Sói Săn Mồi – Chương 185: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 185:

Chương 491… 493: Vô Cực Chân Khí (P12…14)

Lại thêm hai tuần, tung tích của Tà Tôn cùng đồng bọn vẫn bặt vô âm tín khiến giang hồ rơi vào tình trạng hỗn loạn vì thiếu tài nguyên, đã có không ít các thế lực bắt đầu dùng đến biện pháp là cướp bóc mà chém giết lẫn nhau hòng dành giật lấy tài nguyên.

Giang hồ loạn đều do một người nhưng hiện tại hắn lại không quan tâm đến mà tập trung vào chuyện khác…

'Quân Tiếu, ngươi nói Thần Nông Đỉnh không thể chứa đựng được lực lượng của bản tọa?'

Bên trong đại điện là Long cùng Quân Tiếu lão già, trước mặt hai người chính là Thần Nông Đỉnh cùng một đạo vết nứt do Huyết Sát Đao của Long chém ra.

'Lão tổ tông của ta ơi, tuy Thần Nông Đỉnh có thể chứa đựng tinh hoa của các loại nguyên tố trong trời đất vượt qua cả quy tắc của thiên địa nhưng cũng là có giới hạn, lão già này xin thề cái thứ lực lượng mà ngài sử dụng quá đỗi mạnh mẽ đến nỗi Thần Nông Đỉnh cũng không thể chứa đựng nỗi.'

Khi nghe đến việc Long đề nghị dùng đến Thần Nông Đỉnh để đột phá thì Quân Tiếu lông tóc dựng đứng gào lên, Thần Nông Đỉnh chẳng khác nào mạng sống của lão, nó mà có chuyện thì lão cũng không thiết sống nữa.

'Hừ…'

Nhìn đến Quân Tiếu cùng Thần Nông Đỉnh lại khiến Long khó chịu không thôi, hắn muốn bước lên thập nhất cấp thì Luân Hồi chi khí phải tăng lên đến trạng thái vô cực chân khí đồng nghĩa với Luân Hồi Bảo Giám đạt cảnh giới nhị tầng tứ kiếp. Muốn đột phá một kiếp Luân Hồi bên cạnh lĩnh ngộ áo nghĩa luân hồi thâm ảo còn phải tích lũy lực lượng hùng hậu mà Thần Nông Đỉnh có thể chứa định tinh hoa các loại lực lượng chính là một lựa chọn không tồi.

Long suy tính muốn đưa một đoàn luân hồi tam kiếp chân khí vào trong đại đỉnh này và tiến hành đột phá để đưa đoàn chân khí bên trong đỉnh lên tứ kiếp chân khí từ đó dung nhập nó vào đạo mạch sản sinh ra tứ kiếp lực lượng, việc này nếu thành công sẽ tiết kiệm cho hắn vô vàn thời gian để tích lũy lực lượng và tạo đà cho các lần đột phá sau này.

Thành công sẽ biến mạnh nhưng thất bại đồng nghĩa với Thần Nông Đỉnh sẽ bị phá hủy kéo theo hủy đi một tên thập nhị cấp cao thủ khiến Long đắn đo không thôi.

'Lão tổ tông, thật ra Thần Nông Đỉnh không phải là thứ duy nhất có thể dung nạp lực lượng vượt qua quy tắc của đại tự nhiên, theo lão hủ được biết thì Trung Hoa ta còn đó một thứ còn tà dị Thần Nông Đỉnh!'

Để bảo vệ Thần Nông Đỉnh nên Quân Tiếu tìm mọi cách làm Long thay đổi ý định.

'Mau nói!' Long trừng mắt quát lão già không nên nết này.

'Không biết lão tổ tông đã nghe đến Hũ Cửu Lê hay còn gọi là Hũ luyện yêu chưa?' Quân Tiếu cười nói.

'Đã từng nghe nói, thứ đồ vật trong truyền thuyết này là có thật?' Long ngạc nhiên hỏi, theo truyền thuyết thì thứ dị bảo này có thể nuốt trọn một mảnh thiên địa bên trong nhưng hắn vẫn ngờ vực không tin là nó có thật.

'Dĩ nhiên là có nhưng không huyền bí như trong truyền thuyết, nếu không phải do tên đáng ghét kia đột nhiên xuất hiện thì lão hủ đã chụp được kiện dị bảo này vào trong tay.' Quân Tiếu tiếc nuối nói và bắt đầu kể tường tận…

…. thời đại xa xưa có một đứa bé là kết quả của một cuộc tình vụng trộm nên bị người mẹ vứt bỏ trong núi rừng, thần kỳ là đứa bé đó không chết mà còn được một con hổ cái tha về chăm nuôi và lớn lên nhờ chính những giọt sữa của các loài muôn thú, số phận trêu đùa đứa bé bị vứt bỏ ngày nào lại là một tuyệt thế thiên tài võ học và chỉ sau hai trăm năm đã tu đến cảnh giới cực cao thế nhưng lúc hắn lại làm ra một lựa chọn chấn động nhân loại chính là trùng tu thành yêu nhân.

Nhân loại chân khí cùng thú vật yêu khí là hoàn toàn khác biệt và chuyện nhân loại muốn tu lấy yêu khí là không thể nào vì trái ngược hoàn toàn quy luật của đại tự nhiên, vị thiên tài kia tốn một trăm năm tham ngộ bản chất của chân khí cùng yêu khí mới dùng vô thượng tu vi tạo ra một kiện dị bảo được gọi là Hũ Cửu Lê hay Hũ luyện yêu.

Cũng như Thần Nông Đỉnh, Hũ Cửu Lê có thể để võ giả tu thành yêu khí từ bên trong nó để qua đó sáng tạo ra một vị Yêu Vương cùng yêu tộc danh chấn cổ kim nhưng sau khi Yêu Vương phi thăng thì nhân loại các tồn tại đỉnh cấp bắt đầu trấn áp yêu tộc và bắt đầu bóp méo lịch sử xóa đi giai thoại hùng hồn về nhân vật này.

'Yêu tộc hiện tại đã suy yếu đến vậy mà ngươi vẫn không lấy được Hũ Cửu Lê?'

Long nhìn đến Quân Tiếu khinh bỉ nói khiến lão nhảy cẫng lên.

'Lão tổ tông không nên khinh thị lão hủ như vậy, nếu không phải yêu tộc vận khí nghịch thiên được một vị đại năng trong Chí Tôn Các coi trọng thì Hũ Cửu Lê sớm đã rơi vào tay lão hủ.' Quân Tiếu tức giận nói.

'Chí Tôn Các?' Hai mắt Long híp lại thành đường.

'Chính là thế lực Thủ Hộ của Trung Hoa! Hừ… cũng chỉ là một đám cao ngạo mắt cao hơn đầu, đợi lão hủ nắm trong tay thực lực chí cực nhất định sẽ hành hạ từng tên một đến kêu cha gọi mẹ mới thôi.' Quân Tiếu khó chịu nói.

'Có thể để một tên Thủ Hộ giả coi trọng thì yêu tộc ắt hẳn không đơn giản, nếu lão đầu ngươi không muốn Thần Nông Đỉnh bị ta sử dụng thì phải tìm cách lấy về Hũ Cửu Lê cùng tìm hiểu tại sao vị đại năng kia lại bảo hộ yêu tộc.' Long cười lạnh nói.

'Ách… lão hủ cũng chỉ mới thập nhị cấp, nếu lần đó lão giả kia không nể tình lão hủ là người trong giang hồ thì đã sớm một chưởng chôn vùi cái mạng già này, lão tổ tông tính toán có chút không ổn a…' Quân Tiếu sợ hãi rút đầu nào còn cái dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt ban nãy.

'Lão đầu ngươi đánh không lại, bản tọa cũng đánh không lại vậy thì Thần Nông Đỉnh…' Long lấp lửng nói.

'Khoang! Mọi chuyện đều có cách giải quyết, nếu cường công không được thì chúng ta sẽ chuyển sang ám đấu, lão phu tự tin có ba vạn sáu trăm năm mươi mốt độc kế có thể tiêu diệt đám yêu tộc cùng tên đại năng đáng ghét kia, lão tổ tông phải tin tưởng lão hủ ta.' Quân Tiêu hốt hoảng vỗ ngực nói.

'Tốt lắm, ta đợi chờ ba vạn sáu trăm… bao nhiêu nhỉ?' Long nhăn mặt nói.

'Là ba vạn sáu trăm năm mươi mốt siêu cấp độc kế gia truyền từ đời cụ kỵ ông bà cha mẹ lão hủ truyền xuống.' Quân Tiếu đầy tự hào nói, da mặt lão già này phải nói thế gian không kẻ nào sánh bằng.

'Được, ta tin tưởng lão! E hèm… có điều dường như lão đầu ngươi còn thiếu bản tọa một lời hứa hẹn gì đó…'

Long gật gù nói sau đó ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở khiến Quân Tiếu mặt già ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề mà nở nụ cười dâm đãng khiến Long không khỏi đỏ mặt xấu hổ, con mẹ nó để lão già này tồn tại quả nhiên là một sai lầm lớn của thiên địa.

…………..

… Biển Đông.

'Ào… Ào… Ào…'

Mới đầu năm vậy mà biển Đông lại xuất hiện một cơn bão lớn khiến các nước sợ hãi, sợ hãi không phải vì cơn bão quá mức dữ dội mà sợ hãi bởi vì cơn bão này quá quỷ dị vì nó đột nhiên cứ thế xuất hiện như trên trời rơi xuống và hướng đi của nó không một đài khí tượng nào có thể tính toán được… vậy nhưng… mấy ai biết được nguyên nhân hình thành cơn bão quỷ dị này lại chính từ bên trong tâm bão.

'Long Chủ, ba mỏ Thủy Ngọc tại Biển Đông này chúng ta nhất định phải thu bằng bất cứ giá nào, Phi Long Các các ngươi nếu không sợ mang lại tai họa cho dân tộc thì cứ thử nhúng tay vào.'

Bên trong tâm bão, một lão giả khoác trên mình kim sắc chiến y nhìn lấy Long Chủ bá đạo tuyên bố, Phi Long Các thập đại Phi Long vậy mà đều tập trung tại nơi đây.

'Đông Phương Vô Địch ngươi nói hay lắm có điều Phi Long Các chúng ta chưa từng ngán Chí Tôn Các các ngươi, nếu đã muốn chiến thì chúng ta sẵn sàng phụng bồi đến cùng.' Long Chủ vẫn là bộ dáng một thiếu niên hết sức anh tuấn cười nhạt nói.

Cách đây một tuần, tại biển Đông ba mỏ Thủy Ngọc được phát hiện và dẫn đến một vài xung đột nhỏ giữa các thế lực giang hồ của các nước trong vùng nhưng từ khi trữ lượng Thủy Ngọc được tính toán là những con số thiên văn thì đại chiến chính thức bùng nổ cho đến khi kinh động cả cấp bậc Thủ Hộ như Phi Long Các cùng Chí Tôn Các.

'Hahaha… xem ra đã lâu Đông Phương Vô Địch này chưa xuất thủ nên có một số kẻ dám không để Chí Tôn Các vào mắt, nếu Long Chủ ngươi tự tin là vậy thì liệu có dám tiếp một kiếm của lão phu?'

Đông Phương Vô Địch ngạo nghễ cười lớn, lão bộc phát tu vi Vương Giả đỉnh cao tỏa ra khí tức khủng bố chấn bay chín tên Phi Long thể hiện thực lực siêu cường.

'Hừ, ta đã nói sẽ phụng bồi đến cùng nên Đông Phương Vô Địch ngươi cứ xuất sử ra bản lĩnh và không nên dùng đến ba cái trò mèo cào này để thị uy.'

Long Chủ cười lớn cũng đồng dạng thôi động khí tức Vương Giả đỉnh cao đối chọi với Đông Phương Vô Địch giúp chín tên Phi Long cao thủ ổn định lại.

'Quả nhiên ngươi đã bước đến một bước này, đây cũng là lý do ngươi tự tin đến vậy sao Long Chủ? Khặc khặc… có thể uống máu một tên Vương Giả đỉnh cao, Hiên Viên Kiếm ngươi chắc cũng rất hưng phấn đúng không?'

Khí tức bị đẩy ngược nhưng Đông Phương Vô Địch vẫn dửng dưng như không vì trong tay lão đã cầm đến một thanh kiếm khiến thập đại Phi Long vô cùng ngưng trọng mặc dù kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, riêng phần Long Chủ đã thôi động mười phần mười chân khí sẵn sàng ứng phó vì hắn biết cái danh xưng của Đông Phương Vô Địch chính là từ thanh kiếm trong tay lão.

'Kengggg…'

Âm thanh khiến người ta lạnh gáy vang vọng thiên địa, Hiên Viên Kiếm rốt cuộc cũng ra khỏi vỏ sau một thời gian dài ngủ yên, kiếm vừa xuất hiện đã bắn ra vạn đạo thần quang cũng chính là vạn đạo kiếm khí khiến không gian theo đó bị cắt ra vạn vết rách, quả nhiên uy lực kinh thiên không thể đo đếm.

Hiên Viên Kiếm kiếm dài hai mét từ đầu đến cuối đều là một màu đen huyền bí, lưỡi kiếm cùng thân kiếm không uốn lượn mà thẳng tắp một đường trông qua rất đỗi đơn giản nhưng chỉ với ba chữ Hiên Viên Kiếm được khắc họa trên thân kiếm cũng đủ để bất cứ kẻ nào biết đến nó cũng phải rùng mình khiếp đảm.

Địa cầu kỳ trân dị bảo, thần binh lợi khí muôn hình vạn trạng kể mãi không hết nhưng cây kiếm có thể chém qua hai cái đầu Vương Giả đỉnh cao thì chắc chắn chỉ có một và cũng chính là Hiên Viên Kiếm, không ai biết Hiên Viên Kiếm này từ đâu xuất hiện mà chỉ biết rằng nó là thần kiếm đời truyền đời của Đông Phương gia một gia tộc hết sức kỳ bí, Trung Hoa Thủ Hộ thế lực – Chí Tôn Các ngàn vạn năm qua đều là do người họ Đông Phương đến nắm giữ và nhờ có Hiên Viên Kiếm mà Đông Phương gia bất cứ kẻ nào nắm giữ nó đều tự xưng là Đông Phương Vô Địch hết sức uy phong.

'Long Chủ đại nhân, cẩn trọng!' Chín tên Phi Long không ngừng truyền âm đến Long Chủ.

'Yên tâm, bản tọa tự tin có thể đối phó được!' Long Chủ gật gù đáp, trên tay hắn từ lúc nào cũng đã xuất hiện một thanh kiếm hết sức đáng sợ – Lưỡng Cực Thần Kiếm.

Lưỡng Cực Thần Kiếm kiếm như tên được Lạc Long Quân sáng tạo ra dựa theo quy tắc thiên địa hai cực âm dương và cũng là kiện thần binh kỳ ảo nhất tại Phi Long Các, thần kiếm không có lưỡi kiếm mà thân kiếm mờ ảo quỷ mị như một làn sương mỏng có khắc họa một hình đồ thái cực hai cực âm dương đang liên tục chuyển hóa, nếu Long có mặt tại đây thì nhất định há hốc mồm vì quy tắc âm dương thái cực của hắn vậy mà bị Lạc Long Quân lĩnh ngộ đến mức có thể vận dụng để tạo ra một kiện thần kiếm.

'Lưỡng Cực Thần Kiếm, Long Chủ ngươi vậy mà có thể thôi động được nó?'

Đối diện với Long Chủ, Đông Phương Vô Địch tay cầm Hiên Viên Kiếm nhìn đến Lưỡng Cực Thần Kiếm đầy e dè, Lưỡng Cực Thần Kiếm thanh kiếm này tuy uy danh không thể so sánh với Hiên Viên Kiếm trong tay lão nhưng lão biết uy năng của nó cùng Hiên Viên Kiếm là không hề thua kém vì chính lão đã một lần cảm nhận lấy… Đông Phương Vô Địch suốt cuộc đời này cũng không thể quên đi thất bại nhục nhã đó…

… ba trăm năm trước, ngay khi chính thức nhậm chức Chí Tôn Các các chủ, Đông Phương Vô Địch lập tức muốn thể hiện uy danh của mình bằng việc thôn tính toàn bộ các nước xung quanh nhưng ngay tại cuộc chiến cuối cùng trước một lão giả thần bí thì lão đã bại, bại triệt để đến nỗi nếu đối phương không đột nhiên dừng tay thì lão đã làm bạn với diêm vương rồi, trận chiến ngày ấy lão giả kia trong tay chính là Lưỡng Cực Thần Kiếm thanh thần kiềm trước mặt lão.

Hiên Viên Kiếm uy năng là siêu mạnh nhưng Lưỡng Cực Thần Kiếm mang theo một cỗ quy tắc quá mức thâm ảo khiến Đông Phương Vô Địch mọi loại kiếm chiêu gần như vô dụng và đã có một thời gian dài lão mất ăn mất ngủ vì sợ đối phương đổi ý đến lấy mạng nhưng từ khi sau khi lão giả kia biến mất và một vài cuộc đụng độ của Chí Tôn Các cùng Phi Long Các diễn ra mà Lưỡng Cực Thần Kiếm không được vận dụng thì lão mới yên tâm trở lại.

Lại mất nhiều năm thăm dò, rốt cuộc Đông Phương Vô Địch cũng phát hiện ra Lưỡng Cực Thần Kiếm vẫn ở tại Phi Long Các nhưng không có kẻ nào có thể vận dụng được nó vì đơn giản là muốn vận dụng nó phải lĩnh ngộ được chính cỗ quy tắc tạo ra kiếm này, kể từ đó Đông Phương Vô Địch mấy năm nay càng thêm tự tin nhưng không ngờ Long Chủ vậy mà hôm nay lại khiến lão chấn kinh.

'Haha không cần quá lo lắng, ta cũng chỉ mới lĩnh ngộ được chút da lông của cỗ quy tắc bên trong thần kiếm nên mới có thể vận dụng nó, Đông Phương Vô Địch ngươi không phải đang sợ hãi đấy chứ?'

Nắm trong tay Lưỡng Cực Thần Kiếm, Long Chủ cười ngạo nghễ khiến Đông Phương Vô Địch mặt già co rút vì xấu hổ cùng giận dữ.

'Nhiều lời thừa thãi, lão phu là Đông Phương Vô Địch!'

'Đông Phương Bí Truyền Tam Kiếm – Kiếm Ngạo Thần Châu!'

Đông Phương gia cao ngạo tuyệt luân khinh thường võ học trong thiên hạ mà tự sáng tạo ra võ học cho riêng mình nhưng thế gian không ai dám khinh thường, kiếm pháp nhà Đông Phương chỉ có ba thức kiếm nhưng kỳ ảo khó lường vô cùng.

'Keng…'

'Xuy… xuy…'

Đông Phương Vô Địch kiếm trong tay bắn đến mi tâm Long Chủ cực nhanh cực chuẩn và cực độc, người thường chỉ có thể nhìn ra một kiếm nhưng Long Chủ có thể nhìn rõ Đông Phương Vô Địch trong một sát na không chỉ đâm ra một kiếm là trọn vẹn một trăm vạn đường kiếm, đáng sợ là trăm vạn kiếm kia thì kiếm nào cũng ẩn chứa ba loại kiếm khí, kiếm tâm cùng kiếm cương chung cực, thế gian này sợ rằng cũng chỉ có Hiên Viên Kiếm mới có thể chịu đựng nỗi cường độ kiếm kỹ cao đến vậy mà không vỡ nát.

Hiên Viên Kiếm đến nhanh nhưng Lưỡng Cực Thần Kiếm trong tay Long Chủ cũng không chậm, ngay khi mười phần mười chân khí của Long Chủ hội tụ tại thần kiếm cũng là lúc hắn điểm ra một kiếm.

'Phá!'

'Oanh… Oanh… Oanh…'

Chỉ đơn giản một từ đơn giản không hề hoa mỹ, Long Chủ một kiếm cứ vậy phá không mà đến, Lưỡng Cực Thần Kiếm xoay tròn như một cơn lốc đối đầu với trăm vạn đường kiếm đối diện.

'Kengggg… kengggg… kengggg…:

'Oành…. Oành… Oành… Ca sát… Ca sát…'

Tiếng kim loại va chạm, tiếng kiếm khí nổ tung, tiếng chân khí bạo liệt, tiếng không gian vụn vỡ… chỉ qua một thức kiếm mà phiến thiên địa nơi hai tên Vương Giả đỉnh cấp tranh đấu đã tràn ngập những chuỗi âm thanh đáng sợ từ những đường kiếm chạm lấy nhau, Đông Phương Vô Địch trăm vạn đường kiếm tưởng chừng có thể phá vỡ thế gian hết thảy mọi thứ trước mặt lại cứ thế bị cơn lốc do thần kiếm trong tay Long chủ tạo thành xoắn nát thành hỗn độn.

'Rắc… rắc… rắc… rắc…'

Rốt cuộc không gian cũng gãy vụn trước va chạm quá đỗi kinh khủng, Hiên Viên Kiếm uy năng ngập chính thức bạo phát bạo phát uy năng ngập trời, thần kiếm lưỡi kiếm bốc lên hắc hỏa tà dị khiến mũi kiếm đâm đến đâu thì không gian bị đốt thành những lỗ thủng đến đó và ngay lập tức Lưỡng Cực Thần Kiếm cơn lốc bị cắt xuyên một đường.

'Hiên Viên Thần Hỏa quả nhiên đáng sợ! Lưỡng Cực Tam Phong Trảm!'

Long Chủ hai mắt lập lòe quang mang nhìn đến hắc hỏa trên Hiên Viên Kiếm và ngay sau tiếng hống giận dữ thì thần kiếm trong tay hắn cũng theo đó biến đổi xoay chuyển chém ra ba đạo cương liệt kiếm khí hết sức chói mắt mang theo lực lượng cuồn cuộn cùng áo nghĩa thái cực âm dương nhị cực đến đón đỡ Hiên Viên Kiếm mũi kiếm.

'OANHHHH… OANHHHH… OANHHH…'

Một cỗ kiếm khí nóng bỏng thiêu cháy cả không gian, một cỗ kiếm khí trùng trùng điệp điệp như cuồng liệt chi phong xé nát cả thiên địa … Hiên Viên Kiếm cùng Lưỡng Cực Thần Kiếm lần thứ hai va chạm lập tức khiến lực lượng chí cực bạo tạc thành một vụ nổ vô cùng khủng bố trên bầu trời, năng lượng bạo liệt như một tòa núi lửa đáng sợ phun trào ngay giữa không trung để rồi cuối cùng tạo ra một hố đen rộng đến vài dặm trong không gian.

'Hừ!'

Đông Phương Vô Địch hiện thân ngay bên cạnh miệng hố đen hừ lạnh, Hiên Viên Kiếm trong tay lão vẫn hoàn hảo nhưng kim sắc chiến y đã rách rưới không thành hình vì năng lượng bạo tạc, một thức kiếm vừa rồi lấy đi của lão hai thành lực lượng.

'Hahaha… Hiên Viên Kiếm cũng chỉ có vậy thôi sao? Đông Phương Vô Địch ngươi thật khiến bản tọa thất vọng đấy.'

Long Chủ thân hình chớp động hiện ra ngạo nghễ nói nhưng trong thâm tâm lại không thể không công nhận sự đáng sợ của Hiên Viên Kiếm, nhìn hắn nhẹ nhõm phá giải một thức kiếm của kia Đông Phương Vô Địch vậy thôi cơ mà lực lượng của hắn đã tiêu hao đến ba thành hơn.

'Long Chủ ngươi không cần khoa môi múa mép trước mặt lão phu, hiện tại nếu tiếp tục quần đấu đến cá chết lưới rách cũng không phải biện pháp tốt vì vẫn còn đó nhiều con chuột nhắt ẩn mình trong bóng đêm đợi chờ chúng ta sảy chân, chính vì thế lão phu có một lời đề nghị…'

Bỏ qua lời lẽ khích bác của Long Chủ, Đông Phương Vô Địch hai mắt liếc nhìn đến những phương trời xa tít tắp cười lạnh nói, thiên địa rộng lớn cũng không chỉ có Chí Tôn Các và Phi Long Các…

'Rất hợp ý ta, Đông Phương huynh cứ nói…' Long Chủ thu kiếm cười nhạt.

'Tre già măng mọc, thời đại của chúng ta sắp sửa qua đi cũng nên đến lớp trẻ đến quyết định số mệnh của chúng, chuyện bên nào có thể làm chủ mỏ Thủy Ngọc theo đó cứ để những người trẻ tuổi đến tranh dành, ngươi thấy thế nào?' Đông Phương Vô Địch vuốt râu nói.

'Một ý hay nhưng không biết theo Đông Phương huynh thì thế nào mới được coi là trẻ tuổi ? Long Chủ cười đáp.

'Đã chơi thì phải chơi công bằng, dưới mười tám tuổi có khiến Long Chủ ngươi hài lòng?

Đông Phương Vô Địch khoác tay nói khiến Long Chủ có chút bất ngờ, hắn cứ tưởng lão già này định hố Phi Long Các bằng việc phái ra tên cao thủ gần đây đang đang gây ra sóng gió tại giang hồ Trung Hoa là Ma Tôn nhưng không ngờ lão lại lựa chọn võ giả dưới mười tám tuổi đồng nghĩa với việc loại bỏ Ma Tôn ra khỏi cuộc chơi… chẳng lẽ Đông Phương Vô Địch thật tự tin đến vậy sao? Long Chủ đầu óc xoay chuyển biết mọi chuyện không đơn giản đến thế nhưng nếu hiện tại hắn không thể không chấp thuận vì từ chối đồng nghĩa với tự nhận thế hệ trẻ trong nước không bằng.

'Được, Đông Phương huynh một lời đã định! Chuyện này Phi Long Các chúng ta đồng ý.' Long Chủ cuồng ngạo nói.

'Một lời đã định!' Đông Phương Vô Địch gật gùi, hai mắt lão lập lòe quang mang tà dị.

…………
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.