Sói Săn Mồi – Chương 190: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 190:

Chương 503… 505 : Tiềm Long Đại Hội (P7…9)

…..

'Chủ nhân, đúng như ngài dự đoán đã có rất nhiều thế lực cử người đại diện đến đặt cược, phần lớn là đặt vào cửa võ giả Trung Hoa cho dù là tỷ lệ 10 bồi 1, bên cạnh đó vẫn có một số kẻ có máu liều đặt vào cửa ngược lại nhưng không đáng kể lắm.'

Bên trong võ đài, Đoàn Dự cung kính báo cáo với Long chuyện cá cược, Đoàn gia cũng là theo lệnh Long mới dám chơi lớn vố này thậm chí có không ít kẻ cho rằng Đoàn gia là bị điên khi dám nhận cược vì cho dù tỷ lệ cược chỉ là 10 bồi 1 thì con số mà nhà cái phải chung độ là cực lớn, nếu Đoàn gia muốn chơi chiêu thì Ma Tôn tuy mạnh đấy cũng không thể chống lại được toàn giang hồ.

'Vẫn duy trì tỷ lệ 10 bồi 1, ngươi tính toán ra một con số phù hợp rồi mang lệnh của ta cho Quân Tiếu để lão lấy danh nghĩa Cửu Dương Tiên Sinh đi đặt vào cửa còn lại.'

Long gật gù ra lệnh, theo lẽ thường thì hắn là nhà cái phải giảm tỷ lệ nhưng hắn lại không làm thế vì nếu duy trì tỷ lệ 10 bồi 1 thì mới hấp dẫn được người đến đặt cược và hắn cũng không ngu để các tồn tại bên trên quá mức nghi ngờ bằng cách lệnh cho Quân Tiếu đặt vào cửa còn lại giúp cán cân hai bên không quá chênh lệch, nước cờ này của Long quả thật là khá cao tay.

…….

'Đặt cược? Đoàn gia vậy mà dám chơi lớn như vậy?' Bên phía Thiếu Lâm Tự, Tru Ma Thánh Tăng trợn mắt hỏi tên võ tăng vừa đến báo cáo.

'A di đà phật, Ma Tôn hẳn là nghèo quá hóa điên mới dám làm ra trò này có điều hắn thật là tự tin dám duy trì tỷ lệ cao đến vậy hẳn là muốn dở trò trong đại hội này sao?' Ở bên cạnh, Cực Lạc Thánh Thiền Sư âm trầm suy đoán.

'Hắn dám?' Tru Ma Thánh Tăng cười gằn không thôi, Ma Tôn nếu là dám làm vậy thì sợ rằng mạng của hắn cũng không đến lượt Thiếu Lâm đến lấy.

'Thánh Tăng đại sư, Đoàn gia duy trì tỷ lệ cao đến vậy cũng là có nguyên do, vừa rồi nghe nói một tồn tại chí cao trong giới tán tu võ giả đã đặt cược một con số cực lớn vào cửa còn lại, xem ra không chỉ Đoàn gia điên mà rất nhiều người đã nổi điên vì thiếu hụt tài nguyên.' Một tên võ tăng chắp tay nói.

'Sư phụ, đây cũng là cơ hội của chúng ta, 10 bồi 1 cũng là tỷ lệ không tệ!' Ngồi ở hàng ghế phía sau là Vô Danh Thánh Tăng, lão thầm tính toán một hồi rồi mở miệng với sư phụ mình.

'Hắc hắc… ta cũng không tin Ma Tôn dám lật lọng không trả, đâu có kẻ nào giàu lại ngại mình tiền nhiều chứ, phiên cá cược này chúng ta tham gia.' Tru Ma Thánh Tăng cười lớn nói, đám võ tăng xung quanh gật đầu đồng tình.

'Vậy lão nhân gia ngài quyết định một con số đi thôi!' Vô Danh Thánh Tăng cười nói.

'Đã không chơi thì thôi, một khi chơi thì phải chơi thật lớn mới đã, áp toàn bộ tài nguyên của Thiếu Lâm cùng các thế lực phụ thuộc cho bần tăng, để Tru Ma ta xem Ma Tôn chung độ bằng cách nào.'

Tru Ma Thánh Tăng khoác tay nói khiến Vô Danh Thánh Tăng cùng đám võ tăng trợn tròn mắt, nếu thắng cược thì quá tốt còn nếu thua cược thì… chúng không dám nghĩ đến nữa, nếu so về độ điên lão già này cũng không thua kém Ma Tôn là bao có điều hiện tại Thiếu Lâm Tự sự vụ là do lão đến quản nên cũng không ai dám nhiều lời, dù sao chúng cũng vững tin Thiếu Lâm Tự chắc thắng kèo cá cược này.

………….

……..

Đúng 7 giờ sáng, Tiềm Long Đại Hội chính thức bắt đầu, từng đoàn võ giả đại diện các nước tiến vào võ đài trong khi khán đài xung quanh đã chật kín người đến quan chiến.

'Kia là?'

Trúc Anh là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy nên hết ngó đông lại nhìn tây và cô gái nhỏ bị thu hút đầu tiên bởi một đám người có làn da ngăm đen cùng để mình trần, cả người họ cơ bắp cuồn cuộn nhìn qua là biết toàn là bạo lực cuồng nhân rồi, không kìm được tò mò nàng giật lấy tay sư phụ hỏi nhỏ.

'Họ hẳn là Thái Lan võ sĩ và đều là những bậc thầy trong cận chiến, nếu con gặp phải chúng thì phải cố gắng kéo giữ khoảng cách, một khi đã bị chụp đến thì rất khó thoát ra.'

Mỹ Dung cẩn thận căn dặn, Muay Thái là môn võ xuất phát từ quân đội nên các chiêu thức đều vô cùng hung hiểm nhằm mục đích cuối cùng là hạ sát được đối thủ cho nên chỉ cần sơ sẩy một chút thôi trước võ sĩ Muay Thái cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.

'Bọn họ chủ tu ngoại công, kình lực đều mạnh hơn chúng ta rất nhiều cho nên thật phải cẩn trọng đó Trúc Anh.'

Đức Dũng ở bên cạnh nói thêm, Muay Thái võ sĩ chủ tu ngoại công và rèn luyện chính thân thể con người làm vũ khí cho nên ngoại công hay kình lực mạnh hơn nhiều võ giả tu luyện nội ngoại kiêm tu như Trung Hoa hay nước Việt.

'Còn nhóm người kia, thật kỳ lạ khi khí tức họ tỏa ra lại dường như hung tàn như những con mãnh thú.' Trúc Anh lúc lắc cái đầu nhỏ tiếp tục chỉ vào ba nhóm võ giả khác hỏi.

'Là đại diện của một môn võ tàn bạo mang tên Pencak Silat, cũng như Muay Thái môn võ này được sáng tạo ra là để giết người nhưng có điểm khác là các tư thế võ thuật đều lấy cảm hứng từ các loại vật trong tự nhiên.' Mỹ Dung điềm tĩnh giải thích.

Tiềm Long Đại Hội ngoài mục đích phân định quyền khai thác ba mỏ thủy ngọc còn là dịp hiếm hoi để võ giả thế hệ trẻ các nước so tài cùng nhau, hiện tại đám võ giả này quả thật là rất nhỏ bé so với những tồn tại chí cực nhưng tương lai sau này chính là của bọn họ cho nên kết quả giữa các trận đấu cũng khá là quan trọng vì rất có thể sẽ quyết định đến vị thế sau này của các nước.

Lại nói về Pencak Silat, môn võ này có đến hàng trăm hệ phái nằm tại ba nước Phi-lip-pin, Indo và Malay nhưng đều chịu sự chi phối của một tổ chức được gọi là Allah SiLat hay gọi tắt là AS, võ giả AS không tu luyện thứ võ thuật hoa mỹ dành cho biểu diễn mà chủ tu những kỹ thuật tàn độc để giết người.

'Đức Dũng, sư đệ có cảm giác được đối thủ nguy hiểm nhất của mình là kẻ nào không?' Lại quan sát một hồi, Mỹ Dung nhìn qua Đức Dũng lo lắng nói.

'Đã nhìn thấy, hắn rất mạnh!'

Đức Dũng gật nhẹ đầu đáp, hai mắt hắn đã nhìn đến hàng đầu tiên nơi hàng ngũ của Trung Hoa võ giả, đó là một thanh niên đang nhắm mắt dưỡng thần coi bộ không để tâm đến hết thảy những gì xung quanh mình, hắn mặc một bộ lam sắc trường sam cùng thân hình trông rất đỗi bình thường nhưng Đức Dũng bằng giác quan nhạy bén của mình đã xác định kẻ này rất rất mạnh.

'Chấp Pháp Trưởng Lão đến!'

Đột nhiên một tiếng kinh hô làm toàn bộ đấu trường kể cả trên võ đài cùng khán đài im ắng đến lạ thường… có kẻ sợ hãi, có kẻ hưng phấn, có kẻ tức giận và có kẻ tò mò, toàn bộ ánh mắt đều hướng đến phía cổng vào đợi chờ một thân ảnh tiến đến.

'Bộp… Bộp… Bộp…'

Rốt cuộc Long cũng xuất hiện, hắn tùy ý bước từng bước một trên sàn nhà mà không vận dụng đến khinh công khiến đám người trong đấu trường có thể nghe rõ mồn một từng bước chân của hắn thế nhưng đó không chỉ là những tiếng động bình thường…

'Aaaa… Aaaa…. tai ta… tai ta….'

Đấu trường hàng vạn tên võ giả kẻ nào cũng phải chấn kinh vì cái tiếng bước chân tưởng như là rất thân thuộc ấy đập vào tai chúng chả khác nào những tiếng sấm rền hết sức khủng bố, nhiều tên có tu vi quá thấp ngay tức thì ngất xỉu đương trường, máu tươi ròng ròng chảy ra từ hai lỗ tai.

'Tiềm Long Đại Hội không phải người nào cũng có thể quan chiến!'

Vẫn một bộ dáng tùy ý nhìn lên võ đài cùng khán đài, Long cười tà nói rồi lại rảo bước về phía long ngai dành riêng cho mình tại nơi cao nhất, hôm nay hắn không mặc hồng y cẩm phục mà khoác trên mình một bộ hắc y khá rộng rãi để lộ lồng ngực săn chắc cùng các múi cơ cân đối trên cơ thể, tất cả kết hợp với một khuôn mặt điển trai và ánh mắt sâu thẳm đầy huyền bí làm đa phần nữ nhân trong đấu trường theo đó bị mê hoặc.

'Đó là Ma Tôn? Sao… sao hắn có thể đẹp trai đến vậy?'

Ở bên dưới, Trúc Anh si mê nói khiến Đức Dũng liếc đến, mới ngày hôm qua nàng còn thề thốt rằng sư thúc của mình là người đẹp trai nhất trên thế giới vậy mà nhìn xem… quả nhiên là lời nói của nữ nhân không thể tin tưởng mà…

'Hắn rất mạnh!' Không đến nỗi mê trai như đồ đệ mình, Mỹ Dung tuy cũng bị thu hút bởi bề ngoài của Ma Tôn nhưng nàng càng khiếp sợ hơn với thực lực của hắn, ở khoảng cách xa đến như vậy mà máu thịt nàng như muốn nổ tung khi mới chỉ tiếp xúc với khí tức của hắn, điều đó là đủ để chứng minh Ma Tôn thực lực vượt qua nàng quá xa, tuy hắn vẫn không thể so sánh với sư phụ nàng một vị Vương Giả nhưng nàng tự hỏi làm thế nào một kẻ còn trẻ như thế có thể nắm trong tay một cỗ lực lường cường đại đến vậy chứ ?!

Cũng đồng dạng như Mỹ Dung, từng tên thiên tài đứng trên võ đài đều có chung một cảm giác như vậy khi nhìn thấy Long, trước khi đến đây thì trong suy nghĩ của chúng Ma Tôn cùng lắm thực lực cũng chỉ hơi mạnh một chút nhưng một khi đã đứng tại đây và được đối diện trực tiếp với hắn rồi mới biết chênh lệch là lớn lao đến cỡ nào, chính Long cũng không biết sự hiện diện của hắn vô tình tạo ra một sự đả kích không hề nhỏ đến sự tự tin của những tên võ giả trẻ tuổi này.

'Đại nhân, giờ lành đã đến!' Đợi Long an vị xong xuôi, một tên Tôn giả cẩn thận tiến đến nói.

'Bắt đầu đi!' Long gật đầu đáp.

'Vâng!' Tên Tôn giả lĩnh mệnh ra hiệu cho đám người bên dưới.

…………

'Chào mừng các vị đến với Tiềm Long Đại Hội, lão phu Đinh Hạo hân hạnh được làm trọng tài các trận đấu của đại hội này, về quy củ thì các vị ở đây đều là người trong giang hồ nên lão phu cũng không cần nhiều lời, tranh đấu trên võ đài này không hề có quy định hay bất cứ ràng buộc nào mà kẻ sau cùng còn có thể đứng trên võ đài là người chiến thắng, dĩ nhiên nếu vị võ giả nào tự nhận thực lực bản thân không bằng đối phương thì có thể nhận thua…'

'… Tiếp theo về quy tắc thi đấu cũng khá đơn giản khi đại hội chia làm bốn vòng đấu, mỗi vòng các đấu sĩ sẽ tham gia bốc thăm ghép cặp thi đấu, người thắng có quyền đi tiếp, kẻ thua bị loại… nếu không may bốc phải đối thủ cùng phe thì tiếc rằng các vị buộc phải loại lẫn nhau.'

Một vị lão giả xuất hiện ngay giữa võ đài dõng dạc tuyên bố, lão là Đinh Hạo một tên Tôn giả của Thập Lục Tháp, tu vi của Đinh Hạo không có gì nổi trội khi dừng bước tại cửu cấp đỉnh cao nhưng bằng kinh lịch lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm của lão đã đủ để lão nhận lấy trọng trách trọng tài của Tiềm Long Đại Hội.

'Ta muốn hỏi, trong thi đấu có thể hạ sát đối phương hay không?' Một tên võ sĩ Muay Thái mở miệng ồm ồm nói và nhận được rất nhiều cái gật đầu đồng tình.

'Như lão phu đã nói, một khi đã bước lên võ đài thì sinh tử là do chính các vị đến định đoạt, lão phu cũng xin nhắc nhở các vị võ giả đi theo bảo hộ rằng không được tùy ý tiếp cận võ đài cho dù đấu thủ bên mình có bị làm sao đi chăng nữa nếu không sẽ phải nhận lấy trừng phạt hết sức nghiêm khắc.' Đinh Hạo cười nhẹ nói nhưng ai cũng nghe rõ ý tứ uy hiếp trong lời lão.

'Được….'

'Tốt lắm… mau mau bắt đầu, tay chân ta đã có chút ngứa ngáy rồi.'

Câu trả lời của Đinh Hạo đã khiến toàn bộ võ giả xung quanh hài lòng đặc biệt là đám võ sĩ Muay Thái cùng Pencak Silat, với chúng thì những trận đấu mang tính chất giao hữu điểm đến là dừng chỉ làm cho chúng thêm bó tay bó chân không thể thỏa thích thi triển sát chiêu mà thôi.

'Nếu các vị đã không có ý kiến thì lão phu xin tuyên bố… Tiềm Long Đại Hội chính thức bắt đầu.'

Nhìn quanh một lượt không có thêm một câu hỏi nào, Đinh Hạo khoác tay nói, đám võ giả các nơi theo đó lũ lượt rời khỏi sàn đầu nhường chỗ cho những trận đấu nảy lửa sắp sửa diễn ra.

Trên đài cao, Long vẫn không ngừng quan sát diễn biến bên dưới võ đài, hắn tin chắc chuyện bốc thăm sẽ có người dở trò mang lại lợi thế cho võ giả Trung Hoa nhưng không thể vạch trần lấy… hắn cũng quan sát đến võ giả nước Việt và đương nhiên là bị sắc đẹp của Trúc Anh cùng Mỹ Dung thu hút nhưng vào lúc này hắn thật không có ham muốn chiếm lấy các nàng mà chỉ mong thực lực của Trúc Anh cùng Đức Dũng đủ cường để dành chiến thắng trước các đối thủ đầu tiên.

Kết quả bốc thăm cuối cùng cũng được xác định, đúng như Long dự đoán ngay lượt trận đầu hai tên võ giả Trung Hoa chỉ phải chạm trán những đấu thủ không quá nổi trội còn đối thủ của Trúc Anh cùng Đức Dũng phải chạm trán những đối thủ có thực lực khá cường.

'Trận đầu tiên, xin mời Trúc Anh cùng Sudsakorn.' Đinh Hạo ngay tức thì tuyên bố.

'Không được để hắn áp sát quá mức!' Mỹ Dung cẩn thận căn dặn đồ đệ, trước khi đến đây thì ba người nàng đều đã xác định sẽ gặp khó khăn ngay từ vòng đầu và quả thật đúng là như vậy nhưng đã là võ giả thì phải biết đương đầu với mọi thách thức.

Trúc Anh gật nhẹ đầu tỏ đã hiểu, nàng cũng không phải loại người rụt rè khi ngay từ nhỏ đã được cho giao đấu nhiều lần với những đệ tử khác trong Phi Long Các.

Sudsakorn tự tin bước lên võ đài, đối thủ chỉ là một nữ nhân nhỏ nhắn nhưng thái độ của hắn cũng rất nghiêm túc vì hắn biết có mặt tại đây đều không phải là những nhân vật đơn giản.

'Ra tay đi!'

Đối diện với đối thủ cao hơn mình một cái đầu, Trúc Anh bình tĩnh mỉm cười ngoắc tay ra hiệu làm Sudsakorn sững sờ, hắn thật là đang có ý nhường nàng nhưng không ngờ đối phương lại làm trước, mặt hắn ngay lập tức đỏ lên vì tức giận khi nghĩ mình bị coi thường.

'Như ngươi mong muốn!'

'Xoạc… Xoạc… Vù… Vù…'

Chỉ với ba bước dài, Sudsakorn đã tiếp cận được Trúc Anh và ngay lập tức hắn tung một cú đấm cực mạnh hướng vào ngực nàng oanh sát, có thể nói Sudsakorn một đấm này cực mạnh khi thân và hông hắn xoay ngược chiều kim đồng hồ để rồi chuyển đổi trọng tâm từ chân sau sang chân trước, hai điều này giúp hắn có thể tập trung lực lượng của toàn cơ thể lên cú đấm tung ra.

'Liễu Diệp Bộ Pháp!'

Quyền đầu chưa đến mà quyền kình quét qua đã rát cả da mặt nhưng Trúc Anh không hề sợ hãi, nàng thôi động thập phần chân khí đến hai chân, cả người nhẹ nhàng di động như một chiếc lá liễu hết sức nhỏ bé và nhẹ nhàng trong cơn gió để từ đó lách ra khỏi cú đấm hung bạo của Sudsakorn.

'Vù… Vù… Phốc!'

Nắm đấm không thể chạm đến góc áo đối phương nhưng Sudsakorn cũng không nao núng, chỉ trong nháy mắt hắn biến chuyển chiêu thức để rồi chân trước làm chân trụ, toàn thân xoay chuyển dồn lực lên chân sau quét một cước chéo từ dưới lên trên nhằm phá giải bộ pháp của Trúc Anh.

'Hấp… Phốc… Phốc…'

Chỉ với một cái dậm nhẹ, Trúc Anh thân hình nhỏ nhắn lùi về sau ba bước cũng là vừa đủ tránh thoát cú đá của Sudsakorn vậy nhưng cũng không tránh khỏi việc y phục của nàng đã bị cắt ra một đường dài trước ngực, tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh.

'Chết đi!'

'Oanh… Vù… Vù…'

Rốt cuộc cũng đã đến lúc xuất ra sát chiêu chân chính, Sudsakorn nhận thấy bộ pháp của Trúc Anh đã có chút rối loạn trước chiêu thức công phá của mình vì vậy quyết đoán triển lộ sát chiêu kết liễu, hắn dậm mạnh hai chân xuống mặt đất để cả người lao đến như một cỗ xe tăng không thể cản phá, tay hắn cứ thế dơ cao lấy thế và gập lại tung một đòn chỏ vào đỉnh đầu Trúc Anh, nói thì chậm nhưng ba đòn của Sudsakorn tung ra đều là chiêu nối chiêu không hề khựng lại một nhịp nào.

'Liễu Diệp Bộ Pháp!'

'Vô Ảnh Châm!'

Trúc Anh hai mắt tỏa sáng vì thời cơ đã đến, Sudsakorn đòn chỏ hung tàn nhưng yếu điểm chính là tư thế ở trên cao không thể di động như một tấm bia cho người ta tập bắn và trong một sát na đó cũng là đủ để nàng thi triển phản đòn, cô gái nhỏ bé thân ảnh lại một lần nữa nhẹ nhàng lách qua được khủy tay của võ sĩ Muay Thái sau đó tung ra ám chiêu bằng tám cây kim châm không biết từ lúc nào đã được kẹp chặt nơi khe hở giữa các ngón tay.

Vô Ảnh Châm là tuyệt kỹ ám khí của Trúc Anh, kim châm được chế tạo đặc biệt nhìn qua khó có thể nhận biết vì gần như trong suốt, độc tính bên trong kim châm cũng có nhiều mức độ từ nhẹ đến nặng tùy theo mục đích.

'Phập… Phập… Phập…'

Ở khoảng cách quá gần và trong tư thế không thể di động nên Sudsakorn ngay tức thì ăn phải tám cây kim châm đâm xuyên qua da thịt, độc tính lan truyền khiến hắn rất nhanh cảm giác được đau đớn cùng tê cứng nơi các bắp thịt vậy nhưng không bao giờ có thể coi thường sự cuồng bạo của một tên võ sĩ Muay Thái.

'Khốn kiếp, ta nhất định sẽ giết chết ngươi con đàn bà dơ bẩn.'

'Phốc… Vù… Vù…'

Biết mình trúng độc, Sudsakorn càng thêm điên cuồng, hắn mặc kệ đau đớn mà toàn thân vồ đến chỗ Trúc Anh, dựa vào thế lao đến hắn dùng mu bàn chân làm điểm tựa khi cả người rướn lên một góc nghiêng, chân còn lại của hắn co lại thành gối thúc một phát chéo từ dưới lên nhắm vào ngay giữa mặt Trúc Anh, ăn một đòn này nàng phải chết không cần nghi ngờ.

'Không tốt… Liễu Diệp Bộ Pháp!'

Trúc Anh chấn kinh vì đối phương quá hung hãn, Vô Ảnh Châm nàng đã dùng đến tám cây châm độc nhất nhưng vẫn không thể hạ gục được hắn để rồi rơi vào tình thế không thể tránh thoát khỏi quỹ tích của đòn gối hung bạo của đối thủ..


'Oanh… Oành… Vù… Vù…'

Đòn thứ tư rốt cuộc cũng trúng mục tiêu làm Sudsakorn vui mừng có điều hai mắt hắn trợn mở khi những tưởng cái đầu lâu của cô gái nhỏ sẽ nổ tung như một quả dưa hấu thì lại chẳng có gì xảy ra, Trúc Anh chỉ là bị đánh bay và còn là bay một cách rất sướng khoái trên không trung.

'Hấp!'

Chuẩn xác dừng lại ngay ranh giới của võ đà, Trúc Anh khuôn mặt hồng hào có chút tái nhợt nhưng không dấu được sự sung sướng khi vừa thoát khỏi hiểm cảnh, trong khoảnh khắc đó nàng đã kịp thôi động Liễu Diệp Bộ Pháp đến tận cùng sau đó dùng trán cũng là bộ vị cứng nhất trên đầu để đón đỡ cái đầu gối của Sudsakorn và nương theo lực lượng nhận phải để bay ngược ra sau phóng thích đi kình lực cuồng bạo bên trong cơ thể, tuy chỉ hóa giải được tám phần lực lượng nhưng với hai phần lực lượng của đối phương thì nàng cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được và đương nhiên là không có lần thứ hai rồi.

'Khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!'

Sudsakorn như con thú phát dại gào thét muốn lao tới nhưng hắn chợt nhận ra chân mình từ lúc nào đã tê liệt, trên cái đầu gối mới đánh bay Trúc Anh từ khi nào đã bị cắm thêm tám cây kim châm nữa rồi, độc tính quá mạnh khiến rốt cuộc hắn cũng phải khụy người xuống mà thở dốc từng hơi.

'Chỉ thêm vài giây nữa độc tính sẽ lan đến trái tim và không còn ai có thể cứu được ngươi nữa.' Trúc Anh cười nhẹ nói, nàng kỳ thật chưa bao giờ giết người và không mong muốn giết người nên mở tấm lòng thiện lương.

'Mẹ kiếp… ta… ta nhận thua…'

Sudsakorn biết rõ đối thủ nói đúng, thân thể hắn tuy mạnh mẽ nhưng độc tính quá mạnh cũng sẽ khiến tim hắn ngừng đập, không có lý do gì để hắn phải chết tại đây và cho dù chịu thua một nữ nhân nhỏ bé thì đã làm sao?

'Đinh lão, nếu còn không tuyên bố kết quả để ta ra tay cứu trị thì hắn thật sẽ phải chết đó!' Nhìn sang lão già trọng tài bên cạnh, Trúc Anh cong môi nhắc nhở

'Áchhh… chỉ là đã lâu rồi lão phu chưa được nhìn thấy loại tuyệt kỹ như thế này nên có chút thất thố mong các vị bỏ qua, trận thứ nhất Trúc Anh cô nương dành chiến thắng, Sudsakorn loại.' Đinh Hạo sảng khoái hô to.

……………

………

… Lại qua hai giờ và cũng là đến lượt trận thứ tư, rốt cuộc cũng đến lượt Đức Dũng lên sàn, đối thủ của hắn là một tên võ sĩ Pencak Silat có tên Dutra.

'Mời!'

Cả hai đấu sĩ đều rất tôn trọng nhau mà cúi đầu chào, Đức Dũng là kẻ đưa tay ra hiệu tư thế mời xuất thủ.

'Phốc!'

Dutra cũng không ngần ngại xuất thủ trước, thân hình hắn di động biến ảo không ngừng lúc thì hung bạo như hổ, lúc thì uyển chuyển như rắn khiến đối phương khó có thể nắm bắt được quỷ tích di động và chỉ chưa đầy một hơi thở thì Dutra đã tiếp cận được Đức Dũng.

'Vù… Vù…'

Đến cực nhanh và xuất chiêu cực độc, Dutra thân hình đổ ập xuống thực hiện một cú madi silat khi sử dụng chân mình quặp lấy khủy chân của Đức Dũng và xoay người muốn bẻ đối phương ngã xuống, chỉ cần Đức Dũng mất thế cân bằng thì một cái đầu gối đã được chuẩn bị ngay dưới cột sống hắn.

'Hừ! Roạt… Rắc… Rắc…'

Đức Dũng cười lạnh vận công xuống hai chân, thân hình hắn khụy xuống tạo thành thế hổ tấn là một trong chín thế tấn của võ cổ truyền Bình Định, ở hổ tấn trọng tâm của Đức Dũng khá thấp, hai chân cách nhau khoảng cách vừa phải nên cực khó bị quật ngã từ đó phá vỡ đòn quật của Dutra.

'Pặc… Rầm…'

Tấn công không thành, Dutra một tay vội điểm lên huyệt đạo trên đùi của Đức Dũng để khiến đối thủ phân tâm vì chân bị tê liệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tạo đà cho một cú xoay người từ dưới lên trên hòng dùng hai chân quặp lấy cổ đối phương.

'Đùa vui như thế đủ rồi.'

'Hàn Băng Thần Quyền! Oanh… Oanh…'

Đức Dũng băng khí cuồn cuộn phun trào làm Dutra khiếp hãi nhưng chân hắn vẫn không chậm đị nhịp nào để rồi lúc thành công quặp lấy cổ đối phương cũng là lúc hai nắm đấm lạnh thấu xương đã đến đến mặt hắn.

'Oành… Oành…'

Ngạnh kháng hai nắm đấm bằng cái trán của mình, Dutra dù đau đớn tột cùng nhưng cả người vẫn xoay tròn một vòng thôi động toàn bộ lực lượng muốn vặn lấy cái đầu của Đức Dũng xuống.

'Quả nhiên thân thể đủ cứng rắn, ăn tiếp hai quyền của ta thử xem!'

'Oanh… Oanh…'

Đức Dũng cổ bị kẹp chặt nhưng vẫn nở nụ cười đầy tự tin, hắn khuỵa một chân xuống để giảm tải bớt lực phải chịu lên cổ cũng là tạo đà tung tiếp hai đầm từ hai phía trước sau lên bụng cùng cột sống sau lưng Dutra.

'Rầm… Rầm…'

Tiếp tục ngạnh kháng hai đấm, băng khí mang thuộc tính âm hàn nhập thể làm Dutra cho dù thân thể dẻo dai vượt xa người thường cũng là chịu không nỗi, đặc biệt là nơi xương sống phía sau lưng gần như là bị đóng băng khiến cơ thể hắn chẳng khác nào tê liệt, có thể nếu là hắn nhanh hơn và mạnh hơn thêm một cấp độ thì Đức Dũng sẽ gặp nguy hiểm tiếc rằng hiện tại hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức độ này.

'Ầm!'

Hai tên đấu sĩ đang dính chặt lấy nhau rốt cuộc cũng có một người ngã xuống và cũng chính là Dutra, bằng khí lan tràn quá nhanh khiến lớp da bên ngoài hắn vậy mà đã kết thành một tầng băng mỏng, Đức Dũng còn trẻ mà băng công băng khí quá mức âm hàn gây nên sự chú ý của đám võ giả quan chiến xung quanh.

…………

'Cửu Dương Tiên Sinh, ngài cho rằng đây là kẻ có thể giúp ngài thắng cược hay sao?'

Ở một góc khán đài dành cho những vị đại lão cao quý, một lão tăng sư già nua lên tiếng hỏi Quân Tiếu lúc này đây đang đóng vai là lãnh tụ của giới tán tu võ giả. Khác với chỗ ngồi của Quân Tiếu được chuẩn bị khá cẩn thận bằng rất nhiều đồ ăn thức uống, chỗ ngồi của lão tăng sư hết sức đạm bạc, trên mình lão cũng là một bộ cà sa bạc màu khá rách nát và nếu không được cao tầng chấp thuận thì lão sớm đã bị cảnh vệ đuổi ra ngoài từ lâu rồi.

'Khặc khặc… không ngờ Khổ Hạnh đại sư cũng là biết châm chọc người khác đấy, lão phu tự nhận mình tham lam nên không muốn ăn ít mà đã cược là muốn thắng thật nhiều, thằng nhóc kia tự tin đến vậy thì chắc hẳn phía sau vẫn còn nhiều hậu chiêu chưa xài đến đấu.'

Ngồi trên ghế của mình, Quân Tiếu vui sướng thưởng thức trái cây ngon ngọt mà cười đáp với lão tăng sư, ở đây rất ít kẻ nhận thức được lão tăng sư này nhưng lão đương nhiên nhận ra vì cả hai người là cùng vang danh trong cùng một thời đại lúc trước, đã có lúc Quân Tiếu cùng Khổ Hành tưởng chừng đã kết giao làm huynh đệ kết nghĩa nhưng vì một lý do nào đó lại không thành.

'Bao năm không gặp mà Quân Tiếu ngươi vẫn là cái tính tình trẻ con này có điều chẳng phải ngươi không phải là người cực ghét hư danh hay sao? Tại sao lại rời khỏi cuộc sống tiêu diêu mà đi đảm nhiệm một cái gọi là lãnh tụ gì đó?' Khổ Hạnh Thần Tăng từ tốn nói.

'Hừ… nếu không phải vì đứa cháu gái nuôi của ta thỉnh cầu thì lão già này cũng không rảnh rỗi vác lên mình gánh nặng này.' Quân Tiếu khổ sở nói, tay lão lại bốc trái cây nhanh hơn như muốn giải tỏa bực tức bằng thức ăn.

'A di đà phật, lão đầu ngươi nay lại thay đổi tính nết mở lòng tư bi cứu giúp những mảnh đời bất hạnh về chăm sóc sao? Thật đáng quý… thật đáng quý… bần tăng nhất định sẽ thỉnh cầu Phật Tổ tại cõi niết bàn…' Khổ Hạnh Thần Tăng gật gù nói.

'Quả nhiên chỉ có lão bằng hữu ngươi là hiểu được tấm lòng của Quân Tiếu ta, lão phu thay mặt cô vợ bé thứ 69 của mình nói lời cảm tạ lời khen của đại sư ngươi, à mà đại sư còn đang muốn nói gì sao?' Lại thả một quả nho vào trong miệng, Quân Tiếu tùy ý nhìn sang Khổ Hạnh Thần Tăng nói.

'… …' Khổ Hạnh Thần Tăng từ khi nào hắt mắt đã nhắm nghiền, thân hình dường như có chút run rẩy chắc hẳn là gió hơi to nên bị cảm lạnh, thật là đáng thương cho một vị Cường Giả thập nhị cấp mà.

……………
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.