Sói Săn Mồi – Chương 167: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 167:

Chương 442…446 : Phi Long Các (P1… hết)

………………..

…….

'Chú nói sao? Thật là Huyết Sát Đao?'

Trên bàn ăn, Thiên trợn mắt khi nghe Long nói vừa thu được một thanh đao tên Huyết Sát.

'Anh biết về thanh đao này?' Long nghi hoặc hỏi.

'Con mẹ nó, một trong năm đại thần binh trong tay Hưng Đạo Đại Vương sao ta có thể không biết? Nó sao có thể lọt vào tay một tên thương nhân Trung Hoa?' Thiên lẩm bẩm.

'Có cần em phái người đi tra hỏi hắn không?' Thấy Thiên quan tâm đến chuyện này, Long lên tiếng hỏi.

'Không cần, làm thế chỉ làm mọi chuyện phức tạp thêm, thanh đao này có thể lọt ra ngoài thì không chừng bốn kiện thần binh khác cũng có thể đã bị thất lạc, ta nghi ngờ Phi Long Các đã xảy ra chuyện gì đó.' Thiên âm trầm nói.

'Phi Long Các?' Long lần đầu tiên nghe đến danh tự này.

'Haha Phi Long Các thập đại Phi Long vô cùng cường đại, thế lực này nghe đồn đã được một bậc đại năng thành lập từ hàng nghìn năm trước có trách nhiệm bảo hộ lấy dân tộc chúng ta, Phi Long Các giới luật là chỉ hiện thân khi dân tộc ta đứng trên bờ vực diệt vong.' Thiên cười hỏi.

'Chuyện này từ đâu anh biết?' Long trợn mắt hỏi, trong nước có một thế lực mạnh đến như vậy mà hắn không hề hay biết.

Càng ở cấp độ cao thì Long càng hiểu rõ hơn về quy luật của tinh cầu này, trên tinh cầu các thế lực có thể tự do tranh đấu, chém giết lẫn nhau nhưng không được xuất hiện tràng cảnh diệt tộc, việc chế tài này là sự thống nhất đến từ một liên minh các thế lực cổ xưa cực kỳ cường đại được gọi là Liên Minh Thủ Hộ.

Thập Lục Tháp có thể là giang hồ đệ nhất thế lực nhưng đó là không tính đến thế lực Thủ Hộ Trung Hoa, Long còn chưa tiếp xúc được thế lực thần bí này nhưng nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần hắn không đụng đến điểm mấu chốt thì Thủ Hộ thế lực sẽ không tìm đến hắn.

'Ta cũng vừa mới biết gần đây từ một người, ngươi còn nhớ Vô Ảnh Đao?' Thiên cười nói.

'Đệ nhất cao thủ giang hồ đất Việt?' Long lục lọi trí nhớ rồi nói.

'Chính là hắn, hắn đã trở về và lại nắm trong tay giang hồ nước ta. Ta đã có một phen gặp gỡ với hắn và biết được hắn là bị Cước Thần phản bội hạ độc sau đó bị Thập Lục Tháp trưởng lão truy sát nhưng may mắn được Phi Long Các cao thủ cứu giúp, con hàng này vận khí nghịch thiên thế mà lọt vào mắt xanh của Phi Long Các một vị đại lão, được người ta thu nhận làm ký danh đệ tử, thực lực của hắn hiện tại rất mạnh đến nỗi Hạ Hầu gia nhăm nhe phái cao thủ muốn đưa Cước Thần trở lại đều không qua nỗi đao trên tay hắn'. Thiên cười lớn.

'Hạ Hầu gia?' Long nghi hoặc.

'Đúng là Hạ Hầu gia, từ khi ngươi biến mạnh thì Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà đều tập trung phát triển ra bên ngoài trong đó có nước ta, tiếc rằng Vô Ảnh Đao lại trở thành hòn đá cứng cáp chặn đường chúng.' Thiên nói.

'Bọn chúng hai nhà sớm muộn em sẽ xử lí, lại nói về Phi Long Các đi, Vô Ảnh Đao đã kể với anh những gì?'

Thấy Long nghiêm túc, Thiên bắt đầu thuật lại lời của Vô Ảnh Đao…

Kỳ thật Vô Ảnh Đao cũng biết không nhiều về Phi Long Các vì tiếp xúc không lâu, hắn chỉ biết rằng Phi Long Các đã tồn tại rất rất lâu từ vài nghìn năm trước, hắn cũng không biết Phi Long Các có bao nhiêu người nhưng chắc chắn một điều tổ chức này tồn tại là để bảo hộ lấy vùng đất thiêng liêng hình chữ S, Phi Long Các có tín ngưỡng riêng của mình và chỉ xuất hiện khi có nguy cơ diệt tộc, Hưng Đạo Đại Vương năm kiện siêu cấp thần binh cũng là xuất phát từ Phi Long Các.

Từ lời nói của Thiên, Long đã mường tượng ra ai là người đứng sau lưng Phi Long Các, ngoài Lạc Long Quân thì còn có ai đủ sức tạo ra một thế lực cường đại như Phi Long Các đây? Đột nhiên Long lại nhớ về cuộc gặp gỡ với ông lão trên hòn đảo nhỏ, chính Lạc Long Quân đã khai sáng cho hắn thật nhiều tri thức về thế giới này và giúp hắn thật nhiều, chẳng lẽ vì Lạc Long Quân hóa thân ngày một yếu đi nên Phi Long Các lại theo đó xuống dốc đến độ phải từ bỏ năm kiện thần binh sao? Bỗng dưng Long cảm giác được đôi vai mình lại thêm nặng trĩu một phần.

'Thiên, anh thử liên lạc với Vô Ảnh Đao xem , nếu thật Phi Long Các xảy ra chuyện thì chúng ta không thể ngồi yên.' Suy nghĩ hồi lâu, Long nói với Thiên.

'Chuyện này có thể, anh sẽ làm ngay.' Thiên cũng hiểu tình thế nghiêm trọng nên ngay tức thì gật đầu đáp ứng.

………….

……

Thập Lục Tháp tổng bộ.

Cứ đầu tháng chạp cuối năm, Thập Lục Tháp đại hội sẽ được tổ chức một lần tại tổng bộ, toàn bộ võ giả trực thuộc tổ chức đều phải trở về tham dự, dĩ nhiên một số tồn tại đặc biệt như đại trưởng lão Độc Cô Cầu Bại là không có quy định nào có thể ràng buộc được rồi.

………

'Tôn Thượng, cầu mong ngài cứu hai chúng tôi một mạng.'

Trên đài cao, Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái cung kính quỳ trước một bạch y lão giả cầu xin, hôm nay cả hai lão dù muốn hay không đều phải gặp mặt Ma Tôn và cũng là kẻ mà trước đây cả hai đã chèn ép không ít lần lúc hắn chỉ là một tên Lục trưởng lão cỏn con.

Về thực lực thì Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái sợ rằng bản thân không qua nỗi một quyền tên ác ma kia, về quyền lực thì người ta đã là Chấp Pháp trưởng lão và ngày càng được các vị bề trên coi trọng nên nếu muốn làm khó hai lão cùng gia tộc sau lưng ắt hẳn chỉ cần một câu nói.

Ngày hôm nay, có thể cứu Hạ Hầu gia cùng Hiên Viên gia chỉ có một người và dĩ nhiên cũng là bạch y lão giả trước mặt Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái lúc này, lão là đệ nhất Tôn giả – Lục Mạch Tiên Sinh.

Thập Lục Tháp tôn giả đều là các cao thủ trong cao thủ và thường xuyên diễn ra những cuộc so tài hòng tranh dành địa vị lẫn nhau vì càng xếp hạng cao thì đãi ngộ càng lớn, một khi đã đến đệ nhất Tôn giả thì đãi ngộ còn hơn cả cấp bậc lão tổ trong các đại thế lực nên kẻ nào cũng thèm thuồng vị trị này nhưng bao nhiêu năm qua Lục Mạch Tiên Sinh vẫn an ổn trên ngôi vị đệ nhất, kẻ khiêu chiến lão ngoài đều có một kết cục là đoàn tụ với nhau dưới địa ngục.

Thân làm đệ nhị tôn giả đã mười năm, Thất Sao Đao Vương tuy tự tin vào thực lực bản thân nhưng cũng không dám đi khiêu chiến dành lấy cái ngôi đệ nhất vì đơn giản là lão không nhìn thấu Lục Mạch Tiên Sinh.

Để tỏ sự kính trọng cho đệ nhất tôn giả, Thập Lục Tháp võ giả dùng một cái dành xưng cực độ bá khí cho Lục Mạch Tiên Sinh đó chính là Tôn Thượng hai chữ này.

'Các ngươi hai người đều là trưởng lão, là những kẻ đại diện cho uy nghiêm của Thập Lục Tháp chúng ta vậy mà còn không biết xấu hổ cầu xin ta bảo hộ, rốt cuộc là kẻ nào dọa đến các ngươi sợ như vậy?' Lục Mạch Tiên Sinh đầy uy nghiêm nói, khí thế khổng lồ đè ép đến Đao Thánh hai người phải khó thở.

'Tôn Thượng minh giám, trước đây chúng ta có va chạm nho nhỏ với Chấp Pháp trưởng lão khi đó còn là Lục trưởng lão, chính vì thế mong Tôn Thượng có thể trước mặt Chấp Pháp đại nhân nói giúp chúng ta vài lời'. Đao Thánh hai người run rẩy nói.

'Là chuyện này sao? Chấp Pháp trưởng lão tuy quyền cao chức trọng nhưng đều là bề tôi của Thập Lục Tháp, hắn cũng phải tuân thủ quy định của tổ chức, hắn dám vượt qua giới luật mà động đến các ngươi thì chính ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản, yên tâm đi.' Lục Mạch Tiên Sinh lạnh nhạt nói.

'Vậy đa tạ Tôn Thượng, Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà thề sống chết tận trung với Thập Lục Tháp, với Tôn Thượng'. Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái vui mừng hô.

………

'Tôn Thượng, ngài thật muốn ra tay với Ma Tôn?

Đợi Đao Thánh hai người rời đi, ngồi bên dưới một hàng là Thất Sát Đao Vương, lão hướng đến Lục Mạch Tiên Sinh hỏi.

'Hắn nếu thật không biết điều thì ta cũng không ngại giáo huấn một phen, giang hồ thế cục gần đây đều vì hắn đảo lộn làm hình ảnh Thập Lục Tháp đang bị giảm sút nghiêm trọng, không ít lời ra tiếng vào cho rằng Ngụy Siêu đã đứng trên cả Thập Lục Tháp uy nghiêm.' Lục Mạch Tiên Sinh nheo mắt nói.

'Các vị tổ lão dường như rất vừa lòng hắn, ngài nếu ra tay ắt hẳn sẽ làm các tổ lão không hài lòng.' Thất Sát Đao Vương cười nói.

'Ta tự có tính toán. Nhắc đến lại nói Thất Sát Đao Vương ngươi lần trước xuống núi theo lệnh hắn nhưng lại không thành tâm làm việc để đối thủ chạy thoát, không chừng hôm nay Ma Tôn sẽ tính toán đến cả ngươi đấy, hiện tại cầu xin bản tọa cứu giúp vẫn còn kịp …. haha'. Lục Mạch Tiên Sinh cười lạnh nói.

'Hắn dám?' Thất Sát Đao Vương trừng mắt quát nhưng trong thâm tâm lại giật thót, nghĩ đến cảnh bị một tên điên có thể tùy ý diệt sát thập cấp nhằm vào làm gia đầu lão tê dại.

'Chấp Pháp trưởng lão tới!'

Đột nhiên một tiếng hô lớn vang trời khiến Thập Lục Tháp toàn bộ võ giả chấn kinh đưa mắt nhìn đến nơi cửa vào, ai nấy đều chỉnh lý áo quần chỉnh tề cùng bộ dáng ngay ngắn vì không muốn làm phật lòng Chấp Pháp trưởng lão.

'Lộp.. bộp.. lộp… bộp…'

Long xuất hiện, hắn chậm rãi cước bộ mà đến trông rất tùy ý nhưng hễ là cao thủ nhìn vào đều thật sâu sợ hãi bởi mỗi bước chân của hắn mang theo quỷ tích quỷ dị khó mà nắm bắt được đồng thời dưới chân hắn bên ngoài mặt đất trông không có gì khác biệt nhưng bên dưới lòng đất đã sớm vỡ nát thành một mảnh hỗn độn.

Hắc y phần phật trong gió, một khuôn mặt khóc cạnh đầy lạnh lùng, hai mắt u bình tịch tĩnh nhưng đầy vẻ tà dị… Ma Tôn vừa xuất hiện đã khiến không khí đại hội trở nên ngột ngạt đến khó thở, kẻ nào cũng cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào ác ma đáng sợ.

'Chấp Pháp đại nhân, xin mời.'

Một tên quản sự cố gắng kìm nén bản thân sợ hãi mà tiến đến đưa tay mời Long lên đài cao ở vị trí trên cùng, hắn cùng Tôn Thượng được xếp ngang nhau và là hai người chủ trì đại hội hôm nay.

'Cao thủ?'

Chậm rãi bước lên vị trí của mình, Long liếc mắt nhìn đến Lục Mạch Tiên Sinh đầy kinh ngạc, hắn không nhìn ra được tu vi đối phương nhưng bằng trực giác hắn biết lão già này cực độ nguy hiểm.

Lục Mạch Tiên Sinh cũng nhìn lấy Long, cả hai đều thăm dò đối phương như hai cự hổ đầu đàn thăm dò đối thủ, một núi không thể không thể có hai hổ, một cuộc chiến kinh thiên động địa sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

'Vị kia là?' Lần đầu gặp mặt, Long không biết Tôn Thượng nên nhìn sang tên quản sự dò hỏi.

'Bẩm đại nhân, đó là đệ nhất tôn giả – Lục Mạch Tiên Sinh, ở Thập Lục Tháp còn được xưng là Tôn Thượng, quyền uy khá trọng'. Tên quản sự thành thật đáp.

'Tôn Thượng? Danh xưng cũng quá bá khí đi chứ'. Long cười nhạt, hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ tiến đến chỗ ngồi.

'Ra mắt đại nhân'

Thân làm Chấp Pháp trưởng lão, Long đi đến chỗ nào cũng đều nhận được cái hành lễ của Thập Lục Tháp võ giả có điều chỉ có bốn người lại lạnh nhạt như không trông thấy hắn là Lục Mạch Tiên Sinh, Thất Sát Đao Vương cùng Đao Thánh và Hiên Viên Lão Quái.

'Ngươi là Thất Sát Đao Vương?' Vừa ngồi xuống ghế, Long nhìn sang Thất Sát Đao Vương bên dưới lên tiếng hỏi khiến lão run lên.

'Lão hũ chính là đệ nhị tôn giả – Thất Sát Đao Vương, hân hạnh được gặp Chấp Pháp trưởng lão.' Thất Sát Đao Vương không thể tiếp tục lãnh đạm nên gật đầu nói.

'Lần trước chính ngươi đã thả Dương Kiên đi?'

Long vừa mở miệng khiến toàn bộ Thập Lục Tháp đại hội trở nên tĩnh mịch vô cùng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn đến Thất Sát Đao Vương xem lão xử lí ra sao, không thiếu kẻ hả hê xem kịch vui.

'Chấp Pháp trưởng lão đây là hiểu nhầm, ngày đó tại Hình gia ta cùng Dương Kiên giao thủ hơn trăm chiêu nhưng đều không làm gì được đối phương, lão phu tự nhận thực lực có hạn không thể kìm chân được đối thủ chứ không hề chủ động thả người, hôm đó có không ít tôn giả có thể làm chứng cho lão phu'.

Thất Sát Đao Vương đứng bật dậy nói, chuyện lão sợ nhất rốt cuộc cũng đến nhưng lão tự nhủ phải bình tĩnh không nên vướng vào kế khích tướng của tên đại ma đầu này.

'Ý ngươi là bản tọa vu oan cho ngươi?' Long hai mắt nheo lại nhìn đến Thất Sát Đao Vương cười gằn, sát ý lượn lờ dọa sợ không ít người.

'Lão phu không dám, nhưng mong đại nhân xoi xét đúng sai'. Thất Sát Đao Vương nói gấp nhưng đột nhiên toàn thân lão lông tơ dựng đứng vì cảm giác được cực độ nguy hiểm ập tới, một cái bàn chân từ lúc nào đã đến trước mặt lão.

'Khốn kiếp… ngươi…. phốc…' Thất Sát Đao Vương thân kinh bách chiến gặp nguy không loạn, bị tập kích bất ngờ nhưng lão vẫn kịp đưa tay lên chắn có điều lão chắn có nỗi không đây?!

Long đến rất nhanh, từ lúc hắn như một quả đạn pháo bùng nổ đến khi tiếp cận Thất Sát Đao Vương chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, chân hắn như một ngọn hùng phong đạp đến trước ngực Thất Sát Đao Vương.

'Rầm… Ầm… Oanh… Oanh…'

Ăn một đạp cuồng bạo của cự thú, Thất Sát Đao Vương thân thể bị đánh bật ra sau phá nát một dãy nhà mới có thể đứng vững, một thân áo bào lộng lẫy giờ đây lại rách nát thua cả ăn mày, gương mặt lão tái nhợt cúi đầu nhìn lấy vết lõm sâu nơi hai bàn tay sau khi đỡ một cước của đối phương, lão đau đến run người nhưng miễn cưỡng chịu đựng được.

Ở đằng xa, Đao Thánh hai người bị một đạp của Long dọa sợ đến mất mật, cả hai tin chắc bản thân không chết cũng tàn phế trước bàn chân uy lực kia.

'Đủ rồi!' Với tư cách Tôn Thượng, Lục Mạch Tiên Sinh không thể tiếp tục để tôn giả mất mặt nữa nên trừng mắt quát lớn.

'Hắc hắc… đệ nhị tôn giả cũng chỉ yếu đuối như một con chó rách, ta muốn coi thử đệ nhất tôn giả là cái giống gì, đỡ thử bản tọa một đòn xem'

Long cuồng tiếu cười, để khiến đám người này ngoan ngoãn thì không còn cách nào ngoài đánh cho chúng phục, Lục Mạch Tiên Sinh hắn nhìn không thấu nhưng hắn không ngại, chỉ có trong chiến đầu mới làm hắn mạnh hơn.

'Oanh… Oanh…'

Kình lực mãnh liệt bộc phá, dưới chân Long đại địa bị ép đến vỡ nát một mảnh, cả người hắn co rút rồi bật dậy như lò xo nhào đến chỗ Lục Mạch Tiên Sinh như cự hổ vồ mồi, từ đầu đến cuối đều chỉ dùng đến kình lực không động đến ma khí.

'Cuồng đồ lớn mật!'

Lục Mạch Tiên Sinh ánh mắt co rút trước khí thế hung hãn của đối phương, hắn thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá nhỏ tránh thoát khỏi cú chụp của Long, toàn thân vũ động thân pháp điểm ra một kiếm phản đòn.

'Lục Mạch Thần Kiếm – Thiếu Trạch Kiếm'

Lục Mạch Thần Kiếm là môn tuyệt học lấy tay làm kiếm cực kỳ hung hiểm bá đạo, Lục Mạch hai từ trong Lục Mạch Thần Kiếm ý chỉ sáu đạo kiếm khí phát ra từ sáu ngón tay của hai bàn tay và cũng chính là sáu mạch kiếm.

'Xuy… Xuy…'

Lục Mạch Tiên Sinh từ ngón út tay trái phát ra một đạo quang mang chói lòa hướng thẳng mắt Long đánh tới với quỹ đạo khó lường khôn cùng, kiếm khí cương mãnh vô cùng sắc bén.

'Kiếm khí thật mạnh mẽ!'

Long cảm giác được nguy hiểm từ đạo quang mang kia, lần đầu tiên hắn gặp một kiếm tu cường đại như Lục Mạch Tiên Sinh, Dương Kiên cũng dùng kiếm nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào Minh Hỏa Thần Kiếm còn kẻ trước mặt hắn hiện tại là chủ tu kiếm đạo, bản thân hắn đã là một thanh kiếm cực độ sắc bén rồi.

'Xuy… xuy… phốc…'

Khoảng cách quá gần không thể né, Lục Mạch Thần Kiếm kiếm khí xuyên thẳng vào mắt trái Long nhưng chỉ đâm sâu được nửa tấc, nếu là võ giả bình thường sợ rằng đã một kiếm xuyên đầu nhưng như vậy cũng là đủ để thị lực hắn tạm thời giảm một nửa.

Lục Mạch Tiên Sinh một kiếm thành công nhưng vẻ mặt lại càng lúc càng âm trầm, nhìn vào hốc mắt trái Ma Tôn không rơi ra nỗi một giọt máu và sắc mặt gã lại bình tĩnh không một chút biến hóa khiến hắn không khỏi nghi hoặc và rất nhanh thôi hắn sững sờ bởi con ngươi vốn dĩ đã bị phá tan dưới một kiếm lại đang dần dần hình thành trở lại trong hốc mắt đối phương, tình cảnh quỷ dị vô cùng.

'Khặc khặc… Lục Mạch Tiên Sinh kiếm pháp quả nhiên lợi hại, hôm nay tiếc rằng bản tọa không mang theo đao nếu không nhất định sẽ dùng đao đối kiếm thử xem ngươi Lục Mạch Thần Kiếm lợi hại hay đao trong tay ta sắc bén… hahaha…'

Long cười lớn nói, hắn thu công trở về chỗ ngồi và Lục Mạch Tiên Sinh cũng vậy, cả hai ăn ý biết rằng hiện tại không phải lúc phân định sinh tử.

'Hừ…'

Xa xa, trong đống đổ nát, Thất Sát Đao Vương phẫn nộ nhìn lên đài cao nhưng không có lá gan báo thù, lão cũng không còn mặt mũi ở lại nên phủi áo chật vật rời đi có điều lão lại không hay biết sau lưng lão một đạo lạnh lẽo ánh mắt vẫn luôn chằm chằm nhìn đến lão.

Mầm họa phải diệt từ trứng nước, Thất Sát Đao Vương trong mắt Long đã là một xác chết.

…………

Có hai bậc chí tôn chủ trì, đại hội thường niên Thập Lục Tháp đương nhiên diễn ra vô cùng suôn sẻ tuy nhiên kẻ nào cũng biết một cơn bão ngầm sớm muộn sẽ xảy ra trong nội bộ tổ chức mà hiện tại chúng phải làm là lựa chọn sẽ đứng ở bên nào.

…………….

……….

Nước Việt….

….Phi Long Các tổng bộ.

Phi Long Các vô cùng bí hiểm, Phi Long Các cao thủ tự mình tiềm tu trong thâm sơn cùng cốc và chỉ xuất quan khi được triệu hoán, Phi Long Các tổng bộ cũng không lớn chỉ là một lầu các khá cỗ xưa tại sâu trong ngọn núi có tên Kim Nhan.

'Phốc…'

Mặt trời vừa xuống núi thì cũng là lúc một bóng người xuất hiện trước Phi Long Các tổng bộ, hắn nhìn đến hai chữ Phi Long Các mờ nhạt trên tấm biển mục nát mà hít sâu một hơi tiến vào, thân phận của hắn chính là Vô Ảnh Đao Nguyễn Kình.

Sau khi nghe Thiên nói về Huyết Sát Đao xuất hiện tại Trung Hoa thì Nguyễn Kình đã tức tốc trở về Phi Long Các bởi vì hắn sợ tổng bộ xảy ra chuyện, trong trí nhớ của hắn thì Phi Long Các tổng bộ cũng đang giữ một thanh cự đao gọi là Huyết Sát.

'Két… '

Đẩy cổng bước vào, đập vào mắt Vô Ảnh Đao là một khung cảnh hoang tàn đổ nát, tòa các cổ xưa lúc trước gọn gàng ngăn nắp là bao bây giờ là một mảnh hỗn độn như thể nơi đây đã trả qua một cuộc chiến ác liệt.

'Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!'

Vô Ảnh Đao lẩm bẩm lao nhanh đến, hắn muốn xem thử có ai còn ở đây hay không.

'Nguyễn Kình, là ngươi sao?'

Đột nhiên một bóng đen xuất hiện chặn trước mặt Vô Ảnh Đao làm hắn thất kinh nhưng nhanh chóng nhận ra người quen, là Phi Long Các một tên đệ tử gọi là Lê Ngọc.

'Lê Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?' Túm lấy Lê Ngọc, Vô Ảnh Đao quát lớn.

'Khục… khục… '

Dừng như bị cử động mạnh của Vô Ảnh Đao làm cho kích phát thương thế, Lê Ngọc che miệng ho khan từng ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt hắn lại thêm một vòng tái nhợt đầy yếu ớt.

'Ngươi bị thương?' Vô Ảnh Đao vội buông Lê Ngọc ra hỏi.

'Khục… khục… chúng ta bị tập kích, các vị đại lão không có mặt tại tổng bộ nên thực lực hai bên quá chênh lệch, hai mươi anh em hiện tại chỉ còn mình ta may mắn chạy thoát nên thường xuyên đến đây canh gác đợi các vị đại lão trở về.' Lê Ngọc thở dốc nói.

'Bọn chúng đã lấy đi năm kiện thần binh?' Vô Ảnh Đao nói.

'Sao ngươi biết?' Lê Ngọc ngạc nhiên nói, đám hắc y nhân kia tập kích dường như mục đích là để tìm tòi một thứ gì đó, sau khi lục tung tổng bộ lên thì chúng đã mang theo năm kiện thần binh rời đi.

'Huyết Sát Đao đã xuất hiện tại Trung Hoa.' Vô Ảnh Đao đáp.

'Chẳng lẽ là thế lực Trung Hoa tập kích chúng ta?' Lê Ngọc trợn mắt nói.

'Chưa thể xác định nhưng đối phương là có thể đúng lúc các vị đại lão rời đi mà tập kích Phi Long Các chứng tỏ… '

'… bên trong Phi Long Các có nội gián!'

Vô Ảnh Đao liếc mắt nhìn Lê Ngọc nói làm gã run lên.

'Ngươi đây là ý gì? Ngươi nghi ngờ ta phản bội Phi Long Các sao?' Lê Ngọc mặt tái nhợt liên tục lùi về sau hổn hển nói, hắn thể hiện vô cùng hoảng sợ nhưng lại ngu ngốc vì lúc này càng sợ hãi càng thêm đáng nghi.

'Hai mươi người mà chỉ một mình ngươi còn sống chứng tỏ đối phương đã mang tâm thế đuổi tận giết tuyệt hòng bịt đầu mối, ngươi một tên Cường Giả ngũ cấp lại có thể thoát khỏi một kiếp? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?' Vô Ảnh Đao gầm gừ nói.

'Cớ gì ta không thể sống? Là do ta nhát gan bỏ chạy có được không?' Lê Ngọc thét lên, máu tươi chảy dài trên khóe miệng hắn.

'Haha… vậy còn chuyện ngươi đang giả bộ trọng thương trước mặt ta thì sao?'

Vô Ảnh Đao nói làm Lê Ngọc chân kinh, hắn tự nhận đã ngụy trang rất kỹ nhưng tại sao đối phương vẫn nhận ra?

'Nghi hoặc vì sao ta lại biết sao? Lê Ngọc à Lê Ngọc, ngươi giả ngu hay thật là ngu như heo đây? Trọng thương như ngươi vẫn có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh ta, ngay từ khi bắt đầu ngươi đã mắc sai lầm.' Vô Ảnh Đao cười nói.

'Thì ra là thế, ta cứ ngỡ mình đã ngụy trang thật tốt đấy.'

Bị bóc mẽ, Lê Ngọc cũng không cần tiếp tục giả bộ trọng thương nữa, hắn nhìn đến Vô Ảnh Đao cười nhạt đây khinh thị, bộ dáng quay ngoắc 180 độ.

'Không chơi đùa nữa sao? Nói đi! Vì sao ngươi phản bội Phi Long Các?' Vô Ảnh Đao nhìn chằm chằm Lê Ngọc lạnh lùng nói, sát ý đã bao trùm không gian.

'Đương nhiên là vì tiền, phải ở mãi cái chốn rừng sâu không một bóng người này đã khiến ta ngán đến tận cổ, vốn dĩ muốn đợi đám lão già kia trở về lừa dối một phen hòng tìm kiếm Lưỡng Cực Thần Kiếm nhưng xem ra không thể, sau khi giết ngươi thì ta sẽ cao chạy xa bay đến một nơi không người biết để hưởng thụ nhân sinh.' Lê Ngọc cười gằn nói.

'Chỉ vì lợi ích cá nhân mà ngươi dẫn sói vào nhà đẩy 19 vị huynh đệ vào thảm cảnh, chỉ vì lòng tham mà ngươi bán đi năm kiện siêu cấp thần binh ngàn đời qua thủ hộ dân tộc ta… hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục để sám hối tội lỗi với liệt tổ liệt tông.'

Vô Ảnh Đao gương mặt vặn vẹo đầy giữ tợn, hành động phản bội của Lâm Ngọc làm hắn phẫn nộ đến đỉnh điểm, cuộc đời này hắn căm ghét nhất là kẻ phản bội mà Lâm Ngọc còn là phản bội của dân tộc, Vô Ảnh Đao đao trong tay từ lâu đã rời vỏ.

'Phốc… Xuy….'

Một rút một bổ, Vô Ảnh Đao đao pháp chỉ đơn giản là rút đao và bổ đao nhưng đáng sợ là ở cái tốc độ nhanh đến khó tin khiến đối phương khó bề phòng bị.

Mười tuổi cầm đao, mười một tuổi luyện đao, Nguyễn Kình ngày đêm khổ luyện rút đao cùng bổ đao hai động tác tưởng chừng giản đơn này đến xuất thần nhập hóa. Bốn mươi năm ròng rã khổ luyện, từ một ngày vung đao năm nghìn lần đến hiện tại là ít nhất năm vạn lần giúp cho đao trong tay hắn nhanh đến độ không kẻ nào nhìn thấy được quỷ tích, kẻ thủ của hắn trước lúc chết cũng chỉ vinh hạnh được nhìn thấy tia sáng phản chiếu từ lưỡi đao tại một khoảnh khắc trước khi hồn lìa khỏi xác, Vô Ảnh Đao từ đó mà danh chấn giang hồ.

'Đao của ngươi rất nhanh nhưng có nhanh bằng độc phấn của ta không?'

Lê Ngọc thân ảnh cấp tốc lùi về sau, tay hắn vung lên một đoàn độc phấn bao phủ lấy Vô Ảnh Đao.

'Để mạng lại đi Lê Ngọc!'

'Phốc… Phốc… Phốc…'

Ánh đao chớp động, chỉ chưa đầy một cái chớp mắt Vô Ảnh Đao đã bổ xuống hơn trăm đường tạo thành một trăm cơn gió quét phăng độc phấn trước mặt, hắn gầm gừ lao đến chỗ Lê Ngọc khiến gã thất kinh.

'Là ngươi ép ta! Linh Xà Trảo!'

Lê Ngọc dữ tợn gào lên, hai tay hắn uốn lượn như hai đầu rắn chia làm hai đường chụp đến đầu cùng hạ bộ Vô Ảnh Đao, mười đầu ngón tay đen kịt độc tính muốn xuyên thủng thân thể đối thủ.

'Xuy… xuy… xuy…'

'Keng… Keng… Keng…'

Đao lại rời vỏ, Vô Ảnh Đao một hơi bổ xuống mười đao cực mạnh nhưng chỉ có thể chặn lại mười đầu trảo hung ác, độc tính trên tay Lê Ngọc vậy mà khiến đao của hắn thủng năm lỗ và còn đang không ngừng bốc lên hắc khí khiến hắn lạnh gáy.

'Sợ sao? Yên tâm đi thi thể của ngươi sau khi chết ta sẽ băm thành trăm mảnh cho heo ăn… hahaha…'


Lê Ngọc cười gằn nói, tay hắn lại biến trảo đánh tới mà lần này là nơi trái tim và ổ bụng Vô Ảnh Đao.

'Trở thành thức ăn cho heo chính là ngươi thẳng khốn!'

Bị dồn ép liên tục, Vô Ảnh Đao vẫn không loạn mà cố gắng né tránh đường trảo hung ác tìm cơ hội phản kích.

'Xuy… xuy… xuy…'

Linh Xà Trảo biến ảo khôn lường, Vô Ảnh Đao sau trăm đường trảo không thể không bị cắt qua vài đường, làn da hắn nơi bị ngón tay Lê Ngọc quẹt đến ngay tức thì đau rát khôn cùng, da thịt nơi vết thương chuyển thành một màu đen kịt và không ngừng lan rộng, độc tính làm thân pháp của hắn ngày một chậm.

'Haha… độc này tên gọi Băng Tâm, độc tính xếp hang thứ năm trong thiên hạ kỳ độc, kẻ trúng độc này máu sẽ bị đông cứng như băng không thể chảy tạo ra đau đớn khôn cùng, để có được nó ta đã tốn một cái giá không nhỏ nhưng ngươi lại bắt ta phải phí phạm một lượng lớn Băng Tâm Độc, chết đi thằng chó!'

Lâm Ngọc cười gằn nói, Linh Xà Trào hai đường trảo đã bủa vây đến không cho Vô Ảnh Đao có thể thoát thân.

'Xuy… xuy…'

Cảm giác mười đầu ngón tay đã đâm vào da thịt con mồi, Lâm Ngọc gương mặt không dấu được vui sướng nhưng chỉ ngay sau đó hai mắt hắn trợn mở vì hắn nhìn thấy… một tia sáng.

'Phốc!'

Âm thanh khô khốc vang lên, trên cổ Lâm Ngọc xuất hiện một đường tơ máu như thể được đeo một sơi dây chuyền màu đỏ và chỉ ít giây sau đầu hắn cứ thế từ từ đổ ập xuống trong khi mười ngón tay vẫn như cũ cắm trong người Vô Ảnh Đao.

'Rầm!'

Lạnh lùng nhìn thi thể Lâm Ngọc đổ ập xuống, Vô Ảnh Đao thở dốc một hơi, hắn vẫn một mực đợi thời điểm đối phương mất tập trung để rút đao và hắn đã đợi được, khi Lâm Ngọc hưng phấn vì đối thủ trúng đòn cũng là lúc hắn đề phòng xuống mức thấp nhất.

Lục lọi trong người Lâm Ngọc, Vô Ảnh Đao dễ dàng tìm thấy một vài thứ đồ trong đó có thuốc giả của Băng Tâm Độc vì kẻ dụng độc như Lâm Ngọc không thể không đề phòng hiểm nguy bị độc phản phệ.

'Thứ này là?'

Qua môt phen tìm kiếm, một tấm lệnh bài màu đỏ có khắc một chữ Thần chói lọi lọt vào mắt làm Vô Ảnh Đao nghi hoặc không thôi, hắn chắc chắn Phi Long Các không có thứ này.

'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phi Long Các các vị đại lão tại sao lại rời đi hết?'

Quét mắt nhìn đến tòa lầu các xiêu vẹo, Vô Ảnh Đao nghĩ đến các vị đại lão lại lo lắng không thôi , hắn biết các vị đại lão tu vi cực sâu nhưng thời gian dài như vậy không trở về ắt hẳn đã có chuyện xảy ra.

……………

………

…… Biển Đông.

'Gaooooo… Gaoooo…. Gaoooo….'

Một cơn bão lớn đổ bộ vào Biển Đông, trong khi các nước hối hả sơ tán người dân ra khỏi vùng ben biển thì bên trong tâm bảo lại đang diễn ra một cuộc chiến hết sức khốc liệt.

'Oanh.. Oanh… Oanh…'

Va chạm mãnh liệt khiến không gian liên tiếp bị đứt gãy thành đường, bên dưới mặt biển bị chấn động lan đến dồn ép thành một xoáy nước sâu không thấy đáy đủ hiểu hai luồng sức mạnh vừa lao vào nhau khủng khiếp đến nhường nào.

'Long Chủ, hai tháng qua giao thủ cùng chúng ta các ngươi chưa thẩy đủ?'

Sau va chạm, Độc Cô Cầu Bại thân ảnh bay vụt ra sau lớn giọng nói, đạo bào của hắn đã sớm rách nát không một chỗ lành lặn nhưng thân thể vẫn như cũ hoàn hảo không một chút tổn hại, duy chỉ có sắc mặt hắn đã mất đi vài phần huyết sắc có lẽ là vì tiêu hao qua độ.

Sau khi đến hiệp trợ Thiên Đế chống lại Zeus cùng Poisedon thì Độc Cô Ý tức tốc trở về nhưng không ngờ lại bị người chặn đánh, Phi Long Các vậy mà điều động toàn bộ thập đại Phi Long bủa vây hắn.

Độc Cô Ý dĩ nhiên biết đến sự tồn tại của Phi Long Các, thông thường các thế lực đỉnh tiêm trên tinh cầu đều ăn ý hiểu rõ sẽ không xuất động nếu không xuất hiện nguy cơ diệt tộc, Độc Cô Ý không tin vì trước đó mình dùng Cửu Long Phi Thiên Ấn dẫn dụ kẻ có thể hấp thu Long Chi Huyết tại nước Việt lại khiến Phi Long Các bất chấp tất cả tập sát mình.

'Hừ… nói nhiều với chúng làm gì? Cùng ta hợp công giết sạch đám nhãi nhép này tránh đêm dài lắm mộng.'

Cách đó không xa, một thân hoàng kim long bào rách nát chính là Thiên Đế đang rít gào trong giận dữ, thân có mối liên hệ với Độc Cô Ý nên hắn cảm giác được phân thân bị vây công và tức tốc tiến tới cứu trợ dù chưa khôi phục lại sau đại chiến, kết cục là hắn cũng bị chín tên Phi Long Các cao thủ cầm chân đến hai tháng qua.

'Hahaha… nếu ta nói vì nhìn thấy Độc Cô Ý cùng Cổ Phong hai người các ngươi không vừa mắt nên muốn đánh một chầu thì có được không?'

Đối diện với Độc Cô Cầu Bại là kẻ vừa giao thủ với hắn và cũng là người cầm chân hắn hai tháng qua, thân phận của hắn là Phi Long Các – Long Chủ , Long Chủ mang bộ dáng một thiếu niên anh tuấn nhưng Độc Cô Ý biết kẻ này sợ rằng tuổi thọ đã hơn nghìn năm, tu vi hắn vô cùng lợi hại tại Vương Giả đỉnh cao, một thân long khí cuồn cuộn không dứt.

Thân thế của Cổ Phong có thể là đại bí mật với nhiều người nhưng với những tồn tại có thể coi là chung cực trên tinh cầu thì không thể che dấu, năm kiện Thần vật do hắn tạo ra có nhiều kẻ nhòm ngó nhưng cũng có nhiều người không để vào mắt.

'Hay cho một câu không vừa mắt, Phi Long Các các ngươi cùng hai người chúng ta cùng lắm là đánh ngang tay, chúng ta nếu tiếp tục sẽ chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương, chúng ta trọng thương còn không kẻ nào đến tìm nhưng Phi Long Các thập đai Phi Long mà trọng thương thì…'

Độc Cô Ý lạnh giọng đầy uy hiếp, Trung Hoa chung cực tồn tại không chỉ có mình hắn.

'Haha… Độc Cô Ý ngươi nói đúng, Trung Hoa cao thủ nhiều như mây có điều Phi Long Các chúng ta cũng không chỉ có thập đại Phi Long, nếu thật đại chiến thì thắng bại chưa biết về tay ai đâu.'

Long Chủ cuồng tiếu cười, thân ảnh hắn na di xuất hiện trước mặt Độc Cô Ý mà vỗ ra song chưởng.

'Song Long Nguyên Chưởng!'

'Oanh… Oanh… Oanh…'

Song chưởng kéo theo vô tận long khí bàng bạc mà đến, hai tay Long Chủ như hai vòng sáng vũ động trong không gian biến ảo thành vô số đường sáng quỷ dị, Song Long Nguyên Chưởng vừa nhu vừa cương, chậm rãi tiến đến nhưng không kém phần hung mãnh.

'Cá chết lưới rách là ngươi tự chọn!'

Độc Cô Cầu Bại tinh hồng ánh mắt lập lòe, sát ý phun trào ngưng thực, hắn một thân chân khí thôi động tận cùng và ngay sau đó thân thể co rút lấy đà bật tới như tên lửa.

'Thái Tổ Cực Quyền!'

Độc Cô Cầu Bại cuồng bao chân khí cùng kình lực khủng bố hội tụ vào một quyền, Thái Tổ Cực Quyền quyền ý hung bạo dũng mãnh xé toang không gian, quyền ấn chói sáng như đại nhật hoành không thể hiện quyền uy vô thượng của vô thượng thái tổ.

'Rầm… Rầm… Oanh.. Oanh…'

Một quyền đối song chưởng, ba luồng sáng va chạm tạo thành bạo liệt chấn động, quang mang chói lọi một góc trời, cuồng bạo dư chấn vậy mà phá nát không gian thành một cái lỗ đen rợn người, bên dưới biển lớn chịu ảnh hưởng tạo ra cuồn cuộn những cơn sóng thần cao đến hàng trăm mét.

'Phốc… phốc…'

Độc Cô Ý cùng Long Chủ hai thân ảnh lại hiện ra, Long Chủ vẫn một bộ dáng tùy ý cùng nụ cười nhạt trên môi còn Độc Cô Ý trên thân thể đã có xuất hiện những đường rạn nứt trên da thịt, khóe miệng hắn tứa những đường tơ máu.

'Haha! Hôm nay ta không muốn phá danh xưng Độc Cô Cầu Bại của ngươi nên tạm thời dừng tại đây, nếu Độc Cô Ý ngươi muốn báo thù thì ta luôn sẵn sàng… đi thôi!'

Long Chủ nhìn đến Độc Cô Ý cười nói đầy châm chọc, hắn cùng chín tên Phi Long cường giả thân hình chớp động biến mất, nói đi là đi không một chút chần chừ.

'Phốc… khục… khục…'

Thân ảnh đối phương vừa biến mất cũng là lúc Độc Cô Cầu Bại không áp chế nỗi mà phun ra từng búng máu tươi, gương mặt hắn trắng bệch một mảng, thân thể có chút run rẩy đủ biết trọng thương không nhẹ.

'Thương thế ngươi quá trầm trọng không thể trở về tránh bị kẻ địch ám toán, tới chỗ của ta.'

Cổ Phong âm trầm xuất hiện bên cạnh Độc Cô Cầu Bại nói, bản thân hắn cũng trọng thương sau trận chiến với hai anh em Zeus nên không thể trợ giúp Độc Cô Cầu Bại nhiều hơn.

'Được!'

Biết Cổ Phong nói đúng, Độc Cô Ý không ngờ Phi Long Các – Long Chủ tu vi cùng võ công lại cường đại đến mức độ này, long khí của gã đang không ngừng quấy động làm khí huyết hắn nhộn nhạo, nội tạng hắn bị đánh đến sai lệch nhiều vị trí nên phải tịnh dưỡng ngay tránh tạo thành ám tật.

'Vút…. vút…'

Độc Cô Ý cùng Cổ Phong sợ ở lâu sinh biến nên thân ảnh na di biến mất, phương hướng thay đổi không còn là Trung Hoa mà là vùng băng tuyết lạnh giá ở bắc tinh cầu.

……………..

Trên một hòn đảo nhỏ cách đại chiến một trăm dặm….

'Xuy… xuy… xuy…'

Mười thân ảnh cũng là Phi Long các thập đại Phi Long đáp xuống, họ đến một trước một trung niên nam nhân cung kính quỳ xuống.

'Tổ Tông, may mắn không nhục mệnh!'

Phi Long Các thập đại Phi Long hưng phấn hô to, lão giả trước mặt họ chỉ là một cỗ hóa thân nhưng là hóa thân của vô thượng chí tôn thành lập Phi Long Các – Lạc Long Quân.

'Các ngươi làm rất tốt, bên kia Phi Long tổng bộ xảy ra ít chuyện nhưng không trọng yếu lắm, các ngươi trở về xử lý thoáng một phen là được.' Lạc Long Quân hóa thân gật gù nói, thân ảnh lão đã không còn ngưng thực mà mờ ảo như đoàn khí có thể tan biến bất cứ lúc nào.

'Tổ Tông, con có thể mạn phép hỏi ngài một câu được không?' Long Chủ cung kính nói.

'Cứ nói đi.' Lạc Long Quân hóa thân gật gù.

'Tại sao Tổ Tông lại muốn Phi Long Các chúng con ngăn lại Cổ Phong cùng Độc Cô Ý không thể trở về Trung Hoa?' Long Chủ nghi hoặc hỏi.

'Haha ta biết các ngươi đang rất muốn biết lý do, đó là vì một thanh niên, hắn cần có thêm một ít thời gian nữa.' Lạc Long Quân hóa thân cười đáp làm thập đại Phi Long ngẩn người, rốt cuộc là người nào có thể Tổ Tông phải đích thân điều động đến Phi Long Các.

'Bây giờ còn chưa phải lúc để các ngươi biết, thời điểm thích hợp ta sẽ thông tri với các ngươi, trở về đi. Năm kiện thần binh bị mất các ngươi cũng không cần tìm, hết thảy đều nằm trong dự tính của ta' . Lạc Long Quân hóa thân khoác tay nói.

'Vâng! Tổ Tông bảo trọng'.

Phi Long Các thập đai Phi Long cung kính dập đầu ba lạy rồi luyến tiếc rời đi, kẻ nào cũng muốn ở cạnh bảo hộ lấy cỗ hóa thân của vị chí tôn đã thủ hộ lấy dân tộc vạn năm lịch sử nhưng lại không dám trái ý tổ tông.

……

'Những gì có thể làm ta đều đã làm, bây giờ chỉ có thể trông chờ ở ngươi, thằng nhóc nhỏ'.

Phi Long các đám người đã rời đi, Lạc Long Quân hóa thân hướng ánh mắt về phương xa thì thào nói, trong ánh mắt lão chứa đựng vô vàn niềm tin và kỳ vọng…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.