Sói Săn Mồi – Chương 290 – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 290

“Rầm!” Ăn một cú đập đầu khiến Tiêu Nghệ sững sờ, mũi lão bị gãy dập chảy máu nhưng đau đớn lại không nhiều bằng nhục nhã……lão thế mà bị thương……

“Khốn kiếp thằng nhãi con!” Tiêu Nghệ điên cuồng giận dữ, tay trảo lão bấu chặt lấy vai gã cảnh vệ, đẩu ngửa mạnh ra sau lấy đà rồi gập mạnh về phía trước trả một đòn vào mặt gã.

“Oành! Oành! Oành! Đập đi……lão tử đập với ngươi……..Oành! Oành!” Lại ngửa đầu rồi dập đầu xuống, trán Tiêu Nghệ tràn đầy máu tươi…… cơ mà là máu tươi của tên cảnh vệ đáng thương, khuôn mặt gã đã bầm dập không còn hình thù, xương sọ bên trong cũng nứt vỡ đâm thẳng vào não hải làm gã ch.ết ngay sau đó.

“Bịch!” Thả cái xác trong tay ra, Tiêu Nghệ quắt mắt lấy Trần Bá Hải ở cách đó hơn trăm mét mà xách đao lên lao tới…… lão là nhanh nhất rồi vì đám sát thủ cũng bị những tên cảnh vệ liều ch.ết dây dưa.

“Hahaha……… Ma Tôn quả không hổ danh hai chữ, đám thuộc hạ cũng là khát máu hơn người!” Cứ tưởng sẽ sợ hãi nhưng Trần Bá Hải lại cười to trước đám sát thủ đang lao tới chỗ mình, ngay khi tưởng chừng Tiêu Nghệ sẽ tóm được hắn thì đột nhiên Trần Bá Hải bay vút lên cao tránh khỏi bàn tay của lão…….. thì ra sau lưng hắn đã móc vào một sợi dây nối với chiếc Mi24 còn lại.

“Đại bàng! Hành động!” Trần Bá Hải thoát ch.ết nhưng gương mặt vẫn tràn ngập phẫn nộ, từ lúc đến đây hắn đã xác định không thể giếŧ được Ma Tôn….. nhưng mà nợ máu phải trả bằng máu, chúng giếŧ con hắn thì hắn muốn giếŧ thủ hạ và đàn bà của gã……móc ra chiếc bộ đàm trong lồng ngực, Trần Bá Hải ra lệnh.

“Tuân lệnh!” Từ trong bộ đàm truyền đến tiếng xác nhận của phi công…… tiếp ngay sau đó từ trên những đám mây trên cao, hai mươi chiếc tiêm kích gào rú lao thẳng xuống bên dưới.
“Số 0! Tiếp theo thế nào?” Tuột khỏi con mồi trong gang tấc, đám sát thủ tiếc hận quay sang hỏi Tiêu Nghệ.

Đưa mắt nhìn đám sát thủ đang chật vật chống lại đám lính tinh nhuệ cách đó không xa khiến Tiêu Nghệ dù mới thất bại nhưng không dám chần chừ hạ lệnh!

“Rút!” Như được đại xá, đám sát thủ Truy Mệnh ngay tức thì rút lui khỏi chỗ này…… cơ mà cũng đúng lúc này tiếng tên lửa xé gió đã truyền đến tai khiến kẻ nào cũng kinh hãi ngước lên bầu trời theo bản năng.

“Khốn nạn!” Tiêu Nghệ biết không thể thoát khỏi nên chỉ có thể trừng mắt nhận mệnh.
Ở xa xa…… Ga In đang chặn đứng đám binh lính cũng ngẩng đầu lên cao lạnh lùng nhìn cơn mưa tên lửa rút xuống………

Gần nghìn tên binh sĩ và hơn năm trăm tên lính tinh nhuệ vừa tới cũng như vậy, toàn thể đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời tràn ngập tiếng xé gió của tên lửa…….. Trần Bá Hải là hy sinh bọn chúng chỉ để giếŧ được đám người này sao.
……..Cũng chính lúc này………..

“HẮC HẮC! TRẦN GIA ĐÚNG LÀ COI TÍNH MẠNG BINH SĨ NHƯ CỎ RÁC MÀ!” Tiếng cười lớn tràn ngập uy thế vang vọng cả một vùng trời làm toàn bộ chấn động, Trần Bá Hải đang núp trên trực thăng biến đổi sắc mặt……. hắn đến rồi sao…..

“Hahaha…….sao bằng Ma Tôn uy danh lầm lẫm làm giang hồ khiến ai nghe thấy cũng sợ hãi chứ! Ma Tôn à Ma Tôn, ngươi cũng nên nói lời vình biệt với đám thuộc hạ mình đi chứ hả!” Trần Bá Hải ngửa cổ cười to, hy sinh có vài ngàn tên binh sĩ đối với hắn không quan trọng……. cứ coi như tiễn đưa chúng qua thế giới bên kia phục vụ con trai mình đi.

“Vĩnh biệt? Bằng thứ này sao?” Long khóe miệng nhếch lên đầy vè trào phúng, hắn đứng lầm lẫm giữa không trung, hắc y cùng mái tóc tung bay túy ý trong gió lộng để khi bàn bàn tay khẽ động khiến toàn bộ vùng không gian xung quanh như ngưng đọng lại…… MA VỰC.

“Cái này!” Dù ở khoảng cách xa, Trần Bá Hải sắc mặt trắng bệch khi hắn cảm giác được cơ thể mình bị đình trệ không thể nhúc nhích, hắn kinh hãi nhìn về hướng Ma Tôn……. hắn biết Vực của Cường Giả đủ mạnh mẽ nhưng mà chỉ có tác dụng ở khoảng cách gần và tiêu hao nguyên khí khổng lồ nhưng mà ở đây khoảng cách xa đến như vậy mà hắn vẫn y nguyên bị Vực của đối phương tác động đến…… không thể nào.

Long cười tà nhìn qua chỗ Trần Bá Hải, toàn bộ ma khí trong người hắn phóng xuất ra ngoài dung nhập vào tự nhiên khiến ở trong vùng không gian này hắn là chúa tể……. thân hình khẽ động, hắn bay vút đến một quả tên lửa đang lao xuống với tốc độ chậm rãi vì Ma Vực tác động mà chụp lấy nó, sau đó không hề phá hủy nó mà động tác tiếp theo khiến Trần Bá Hải trợn tròn mắt………. hắn xoay đầu tên lửa về một phía khác……. để rồi…… hắn xóa bỏ ràng buộc của Ma Vực để quả tên lửa lại lao vút đi.

“BÙM!” Tên lửa lao thẳng xuống một tòa nhà chung cư rồi nổ tung, sức công phá mãnh liệt quét ngang tầng bên dưới khiến tòa nhà chao đảo.

“Rắc……… rắc…….. Ầm………. Ầm……..” Mất đi cân bằng, tòa chung cư cứ vậy đổ sập xuống trong sự kinh hãi tột đột của Trần Bá Hải, hắn biết việc này mình hay chính Trần gia phải chịu trách nhiệm……. kẻ này, quá độc rồi.

“Ma Tôn! Dừng tay!” Nhận thấy Long lại tiếp tục chụp lấy một quả tên lửa khác, Trần Bá Hải hốt hoảng gào lên muốn ngăn chặn.

“Hắc hắc……… ta đang có một trò chơi vui nha…….” Long cười tà, hắn lại quay đầu một quả tên lửa khác đến một cái bệnh viện lớn ở xa xa…… sau đó….. lại thả nó ra.

“Vút………BÙM!” Thêm một quả nấm lửa màu đỏ xuất hiện, toàn bộ cái bệnh viện xấu xố nổ tung trước quả tên lửa hạng nặng……. tiếng kêu la thất tha vang tận trời xanh.

“Ma…..Ma Tôn! Ngươi sẽ bị báo ứng……. báo ứng…….” Trần Bá Hải thiệt sợ rồi, Ma Tôn quá điên…. một kẻ điên có thực lực.

“A……vậy sao? Tên lửa cũng không phải do ta phóng nha!” Long cười khẩy coi thường……. hắn vẫn tiếp tục xoay đầu tên lửa……. một quả…… hai quả……. rồi hai chục quả……….ba chục quả……. tất cả đều không phóng xuống chỗ đám Truy Mệnh hay Ga In nữa mà bay thẳng đến những tòa nhà, khu dân cư đông đúc nhất.

“BÙM! BÙM! BÙM……….BÙM…..BÙM……..” Bầu trời Bắc Kinh sáng rực, không phải là pháo hoa……. mà là ánh sáng của sự hủy diệt, thành phố hiện đại bị dày xéo thành những ụ khói và đám cháy khổng lồ bắt nguồn từ những quả tên lửa nổ tung……… những tòa nhà cao tầng cũng theo đó mà sup đổ như những quân bài domino……….

Trên mây, những gã sĩ quan đang điều khiển tiêm kích nhìn thấy Bắc Kinh gần như tang hoang ‘nhờ’ những quả tên lửa của mình mà mặt mày tái xanh…….. chúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng chúng biết kết cục của mình sau lần này sẽ rất thảm…….

Trần Bá Hải cũng không ngoại lệ…. ngơ ngác nhìn thủ đô bị dày xéo bởi tên lửa hạng nặng mà hắn sợ hãi đến run người……. cả người hắn ướt đẫm mồ hôi như mưa…….

“Hắc hắc…… lần này phải cảm ơn Bá Hải huynh đệ đã mang tới đây thứ đồ chơi thú vị này….. chậc chậc….. nếu có thêm vài quả nữa thì còn vui hơn………” Long trưng ra bộ mặt tiếc nuối khiến Trần Bá Hải lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu tươi đương trường.

“Ngươi…….ác ma………khốn…… khốn kiếp!” Dù sao Long cũng không thể mãi duy trì Ma Vực, lúc hắn tán đi nó thì Trần Bá Hải cũng có lại khí lực mà gào lên rống giận.

“Đúng đúng…….. bản tọa là ác ma……. làm ác ma mà không giếŧ ngươi thì thật là uổng phí mà!” Long cười lớn khi thân ảnh biến mất để rồi khi Trần Bá Hải còn chưa kịp phản ứng thì cổ hắn đã bị bóp nghẹt như một con gà.

“Ọc……ọc……. thả…….. thả ta……..ra…..” Trần Bá Hải trợn trắng mắt cố rặn ra từng chữ một, hắn có thể cảm nhận được cái ch.ết đã đến rất gần mình nên đũng quần thế mà ướt sũng một mảng rồi.

“Ngươi đã từng nghe ác ma nào lại buông tha con mồi của mình chưa?” Long cười tà nói, hắn cũng không muốn dài dòng với thằng ngu này nữa chuẩn bị vặn nát cái cổ Trần Bá Hải thì đột nhiên………

“A di đà phật! Lão nạp là tới chậm……. tới chậm a!” Giọng nói xa lạ vang lên khiến Long nhíu mày, đưa mắt nhìn đến kẻ mới tới…….. hắn có chút ngưng trọng…….Cường Giả thất cấp đỉnh và là một lão tăng sư.

“A di đà phật! Thiện tai thiện tai………….các vị đều là giang hồ cao nhân sao lại để ân oán của bản thân lan đến những người dân bình thường……” Lão tăng đưa mắt nhìn về phía thành phố tang hoang sau vụ nổ mà thở dài nói.

“Hắc hắc……lão tăng sư nói quá chuẩn con bá nó luôn…… đây cũng là ý của bản trưởng lão, tiếc rằng ta thực lực không đủ nên không thể ngăn cản được những quả tên lửa kia của Trần gia…… thật là vô dụng mà…….” Long cũng trưng ra bộ mặt tiếc hận khiến Trần Bá Hải trong tay hắn mặt mày vặn vẹo trong giận dữ khôn cùng nhưng không thể lên tiếng được vì cổ bị bóp đến nghẹt thở.

“A di đà phật! Ngụy trưởng lão cũng không cần xảo biện, bần tăng là vẫn kịp nhìn thấy cử động của các hạ!” Lão tăng mở miệng nói.

“Cử động? Cử động gì nhỉ……. ta vừa rồi chỉ nhớ là ngăn cản một vài quả tên lửa của ai đó muốn tiêu diệt người của mình mà thôi…….. lão tăng ngài không định đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngụy mỗ đấy chứ…… A di đà phật Phật Tổ hiển linh mà xem tại hạ oan ức thế nào……..” Long trợn mắt nói, hắn còn ngẩng đầu nhìn trời cao kêu gào oan uổng.

Gương mặt già nua đạo mạo của lão tăng sư có chút co giật trước sự vô sĩ cùng cực của đối phương, lão biết miệng lưỡi của mình không lại nên đi thẳng vào việc chính……..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.