Sói Săn Mồi – Chương 165: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 165:

Chương 434…438 : Tái ngộ (P1… 5)

…. Vạn Bảo Các.

Tin tức Vạn Bảo Các ngay cả đồ của Ma Tôn cũng dám làm ăn lộ ra khiến giang hồ các thế lực đều tìm cách cắt đứt quan hệ với Vạn Bảo Các vì sợ liên lụy, ai cũng biết Ma Tôn sớm muộn sẽ tính toán lên đầu Thôn Thực.

'Lệ San đã biến mất, không ngờ Ma Tôn từ sớm đã cài cắm bên cạnh ta một con cờ, lần này thất bại còn kéo theo cậu vào vũng bùn này thật làm cháu vô cùng hối hận.'

Bên trong Vạn Bảo Các, Thôn Thực nhìn đến Độc Thánh nói, khuôn mặt lão từ khi trở về luôn một màu ảm đạm.

'Chuyện đã rồi không thể tiếp tục buồn bã, ngươi hay Vạn Bảo Các mục đích chỉ là kinh doanh kiếm tiền nên với Ma Tôn có diệt hay không cũng không có ý nghĩa lắm, chỉ cần chúng ta có thứ có thể làm hắn động tâm và tuyên cáo giang hồ chính thức nhận tội với hắn thì ắt hẳn việc này vẫn có thể vãn hồi.' Độc Thánh khoác tay nói.

'Vạn Bảo Các kỳ trân dị bảo có không ít nhưng có thể làm Ma Tôn động tâm ta suy đi tính lại vẫn chỉ có một kiện, cậu xem thử thứ này.'

Thôn Thực cười khổ nói, lão dẫn Độc Thánh vào một mật thất, nơi chỉ để chứa một chiếc hộp to lớn và trông có vẽ nặng nề cực kỳ làm Độc Thánh nổi lên tò mò.

'Thứ này ta đã dùng một cái giá không nhỏ để mua về, vốn dĩ muốn để dành cho Thôn Hạo làm binh khí sau này nhưng hôm nay không thể không đưa ra.'

Thôn Thực tiếc nuối nói, Vạn Bảo Các được lão lập ra cũng là vì Thôn gia mà Thôn Hạo chính là hy vọng của lão, không để Độc Thánh đợi nữa lão mở nắp hộp ra.

'Đây là?'

Độc Thánh ánh mắt co rút trước thứ hiện ra trước mắt mình, đó là một thanh đại đao to lớn, lưỡi đao uốn lượn như thân rồng, chuôi đao cùng thân đao khắc hình đầu lâu dữ tợn và đáng sợ nhất vẫn là sát ý kinh người từ nó để một tên thập cấp như Độc Thánh cũng không kìm được lạnh run, lưỡi đao này đã giết đi bao nhiêu sinh mạng mới có thể tích tụ được sát ý kinh thiên đến vậy.

'Đao này dài 4m, nặng 500 cân được làm từ thiên ngoại tinh thiết từ vũ trụ cứng rắn vô cùng, đao tên ba chữ Huyết Sát Đao nhuộm máu người vô số, tương truyền đao này là một trong ngũ đại thần binh trong tay Hưng Đạo Đại Vương nước Việt, Huyết Sát Đao được Hưng Đạo Vương ban cho một trong ngũ đại cao thủ dưới trướng là Đại Hành, Đại Hành một người một đao gặt lấy thủ cấp ba tên đại tướng quân Nguyên giữa muôn vạn đại quân tinh nhuệ chấn kinh đế quốc Mông Cổ.' Thôn Thực nói với vô vàn kính ý.

Gần tám trăm năm nước, đế quốc Mông Cổ khi ấy hùng mạnh vô biên, cao thủ như mây bắt đầu nhòm ngó đến nước Việt nhỏ yếu nhưng chúng không ngờ cả ba lần xâm lược đều nếm mùi thất bại trở về mà Hưng Đạo Đại Vương cùng dưới trướng năm vị đại tướng chính là nỗi khiếp sợ lớn nhất của quân Mông Cổ.

Yết Kiêu, Dã Tượng, Cao Mang, Đại Hành và Nguyễn Địa Lô mỗi một cái tên đều làm cho từng tên lính Mông Cổ mỗi khi nghe đến đều bủn rủn tay chân, cảnh tượng Hưng Đạo Đại Vương dưới trướng năm vị mãnh tướng nắm trong tay năm kiện siêu cấp thần binh như năm bức tường thành vững chắc chặn đứng vó ngựa dũng mãnh Mông Cổ vĩnh viễn là vết nhơ nhục nhã trong lịch sử hùng tráng của một đế quốc hùng mạnh.

…………….

Đao Thánh nhìn đến Huyết Sát Đao không che dấu đi sự thèm muốn nhưng rất nhanh lại bị lão áp chế trở về, Huyết Sát Đao kiện siêu cấp thần binh này quá nặng không phù hợp với lão mà quan trọng hơn Thôn gia rất có thể nhờ vào kiện bảo vật này mà có thể sống.

'Uuuuuuu…. Uuuuuuu….. Uuuuuuuu………'

'Rắc… rắc… rắc… rắc….'

Đột nhiên Vạn Bảo Các rung lắc mạnh như muốn sụp đổ, một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập bá đạo cùng sát ý bao phủ lấy toàn bộ không gian, Độc Thánh hai mắt trợn to vận chân khí bảo hộ lấy Thôn Thực rồi không một chút do dự quặp lấy hộp lớn đựng Huyết Sát Đao lao ra bên ngoài.

'Oành… Oành… Oành…:'

Hai thân ảnh Độc Thành cùng Thôn Thực vừa thoát ra ngoài cũng là lúc Vạn Bảo Các nổ tung thành phấn vụn, một cỗ ma khí cuồn cuộn che phủ lấy bốn phương tám hướng chặn đứng mọi đường trước mặt Độc Thánh hai người, Độc Thánh khiếp hãi vì lần đầu tiên trong đời lão nhìn thấy độc khí vốn dĩ là thứ mang lại tự tin cho lão lại bị ma khí dễ dàng hủ hóa mà cắn nuốt như dê non trước bầy sói hung hãn.

'Vạn Bảo Các chủ sự Thôn Lão Quái cùng Độc Thánh chính là hai người các ngươi?'

Từ trong biển trời ma khí, Long bước ra như ma thần giáng lâm, hai mắt hắn lạnh lùng nhìn đến hai người Độc Thánh mở miệng, khí tức tràn ngập sát ý.

'Không dám xưng một chữ Thánh trước mặt Chấp Pháp đại nhân, lão hủ Thôn Cung cùng cháu trai Thôn Thực bái kiến đại nhân.'

Độc Thánh tự biết bản thân không phải đối thủ của tên thanh niên này nên bỏ qua mặt mũi mà cung cung kính kính cùng với Thôn Thực cúi đầu hành lễ.

'Vạn Bảo Các hai tội lớn các ngươi có biết.' Long âm trầm hỏi.

'Tiểu nhân biết, một là giúp đỡ Minh Giáo dư nghiệt, hai là giám đánh chủ ý đến đồ vật của đại nhân ngài…'

Thôn Thực run rẩy nói, đối diện với Ma Tôn mới biết hắn đáng sợ đến nhường nào, lão thề rằng trong suốt cuộc đời mình chưa bao giờ tiếp xúc với một kẻ đáng sợ như vậy, nhìn đến hắn Thôn Thực như nhìn thấy thâm uyên hắc ám không lối thoát, sợ hãi của lão đến từ cả thể xác lẫn linh hồn.

'Biết sai vẫn làm là tội chết, Độc Thánh nếu ngươi không xuất thủ sợ rằng không còn cơ hội nữa rồi.'

Long cười lạnh nói, ma khí đã bắt đầu bạo liệt tạo ra uy áp kinh thiên đè đến Độc Thánh thân hình còng xuống vì phải phân chân khí bảo hộ lấy Thôn Thực.

'Lão hủ tự nhận không phải đối thủ của Chấp Pháp đại nhân, Thôn gia có tội nhưng nguyện dâng ra vô thượng bảo vật cầu xin đại nhân có thể tha cho Thôn gia một đầu sinh lộ.' Sợ Ma Tôn thật sẽ xuống tay, Thôn Cung hoảng hốt chụp lấy Huyết Sát Đao đưa tới nói.

'Đao?'

Nghi hoặc nhìn đến hộp lớn, Long hai mắt lóe sáng chụp đến Huyết Sát Đao bên trong, vừa nắm đến thần đao cả thì một cỗ sát ý khủng bố ngay tức thì ào ạt xâm lấn lấy não hải hắn như thể muốn biến hắn thành một ma đầu chỉ biết giết chóc.

'Muốn biến ta thành ma? Hahahaha… ta chính là ma, ma trong ma.'

Long cuồng tiếu cười, sát ý từ Huyết Sát Đao là vô cùng đáng sợ đến nỗi khi xưa đại tướng Đại Hành vì cảm thấy thần đao lệ khí quá nặng sợ hậu nhân không khống chế được mà bị thần đao phản phệ trở thành một ma đầu nên đã chôn vùi thần đao nhưng với một kẻ tu ma ngộ đến Sát đạo như Long thì sát ý trong Huyết Sát Đao lại là đại bổ và rất nhanh thôi Huyết Sát Đao bá đạo lại ngoan ngoãn bị hắn khống chế.

'Phốc… phốc… phốc…'

Nắm chặt thần đao, Long vung vẩy thanh đao năm trăm cân nhẹ nhàng như không, từ sau khi ăn thiệt thòi trước Minh Hỏa Thần Kiếm hắn đã không còn khinh thị thần binh nữa, thân thể hắn dù cứng rắn nhưng cũng có giới hạn, thứ kim loại kỳ dị mà Lạc Long Quân giúp hắn hòa quyện vào da thịt cũng đồng dạng có giới hạn mà đã là giới hạn thì sẽ bị vượt qua. Minh Hỏa thần kiếm một kiện siêu cấp thần binh được vô số các đời Minh Giáo cao thủ bồi dưỡng đến chính là một thứ có thể đánh vỡ giới hạn của Long.

Tà Long Diệt Thế Đao – Ma Đao trong tay Long chung quy vẫn là từ bổn nguyên ma khí của hắn hình thành và dĩ nhiên vô cùng phụ thuộc vào cảnh giới của hắn, theo hắn suy đoán thì đến tận thập nhất cấp khi ma khí hóa cương thì Ma Đao của hắn mới có thể đủ sức chống lại siêu cấp thần binh chính vì thế khi nhìn thấy Huyết Sát Đao thì trong đầu hắn đã vô cùng hứng thú với nó.

'Đao này lai lịch thế nào?' Cầm đao trong tay, Long hướng qua Thôn Thực lên tiếng hỏi làm lão vui mừng không thôi, Thôn gia có hy vọng rồi.

'……'

Thuật lại một lần lại lịch Huyết Sát Đao, Thôn Thực cùng Thôn Cung không để ý đến hai mắt Ma Tôn lóe lên một tia sáng kỳ dị nhưng rất nhanh biến mất.

'Đao này bản tọa thu, Thôn gia ta sẽ không động đến nhưng các ngươi hai tội chỉ có thể xóa một, Thôn Thực ngươi thân là Vạn Bảo Các chủ sự vẫn phải nhận lấy trách nhiệm.'

Thu lấy Huyết Sát Đao, Long bá khí nói làm Thôn Thực cùng Thôn Cung run lên, đại ma đầu không hổ là đại ma đầu.

'Chấp Pháp đại nhân…'

'Cậu, Thôn gia được đảm bảo đã khiến ta rất hài long, mong rằng sau khi ta đi cậu sẽ thay ta chiếu cố lấy Hạo nhi một chút.' Thôn Cung còn muốn nói gì đó thì Thôn Thực đã cắt ngang, lão biết rằng hôm nay lão phải chết thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt.

Nhìn đến Thôn Thực, Thôn Cung hai mắt đẫm lệ đầy đau khổ, lăn lộn giang hồ đến cấp bậc này sao lão không rõ đạo lí kia chứ nhưng không cầm lòng được, lão biết chỉ cần mình nói thêm một câu thì ngay cả lão cũng phải nằm lại nơi đây vì diệt cỏ phải diệt tận gốc, Ma Tôn sẽ không để một tên cao thủ mang đại thù với hắn còn tồn tại, Thôn gia vẫn cần Độc Thánh đến chèo chống nên Thôn Cung nhắm nghiền hai mắt lại.

'Thôn Thực ngươi đáng nhận được bản tọa kính trọng, ta sẽ cho ngươi toàn thây.' Long lạnh lùng nói.

'Đa tạ đại nhân.' Thôn Thực chắp tay nói.

'Huyễn Ma Chỉ.'

'Xuy… xuy… xuy….'

Long động, tay hắn hướng mi tâm Thôn Thực điểm một chỉ, ma khí xoắn ốc một đường cắt phăng không gian như thiểm điện bắn tới đầu lão.

'Xuy… xuy… xuy…'

Đột nhiên Long ngẩng đầu nhìn về phương xa, lọt vào mắt hắn là đám người Thôn gia đã nước mắt lưng tròng co rúm ở một phương, Long nhìn một đứa bé trai kháu khỉnh đang nằm trên tay một mỹ phụ, bé trai chắc xấp xỉ một tuổi, miệng cười toe toét không ngừng bập bẹ từ gì đó, hai mắt nó to tròn chăm chú nhìn đến thân ảnh Thôn Thực đầy ngây thơ.

'Đau… ta thật đau…'

Đau… Long đau lắm… hắn đau đớn vì đột nhiên nhớ tới đứa con mà mình chỉ kịp nhìn mặt một lần, cho dù bị kẻ thù chém thành trăm thành vạn khúc hắn vẫn không đau nhưng lúc này hắn thật đau… đau đến tận tâm can… ma khí hắc ám đã che đi khuôn mặt hắn khiến không ai nhìn thấy được nơi hai con mắt thường ngày lạnh lùng đã sớm đẫm lệ.

'Xuy… xuy… Oanh… Oanh…'

Thôn Thực nhắm nghiền hai mắt nhận mệnh, thân hình lão run rẩy vì tử vong bao phủ nhưng chờ đợi qua hồi lâu lão càng lúc càng thấy lạ vì lão vẫn có cảm giác gì khác lạ, chẳng lẽ ở địa ngục cũng ấm áp như trần gian sao? Thôn Thực nghi hoặc mở mắt.

'Ta… ta còn sống?'

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Thôn Thực kinh ngạc thốt lên, lão không tin Ma Tôn lại đánh hụt nhưng không giải thích được vì sao hắn lại tha cho mình một mạng.

'Hãy cho thằng bé một cuộc sống thật hạnh phúc.'

Không cần nhiều lời cũng không cần giải thích, chỉ để lại một câu thì thân ảnh Long đã biến mất trong ma khí hắc ám, một chỉ kia hắn đã thay đổi hướng chệch khỏi đầu Thôn Thực đồng nghĩa tha cho lão một mạng mà đơn giản là vì hắn không muốn một sinh linh nhỏ bé phải chứng kiến một hình ảnh tàn khốc quá sớm… chỉ đơn giản vậy thôi.

'Thôn Thực, hắn tha cho ngươi?' Thôn Cung mở mắt kinh ngạc hỏi.

'Ta cũng không biết vì sao, hắn đề cập đến thằng bé, chẳng lẽ là…' Thôn Thực đầu óc mộng mị cố gắng tìm ra nguyên do rồi đột nhiên lão quay đầu nhìn về đám người Thôn gia và nhanh chóng nhận ra đứa bé trai trên tay mỹ phụ.

'Haha… phúc tinh của Thôn gia… nó chính là phúc tinh của Thôn gia ta…'

Mường tượng hiểu ra vì sao mình được sống, Thôn Thực vui sướng cười trong sự nghi hoặc của Thôn Cung cùng Thôn gia mọi người, Ma Tôn là không giết mà khiến lão phát điên để trừng phạt sao?!

…………….

……Đoàn gia….

'Cung nghênh Ma Chủ!'

Tại Đoàn gia quảng trưởng, hơn vạn Đoàn gia võ già quỳ cung kính trước một thanh niên mà không ai khác là chủ nhân của chúng – Ma Tôn.

Trước cổng lớn Đoàn gia hiện giờ vẫn còn đó hai cái đầu lâu một nam một nữ trông kinh dị cực độ, một cái là của Phương Quy Nhất còn cái đầu lâu còn lại là của cô vợ mới cưới của Đoàn Dự – Phương Nguyệt, ba ngày chịu đựng nhục hình đã khiến Phương Quy Nhất không chịu đựng nỗi mà khai ra tất cả, Minh Giáo tài phú mà bọn chúng ngày đó đem đi đồng dạng cũng rơi vào tay Đoàn gia.

'Đoàn gia thực lực hiện tại quá thấp, các ngươi muốn làm việc cho ta cần không ngừng tăng lên lực lượng.' Liếc mắt nhìn đến Đoàn gia võ giả, Long lạnh lùng nói.

'Đoàn gia nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng' . Đoàn Ngạn Hồng quỳ nói.

'Chủ.. chủ nhân… đại thù đã báo, Đoàn Dự có tội với chủ nhân xin được lấy tính mạng hồi báo ân huệ của chủ nhân.' Đoàn Dự cung kính quỳ dập đầu dưới chân Long nói.

'Bản thân ngươi trước nay phụ tá bản tọa đã có công, lần này công cùng tội bù trừ xem như hết đi, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội thể hiện giá trị bản thân và dĩ nhiên cũng là cơ hội cuối cùng?' Nhìn đến Đoàn Dự, Long cười nhạt nóii.

'Cảm tạ chủ nhân.' Đoàn Dự vui sướng dập đầu.

'Ta đã có lời với Cổ Mộ bên kia, người mang theo Hình Vọng đến Cổ Mộ một chuyện thực hiện hứa hẹn với hắn lúc trước.' Long khoác tay nói.

'Vâng.'

………………..

…… Hai ngày sau….

Hồ Bắc….

……. Cổ Mộ phái bản môn.

Cổ Mộ phái là đại phái huyền bí nhất trên giang hồ, với tôn chỉ người không phạm ta ta không phạm người nên Cổ Mộ võ giả gần như không tham gia vào tranh đấu trên giang hồ vậy nhưng giang hồ không kẻ nào dám khinh thị một môn phái lúc nào cũng có siêu cấp Cường Giả tọa trấn.

Làm Cổ Mộ chưởng môn ba mươi năm, Ngụy Vô Thường chưa bao giờ thấy Cổ Mộ cao tầng phải ra ngoài cháo đón khách nhân nhưng hôm nay Cổ Mộ bản môn bên ngoài từ sớm đã tập hợp toàn bộ Cổ Mộ võ giả từ cấp bậc quản sự trở lên, ngay cả năm vị lão tổ tiềm tu bao nhiêu năm qua cũng hiện thân chủ trì đại cục đủ hiểu Cổ Mộ coi trọng việc này như thế nào.

'Vô Thường, Hân nhi nha đầu không có việc gì chứ?'

Mở miệng với Ngụy Vô Thường là một lục y lão giả, khí tức uy nghiêm vô cùng, lão là Cổ Mộ đệ nhất lão tổ – Kim Đồng Lão Nhân.

Cổ Mộ phái nữ tu Ngọc Nữ Tâm Kinh, nam tu Kim Đồng Bảo Điển, một âm một dương bổ trợ lẫn nhau đề thăng bản thân công lực gấp bội chính vì thế võ giả Cổ Mộ phái võ được khuyến khích tìm đến bạn lữ khác giới trong phái, Kim Đồng Lão Nhân cũng có bạn lữ và cũng là một tồn tại đáng sợ, Cổ Mộ đệ nhị lão tổ – Kim Xà Bà Bà.

Thân là cháu gái chưởng môn, mối quan hệ của Ngụy Thu Hân cùng Hình Vọng từ sớm đã bị Cổ Mộ cao tầng không chấp nhận nhưng bên cạnh nàng còn có Tửu Lão Quỷ nên Cổ Mộ cao tầng vẫn do dự không quyết có điều lần này là Ma Tôn trực tiếp chuyển lời khiến Cổ Mộ phái thật không dám không theo.

'Lão tổ yên tâm, Hân nhi từ sớm đã ưng ý Hình Vọng nên nàng từ sớm đã vui mừng'. Ngụy Vô Thường cúi đầu nói.

'Hừ, sau chuyện lần này ngươi thân là chưởng môn nhân phải nghiêm khắc giáo huấn lại đệ tử bổn môn, Cổ Mộ võ giả chỉ được lấy võ giả Cổ Mộ.' Kim Đồng Lão Nhân nghiêm mặt răn dạy, Cổ Mộ hai môn tâm pháp sinh ra là để dành cho nhau.

'Vâng.'

'Lão công, chúng ta đã đợi từ sớm mà đến giờ vẫn chưa thấy mặt đối phương, thuộc hạ của Ma Tôn mặt mũi cũng lớn quá đi?'

Xuất hiện bên cạnh Kim Đồng Lão Nhân là một khô gầy lão bà với gương mặt hiểm ác, Cổ Mộ đệ nhị lão tổ – Kim Xà Bà Bà chính là mụ, nếu ở Cổ Mộ người có tu vi cao nhất là Kim Đồng Lão Nhân thì người đáng sợ nhất là lão bà này, ngay cả Ngụy Vô Thường chưởng môn nhân nếu làm trái ý mụ cũng ăn không ít đau khổ.

'Ma Tôn bây giờ thế lớn không kẻ nào dám tranh phong, đánh đổi một chút mặt mũi để mang lại yên bình cho Cổ Mộ cũng đáng.' Kim Đồng Lão Nhân từ tốn nói.

'Hừ… Vô Thường ngươi có một đứa cháu gái thật tốt…' Kim Xà Bà Bà hừ lạnh không phản bác lại chồng, mụ tức giận nhìn qua Ngụy Vô Thường cười lạnh hòng phát tiết lửa giận.

'Đây là… vạn bất đắc dĩ…' Ngụy Vô Thường nào dám cãi, lão chỉ trưng ra bộ mặt tội nghiệp lẩm bẩm vài từ.

'Không nên làm khó hắn! Gần đây ta nghe nói hai đệ tử nàng mới thu muốn tham dự đại hội võ thuật Thiềm Tây, nàng cần phải sớm giáo huấn không được để sinh ra một Ngụy Thu Hân thứ hai.' Kim Đồng Lão Nhân khoác tay nói.

'Chuyện này lão công yên tâm, Thảo nhi cùng Anh nhi ta đều đã sớm lựa được ta lựa chọn tình lữ, chỉ cần các nàng đột phá đến Ngọc Nữ Tâm Kinh đệ tam tầng ta sẽ giới thiệu hai nàng với tình lữ' .

Kim Xà Bà Bà nhắc đến hai nữ đệ tử lại cười tươi vui vẻ, hai cô bé này trời sinh thể chất cực kỳ phù hợp với Ngọc Nữ Tâm Kinh nên hai năm qua đã võ công tịnh tiến cực nhanh và rất được mụ kỳ vọng sẽ trở thành ngôi sao sáng trong thế hệ trẻ tuổi giang hồ.

'Đối phương đến'. Dường như cảm giác được khí tức mạnh mẽ hướng tới, Kim Đồng Lão Nhân nói lớn khiến Cổ Mộ phái cao tầng điều chỉnh tư thế.

…………

'Brummmm…. Brummmmm……'

Tiếng động cơ gào rú vang trời, một đoàn xe hầm hố ngay lập tức lọt vào tầm mắt Cổ Mộ võ giả, kẻ nào cũng biết đây là đối phương thị uy.

'Cạch… Cạch…'

Ba phút sau đoàn xe dừng lại trước mặt đội ngũ Cổ Mộ phái, bước xuống đầu tiên là đội ngũ Đoàn gia gồm ba mươi tên võ giả do Đoàn Dự dẫn đầu, bên cạnh hắn là Hình Vọng mặt cười như hoa còn phía sau hắn là một nữ nhân cùng ba lão giả khác chầm chậm mà đến chính là Ga-In cùng hai tên Ma Tướng và Dương Kiên..

'Thập cấp?' Kim Đồng Lão Nhân ánh mắt co rút nhìn đến Dương Kiên, lão thân là cửu cấp đỉnh cao gần chạm đến cánh cửa thập cấp nên đương nhiên cảm giác được một thân lực lượng khủng bố tuy đã ẩn nặc của Dương Kiên.

'Haha… tại hạ Cổ Mộ chưởng môn nhân Ngụy Vô Thường, ra mắt Đoàn Dự công tử cùng chư vị'

Ngụy Vô Thường đương nhiên sẽ đại diện Cổ Mộ, lão tiến tới chắp tay cười nói.

'Ngụy chưởng môn khách sáo, lần này Đoàn Dự cũng là vinh hạnh được Cổ Mộ đón tiếp nồng hậu đến như vậy, mong rằng sau nay Đoàn gia ta cùng Cổ Mộ sẽ là minh hữu của nhau'.

Đoàn Dự chắp tay đáp lễ, phía sau hắn Đoàn gia võ giả cũng cúi đầu thực thi lễ tiết, dù sao đứng ở đây đều là các cao thủ đỉnh cấp xứng đáng nhận được sự kính trọng.

'Đoàn công tử đã có lời thì lão phu sao có thể từ chối đây. Mời vào!'

Ngụy Vô Thường cười lớn đưa tay mời, đội ngũ Đoàn gia cùng Hình Vọng vui vẻ tiến vào, không khí hòa thuận cùng vui vẻ.

……….

'Kim Xà Bà Bà, chúng ta nói chuyện chút đi.'

Đột nhiên Kim Xà Bà Bà thân hình khựng lại, mụ quay đầu lại nhìn đến kẻ vừa truyền âm với mình cũng chính là Ga-In, từ tin tức tình báo nàng từ sớm đã nhận ra thân ảnh Kim Xà Bà Bà.

'Lão bà, chuyện gì?' Thấy vợ khác thường, Kim Đồng Lão Nhân nghi hoặc hỏi.

'Nữ nhân của Ma Tôn muốn gặp ta.' Kim Xà Bà Bà không dấu diếm nói, mụ cũng không hiểu nữ nhân kia vì sao muốn gặp riêng mình.

'Đối phương có thập cấp, chúng ta cùng gặp nàng'. Kim Đồng Lão Nhân âm trầm nói.

………

……. Cổ Mộ phái một đình viện….

'Kim Xà Bà Bà, hai năm trước từ chỗ Bất Tử Lão Nhân bà đã đem đi hai cô bé, bà vẫn nhớ chứ?'

Ga-In trực tiếp đi vào vấn đề, nàng nhìn đến Kim Xà Bà Bà hỏi.

'Đương nhiên, đó cũng là một cuộc gặp vô tình khi ta đến Thập Lục Tháp, Nhị trưởng lão đã tặng hai cô bé cho ta.' Kim Xà Bà Bà lạnh nhạt đáp.

'Bất Tử Lão Nhân không còn là Nhị trưởng lão thập lục tháp, Chấp Pháp trưởng lão đang nghi ngờ lão già này có thể dính líu đến các thế lực bên ngoài, thân phận hai cô bé kia bà có biết không?'

Ga-In hai mắt không rời khỏi khuôn mặt Kim Xà Bà Bà, Long từ sớm đã muốn đến Cổ Mộ đưa Thảo cùng Quỳnh Anh về nhưng vẫn chưa phải thời điểm tốt nhất, thân phận hắn một khi bại lộ nhất định sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục nên phải làm từng bước một không được nôn nóng.

'Lão thân có hỏi nhưng Nhị.. à không Bất Tử Lão Nhân không nói, vì lão khi ấy có lời đồng thời hai cô bé thật hợp tu luyện võ công phái ta nên lão thân đã thu nhận, Chấp Pháp trưởng lão thật là nghi ngờ đến Thảo nhi cùng Anh nhi?' Kim Xà Bà Bà nghi hoặc hỏi, mụ thật ưng ý hai cô bé này.

Cơ mặt của Ga-In giãn ra phần nào vì nàng tin Kim Xà Bà Bà thật không biết lai lịch của Thảo cùng Quỳnh Anh, đơn giản mụ không có lý do gì phải che đậy hai nàng để rồi mang tới tai ương cho Cổ Mộ, Bất Tử Lão Nhân ắt hẳn cũng không dám nói ra vì cử động của lão ngày ấy chẳng khác nào qua mặt Độc Cô Cầu Bại như vậy mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.

'Ta muốn gặp hai cô bé để chứng thực vài điều, có thể chứ?' Ga-In nói.

'Dĩ nhiên, Cổ Mộ luôn sẵn lòng hợp tác với Chấp Pháp trưởng lão.'

Lần này không cần đến Kim Xà Bà Bà Mà Kim Dương Lão Nhân cười nói.

'Vậy thì phiền hai vị dẫn đường.' Ga-In gật gù đáp, rất nhanh nàng được tiến dẫn vào Cổ Mộ nội môn bên trong.

………………

………

…. Bắc Kinh.

Cuối năm, đông đến mang theo gió lạnh cùng băng tuyết phủ kín bầu trời làm cho đường phố vắng bóng người qua lại.

Nửa đêm….

……… Sân bay Bắc Kinh.

Tuyết rơi làm sân bay gần như tê liệt, khách khứa nằm chờ la liệt trong sân bay, đến nửa đêm khi mưa tuyết vơi bớt cũng là thời điểm sân bay Bắc Kinh đón nhận những chiếc máy bay đầu tiên trong ngày.

'Khốn kiếp! Hệ thống camera mới lắp đặt gặp sự cố, mau gọi người.'.

Trong nhà điều hành, sĩ quan trưởng đảm nhiệm bộ phận giám sát camera vội gào lên trong bộ đàm, sân bay kể từ sau khi bị khủng bố lần trước đã tăng cường an ninh nghiêm ngặt với những hệ thống tiên tiến nhất nhưng đêm nay lại xảy ra sự cố.

'Hệ thống điện gặp sự cố không loại trừ có kẻ phá hoại, bên điện lực báo nhân viên của họ nhanh nhất một tiếng nữa mới có thể có mặt.'

Trong bộ đàm vang lên tiếng đáp lại của bộ phận kỹ thuật khiến tên sĩ quan trưởng tức điên nhưng không có biện pháp giải quyết, camera dù tối tân đến đâu cũng cần phải có điện mới hoạt động được.

'Liên lạc với phía cảnh sát, bảo với họ sân bay đang bị tấn công'

Tên sĩ quan trưởng là một kẻ thông minh, nếu xảy ra chuyện thì hắn là người bị lôi đầu ra trước tiên nên bất chấp kiếm cớ điều động cảnh sát đến, có chuyện thì cũng không đến phiên hắn chịu tội còn không thì cũng bị vài tiếng la rầy của cấp trên, chính vì thế hắn nhanh chóng phát ra mệnh lệnh.

……….

Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh….

… Văn phòng Tổng Cục trưởng.

'Chụt… chụt… chụt…'

'Cục trưởng, bên phía cảnh sát báo là sân bay hệ thống camera bị ngắt, nghi là có kẻ phá hoại nên yêu cầu cảnh sát hỗ trợ.'

Trước bàn cục trưởng, một nữ sĩ quan báo cáo nhưng lạ thay lại không có tiếng đáp lại, ngạc nhiên nữ sĩ quan kia cũng không lấy làm lạ vì đơn giản là Tổng cục trưởng Võ Hiền Nhu đang bận dùng miệng thỏa mãn một nam nhân đang ngồi trên chính chiếc ghế tổng cục trưởng của nàng.

'Bảo bên cảnh sát phái vài người tới xem xét là được, không cần điều động đến lực lượng đặc biệt.'

Như thể toàn bộ đều nằm trong kế hoạch, gã đàn ông kia ra lệnh trong khi tay đã ghì chặt đầu nữ tổng cục trưởng vào hạ bộ mình để con cặc của hắn có thể tộng sâu nhất vào miêng nàng mà nắc.

'Vâng'

Viên nữ sĩ quan gật đầu hiểu ý rồi rời đi mà không cần đến sự chấp nhận của Võ Hiền Nhu.

'Ọt… Ọt… Ọt…'

'Ahhh… cái miệng nhỏ của em thật làm ta sướng khoái… nuốt sạch đi….'

Lại qua vài nhịp nắc, gã đàn ông đã đi đến giới hạn, hắn rùng mình phóng tinh vào miệng nhỏ của nữ nhân một cách sướng khoái, nếu Xuyên ở đây ắt hẳn sẽ bất ngờ vì đồng bạn của hắn là Độc Sĩ không ngờ còn có lúc như thế này… phải… gã đàn ông mà Võ Hiền Nhu cam nguyện phục vụ chính là Độc Sĩ.

'Ực… ực…'

Ngoan ngoãn nuốt toàn bộ tinh dịch của Độc Sĩ, Võ Hiền Nhu còn cẩn thận làm sạch khúc thịt của nam nhân rồi mới căn chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc vốn đã bị cởi ra quá nửa.

'Sân bay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?'

Trở lại làm một vị Tổng Cục Trưởng , Võ Hiền Nhu nhìn đến Độc Sĩ lên tiếng hỏi dù biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhặt được mạng nhỏ trong cái ngày đen tối đó nhưng cũng chính từ lúc đó nàng trở thành đồ chơi của gã đàn ông này, nàng không biết vì sao hắn nhìn trúng mình, có thể là vì thứ quỷ dị trong người nàng…

Một hơi từ Cảnh Sát Trưởng lên Tổng Cục Trưởng tổng cục an ninh, Võ Hiền Nhu ngoài một số việc có thể tự quyết ngoài ra toàn bộ đều phải nghe lệnh của người khác thông qua ba nữ sĩ quan cấp dưới, đáng buồn cười là trong bốn người ở cái văn phòng tổng cục trưởng này thì người phải nghe lời lại là vị Tổng Cục Trưởng.

'Yên tâm đi, sân bay sẽ không có chuyện gì.' Độc Sĩ cười nói khiến Võ Hiền Nhu kinh ngạc, hắn chưa bao giờ trả lời nàng những vấn đề như vậy,

…………….

Mười phút sau khi hệ thống camera sân bay gặp sự cố, một chuyến bay từ Ai Cập hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.

Trong số hành khách rời khỏi máy bay có một đoàn mười người ăn mặc khá bình thường do một nam nhân dẫn đầu, vừa đến sảnh sân bay thì hai mắt hắn liên tục dò xét xung quanh và ngay tức thì sáng lên như thể đã phát hiện ra mục tiêu, hắn ra dấu cho đoàn người đi đến hướng một chiếc toyota 16 chỗ rất đỗi bình thường ngoại trừ phần cửa kính được thay đổi để nhìn từ bên ngoài vào không thể thấy được bên trong.

'Cạch!'

Cửa xe vừa mở, đoàn người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, không một tiếng nói nào phát ra.

'Đã lâu không gặp, anh Thiên!' Ngồi trước vô lăng chính là Xuyên, hắn quay đầu chào hỏi gã nam nhân kia và cũng chính là Thiên, không ngờ hắn đã khăn gói qua Trung Hoa.

'Đúng là đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?'

Thiên cười đáp, lần này hắn dẫn đầu 7 tên thuộc hạ của Long qua ý định giúp gã, chung quy Long vẫn là cần một vài thân tín, ngoài ra chuyến đi này còn có hai nữ nhân hết sức đặc biệt mà hắn phải cẩn thận chiếu cố không để ra sai sót gì.

'Ta vẫn khỏe, Ma Chủ đã có an bài cho mọi người, chúng ta sẽ rất nhanh được gặp ngài ấy' Độc Sĩ nói.

'Ta hiểu!'

Thiên gật gù, Long hiện tại đang là mục tiêu của vô vàn những tên mật thám từ các thế lực nên không thể tùy tiện hiện thân, vì chuyến đi mạo hiểm này của Thiên cùng mọi người mà Nhị Yến toàn bộ nhân thủ đều đã được huy động hòng xóa bỏ mọi dấu vết.

'Đi thôi!'

Xuyên đạp ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút vào bóng đêm.

…………………..

…….

Kim Ngoại sơn trang…

Là một trang trải nhỏ nằm sâu trong một thung lũng, Kim Ngoại sơn trang từ một tháng trước bất ngờ đổi chủ, gia đình chủ cũ đã chuyển đi từ ba tuần trước nhưng sơn trang vẫn sạch sẽ thoáng mát dưới tay của một đám nữ nhân kỳ bí… mua lại sơn trang này chính là Long, hắn dành nơi này cho Thiên cùng thuộc hạ cũ.

'Đây là nơi mà Ma Chủ an bài cho mọi người, nơi đây tuy hẻo lánh nhưng được trang bị tiện nghi đầy đủ nên mọi người có thể yên tâm.? Xuyên cười nói.

'Nơi đây đã là quá tốt, các ngươi mau thu xếp ổn định nơi ở và chuẩn bị bước vào tập huấn.' Thiên nói.

'Vâng.'

Bảy người nhanh chóng chia ra tìm cho mình một căn phòng riêng duy chỉ có hai nữ nhân vừa mới bước xuống xe đã bị một bóng hình cuốn lấy mà biến mất.

……………..

Trong biệt viện nằm sâu trong sơn trang lúc này đây đã có ba bóng người…

'Long, em nhớ anh!'

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai Long, trong lòng hắn là một nữ nhân và cũng là người đầu tiên hắn yêu và dĩ nhiên đó là Hoa, nàng cùng Xuân dùng cái chết để bắt Thiên phải mang mình theo dù chỉ là vài ngày. Đã hai năm rồi mới được nằm trong cái lồng ngực cứng rắn và ấm áp của người yêu khiến nàng không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má.

'Em yêu, anh chưa lúc nào là ngưng nghĩ về em.' Vuốt ve lấy tấm lưng Hoa, Long yêu thương nói.

'Vậy anh có nghĩ đến mụ già này không?' Ở bên cạnh hai người, Xuân từ sớm đã nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không kìm được ghen tuông nắm lấy hông Long nhéo mạnh.

'Mẹ yêu… con sao có thể quên được mẹ…' Long cười khổ nói, ở ngoài kia hắn là Ma Tôn dọa sợ thiên hạ nhưng trước hai nữ nhân này hắn mãi mãi là Long của các nàng.

'Long, hay là chúng ta từ bỏ tất cả trở về, em sợ… em sợ mất cả anh.'

Hoa vuốt lấy khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của người tình mà run rẩy nói, nàng đau khổ vì mất con nhưng càng đau đớn hơn khi nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của hắn, một thanh niên chỉ mới hai mấy tuổi đầu, hắn đã phải trải qua những chuyện gì chứ?!

'Nếu ta tử bỏ thì quãng đời còn lại ta sẽ sống trong dằn vặt đau khổ, điều đó đối với ta còn đáng sợ hơn cả cái chết… nàng phải tin tưởng ta, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ mang con về… bằng bất cứ giá nào…'

Nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của Hoa, Long yêu thương nói, hắn biết đêm nào nàng cũng khóc vì nhớ con nên để có thể nói ra câu vừa rồi đủ hiểu nàng yêu hắn đến nhường nào.

'Em… nhưng anh phải hứa với em một chuyện…' Hoa ôm chặt lấy người tình vừa khóc vừa nói.

'Không phải là một mà một trăm chuyện anh cũng sẽ đáp ứng em…' Đặt lên trán Hoa một nụ hôn, Long nói.

'Nếu… nếu có một ngày, khi phải chọn lựa giữa mạng sống của anh và con, thì anh phải hứa với em, anh phải chọn sống vì em, vì mẹ và vì mọi người… anh nhất định phải hứa…'

Tim hoa co thắt lại vì không thể khống chế được cảm xúc, nàng đã nhiều đêm gặp ác mộng rằng Long sẽ vì cứu con mà từ bỏ mạng sống của chính bản thân mình, hình ảnh ánh mắt cùng nụ cười cuối cùng của hắn dành cho nàng khiến nàng không thể chịu đựng nỗi.

'Anh…' Nhìn sâu vào đôi mắt ngập tràn tình cảm của Hoa, Long không biết mình phải nói gì, trước kẻ thù hắn lạnh lùng quyết đoán nhưng giờ đây hắn lại bối rối vì không muốn lừa dối Hoa có điều hắn chắc chắn một điều rằng nếu đúng có ngày phải chọn lựa giữa mạng sống của mình và con, hắn sẽ không chần chừ một giây phút nào lựa chọn từ bỏ tất cả để cứu con chỉ vì đơn giản hắn là một người cha.

'Anh nhất định phải sống nếu không em cũng sẽ chết theo anh, cả mẹ cũng vậy.' Là phụ nữ, Hoa mẫn cảm biết Long suy nghĩ điều gì nên kiên quyết nói.

'Được rồi, anh hứa với em có được chưa.' Yêu thương vuốt ve lấy khuôn mặt có chút gầy yếu của Hoa, Long không còn cách nào phải đáp ứng nàng.

'Đừng lừa dối em…. mất anh em không sống nỗi… thật không sống nỗi đâu…' Hoa khóc rống lên.

'Không khóc… không khóc… ngoan nào, từ khi nào nàng lại không tin ta rồi?' Gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, Long cười nhẹ trêu chọc để Hoa đỡ buồn phiền.

'Em không tin… em không tin…' Hoa nũng nịu nói, có thể thỏa thích làm nũng trong lòng người yêu thật khiến nàng phần nào hạnh phúc.

'Ai da, cô nương thật là đa nghi đó nha, tại hạ phải làm gì mới có thể khiến cô nương tin tưởng đây?' Biết trêu chọc có tác dụng, Long lại tiếp tục.

'Yêu… yêu em…. yêu em thật nhiều…' Hoa dấu mặt trong lồng ngực Long thủ thỉ, nàng sợ Xuân nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.

'Anh yêu em!'

Ôm chặt lấy thân hình mềm mại, Long gằn từng chữ một…..
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.