“Rõ!” Gã sĩ quan cắn răng nhận lệnh với khuôn mặt thật khó coi.
Ngay sau đó đoàn xe quân đội dừng lại, toàn bộ binh lính bộ binh đều rời khỏi xe chuyên chở mà thành lập đội ngũ chính tề, trên trời cao toàn bộ trực thăng và UAV tập trung lại liên tục quét tầm nhiệt vùng đất xung quanh.
…….Ở xa xa………
“Số 0! Bọn chúng coi bộ đã cảnh giới hơn rất nhiều!” Một tên sát thủ quay sang hỏi ý kiến Tiêu Nghệ, sau khi xử lí đám trực thăng thì chúng không hề rời đi mà quay trở lại tiếp tục tìm cách hái đầu Trần Bá Hải đem về.
Tiêu Nghệ nheo mắt nhìn đoàn quân từ từ di chuyển bên dưới mà suy tư, hắn biết bây giờ không thể phục kích bọn chúng như lúc trước nữa vì việc xuyên qua hàng ngàn khẩu súng kia là chuyện gần như bất khả thi với năng lực Truy Mệnh lúc này.
“Vù!” Nhưng mà đám sát thủ cũng không phải đau đầu vì Ga In đã đến.
“Ma Hậu!” Thấy người đến là ai, ngay tức thì đám sát thủ cúi đầu hành lễ.
“Ma Chủ có lệnh! Giếŧ sạch!” Ga In mở miệng một cách trực tiếp và ngắn gọn làm đám sát thủ sửng sốt…….. đại nhân à, chúng tôi không có năng lực này à.
“Ma Hậu! Bọn chúng có máy quét hiện đại nên chúng tôi vừa tiến vào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức!” Tiêu Nghệ ở đây là có tiếng nói nhất nên tiến lên hỏi ý kiến Ga In.
“Ta sẽ dọn dẹp thoáng qua một chút trước, việc còn lại là của các ngươi…… nhớ….. càng máu tanh càng tốt!” Ga In lạnh lủng ánh mắt quét qua đám sát thủ rồi không đợi chúng phản ứng mà phi thân rời đi.
“Còn đứng đó làm gì? Không nghe Ma Hậu nói gì sao?” Tiêu Nghệ trừng mắt quát đám sát thủ.
“Phốc……..phốc………phốc…….” Ngay tức khắc mười bóng đen dậm chân đuổi theo.
……………………….
………….
“Trung tướng! Chúng ta chỉ còn cách trụ sở Bộ Tư Lệnh khoảng năm trăm mét! Đến lúc đó nếu hắn không xuất hiện thì chúng ta sẽ làm gì?” Trên xe jeep méo mó, tên sĩ quan cao cấp hỏi ý kiến Trần Bá Hải.
“Hắn sẽ phải xuất hiện!” Trần Bá Hải cười gằn……. cái này là mặt mũi giang hồ nên bọn sĩ quan này không hiểu được, nếu Ma Tôn không xuất hiện thì ngay ngày mai cái danh Ma Tôn của hắn sẽ bị người ta chà đạp không thương tiếc.
“Rầm rập……rầm rập…..rầm rập…..” Bên ngoài, tiếng hành quân khí thế của binh lính làm cho Trần Bá Hài thêm yên tâm không ít, dù giận đến sôi máu nhưng hắn vẫn hiểu Cường Giả thất cấp nắm giữ sức mạnh khủng bố cỡ nào nên từng bước đi hắn đều cẩn trọng…….. lần này đến đây hắn không phải chỉ có chừng này sức mạnh, con bài tẩy của hắn là mười chiếc tiêm kích J-10 mang theo tên lửa không đối đất đủ để phá nát một phần ba Bắc Kinh dang ẩn nấp sau những đám mây.
“Vù……..vù………” Bỗng nhiên một tiếng động xé gió như thứ gì đó vừa cắt qua làm toàn bộ đội ngũ khựng lại, đám bộ binh ngay tức khắc giơ súng lên làm động tác nhắm bắn sẵn sàng nả đạn…….. toàn bộ trực thăng đều dồn đèn pha đến chiếu sáng vùng đất phía trước.
“Phát hiện được gì không?” Một tên sĩ quan chỉ huy liên lạc với sĩ quan trên trời hỏi xem máy quét tâm nhiệt có phát hiện được điều gì lạ hay không.
“Báo cáo! Không có!”
Nhận được báo cáo, chờ thêm vài phút không thấy động tĩnh gì….. tên sĩ quan chuẩn bị ra hiệu cho đoàn quân tiếp tục di chuyển thì bỗng dưng……..
“Phốc……..phốc……….phốc………” Ba hàng đầu binh lính bộ binh đột nhiên gục xuống…… không……. nói chính xác là phần trên ngực chúng gục xuống, toàn bộ đều bị bổ ra làm hai phần thân thể ngọt xớt…….. những cột máu tươi phóng cao đến mấy mét khiến đám lính phía sau hãi hùng không cầm nổi súng trên tay nữa mà nhào chạy về phía sau.
“Đoàng…….đoàng……..” Trần Bá Hải lúc này không thể ru rú trong xe của mình được nữa rồi, hắn nhào ra ngoài chỉa súng về phía binh sĩ tháo chạy gần mình nã liền hai viên đạn kết liễu hai tên trong số chúng……. điều này ngay tức thì làm đám binh lính hoảng loạn an tĩnh lại.
“Người nào lâm trận bỏ chạy sẽ có kết cục như thế! Các ngươi là quân quân đội, dù phải ch.ết cũng phải tiến lên cho ta!” Trần Bà Hải rống giận.
“Oành! Oành! Oành!……” Nhưng mà chuyện tiếp theo đã dẹp phăng toàn bộ uy hϊế͙p͙ của Trần Bá Hải, từng chiếc UAV trên bầu trời không biết bằng cách nào vỡ tung thành từng mảnh…… đâu đó chỉ có người nhận ra được lờ mờ một thân ảnh nữ nhân cùng móng đôi móng vuốt sắc bén mà thôi.
“Bắn……bắn cho ta…….” Trần Bá Hải nổi điên gầm rống nhưng mà đám binh sĩ vẫn ngơ ngác như những con cừu non…….. thân ảnh người ta còn không thấy thì nổ súng vào đâu đây?
“Roẹt!” Lại một âm thanh kim loại cắt xé vang vọng……… bàn tay Ga In cứng rắn đến đáng sợ cắt phăng đuôi chiếc trực thăng Mi24 khiến nó mất cân bằng quay vòng vòng trên không trung rồi lao thẳng xuống dưới.
Bên dưới……..đám lính hoảng hốt vì chiếc trực thăng to lớn nhào xuống chỗ mình, toàn bộ đều kinh hãi đạp lên đầu nhau tháo chạy………
“Đoàng…….đoàng……..khốn kiếp! Đứng lại cho ta!” Trần Bá Hải gào thét trong vô vọng……. chiếc trực thăng to lớn cũng đang rơi ngay xuống chỗ hắn.
“Trung tướng! Phải rời khỏi chỗ này gấp!” Hơn mười cảnh vệ thân cận ngay tức thì tóm lấy Trần Bá Hải kéo ra xa, dù sao thì mang tiếng đại gia tộc nên việc có cao thủ bảo hộ vẫn là phải có.
“ẦM!” Ngay khi Trần Bá Hải vừa rời khỏi thì chỗ hắn vừa đứng bị chiếc trực thăng hạng nặng ập xuống, vũ khí bên trong phát nổ tọa thành một vụ nổ kinh khủng quét sạch mấy trăm mét vuông quanh nó và hệ quả tất nhiên là vô số binh sĩ thương vong……. tiếng rên ɾỉ và cầu cứu trong tuyệt vọng vang cả một vùng trời.
“Trung tướng! Chúng ta phải rút khỏi nơi đây gấp!” Một tên cảnh vệ khuyên nhủ Trần Bá Hải.
“Rút? Nhìn xem chúng ta đã thiệt hại cỡ nào? Tập trung lực lượng……. ta muốn sống mái với bọn chúng một phen……” Trần Bá Hải quát làm đám cảnh vệ cười khổ, thằng này bây giờ chả khác gì một con chó dại……. đối phương thực lực cỡ đó thì vũ khí bình thường có tác dụng gì sao?
“Vù……..vù…….” Đúng lúc này, mười bóng đen từ trời không lao xuống làm đám người Trần Bá Hải giật thốt…..
“Phốc……..phốc……..” Truy Mệnh vừa xuống đã nhắm ngay tới chỗ Trần Bá Hải lao vút đến như mười mũi tên hung mãnh.
“Tạch tạch tạch tạch….. tạch tạch tạch…….. Cẩn thận!” Tiêu Nghệ là một trong những kẻ lao lên đầu tiên, bỗng nhiên lão trợn mắt hô to, chân đang bước tới lại xoay mạnh đảo chiểu dẫm mạnh xuống đất tạo thế kìm người lại……. ngay lúc này đây hàng chục viên đạn xé gió bay sượt qua mặt lão làm da mặt lão bỏng rát……nguy hiểm thật.
“Bảo vệ Trung Tướng!” Từ phía trước, một nhóm lính gồm khoảng năm trăm tên không biết xuất hiện từ khi nào…….. trên tay kẻ nào cũng là những khẩu súng quân dụng hiện đại với ống nhắm laze, chúng chỉa thẳng vào đám người Truy Mệnh mà bóp cò……… chúng chính là lính tinh nhuệ rút lui từ chỗ Bộ Tư Lệnh, bây giờ nghe tin chạy đến hỗ trợ.
Vụ tấn công giúp Trần Bá Hải tỉnh lại trong ngỡ ngàng, hắn ngay tức thì ra hiệu cho đám cảnh vệ còn bản thân lùi về sau như định trốn.
“Số 5 6 7 8 9 ngăn bọn chúng lại, còn lại theo ta!” Tiêu Nghệ cũng rất nhanh chóng quyết định phương án, hắn chỉ cần được tranh thủ một ít thời gian là có thể giếŧ được Trần Bá Hải.
“Rõ!” 5 tên sát thủ nhận mệnh cầm vũ khí lao đến chỗ đám binh lính vừa xuất hiện, Tiêu Nghệ cũng những kẻ còn lại cũng không chần chừ gì nữa mà xông đến chỗ con mồi.
“Phốc! Keng!” Lách người né qua một cú đấm của tên cảnh vệ, Tiêu Nghệ đao trong tay xoay tròn quét một đường lên hông gã…… cứ tưởng sẽ cắt gã ra làm đôi nhưng tiếng kim loại va chạm vang lên làm lão có chút nhíu mày…… là áo giáp kim loại bên trong sao.
Tên cảnh vệ đúng là mặc áo giáp kim loại nhưng ăn phải lực đạo kinh người từ đao chiêu cũng làm hắn thân hình nhộn nhạo mà trào máu nơi khóe miệng, thế nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn đau dùng một tay kẹp chặt đao của Tiêu Nghệ, tay còn lại rút từ bên hông một con dao bấm nhắm vào mắt lão xọc tới.
“Muốn đào mắt lão tử? Nhóc con người xa xa còn chưa đủ bản lĩnh đó đâu!” Tiêu Nghệ cười lạnh nói, cánh tay lão mềm dẽo như mãng xà trườn đến quắn chặt cánh tay cầm dao của đối phương mà khóa chặt, sau đó lại xoay vòng ấn một trảo lên vai gã chụp xuống.
“Rắc!” Tiếng xương nức vỡ vang lên, vai tên cảnh vệ bị đòn trảo bóp nát trong tích tắt, hắn đau đớn khôn cùng nhưng vẫn là không rên lên một tiếng mà cả người xồ tới trước hất mạnh đầu đập thẳng vào mặt Tiêu Nghệ.