Sói Săn Mồi – Chương 292 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 292

“Vẫn chưa phải…… cũng chỉ là thất cấp đỉnh…….” Long cười tà nói, hắn chắc chắn hai lão già cứu đi lão tăng sư kia vẫn chỉ là Cường Giả thất cấp cho dù đã rất gần với bát cấp……. tuy vậy đột phá lên bát cấp đâu có dễ thế.

“Ma Chủ! Trời cũng không còn sớm…….. chúng ta rút lui?” Ga In nhìn thoáng qua bầu trời đang sáng lên từ ánh nắng mặt trời mà quay sang Long hỏi ý kiến.

“Hắc hắc……. Trần gia lão già kia coi bộ vẫn còn có đầu óc và lại nhẫn nhịn rất khá, con cháu bị giếŧ mà vẫn án binh bất động tìm đến mấy lão hòa thượng tìm sự trợ giúp……. nhưng mà vì việc hôm nay lão cũng phải đau đầu không kém đâu…… coi như giáo huấn Trần gia một lần đi……. lệnh Truy Mệnh rút lui……. ta hấp thu tử khí xong thì sẽ trở về…….” Long hạ lệnh, quét mắt qua những dòng tử khí đang không ngừng bốc lên ngùn ngụt từ bên dưới một cách tham lam, hắn có chút tiếc hận ban nãy không đánh nhau thêm một hồi để triệt để hủy diệt luôn thành phố này……. tuy nhiên hắn biết mình không thể tiếp tục ra tay mà ngoan ngoãn thả ra ma khí bắt đầu cuốn lấy đám tử khí khổng lồ từ những sinh mệnh vừa kết thúc.

……………..

…………..Một đêm giông bão cứ thế trôi quá, số thương vong quá lớn làm Bắc Kinh triệt để hỗn loạn…… toàn bộ tội lỗi đều đổ lên một nhóm quân đội phản loạn, hàng loạt quan chức quân đội được đưa ra tòa án binh mới làm lòng người dịu xuống chút ít nhưng mà hậu quả vẫn phải rất lâu sau mới hoàn toàn khắc phục.

Trần gia là thiệt hại nặng nhất, lần này Trần Bá Hải tự động huy động binh sĩ vào thủ đô đã phạm phải cấm kỵ lớn nhất của nhà binh, Trần Bá Vũ lão gia hỏa thế mà để dẹp yên chuyện này phải từ chức Thống Soái của mình, Trần gia cũng giao ra 1 quân khu lớn về cho Thập Lục Tháp quản lí……. thù hận với Ma Tôn đã trở nên đỉnh điểm.

Tuy vậy kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện vẫn là không quan tâm đến những gì mình gây ra, hắn tin tưởng sẽ có kẻ phải chùi đít hắn cho thật sạch……. ít nhất trước khi hắn đem được Xá Lợi về, Khương Bất Phàm hay các thế lực lớn cũng không dám có động thái gì quá mức vì động vào lợi ích của Thập Lục Tháp thì bọn chùng còn chưa có cái lá gan đó……ít nhất ngoài mặt là như thế.

……………………………………..
………. Biệt viện……….
“Ma Chủ!” Độc Sĩ cầm trên tay một viên đá khá to đưa cho Long, nhiệm vụ của hắn là mang nó về.

Tiếp nhận hòn đá, hai mắt Long ngay tức thì sáng rực vì hắn cảm nhận được khí tức có phần quen thuộc từ bên trong……. là gì nhỉ……. Long vận chuyển đầu óc cố gắng nhớ lại………..

“Là Long Thạch sao?” Đột nhiên Long thốt lên làm đám người ngạc nhiên, khối đá này là Long Thạch sao? Tuy có chút bất ngờ trước một viên Long Thạch lớn như vậy nhưng ai nấy cũng đều có phần không quan tâm mấy vì Long Thạch đối với người nào ở đây cũng không lạ gì, mỗi đoạn thời gian Đoàn gia đều vận chuyển đến một lượng lớn Long Thạch cho Long mà hắn cũng chỉ liếc qua phẩy tay một cái là vỡ nát toàn bộ……. khối Long Thạch này tuy to một chút nhưng cũng chỉ là vậy thôi.

Long lại khác, hắn chắc chắn khối đá này có liên quan đến Long Thạch nhưng không chỉ đơn giản là thế, khẽ vận lực nhẹ nhàng để không phá vỡ nó…… Long muốn bóc lớp đá bên ngoài xem rốt cuộc nó là gì.

“Rắc……rắc……” Trước lực đạo của Long, từng mảng đất đá bên ngoài bị bóc tách ra từng chút một, chúng rơi hết lớp này đến lớp khác mà vẫn chưa có hiện ra thứ bên trong khiến toàn bộ đều có phần trợn mắt……. là một khối đá bình thường sao?

“Không đúng!” là kẻ trực tiếp tiếp xúc với khối đá, Long lại càng lúc càng gấp gáp….. hắn cảm giác được một thứ gì đó ở sâu bên trong khối đá này……….. năng lượng từ nó mê hoặc hắn.

“Rắc……..rắc……….rắc……….” Rốt cuộc, khi viên đá to bị bóc đến chỉ còn bằng một bàn tay, lớp đá cuối cùng bị tách ra cũng là thứ bên trong lộ diện ra…….. là một đốt xương…..không……… là một mẩu xương đúng hơn.

“Hít!” Nhìn chằm chằm khối xương trên tay Long, không người nào là không hít một hơi thật sâu……… năng lượng từ nó tỏa ra làm ai cũng thèm được sỡ hữu nó, đó là năng lượng tính khiết đó…… vô cùng tinh khiết…… tuy thế ở đây ai cũng là còn có đầu óc một chút nên cố gắng kiềm chế ham muốn bản thân mà thành thành thật thật đứng tại chỗ.

“Các ngươi lui ra đi! Bảo Đoàn Dự gọi Đoàn Phú đến gặp ta!” Thu lại khối xương, Long quét mắt qua đám người ra lệnh rồi phất tay đi vào trong…..
…………………

Chục phút sau…… Đoàn Dự là xuất hiện cùng với một lão già râu dê, cả hai hớt hả xuyên qua cánh cửa được Xuyên cùng Độc Sĩ canh gác tiến vào bên trong…

“Tiểu nhân Đoàn gia Đoàn Phú hân hạnh được ra mắt đại nhân!” Lão già râu dê vừa gặp mặt Long là như quân thần thấy quân vương quỳ gối dập đầu hành lễ………… hắn là một vị quản sự của Đoàn gia tài năng kinh doanh cũng tàm tạm nhưng được cái thích thú sưu tầm và tìm hiểu kỳ trân dị bảo trong thiên hạ……. đó cũng là lý do Long lệnh gọi lão đến đây.

“Đứng lên đi………. lại đây, ta có một món đồ không rõ lai lịch cần ngươi giám định…….” Long phiền phức thả ra một chút ma khí quấn lấy Đoàn Phú kéo tới làm lão sợ đến teo da\”i, lão biết vị chủ nhân này rất thích giếŧ người nha.

Đến lúc nhìn thấy thứ trên tay Long, Đoàn Phú ngay tức thì hai mắt sáng rực, gã ngay tức thì nhào đến chụp lấy mẩu xương mà không hề quan tâm đến nó đang nằm trên tay ai…… Long là cũng tùy ý để lão làm thế.

“Long……. Long Cốt……. là Long Cốt……..” Đoàn Phú mân mê sờ soạng nửa ngày mới quả quyết thốt lên, giọng điệu không hề che dấu sự tham lam cũng là bản tính con người lão.

“Long Cốt là thứ gì?” Cái giọng điệu lạnh lẽo mang theo sát ý khiến Đoàn Phú rùng mình dựng tóc gáy, lão giờ mới nhận thức rõ ràng mình đang ở nơi nào…… muốn có đồ xài thì trước tiên ngươi phải có mạng mới được…….thế là lão thành thật nói:

“Đại nhân! Nếu Long Thạch hay Long Nhủ là tinh hoa thiên địa kết tinh mà thành thì Long Cốt lại là xương cốt của một loại mãnh thú nào đó lớn lên nhờ cắn nuốt Long Thạch cùng Long Nhủ, sau khi ch.ết đi toàn bộ tinh hoa năng lượng đều co rút lại tại một mẩu xương này nên năng lượng tinh khiết bên trong nó là không thể đo đếm nỗi, thứ đồ này hơn trăm năm trước có xuất hiện một lần và được Thập Lục Tháp các vị đại lão gia dùng một đại thủ bút đổi lấy…… nghe đồn là một kiện Thần Binh, mà Long Cốt lúc ấy chỉ mới nhỏ bằng một mẩu móng tay mà thôi……… khối Long Cốt này của đại nhân lớn như một ngón tay cái thế này phải nói vô giá!” Đoàn Phú hào hứng giải khai.

“Cắn nuốt Long Thạch cùng Long Nhủ mà lớn lên ?” Long hít sâu một hơi, hắn dù xài qua nhiều Long Thạch cùng Long Nhủ nhưng mà tới mức dựa vào chúng nó lớn lên thì cần đến một số lượng kinh thiên như thế nào chứ…….. con vật này trước đây chắc hẳn cũng là một loại cự thú hung hãn thống trị một vùng rộng lớn đây……… không cần thẩm định lời nói của Đoàn Phú vì chỉ cần khẽ hấp thu một chút thôi năng lượng từ mẩu xương cũng khiến cả người hắn sảng khoái vô cùng, ma khí trong người hưng phấn tột độ mà sôi trào…….. Long tin chắc nếu hắn tham lam một lúc cắn nuốt mẩu xương này thì hắn sẽ bạo thể mà ch.ết vì năng lượng cuồng bạo.

“Hắc hắc! Ông trời thật là biết chơi đùa, cướp đi và cũng cho lại ta không ít! Độc Sĩ!” Long cực kỳ hài lòng với thứ đồ trong tay mà mở miệng kêu.
“Có thuộc hạ!”

“Nữ nhân kia……… thả cô ta ra đi, thứ đồ chơi của ngươi trong người cô ta ngươi cũng tranh thủ chuyển đến ‘chỗ khác’ đi thôi…… ta cũng không phải loại ăn cháo đá bát, người ta đã có lễ thì phải trả….. hiểu không?” Long căn dặn.
“Thuộc hạ rõ!” Độc Sĩ cúi đầu cẩn tuân.

“Còn nữa…… Đoàn Dự! Chẳng phải cái Cục An Ninh gì đó còn chưa có cục trưởng sao? Nhắn tin tới Lâm gia và Huân gia rằng ta muốn Võ Hiền Nhu lên ngồi cái ghế đó!” Long quay sang Đoàn Dự căn dặn.

“Vâng, chủ nhân!” Đoàn Dự cười đáp, chủ nhân càng cường hãn thì Đoàn gia và hắn càng có một cái ô chống lưng càng lớn.

“Tốt rồi! Lui ra hết đi…… bản tọa muốn tu luyện một chút!” Giải quyết xong mọi chuyện, Long không kìm được khao khát tu luyện mà ra lệnh đuổi hết ra ngoài, hắn không sợ chuyện hắn sỡ hữu Long Cốt truyền ra ngoài vì nụ cười của Đoàn Dự ban nãy đã phần nào chắc chắn điều đó…… thật đáng thương cho Đoàn Phú.

………………..
………………………………………..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.