắc………” Xương cuối cùng cũng vỡ nát rồi, đầu lâu Long nghẹo hẳn sang một bên khi cổ gãy nát còn Phục Ma thì khuỵa người xuống một chân cong queo.

“Hắc hắc! Chẳng lẽ bọn chúng không nói với người rằng đối với ta như thế là chưa đủ sao?” Long nở nụ cười trong khi cái đầu nghẹo sang một bên rất quái dị, đối diện hắn Phục Ma không hề đáp trả mà rút từ ống tay áo ra một cỗ kinh thư vàng óng……. Phổ Độ Chân Kinh.

Kinh thư vừa ra là Long sắt mặt tối sầm lại, hắn còn chưa biết nó là gì nhưng nhìn ma khí trong không gian tán loạn vì nó là đủ hiểu, Thiếu Lâm Tự chắc hẳn đã nghiên cứu rất kỹ biện pháp để diệt trừ hắn.

“Đưa nó vào trong cơ thể ngươi, ta sẽ được ăn no!” Phục Ma gương mặt lại trở về ngây ngô, khóe miệng hắn chảy dài hai hàng nước dãi thèm thuồng….. cả người vồ tới thân hình Long lúc này vẫn còn đình trệ tại chỗ.

Bên ngoài, Ngã Giới và Tôn Thực hai lão già vẻ mặt vui mừng vì thắng lợi sắp đến, cả hai đều rõ ràng thứ Phục Ma đang cầm là gì, món Phật Kinh đứng thứ hai trong Phật giáo – Phổ Độ Chân Kinh có tác dụng khắc chế hay độ hóa tà ma chính là thứ đang nằm trong tay Phục Ma, riêng Ngã Giới thì trong lòng hiểu rõ thứ này nhất, nói hoa mỹ thì là Kinh Thư nhưng bên trong nó lại là một đám tàn hồn của Phật giáo những vị cao tăng sau khi viên tịch thì tiến vào cư ngụ chẳng khác Thánh Hiền Kinh Thư là mấy, có khác chăng là Thánh Hiền Kinh Thư phải do đạo giả tự tham ngộ lấy còn Phổ Độ Kinh Thư tàn hồn bên trong có thể tự động thoát ra áp chế tà ma.

“Phổ Độ Kinh Thư vừa đập tới người đã khiến toàn thân Long lông tơ dựng đứng, ma khí trong cả người hắn rút hẳn vào sâu bên trong như chạy trốn, nhiều cỗ tàn hồn mang theo phật đạo hướng thẳng não hải hắn mà xông đến!”

Hai mắt Long ngay tức khắc mông lung không còn tri giác bởi vì linh hồn hắn đang bị vây khốn bởi những tiếng tụng kinh niệm phật từ bốn phương tám hướng, những âm vang phật tự bắt đầu xâm nhập vào đẩy lui đi lí trí của hắn khiến tâm trí hắn nơi chúng đi qua chẳng khác nào những mảnh giấy trắng không lo không nghĩ.

Thế nhưng Phục Ma hay cả hai lão già bên ngoài lại không nhận thấy một thứ khác đang ẩn ẩn chui vào bên trong Phổ Độ Kinh Thư……… Đại Ma Hồn hành động rồi, ngay khí Phổ Độ Kinh Thư ập tới cũng là lúc nó di động.

“Tách……..tách……..tách…….” Tiếng nứt vỡ vang lên, Phục Ma ngây ngô tò mò nhìn thứ đồ trên tay mình đang hiện lên những vết nứt mà không hiểu chuyện gì xảy ra còn Ngã Giới thì há hốc mồm kinh hãi, món đồ này không thể có chuyện gì chứ.

“Thu……. thu nó lại Phục Ma!” Những vết nứt ngày một lan rộng đến nỗi có vài một vài trang Phật thư vàng óng rơi lả tả trên mặt đất rồi khiến Ngã Giới như phát điên, hắn hướng Phục Ma gào to.

Trong não hải Long, đám tàn hồn tăng sư dường như cũng cảm giác được uy hϊế͙p͙ trí mạng, chúng không hẹn mà cùng nhau buông tha linh hồn trước mặt mà ào ạt lui vể thủ hộ ngôi nhà của mình………. thế nhưng…….. bên trong Phổ Độ Kinh Thư đã trở thành một đống hỗn độn rồi, Đại Ma Hồn vừa tiến được vào bên trong thì tham lam cắn nuốt toàn bộ, là tồn tại đặc thù được tạo ra từ vô vàn ma khí nên năng lực cắn nuốt của nó còn mạnh mẽ hơn Long gấp bội lần, ngay cả phật khí tinh thâm cũng phải ngoan ngoãn trở thành con mồi ngon cho nó……. năng suất làm việc của Đại Ma Hồn rất nhanh, một nửa Phổ Độ Kinh Thư đã bị nó nuốt gọn.

“Tách…….tách……tách…….” Lại thêm những mảnh phật thư vàng óng rách nát rơi xuống, tiếng rống của Ngã Giới chỉ khiến Phục Ma nhăn nhó một chút mà thôi, tâm lí của một đứa trẻ lên ba rất hiếu kỳ với sự vật kỳ lạ khiến hắn không hề buông bỏ đồ vật trong tay mà chăm chăm nhìn vào biến hóa của nó, đám tàn hồn thì ào ạt chạy về như chó nhà có tang nhưng mà chúng quên mất……. sau lưng chúng, linh hồn kia đã thức tỉnh trở lại, tiếng kinh phật vừa tán cũng là lúc Long lấy được linh tri…… độ hóa một linh hồn đã trải qua không biết bao nhiêu cửa tử của hắn sao có thể dễ dàng đây….. nhấc lên một nụ cười tà, hắn thôi động ma khí bủa vây lấy đám tàn hồn kia ngăn cản chúng trở về.

“Roẹt………roẹt……….roẹt……..” Từng đám ma khí bị độ hóa nhưng mà lớp sau đè lớp trước cứ ùn ụt kéo đến khiến đám tàn hồn phật tăng càng lúc càng sợ hãi mà rối loạn, mái nhà của chúng ngày một mỏng manh như sắp tan biến…….. thời gian càng lúc càng gấp gáp khiến chúng rối loạn vì sự tồn vong của mình mà thoát đi đội ngũ để từng tàn hồn lựa chọn những đường khác nhau tháo chạy về kinh thư……… và chỉ đợi có thế……. cũng chính vào thời điểm này, ma khí đang ngăn chặn chúng lại bạo liệt thành những đầu ma long hung bạo quấn chặt lấy từng tàn hồn một mà há to miệng chụp xuống, không còn là ngăn cản nữa mà đảo khách vi chủ thành kẻ đi săn.

Nói thì dài nhưng mọi chuyện đều diễn ra nhanh đến không tưởng, để đến khi tiếng gào thứ hai của Ngã Giới vang lên cũng là lúc Phổ Độ Kinh Thư chỉ còn vài trang Phật thư mà thôi.
“Phục…….Phục Ma………. nếu còn không thu nó về thì tối nay ngươi đừng hòng có cơm ăn!”

Phục Ma đang cầm kinh thư vừa nghe thấy lời Ngã Giới thì sợ hãi co rút tay lại…….. nhưng…….. đã quá muộn…….. lúc tay Phục Ma cử động cũng là lúc những trang phật thư cuối cùng bạo nát thành mảnh vụn, toàn bộ món Kinh Thư xếp thứ hai của Phật giáo theo đó mà biến mất trong thiên địa, Đại Ma Hồn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cũng theo đó mà thoát ra trở lại cơ thể Long bắt đầu phối hợp với ma long truy đuổi những con mồi thơm tho còn lẩn trốn bên trong.

“Nó……. nó hỏng rồi……..” Nhìn những mảnh vụn trên tay, Phục Ma gãi đầu ngây ngô cười đầy thỏa mãn, chơi cũng thật vui.
“Xong…….xong………. phen này lão nạp xong đời rồi……..” Ngã Giới sợ đến gương mặt trắng bệch, lão vô lực khụy gối xuống mà khóc than, trách nhiệm chắc hẳn sẽ đổ lên đầu lão.

“Lão đầu! Xong việc rồi, trở về ăn cơm thôi.” Phục Ma thì là một thằng vô lo vô nghĩ, hắn chơi vui rồi nên giờ đói bụng, xoa xoa cái bụng tròn hắn hướng Ngã Giới hô to.

“Ăn? Ăn cái đầu ngươi! Thằng mập khốn nạn, ngươi hủy đi kiện phật thư quý báu của phật giáo mà còn đòi ăn? Thằng heo mập ngươi từ nay ngươi đừng hòng có một hạt cơm vào bụng, lão nạp cho ngươi đói đến ch.ết……” Ngã Giới đang điên loạn vì Phổ Độ Kinh Thư bị hủy, lão nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Phục Ma như một mụ già chua ngoa chứ nào còn dáng vẻ cao tăng đức độ.

“Aaaaaaa……..lão đầu, ngươi cũng không thể vậy nha, rõ ràng đã nói đánh bại hắn ta sẽ được ăn no một bụng nha……..” Phục Ma gương mặt ủy khuất vạn phần mà xị xuống nói.

“Hừ! Đánh bại hắn thì đã sao? Ngươi thằng mập này còn có thể sống chẳng phải để làm việc đó hay sao? Dù sao một năm nữa ngươi cũng ch.ết đi thì ăn cho lắm làm gì, tại sao bây giờ ngươi không ch.ết luôn đi để tranh thù cơ hội qua thế giới bên kia để ăn năn xám hối về tội lỗi mà mình gây ra…….” Ngã Giới gương mặt tràn đầy phẫn nộ gào lên.

Phục Ma tuy đầu óc như đứa trẻ nhưng một hai vẫn hiểu được, hắn gương mặt cũng vạn phần tức giận trước thái độ của Ngã Giới vì trong mắt hắn lão đã trở thành một kẻ lừa dối, giao kèo mà hắn thập phần coi trọng lại bị kẻ mà hắn tin tưởng nhất lật lọng khiến máu nóng trong người hắn sôi trào……. hai mắt hắn ngập tràn ngọn lửa phẫn nộ.

“Sao hả? Định đánh ta hay sao? Ngươi từ nhỏ đã ăn cơm Thiếu Lâm Tự, áo quần cũng từ Thiếu Lâm Tự mà ra, một thân ngươi từ đầu đến chân không có Thiếu Lâm Tự thì có được như bây giờ? Hiện tại ngươi hủy đi của chúng ta một kiện phật thư chẳng lẽ còn có thể trở về mà ăn cơm? Đồ heo mập ngu ngốc nhà ngươi cũng chả khác một đầu súc sinh không lí trí là mấy đâu.” Ngã Giới cảm giác được uy hϊế͙p͙ nhằm vào mình từ chỗ Phục Ma mà gương mặt đỏ chót giận dữ, lão gào lên.

“Hộc…..hộc……..hộc…….” Phục Ma phẫn nộ lên đến cực điểm rồi, từng tiếng thở nặng nhọc của hắn chính là minh chứng cho điều này……hắn không hiểu và giờ cũng không thèm hiểu lời của Ngã Giới nữa rồi, trong mắt hắn thì lão là một người lớn gian dối, lão chính là đang sỉ nhục hắn, cơ bắp toàn thân hắn căng tràn lực lượng sắp sửa bạo phát rồi.

“Nếu ta có thể cho ngươi ăn no, mỗi ngày đều ăn no, no đến cái bụng mập của ngươi muốn vỡ ra thì thế nào?” Đột nhiên tưởng chừng như Phục Ma sắp sửa bạo phát cơn giận trong người mình lên chỗ Ngã Giới thì một giọng nói truyền vào tai hắn từ sau lưng khiến cơ thể mập mạp của hắn đình trệ tại chỗ……. hắn dùng ánh mắt không thể tin được ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Long lúc này cái cổ đã lành lặn trở lại cho dù vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục……. trong suy nghĩ cùa Phục Ma thì không lí nào một kẻ vừa bị hắn đánh lại có thể cho hắn ăn cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.