Sói Săn Mồi – Chương 156: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 156:

Chương 414…416 : Hình Thiên Mộ (P7…9)

Hình gia võ đường…

Ba đại Cường Giả đã cầm chân lẫn nhau, Hình Ngạn biết mình không có sự lựa chọn.

'Ta… ta biết mộ tổ ở đâu, vị công tử này ta sẽ dẫn các ngươi đi nhưng có điều kiện đó là các vị phải giúp ta Hình Vọng cưới một cô gái.' Hình Ngạn còn đang đắn đó thì con trai hắn Hình Vọng đã không nhịn được nữa, hắn hướng Đoàn Dự lên tiếng trong sự ngỡ ngàng của cha và em gái.

'Hình Vọng! Ngươi…..'

Hình Ngạn quát con trai nhựng là không dám nói tiếp vì cổ đã bị một tên khanh khách chụp cứng, hai mắt gã chỉ còn có thể trợn trừng nhìn con trai mình bán đi tổ tiên.

'Haha đúng là tuổi trẻ có khác, tầm nhìn không cổ hủ như mấy lão già… Ngươi muốn cưới cô nàng ban nãy sao?'

Đoàn Dự cười lớn nói, làm thuộc hạ của Ma Tôn hắn biết chủ nhân nguyên tắc, với kẻ thù Long không bao giờ do dự cướp bóc nhưng nếu hoàn cảnh bình thường có thể thỏa hiệp hắn sẽ thỏa hiệp mà không cường đoạt, đến Hình gia muốn lấy thi cốt tổ tiên người ta đã là chuyện trời đất khó dung nên đương nhiên nếu con cháu Hình gia có điều kiện thỏa đáng hắn sẽ đáp ứng.

'Đúng, chính là nàng, chỉ cần các vị có thể tác hợp cho ta cùng nàng đến bên nhau.'

Hình Vọng nắm chặt tay nói, hắn thật sự yêu thích Vương Thu Hân nhưng lại càng mong chờ được dính vào thế lực sau lưng nàng hơn, kể từ lúc biết sau lưng nàng là Cổ Mộ phái con quái vật khổng lồ này thì hắn đã quyết tâm phải bám lấy nữ nhân này.

'Được, một lời đã định, dẫn chúng ta đến mộ tổ Hình gia, ngươi sẽ được toại nguyện.' Đoàn Dự gật đầu đáp, loại chuyện này chỉ cần chủ nhân ra mặt nói một câu thì Cổ Mộ phái dù muốn hay không cũng phải gật đầu.

'Các vị xin hãy theo ta.'

Liếc mắt nhìn qua Hình Ngạn đang hai mắt trợn trừng nhìn mình như muốn nứt ra, khuôn mặt đỏ chót vì giận dữ làm cho Hình Vọng rụt người nhưng nghĩ đến Vương Thu Hân cùng Cổ Mộ phái thì hắn lại cắn chặt răng xoay người bước đi, Hình gia tàn lụi đến thời đại này để hắn nhận trách nhiệm phục hưng gia tộc đi.

……

Hai giờ sau.

Theo chân Hình Vọng, Đoàn Dự đám người bằng lối cửa sau võ đường tiến sâu vào núi, đường đi không có lối mà hoàn toàn là băng rừng lội suối, Hình Vọng với bổn phận làm người kế tục cha mình nên từ nhỏ đã được dạy dỗ cách nhận biết đường đi đến tổ mộ, sau hai tiếng rốt cuộc đoàn người cũng đến được một hang động lớn ẩn dấu sau một thác nước, quả thật lần này nếu Hình gia cứng miệng không khai thì Đoàn Dự cũng phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể tìm kiếm được lăng mộ hiểm hóc này.

'Đoàn công tử, đây chính là tổ mộ Hình gia, phía trước là cửa lớn để vào mộ mà tại hạ hay cha mình chưa từng bước qua, chúng ta chỉ thi thoảng đến đây quét dọn bên ngoài cùng thắp hương trên bàn thờ mà thôi.' Hình Vọng nhìn qua cánh cửa lớn cổ xưa trước mặt mình nói.

'Vậy à? Được rồi ta đã biết, những gì ta hứa hẹn với ngươi chắc chắn sẽ làm.' Đoàn Dự gật gù.

'Đa tạ công tử.' Hình Vọng vui mừng đáp.

'Các ngươi đến thử dùng sức mở cánh cửa kia.' Đoàn Dự hạ lệnh, ngay tức thì năm tên khanh khách phi thân đến cửa lớn.

'Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…'

Năm chưởng lực đồng thời áp lên cánh cửa nặng nề nhưng Đoàn Dự cùng đám khanh khách đều bất ngờ vì cửa lớn không một chút rung chuyển, năm tên kia người tu vi yếu nhất cũng là Cường Giả tam cấp đấy.

'Toàn bộ lên hết đi, dùng toàn lực.' Đoàn Dự khoác tay, tức thì toàn bộ mười bảy tên khanh khách đã đến trước cửa lớn.

'Ầm… Rầm… Răng… Rắc… Răng… Rắc…'

Mười bảy tên Cường Giả vận dụng mười thành công lực cùng lúc đánh lên cửa lớn rốt cuộc cũng có kết quả, cánh cửa hơn mấy ngàn năm qua chưa di động rốt cuộc cũng thoát bỏ sự lặng im mà từ từ di chuyển.

'Hình Vọng! Theo ta, chúng ta vào.' Đoàn Dự hài lòng nói.

'Ta… ta cũng vào sao?' Hình Vọng cười khổ nói, hắn đã có tội với tổ tiên nay còn dám bước chân vào tổ mộ thật không có mặt mũi.

'Ngươi không tò mò tổ tiên mình cường đại đến thế nào sao, nhanh đi thôi.' Đoàn Dự cười lớn nói rồi rảo bước tiến vào bên trong, phía sau hắn Hình Vọng cũng nhanh đuổi theo vì hắn cũng không nhịn được tò mò.

…………….

'Bộp… bộp…'

Đoàn Dự đám người vừa bước chân vào bên trong thì bị cái khí tức cổ xưa cùng huyền bí bao trùm, trước mặt mọi người tối đen như mực.

'Ánh sáng!' Đoàn Dự khoác tay.

'Phụt… phụt… phụt….'

Đã được chuẩn bị từ trước, đám khanh khách mỗi người lấy ra hai ba cây pháo sáng phóng lên khắp không gian, ngay tức thì cảnh tượng bên trong ngôi mộ hiện ra trước mặt mọi người.

Tổ mộ Hình gia kỳ thật là một động đá tự nhiên được cải tạo thành lăng mộ, Hình Thiên một tên Vương Giả chiến công hùng tráng biết bao nhiêu đến khi ngã xuống cũng chỉ là một cái xác nằm trong quan tài đá được đặt thô sơ ngay chính giữa hang động.

'Công tử, phía trên vách tường có chữ viết.' Một tên khanh khách kinh hô với Đoàn Dự làm toàn bộ ánh mắt hướng lên phía trên vách hang động, nơi đó dù qua năm tháng ký tự khắc bên trên đã mờ mịt nhưng vẫn dễ đàn nhận ra bốn chữ…

Chiến Thần Bất Diệt.

Bốn chữ hào hùng làm người ta phải cảm khái và kính trọng.

'Tổ tiên thật bá đạo, đời này ta nhất định sẽ chấn hưng gia tộc.' Nhìn chằm chằm vào bốn chữ lớn, Hình Vọng thầm quyết tâm.

'Hình Thiên Chiến Thần, mạo phạm rồi.'

Đoàn Dự hâm mộ Hình gia không thôi vì có một vị tổ tiên lừng lẫy đến vậy, hắn cúi đầu chắp tay nói rồi ra hiệu cho đám khanh khách.

'Tiền bối, đắc tội rồi.' Mười bảy tên khanh khách cúi đầu trước quan tài nói rồi phi thân bao quanh nó, chúng hít sâu một hơi bắt đầu khai mở nắp quan.

'Cạch… cạch… cạch….'

Nắp quan tài vừa ra thì một cỗ ánh sáng làm chóa mắt toàn bộ đám người, phải một lúc lâu sau chúng mới nhìn rõ bên trong, nơi một bộ xương hoàn chỉnh vẫn đang không ngừng tỏa uy áp kinh người,.

'Chủ nhân nói đúng, hài cốt của Hình Thiên quả không đơn giản…'

Đoàn Dự lẩm bẩm nói, bộ xương kia mang lại cho hắn uy áp đến máu huyết muốn sôi trào đủ hiểu lúc còn sống vị cao thủ này là một tồn tại đáng sợ đến không tưởng tượng nỗi, không chỉ hắn mà mười bảy tên khanh khách đồng dạng cũng có cảm nhận như vậy.

……………

Một tiếng trước đó.

Ba Sơn trấn bên ngoài…

'Xuy… xuy…'

Đột nhiên cửa Ba Sơn trấn xuất hiện một nhóm hắc y lạ lẫm tầm trăm tên che kín mặt làm Đoàn gia võ giả chấn kinh, đối phương khí thế cực cường.

'Các vị, Đoàn gia tạm phong tỏa chỗ này, mong đi đường vòng cho.' Tổ trưởng đội 1 tên Đoàn Lạng đứng ra chắp tay nói.

'Phong tỏa? Bọn nhãi nhép các ngươi xuống dưới địa ngục mà phong tỏa… Giết…'

'Giết.'

Giọng nói già nua đầy khinh bỉ vang lên từ đầu lĩnh nhóm hắc y, từ giết vừa ra khỏi miệng lão thì bọn chúng đã động thủ.

'Phốc…. Ahhhh…. Phốc…. Phốc… Ahhhh…. Ahhhh….'.

'Địch tập…. Địch tập…'

Đoàn gia võ giả đồn trú tại Ba Sơn Trấn nhanh chóng phát ra báo động, hơn nghìn người đổ dồn về nơi đây.

'Oanh… Oanh… Oanh…'

'Phốc….. Phập…. Oành…. Oành…. Ahhhh…. tay ta….. Ahhhh….. Giết…. Giết…:'

Giao tranh nổ ra ác liệt, đám hắc y cùng võ giả Đoàn gia thực lực quá chênh lệch, không ngừng có kẻ ngã xuống mà đa số là người Đoàn gia.

'Oành!'

'Đội số 1 đến đội số 9 chặn địch, đội số 10 mau thông tri cho Đoàn Dự công tử.'

Vừa đón đỡ một quyền của đối thủ xong, một tên đội trưởng gầm lên khi khóe miệng đã tràn ngập máu tươi.

'Rầm… Được, đội số 10 yểm hộ ta.'

Tổ trưởng đội số 10 có tên Đoàn Ngân Bảo cũng vừa bị đánh bay nhưng miễn cưỡng áp chế thương thế hạ lệnh, hắn hướng Hình gia võ đường lao đi.

'Phập…'

Đột nhiên Đoàn Ngân Bảo trợn mắt nhìn xuống dưới lồng ngực mình, nơi một lưỡi kiếm hiểm ác vừa đào một huyết động từ sau ra trước thân thể hắn, hắn chết không thể chết hơn.

'Haha… hôm nay các ngươi không kẻ nào thoát được…. '

Ra tay chính là lão già đầu lĩnh nhóm hắc y, lão nãy giờ không tham gia giao chiến mà chỉ ở xa xa lược trận đề phòng có kẻ nào thoát thân, bọn chúng phải diệt sát toàn bộ, xóa sạch mọi dấu vết.

'Ầm… Phốc… Ahhhh…. Ahhhh… Tổ trưởng, chúng ta tổn thất quá lớn, bọn chúng quá mạnh…'

Lại thêm không ít võ giả Đoàn gia bị đánh bay cùng chém giết, bọn chúng kinh hãi hướng tổ trưởng hét lên.

'Liều chết mở một đường máu, chúng ta phải truyền tin cho Đoàn Dự công tử.' Đoàn Lạng cắn răng nói.

'Đoàn Lạng ngươi tu vi cao nhất nên có cơ hội đào thoát cao nhất, chúng ta sẽ liều chết yểm hộ ngươi.' Ba tên tổ trưởng còn lại nói.

'Các huynh đệ, kiếp sau gặp lại vẫn là huynh đệ.' Đoàn Lạng hai mắt đẫm lệ nói.

'Được, kiếp sau gặp lại vẫn là huynh đệ, Đoàn gia toàn bộ võ giả theo ta… Giết.'

'Giết… giết…'

'Keng… keng…. lũ chuột nhắc này nổi điên gì chứ… Oanh… Oanh…'

Giao tranh lại nổ ra ác liệt hơn bao giờ hết, những cánh tay cẳng chân cùng đầu lâu lăn long lóc trên mặt đường mà hầu hết đến từ phía Đoàn gia võ giả nhưng chúng vẫn không ngừng lao đến như những con thiêu thân làm đám hắc y giật mình.

'Đám người này điên rồi… Oành… Oành… khốn kiếp…'

Đám hắc y thực lực cao cường nhưng không thể một sớm một chiều giết sạch nghìn người, chúng liên tục bị vây công bởi những tên điên liều chết nên bị bó tay bó chân.

'Ầm… Ầm… chúng đang liều chết để cho tên kia trốn đi… ngăn hắn lại…

Cẩn thận lách mình qua chiến trận, Đoàn Lạng chỉ còn vài bước chân nữa sẽ thoát khỏi vòng vây cuộc chiến thì bị một tên hắc y phát hiện.

'Nhãi ranh, đứng lại cho ta..'

Lão giả hắc y đầu lĩnh tức giận lao đến, kiếm trong tay lão đã thấm đẫm máu tươi.

'Xuy… xuy… ở lại đi lão gia hỏa…'

Một tên đội trưởng mình đầy thương thế nhào đến ôm chầm lấy lão giả khiến lão chậm nhịp, Đoàn Lạng nhân cơ hội lao vút vào bên trong Hình gia võ đường.

'Khốn kiếp… phập…'

Tuột mất con mồi, lão giả một kiếm cắt lấy đầu tên đội trưởng rồi dùng ánh mắt không cam lòng nhìn vào bóng lưng Đoàn Lạng.

'Toàn lực, không để tên nào còn sống sót.' Lão già gầm lên.

'Ahhhh… Ahhhh…'

……..

Ba Sơn trấn chỉ sau nữa tiếng máu tươi chảy thành sông, Đoàn gia nghìn tính mạng nằm xuống nơi đây nhưng chúng cũng kịp kéo theo một nửa đám hắc y tập kích.

'Dọn dẹp thi thể bên ta không để lại dấu vết.' Lão giả đầu lĩnh ra lệnh.

'Tam trưởng lão, tên kia thoát đi liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta?' Một tên hắc y đến bên cạnh lão giả hỏi.

'Hừ, cũng chỉ vì các ngươi quá phế vật…. lão tổ cùng minh chủ, đại trưởng lão nhóm người đã sớm mật phục nơi khe núi, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm quét dọn một chút tránh để dị biến phát sinh nên có cá lọt lưới cũng không ảnh hưởng đến đại cục.' Lão giả chính là tam trương lão Minh Giáo – Quách Phong âm trầm nói.

Minh Giáo lần này cao thủ chân chính không phải một trăm tên hắc y này mà là 15 người đang mật phục nơi núi cao theo tín hiệu của Phương Nguyệt, ngoài Dương Kiên thập cấp, Phương Quy Nhất, Ngô Bá là cửu cấp đỉnh cao gần tiếp cận thập cấp thì 12 tên còn lại đều là cửu cấp cũng chính là lực lượng bí mật của Minh Giáo bồi dưỡng trăm năm qua, chúng được gọi là Thập Nhị Minh Vương.

……………

Hình gia mộ tổ…

'Rắc… rắc…'

Nắp quan tài đã đóng lại, bốn tên Đoàn gia khanh khách nâng lên cỗ quan tài mà khiêng đi, nhiệm vụ lần này đã thành công một nửa.

'Thật kỳ lạ, sao ta cứ có cảm giác bất an.' Đoàn Dự bỗng nhiên có dự cảm bất thường nhưng nghĩ mãi không ra ở chỗ nào.

'Công tử, chúng ta đi?' Thấy Đoàn Dự đứng như trời trồng, một tên khanh khách tiến lên hỏi nhỏ.

'À… đi thôi, cẩn thận một chút.' Đoàn Dự hạ lệnh.

'Công tử… công tử… địch tập… địch tập…' Đột nhiên từ bên ngoài cửa mộ, một bóng hình lao đến hét lên khiến Đoàn Dự đám người chấn kinh, Đoàn Dự khuôn mặt khó coi nhanh chóng tiến lên trước.

'Đoàn Lạng, có chuyện gì?' Đoàn Dự dĩ nhiên nhận ra tên đội trưởng tổ 1 này, hắn hỏi gấp.

'Địch tập, chúng vây ráp và đồ sát toàn bộ mọi người.' Đoàn Lạng thở dốc nói, cả người thoát lực ngã phịch xuống mặt đất, ban nãy cũng may Đoàn Dự đám người để lại ám hiệu chỉ đường nếu không hắn thật không thể tìm đến được chỗ này.

'Địch tập? Đồ sát? Không xong, các ngươi mau đưa quan tài đi…' Đoàn Dự lông tóc dựng đứng khi hiểu ra chuyện gì, hắn gầm lên.

'Haha… Đoàn Dự công tử sao lại hốt hoảng như vậy.'

Đám khanh khách còn chưa kịp di động thì một đám người lạ lẫm hiện thân trước cửa động đã làm cho toàn bộ hoảng sợ, đi đầu là một lão giả quen thuộc với Đoàn Dự, Minh Giáo đại trưởng lão Phương Quy Nhất.

'Phương Quy Nhất, ra là Minh Giáo các ngươi dở trò, chủ nhân ta tính tình các ngươi cũng hiểu rõ?' Đoàn Dự phẫn nộ nhìn Phương Quy Nhất hét lớn còn trong đầu hắn đang suy tính vô vàn kế sách, đối phương hiện thân không che mặt làm hắn biết chúng nhất định sẽ không để một kẻ nào thoát khỏi nơi đây.

'Chúng ta ngược lại rất rõ là đằng khác, chính vì thế các vị hôm nay sợ là ngày cuối ở dương gian rồi.' Phương Quy Nhất cười nói.

'Haha Phương trưởng lão thật tự tin, chủ nhân ta thủ đoạn các ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi.' Đoàn Dự cười lạnh nói, hài cốt Hình Thiên hắn không chắc có thể giữ nhưng hắn vẫn có đủ tự tin có thể thoát thân rời khỏi đây và đó cũng là ngày Minh Giáo hứng chịu lửa giận từ Ma Tôn.

'Đoàn công tử là nói đến cỗ năng lượng tà dị bảo hộ ngươi sao? Ma Tôn cũng chỉ là cửu cấp mà hôm nay Minh Giáo ta là đến một vị thập cấp, ngươi liêu có còn tự tin không?' Phương Quy Nhất cười lớn nói.

'Thập cấp? Được Minh Giáo coi trọng như vậy thì Đoàn Dự ta có chết cũng đầy đủ tự hào rồi… hahaha.' Đoàn Dự ngửa đầu cuồng tiếu cười, nếu là thập cấp hắn biết mạng mình tám chín phần sẽ chôn tại đây.

'Nhãi con, chủ nhân ngươi phế đi cháu trai ta, ta lại giết của hắn hơn nghìn tên thuộc hạ cùng cướp đoạt bảo vật của hắn coi như bước đầu báo thù đi, lão phu thật tò mò ma khí của Ma Tôn có lợi hại như lời đồn không?' Dương Kiến thân hình chớp động xuất hiện ngay trước mặt Đoàn Dự nói.

'Răng… Rắc… Răng… Rắc… thật là thập cấp…'

Lão giả vừa xuất hiện đã ép đến Đoàn Dự không thở nỗi, gương mặt hắn trắng bệch, xương cốt trong người răng rắc muốn vỡ nát.

'Kích phát cỗ lực lượng kia đi, ngươi chỉ có một cơ hội.' Dương Kiến nhìn đến Đoàn Dự như nhìn lấy sâu kiến nói.

'Lão già khốn kiếp, như lão mong muốn.' Đoàn Dự phẫn nộ gầm lên.

'Graooooo….. Graooooo……….. Graoooo…….'

Như cảm giác được Đoàn Dự thôi động, một cỗ ma khí khổng lồ từ người hắn phô thiên cái địa bùng nổ ra không gian, năm mươi đầu ma long gào rú đập thẳng đến Dương Kiên.

'Ma Tôn ma khí? Phương trưởng lão ngươi là bại bởi thứ này?' Dương Kiến hai mắt sáng lên nhìn năm mươi đầu ma long hung tợn mà hướng Phương Quy Nhất hỏi làm lão đen mặt.

'Thánh Hỏa Thần Công – Hỏa Biến Thần Quyền! Trấn áp cho ta.'

Chỉ khi ma long còn cách bản thân nửa gang tay thì Dương Kiên mới động, vẫn là Hỏa Biến Thần Quyền trước kia Phương Quy Nhất sử dụng nhưng lần này dưới tay lão lại uy lực gấp bội lần, trong sát na lão tung ra đúng năm mươi quyền đón đỡ năm mươi đầu ma long.

'Graoooo… Oanh…. Oanh…. Graooo…. Oanh….'

Va chạm kinh thiên làm núi rừng rung chuyển, động đá lung lay muốn đổ sập, từng đầu ma long tuy hung dữ vạn phần nhưng đều không cam lòng bị đánh tan bởi nắm đấm cường hãn của Dương Kiến, chân khí của lão cưỡng ép ma khí tan biến trong không gian một cách dễ dàng.

'Lão tổ thực lực cao siêu vượt quá dữ liệu của ta.'

Phương Quy Nhất ánh mắt lập lòe nhìn đến bóng lưng Dương Kiên, năm mươi đầu ma long kia mỗi đầu đều có thể làm khó lão nhưng Dương Kiến lại có thể hời hợt xóa bỏ chứng tỏ thực lực của vị lão tổ này sâu không lường trước.

'Haha đây là cái mà các ngươi gọi là ma khí đáng sợ sao? Nếu không phải ngại trước lo sau ta thật muốn vặn cổ cái đầu chó của Ma Tôn xuống báo thù cho Dương nhi.' Dương Kiên cười gằn nói, lão tự tin trên giang hồ hiện tại thì đối thủ của lão không có nhiều.

Tu vi Cường Giả thập cấp, chân khí hoàn toàn chuyển hóa thành Hỏa khí, chưởng khống Vô Cực đại đạo là một tên Bá Chủ hàng thật giá thật, Dương Kiên tràn ngập tự tin trong thời gian ngắn sẽ bước lên thập nhất cấp và việc làm đầu tiên của lão khi đột phá chính là lấy thủ cấp ma tôn.

'Lão cẩu, chủ nhân sẽ đích thân báo thù cho ta.' Đoàn Dự hai mắt phẫn nộ nhìn đến Dương Kiên gầm thét, đối phương chuẩn bị quá kỹ, thực lực quá chênh lệch khiến hắn đã nắm giữ tâm lý phải chết.

'Lão tổ, đêm dài lắm mộng chúng ta cũng nên nhanh chóng giải quyết.' Phương Quy Nhất lên tiếng cảnh báo Dương Kiên, lão già này cái gì cũng tốt chỉ bị một cái tính thích lên mặt.

'Chỉ một đám kiến nên lão phu lười ta tay, các ngươi tự xử đi.' Dương Kiên phất tay nói.

'Vâng.'

Mười hai tên Thập Nhị Minh Vương chắp tay nói, chúng bộc phát tu vi vây kín Đoàn Dự đám người.

'Hử? Lại có cao thủ đến?' Đột nhiên Dương Kiên hai mắt nheo lại nhìn đến không gian bên ngoài nói.

'Là hai tên Ma Tướng trở lại?' Phương Quy Nhất hỏi.

'Không, đối phương ít nhất có 10 người, lại có cả thập cấp.' Dương Kiến sắc mặt không tốt nói.

'Không thể nào, chúng ta hành động đã rất cẩn mật.' Phương Quy Nhất run rẩy nói, việc Minh Giáo phục kích Đoàn gia mà truyền ra ngoài thì hậu quả lão không dám nghĩ đến.

'Sợ cái gì? Giết sạch, thu lấy bảo vật rồi rời đi, lão phu đoạn hậu.' Dương Kiên đầy tự tin hạ lệnh.

'Thập Nhị Minh Vương thu lấy quan tài kia, giết sạch bọn chúng.' Phương Quy Nhất cũng là người quyết đoán, lão phất tay ra lệnh.

'Giết… Giết…' Thập Nhị Minh Vương 12 tên cửu cấp lao đến 17 tên khanh khách.

'Oành…Oành… công tử trốn mau… Ahhhh… Oành… Oành…'

'Công tử mau trốn vào bên trong… Phốc….'

'Liều chết bảo hộ công tử….'

Không ngừng có khanh khách ngã xuống, chênh lệch tu vi khiến chúng không phải đối thủ của Thập Nhi Minh Vương nhưng chúng đều dùng tư thế liều chết bảo hộ Đoàn Dự, trở thành khanh khách Đoàn gia dưới trướng Ma Tôn chúng đã nhận được rất nhiều ân huệ, đến cả gia tộc của chúng cũng đồng dạng được bảo hộ nên chúng sẽ không ngần ngại dâng hiến cả tính mạng mình.

'Các ngươi… Minh Giáo đám cẩu vật, lão tử nếu còn sống nhất định sẽ giết sạch Minh Giáo từ trên xuống dưới chó gà cũng không tha…. Ahhhhhhhhhhhhhhh……'

Đoàn Dự khóe mặt muốn nứt trước cái chết của đám khanh khách đang cố bảo hộ mình, khuôn mặt hắn vặn vẹo đáng sợ nhìn đến Dương Kiên đám người gầm lớn và cuối cùng từ trong cơ thể hắn bộc phát cỗ ma khí cuối cùng.

'Uuuuuu…… Uuuuuu…….. Oanh…… Oanh….'

Ma khí ào ạt phóng xuất từ cơ thể Đoàn Dự cũng là đoàn ma khí cuối cùng bảo hộ tính mạng của hắn mà Long ban cho, với tên thân tín này hắn là không tiếc đưa đến hai đoàn ma khí không nhỏ bảo hộ con hàng này, đoàn đầu tiên là năm mươi đầu ma long thì đoàn thứ hai lại mang theo hủy diệt chi đạo vô cùng cuồng bạo.

'Hử?' Dương Kiên cảm giác được bạo động đến từ chỗ Đoàn Dự, lão nhíu mày nhìn đến.

'Oanh… Oanh…. Ầm…. Ầm….'

'Không tốt, Thập Nhị Minh Vương mau thu lấy quan tài kia, chúng ta rút.' Cảm giác được cỗ ma khí kia sắp bùng nổ, Dương Kiên gầm lớn.

'Minh Giáo, mối thù này ta khắc cốt ghi tâm…. OANHHHHHH……'

Đoàn Dự cười gằn, hắn chụp lấy Hình Vọng sớm ngất đi vì sợ hãi lùi sâu vào trong hang động và cũng chính lúc này đoàn ma khí kia chính thức bạo liệt như một quả boom hắc ám chấn rung đại địa.

'Ầm…. Ầm… hang động sắp sập… lui mau…'

Chấn động hủy diệt đến từ đoàn ma khí bạo liệt làm hang động rung lắc mạnh, vách động ào ạt lắc lư như muốn sập khiến Minh Giáo đám người run lên, Thập Nhị Minh Vương nhanh chóng chụp lấy quan tài cùng với Dương Kiên đám người lao ra ngoài, về phần Đoàn Dự thì đã không thời gian tìm đến con kiến nhỏ này.

'Rầm… Rầm… Rầm…'

Minh Giáo cao thủ chỉ vừa thoát ra khỏi hang động cũng là lúc đất đá đổ ập xuống chôn vùi cửa hang cũng là Hình gia tổ mộ.

…….

'Chúng sắp đến, các ngươi đi trước.' Dương Kiên cảm giác được đám cao thủ thần bí đã rất gần, lão kéo mạng che mặt ra lệnh cho Phương Quy Nhất đám người.

'Lão tổ bảo trọng.' Phương Quy Nhất chắp tay nói rồi phất tay ra hiêu, Minh Giáo cao thủ cùng quan tài đá nhanh chóng biến mất trong hư không.

Dương Kiên hai mắt lóe lên cũng ẩn nập vào hư không.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.