Sói Săn Mồi – Chương 118: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 118:

Chương 278………….303 : Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P74………89) 3/5

Đoàn xe quân sự tiếp tục tiến gần đến trụ sở Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh, máy bay thám thính từng góc ngách nhỏ để tránh bị phục kích, Trần Bá Hải dù đang trong cơn điên loạn nhưng vẫn bảo trì một chút thanh tỉnh của một tướng quân.

'……..xuy……..xuy………..xuy………..' Đúng lúc đoàn xe đang đi qua một ngã rẽ, từ trên cao đột nhiên xuất hiện mười bóng đen, chính là Truy Mệnh…….. chúng quyết định động thủ…….. chín tên chia làm ba hướng vọt thẳng xuống đoàn xe hộ tống Trần Bá Hải.

'Có….. có phục kích….. Phốc……….. Phốc………' Tên sĩ quan trên xe bán tải quân sự là kẻ đầu tiên reo lên nhưng chỉ ngay sau đó một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã cắt qua đầu hắn chẻ đôi nó ra thành hai mảnh bán cầu đẫm máu……… mười bóng đen tốc độ quá nhanh làm đám sĩ quan không kịp phản ứng, những lưỡi đao và lưỡi kiếm biến ảo trong không gian dày xé đoàn xe để rồi tạm thời tạo thành một con đường để bóng đen thứ mười vọt thẳng đến chiếc jeep của Trần Bá Hải.

'Xuy………… xuy……… xuy……….' Tiêu Nghệ chính là bóng đen thứ mười kia, lưỡi đao vẫn còn nhuộm đỏ máu của lão nhào tới chỗ chiếc jeep ở chính giữa mà bổ mạnh một nhát xuống, nhát đao xé gió ẩn chứa lực lượng kinh thiên.

'Keng……rắc…….rắc…….rắc…..' Âm thanh im loại va chạm khiến đám người xung quanh rùng mình, nhưng mà Tiêu Nghệ nhanh chóng biến sắc vì đao của lão vậy mà không thể chém đứt được khung xe jeep kia…….. chắc hẳn nó đã được gia cố cứng rắn hơn nhiều lần…….. làm sát thủ một kích không thành phải rút ngay….. Tiêu Nghệ huýt sáo một tiếng dài rồi phi thân đi trước.

'Vút………vút……….vút……..' Đám sát thủ cũng không chần chờ ham chiến mà đạp chân lấy đà lao vút vào màn đêm………

'Các ngươi còn làm gì? Tại sao không bắn?' Trần Bá Hải còn chưa hết hoàng hồn sau khi bị phục kích, ngồi trong xe……. cảm giác được lực lượng kinh thế hãi tục từ nhát đao kia mà vết kim loại oằn xuống ngay trước mặt mình là minh chứng mà hắn sợ đến teo chim…….. nhưng mà cái chết của con trai làm hắn mặc kệ tất cả rồi, hắn vẫn cố thủ trong xe nhưng thông qua bộ đàm gào lớn.

'Trung….. trung tướng……… đây là khu dân cư, nếu xả súng máy hạng nặng thì thương vong là rất lớn!' Tên sĩ quan cấp dưới cắn răng trả lời Trần Bá Hải, chúng là không dám nổ súng ở chỗ này.

'Chó má gì dân cư…… các ngươi để mặc đồng bạn mình bị chém giết thế kia sao? Nổ súng……. ta chịu toàn bộ trách nhiệm……… giết bọn chúng cho ta!' Trần Bá Hải hai mắt lòng sọc vì giận dữ, hắn gầm lên ra lệnh.

……bên ngoài……. đám lính ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết phản ứng thế nào cho phải, nhìn cảnh tượng đồng bạn chết thảm ở kia và mấy chiếc bán tải thế mà bị cắt đôi trước vũ khí đối phương mà chúng rùng mình……..

'Báo cáo! Máy quét tầm nhiệt đã xác định được tung tích đối phương!' Cũng vào lúc này, một tên sĩ quan báo cáo cho Trần Bá Hải, máy quét tầm nhiệt trên UAV đã phát hiện tung tích của Truy Mệnh đang rút lui cách đó mấy tòa nhà.

'Lệnh cho trực thăng truy đuổi! Nố súng tiêu diệt bất chấp hậu quả cho ta!' Trần Bá Hải gào vào bộ đàm.

'Tuân lệnh!' Bên kia tên sĩ quan đổ mồ hôi hột truyền lệnh cho đám trực thăng tiêm kích Kazan đuổi theo mục tiêu, ngay tức thì 20 trong số 30 chiếc tiêm kích tăng tốc độ về hướng phát hiện ra đối phương.

……….

'Tạch……Tạch ……Tạch……….Tạch ……Tạch ……Tạch……' Tiếng quạt trực thăng gào thét trên trời khiến đám sát thủ Truy Mệnh có chút bất ngờ…… dù sao chúng vẫn chưa là Cường Giả nên chỉ có thể dựa vào khinh công lẩn trốn nên còn chưa thể đi xa.

'Số 0! Chiến hay trốn?' Nghe tiếng trực thăng ngày một gần, một tên sát thủ hỏi ý kiến Tiêu Nghệ.

'Nghe tiếng thì chắc hẳn là máy bay tiêm kích hạng nhẹ! Kiếm một tòa nhà cao tầng, chúng ta dọn sạch đám ruồi nhặng này!' Tiêu Nghệ cười lạnh nói.

Đám sát thủ gật gù đồng tình, chúng hội ý và chọn được một tòa nhà khá cao gần đó rồi bắt đầu phi thân bám vào tường leo lên.

………………………………………..

………Trên trực thăng……..

'Báo cáo! Máy quét tầm nhiệt cho thấy chỉ còn cách mục tiêu 500 mét!' Gã sĩ quan phi công báo cáo.

'Tiêu diệt đối phương bằng bất cứ giá nào!' Tên sĩ quan chỉ huy ra lệnh.

'Thủ trưởng! Đây là khu dân cư a!' Tên phi công nhíu máy nói.

'Là lệnh! Anh muốn ra tòa án binh sao?' Tên sĩ quan chỉ huy cũng hết cách nên gằn giọng.

'Tuân lệnh!' Tên phi công cắn răng nhận lệnh.

…………………

Chỉ còn cách 200 mét, đám trực thăng đã có thể thấy rõ mồn một mười bóng đen trên tầng thượng tòa nhà cao tầng, chúng rất chuyên nghiệp chia đội hình hai mươi chiếc làm bốn hướng tiếp cận, một hướng năm chiếc chĩa thẳng nòng súng vào đám sát thủ.

'Sát!' Không biết ai là người bắt đầu, ngay tức thì 20 chiếc 40 nòng súng máy hạng nặng 12,7 mm bắt đầu nả đạn.

'Cạch cạch cạch cạch……..cạch cạch cạch……' 40 nòng súng cùng khai hỏa tạo thành âm thanh khủng bố xé toan màn đêm mang theo cơn mưa đạn đổ ập xuống chỗ Truy Mệnh.

'Tản ra……phốc………' 40 làn đạn trông nguy hiểm thật đấy nhưng võ giả không dễ bị bắn trúng như thế mà đặc biệt là với những khẩu súng cố định như thế này, Tiêu Nghệ hạ mệnh lệnh rồi bay vút qua một bên, chín tến sát thủ khác cũng không kém khi thân ảnh đến đi rất nhanh trong những làn đạn.

'Khốn kiếp! Bọn chúng nhanh quá!' Trên trực thăng, đám sĩ quan thốt lên……. điều khiển nòng súng trên trực thăng không phải điều đơn giản mà những tên kia lại có tốc độ quá nhanh khiến chúng không thể bắn trúng.

'Cạch cạch cạch cạch…….. rắc rắc rắc rắc………' Vỏ đạn càng rơi nhiều thì lớp bê tông trên sân thượng tòa nhà cũng bị đục thủng càng nhiều, chỉ sau chưa đầy một phút nó đã biến thành một cái tổ ong với đầy vết đạn loan lổ…….. ngay khi đám trực thăng khựng lại cũng là lúc Truy Mệnh hành động, vì muốn hạ gục đối phương nên đám phi công đã điều khiển trực thăng đến quá gần rồi.

'Phốc!' Tiêu Nghệ dẫn đầu đám sát thủ, lão hội tụ nội khí toàn thân dậm mạnh xuống nền nhà một cước lấy đà, cả người lão bay như tên bắn đến một chiếc trực thăng, lưỡi đao nhuốm máu bổ ngang một đường vào buồng lái.

'Roẹt!' Không như khung xe jeep kiên cố của Trần Bá Hải, khung của trực thăng lại như một cọng bún trước lưỡi đao của Tiêu Nghệ, nhát đao của gã cắt phăng của buồng lái quét qua hai tên sĩ quan một nhát rất ngọt………

'Vút…….phốc!…….' Chưa dừng lại, Tiêu Nghệ dựa theo đà tới xoay người đạp vào chiếc trực thăng trước mặt mình mà lao đến chiếc bên cạnh, tất cả diễn ra quá nhanh làm bọn chúng không thể nào phản ứng kịp.

'Roẹt…….roẹt………tít…..tít……tít……tít……' Theo cùng Tiêu Nghệ là Truy Mệnh chín tên sát thủ, chúng giải quyết đám trực thăng ở gần mình một cách nhẹ nhàng, hai mươi chiếc trực thăng cứ thế báo tín hiểu khẩn cấp rồi quay cuồng trong không trung khi rơi xuống.

'Ầm! Ầm! Ầm!' Những xác trực thăng vừa đổ ập xuống thì phát nổ thành những cây nấm lửa nho nhỏ sáng rực cả một khu vực…… hơn hai mươi vụ nổ làm cho toàn bộ vùng đất rung nhẹ, không biết thương vong là cỡ nào nhưng người dân đã không bình tĩnh nữa mà la hét cố gắng tháo chạy ra ngoài hết cả…… tận thế sao?

………….Đoàn xe quân sự…….

'Trung Tướng……. chúng ta không thể liên lạc với trực thăng tiêm kích được nữa!' Gã sĩ quan trầm giọng báo cáo với Trấn Bá Hải.

'Một lũ vô dụng! Cho bộ binh xuống xe sẵn sàng chiến đấu, sử dụng toàn bộ máy quét tầm nhiệt, ngay khi phát hiện mục tiêu khả nghi thì bằng mọi hỏa lực phải tiêu diệt bằng được! Tiếp tục di chuyển về phía trước!' Trần Bá Hải không coi thiệt hại từ hai mươi chiếc trực thăng vào đâu, hắn gầm gừ ra lệnh.

'Rõ!' Gã sĩ quan cắn răng nhận lệnh với khuôn mặt thật khó coi.

Ngay sau đó đoàn xe quân đội dừng lại, toàn bộ binh lính bộ binh đều rời khỏi xe chuyên chở mà thành lập đội ngũ chính tề, trên trời cao toàn bộ trực thăng và UAV tập trung lại liên tục quét tầm nhiệt vùng đất xung quanh.

…….Ở xa xa………

'Số 0! Bọn chúng coi bộ đã cảnh giới hơn rất nhiều!' Một tên sát thủ quay sang hỏi ý kiến Tiêu Nghệ, sau khi xử lí đám trực thăng thì chúng không hề rời đi mà quay trở lại tiếp tục tìm cách hái đầu Trần Bá Hải đem về.

Tiêu Nghệ nheo mắt nhìn đoàn quân từ từ di chuyển bên dưới mà suy tư, hắn biết bây giờ không thể phục kích bọn chúng như lúc trước nữa vì việc xuyên qua hàng ngàn khẩu súng kia là chuyện gần như bất khả thi với năng lực Truy Mệnh lúc này.

'Vù!' Nhưng mà đám sát thủ cũng không phải đau đầu vì Ga In đã đến.

'Ma Hậu!' Thấy người đến là ai, ngay tức thì đám sát thủ cúi đầu hành lễ.

'Ma Chủ có lệnh! Giết sạch!' Ga In mở miệng một cách trực tiếp và ngắn gọn làm đám sát thủ sửng sốt…….. đại nhân à, chúng tôi không có năng lực này à.

'Ma Hậu! Bọn chúng có máy quét hiện đại nên chúng tôi vừa tiến vào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức!' Tiêu Nghệ ở đây là có tiếng nói nhất nên tiến lên hỏi ý kiến Ga In.

'Ta sẽ dọn dẹp thoáng qua một chút trước, việc còn lại là của các ngươi…… nhớ….. càng máu tanh càng tốt!' Ga In lạnh lủng ánh mắt quét qua đám sát thủ rồi không đợi chúng phản ứng mà phi thân rời đi.

'Còn đứng đó làm gì? Không nghe Ma Hậu nói gì sao?' Tiêu Nghệ trừng mắt quát đám sát thủ.

'Phốc……..phốc………phốc…….' Ngay tức khắc mười bóng đen dậm chân đuổi theo.

……………………….

………….

'Trung tướng! Chúng ta chỉ còn cách trụ sở Bộ Tư Lệnh khoảng năm trăm mét! Đến lúc đó nếu hắn không xuất hiện thì chúng ta sẽ làm gì?' Trên xe jeep méo mó, tên sĩ quan cao cấp hỏi ý kiến Trần Bá Hải.

'Hắn sẽ phải xuất hiện!' Trần Bá Hải cười gằn……. cái này là mặt mũi giang hồ nên bọn sĩ quan này không hiểu được, nếu Ma Tôn không xuất hiện thì ngay ngày mai cái danh Ma Tôn của hắn sẽ bị người ta chà đạp không thương tiếc.

'Rầm rập……rầm rập…..rầm rập…..' Bên ngoài, tiếng hành quân khí thế của binh lính làm cho Trần Bá Hài thêm yên tâm không ít, dù giận đến sôi máu nhưng hắn vẫn hiểu Cường Giả thất cấp nắm giữ sức mạnh khủng bố cỡ nào nên từng bước đi hắn đều cẩn trọng…….. lần này đến đây hắn không phải chỉ có chừng này sức mạnh, con bài tẩy của hắn là mười chiếc tiêm kích J-10 mang theo tên lửa không đối đất đủ để phá nát một phần ba Bắc Kinh dang ẩn nấp sau những đám mây.

'Vù……..vù………' Bỗng nhiên một tiếng động xé gió như thứ gì đó vừa cắt qua làm toàn bộ đội ngũ khựng lại, đám bộ binh ngay tức khắc giơ súng lên làm động tác nhắm bắn sẵn sàng nả đạn…….. toàn bộ trực thăng đều dồn đèn pha đến chiếu sáng vùng đất phía trước.

'Phát hiện được gì không?' Một tên sĩ quan chỉ huy liên lạc với sĩ quan trên trời hỏi xem máy quét tâm nhiệt có phát hiện được điều gì lạ hay không.

'Báo cáo! Không có!'

Nhận được báo cáo, chờ thêm vài phút không thấy động tĩnh gì….. tên sĩ quan chuẩn bị ra hiệu cho đoàn quân tiếp tục di chuyển thì bỗng dưng……..

'Phốc……..phốc……….phốc………' Ba hàng đầu binh lính bộ binh đột nhiên gục xuống…… không……. nói chính xác là phần trên ngực chúng gục xuống, toàn bộ đều bị bổ ra làm hai phần thân thể ngọt xớt…….. những cột máu tươi phóng cao đến mấy mét khiến đám lính phía sau hãi hùng không cầm nổi súng trên tay nữa mà nhào chạy về phía sau.

'Đoàng…….đoàng……..' Trần Bá Hải lúc này không thể ru rú trong xe của mình được nữa rồi, hắn nhào ra ngoài chỉa súng về phía binh sĩ tháo chạy gần mình nã liền hai viên đạn kết liễu hai tên trong số chúng……. điều này ngay tức thì làm đám binh lính hoảng loạn an tĩnh lại.

'Người nào lâm trận bỏ chạy sẽ có kết cục như thế! Các ngươi là quân quân đội, dù phải chết cũng phải tiến lên cho ta!' Trần Bà Hải rống giận.

'Oành! Oành! Oành!……' Nhưng mà chuyện tiếp theo đã dẹp phăng toàn bộ uy hiếp của Trần Bá Hải, từng chiếc UAV trên bầu trời không biết bằng cách nào vỡ tung thành từng mảnh…… đâu đó chỉ có người nhận ra được lờ mờ một thân ảnh nữ nhân cùng móng đôi móng vuốt sắc bén mà thôi.

'Bắn……bắn cho ta…….' Trần Bá Hải nổi điên gầm rống nhưng mà đám binh sĩ vẫn ngơ ngác như những con cừu non…….. thân ảnh người ta còn không thấy thì nổ súng vào đâu đây?

'Roẹt!' Lại một âm thanh kim loại cắt xé vang vọng……… bàn tay Ga In cứng rắn đến đáng sợ cắt phăng đuôi chiếc trực thăng Mi24 khiến nó mất cân bằng quay vòng vòng trên không trung rồi lao thẳng xuống dưới.

Bên dưới……..đám lính hoảng hốt vì chiếc trực thăng to lớn nhào xuống chỗ mình, toàn bộ đều kinh hãi đạp lên đầu nhau tháo chạy………

'Đoàng…….đoàng……..khốn kiếp! Đứng lại cho ta!' Trần Bá Hải gào thét trong vô vọng……. chiếc trực thăng to lớn cũng đang rơi ngay xuống chỗ hắn.

'Trung tướng! Phải rời khỏi chỗ này gấp!' Hơn mười cảnh vệ thân cận ngay tức thì tóm lấy Trần Bá Hải kéo ra xa, dù sao thì mang tiếng đại gia tộc nên việc có cao thủ bảo hộ vẫn là phải có.

'ẦM!' Ngay khi Trần Bá Hải vừa rời khỏi thì chỗ hắn vừa đứng bị chiếc trực thăng hạng nặng ập xuống, vũ khí bên trong phát nổ tọa thành một vụ nổ kinh khủng quét sạch mấy trăm mét vuông quanh nó và hệ quả tất nhiên là vô số binh sĩ thương vong……. tiếng rên rỉ và cầu cứu trong tuyệt vọng vang cả một vùng trời.

'Trung tướng! Chúng ta phải rút khỏi nơi đây gấp!' Một tên cảnh vệ khuyên nhủ Trần Bá Hải.

'Rút? Nhìn xem chúng ta đã thiệt hại cỡ nào? Tập trung lực lượng……. ta muốn sống mái với bọn chúng một phen……' Trần Bá Hải quát làm đám cảnh vệ cười khổ, thằng này bây giờ chả khác gì một con chó dại……. đối phương thực lực cỡ đó thì vũ khí bình thường có tác dụng gì sao?

'Vù……..vù…….' Đúng lúc này, mười bóng đen từ trời không lao xuống làm đám người Trần Bá Hải giật thốt…..

'Phốc……..phốc……..' Truy Mệnh vừa xuống đã nhắm ngay tới chỗ Trần Bá Hải lao vút đến như mười mũi tên hung mãnh.

'Tạch tạch tạch tạch….. tạch tạch tạch…….. Cẩn thận!' Tiêu Nghệ là một trong những kẻ lao lên đầu tiên, bỗng nhiên lão trợn mắt hô to, chân đang bước tới lại xoay mạnh đảo chiểu dẫm mạnh xuống đất tạo thế kìm người lại……. ngay lúc này đây hàng chục viên đạn xé gió bay sượt qua mặt lão làm da mặt lão bỏng rát……nguy hiểm thật.

'Bảo vệ Trung Tướng!' Từ phía trước, một nhóm lính gồm khoảng năm trăm tên không biết xuất hiện từ khi nào…….. trên tay kẻ nào cũng là những khẩu súng quân dụng hiện đại với ống nhắm laze, chúng chỉa thẳng vào đám người Truy Mệnh mà bóp cò……… chúng chính là lính tinh nhuệ rút lui từ chỗ Bộ Tư Lệnh, bây giờ nghe tin chạy đến hỗ trợ.

Vụ tấn công giúp Trần Bá Hải tỉnh lại trong ngỡ ngàng, hắn ngay tức thì ra hiệu cho đám cảnh vệ còn bản thân lùi về sau như định trốn.

'Số 5 6 7 8 9 ngăn bọn chúng lại, còn lại theo ta!' Tiêu Nghệ cũng rất nhanh chóng quyết định phương án, hắn chỉ cần được tranh thủ một ít thời gian là có thể giết được Trần Bá Hải.

'Rõ!' 5 tên sát thủ nhận mệnh cầm vũ khí lao đến chỗ đám binh lính vừa xuất hiện, Tiêu Nghệ cũng những kẻ còn lại cũng không chần chừ gì nữa mà xông đến chỗ con mồi.

'Phốc! Keng!' Lách người né qua một cú đấm của tên cảnh vệ, Tiêu Nghệ đao trong tay xoay tròn quét một đường lên hông gã…… cứ tưởng sẽ cắt gã ra làm đôi nhưng tiếng kim loại va chạm vang lên làm lão có chút nhíu mày…… là áo giáp kim loại bên trong sao.

Tên cảnh vệ đúng là mặc áo giáp kim loại nhưng ăn phải lực đạo kinh người từ đao chiêu cũng làm hắn thân hình nhộn nhạo mà trào máu nơi khóe miệng, thế nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn đau dùng một tay kẹp chặt đao của Tiêu Nghệ, tay còn lại rút từ bên hông một con dao bấm nhắm vào mắt lão xọc tới.

'Muốn đào mắt lão tử? Nhóc con người xa xa còn chưa đủ bản lĩnh đó đâu!' Tiêu Nghệ cười lạnh nói, cánh tay lão mềm dẽo như mãng xà trườn đến quắn chặt cánh tay cầm dao của đối phương mà khóa chặt, sau đó lại xoay vòng ấn một trảo lên vai gã chụp xuống.

'Rắc!' Tiếng xương nức vỡ vang lên, vai tên cảnh vệ bị đòn trảo bóp nát trong tích tắt, hắn đau đớn khôn cùng nhưng vẫn là không rên lên một tiếng mà cả người xồ tới trước hất mạnh đầu đập thẳng vào mặt Tiêu Nghệ.

'Rầm!' Ăn một cú đập đầu khiến Tiêu Nghệ sững sờ, mũi lão bị gãy dập chảy máu nhưng đau đớn lại không nhiều bằng nhục nhã……lão thế mà bị thương……

'Khốn kiếp thằng nhãi con!' Tiêu Nghệ điên cuồng giận dữ, tay trảo lão bấu chặt lấy vai gã cảnh vệ, đẩu ngửa mạnh ra sau lấy đà rồi gập mạnh về phía trước trả một đòn vào mặt gã.

'Oành! Oành! Oành! Đập đi……lão tử đập với ngươi……..Oành! Oành!' Lại ngửa đầu rồi dập đầu xuống, trán Tiêu Nghệ tràn đầy máu tươi…… cơ mà là máu tươi của tên cảnh vệ đáng thương, khuôn mặt gã đã bầm dập không còn hình thù, xương sọ bên trong cũng nứt vỡ đâm thẳng vào não hải làm gã chết ngay sau đó.

'Bịch!' Thả cái xác trong tay ra, Tiêu Nghệ quắt mắt lấy Trần Bá Hải ở cách đó hơn trăm mét mà xách đao lên lao tới…… lão là nhanh nhất rồi vì đám sát thủ cũng bị những tên cảnh vệ liều chết dây dưa.

'Hahaha……… Ma Tôn quả không hổ danh hai chữ, đám thuộc hạ cũng là khát máu hơn người!' Cứ tưởng sẽ sợ hãi nhưng Trần Bá Hải lại cười to trước đám sát thủ đang lao tới chỗ mình, ngay khi tưởng chừng Tiêu Nghệ sẽ tóm được hắn thì đột nhiên Trần Bá Hải bay vút lên cao tránh khỏi bàn tay của lão…….. thì ra sau lưng hắn đã móc vào một sợi dây nối với chiếc Mi24 còn lại.

'Đại bàng! Hành động!' Trần Bá Hải thoát chết nhưng gương mặt vẫn tràn ngập phẫn nộ, từ lúc đến đây hắn đã xác định không thể giết được Ma Tôn….. nhưng mà nợ máu phải trả bằng máu, chúng giết con hắn thì hắn muốn giết thủ hạ và đàn bà của gã……móc ra chiếc bộ đàm trong lồng ngực, Trần Bá Hải ra lệnh.

'Tuân lệnh!' Từ trong bộ đàm truyền đến tiếng xác nhận của phi công…… tiếp ngay sau đó từ trên những đám mây trên cao, hai mươi chiếc tiêm kích gào rú lao thẳng xuống bên dưới.

'Số 0! Tiếp theo thế nào?' Tuột khỏi con mồi trong gang tấc, đám sát thủ tiếc hận quay sang hỏi Tiêu Nghệ.

Đưa mắt nhìn đám sát thủ đang chật vật chống lại đám lính tinh nhuệ cách đó không xa khiến Tiêu Nghệ dù mới thất bại nhưng không dám chần chừ hạ lệnh!

'Rút!' Như được đại xá, đám sát thủ Truy Mệnh ngay tức thì rút lui khỏi chỗ này…… cơ mà cũng đúng lúc này tiếng tên lửa xé gió đã truyền đến tai khiến kẻ nào cũng kinh hãi ngước lên bầu trời theo bản năng.

'Khốn nạn!' Tiêu Nghệ biết không thể thoát khỏi nên chỉ có thể trừng mắt nhận mệnh.

Ở xa xa…… Ga In đang chặn đứng đám binh lính cũng ngẩng đầu lên cao lạnh lùng nhìn cơn mưa tên lửa rút xuống………

Gần nghìn tên binh sĩ và hơn năm trăm tên lính tinh nhuệ vừa tới cũng như vậy, toàn thể đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời tràn ngập tiếng xé gió của tên lửa…….. Trần Bá Hải là hy sinh bọn chúng chỉ để giết được đám người này sao.

……..Cũng chính lúc này………..

'HẮC HẮC! TRẦN GIA ĐÚNG LÀ COI TÍNH MẠNG BINH SĨ NHƯ CỎ RÁC MÀ!' Tiếng cười lớn tràn ngập uy thế vang vọng cả một vùng trời làm toàn bộ chấn động, Trần Bá Hải đang núp trên trực thăng biến đổi sắc mặt……. hắn đến rồi sao…..

'Hahaha…….sao bằng Ma Tôn uy danh lầm lẫm làm giang hồ khiến ai nghe thấy cũng sợ hãi chứ! Ma Tôn à Ma Tôn, ngươi cũng nên nói lời vình biệt với đám thuộc hạ mình đi chứ hả!' Trần Bá Hải ngửa cổ cười to, hy sinh có vài ngàn tên binh sĩ đối với hắn không quan trọng……. cứ coi như tiễn đưa chúng qua thế giới bên kia phục vụ con trai mình đi.

'Vĩnh biệt? Bằng thứ này sao?' Long khóe miệng nhếch lên đầy vè trào phúng, hắn đứng lầm lẫm giữa không trung, hắc y cùng mái tóc tung bay túy ý trong gió lộng để khi bàn bàn tay khẽ động khiến toàn bộ vùng không gian xung quanh như ngưng đọng lại…… MA VỰC.

'Cái này!' Dù ở khoảng cách xa, Trần Bá Hải sắc mặt trắng bệch khi hắn cảm giác được cơ thể mình bị đình trệ không thể nhúc nhích, hắn kinh hãi nhìn về hướng Ma Tôn……. hắn biết Vực của Cường Giả đủ mạnh mẽ nhưng mà chỉ có tác dụng ở khoảng cách gần và tiêu hao nguyên khí khổng lồ nhưng mà ở đây khoảng cách xa đến như vậy mà hắn vẫn y nguyên bị Vực của đối phương tác động đến…… không thể nào.

Long cười tà nhìn qua chỗ Trần Bá Hải, toàn bộ ma khí trong người hắn phóng xuất ra ngoài dung nhập vào tự nhiên khiến ở trong vùng không gian này hắn là chúa tể……. thân hình khẽ động, hắn bay vút đến một quả tên lửa đang lao xuống với tốc độ chậm rãi vì Ma Vực tác động mà chụp lấy nó, sau đó không hề phá hủy nó mà động tác tiếp theo khiến Trần Bá Hải trợn tròn mắt………. hắn xoay đầu tên lửa về một phía khác……. để rồi…… hắn xóa bỏ ràng buộc của Ma Vực để quả tên lửa lại lao vút đi.

'BÙM!' Tên lửa lao thẳng xuống một tòa nhà chung cư rồi nổ tung, sức công phá mãnh liệt quét ngang tầng bên dưới khiến tòa nhà chao đảo.

'Rắc……… rắc…….. Ầm………. Ầm……..' Mất đi cân bằng, tòa chung cư cứ vậy đổ sập xuống trong sự kinh hãi tột đột của Trần Bá Hải, hắn biết việc này mình hay chính Trần gia phải chịu trách nhiệm……. kẻ này, quá độc rồi.

'Ma Tôn! Dừng tay!' Nhận thấy Long lại tiếp tục chụp lấy một quả tên lửa khác, Trần Bá Hải hốt hoảng gào lên muốn ngăn chặn.

'Hắc hắc……… ta đang có một trò chơi vui nha…….' Long cười tà, hắn lại quay đầu một quả tên lửa khác đến một cái bệnh viện lớn ở xa xa…… sau đó….. lại thả nó ra.

'Vút………BÙM!' Thêm một quả nấm lửa màu đỏ xuất hiện, toàn bộ cái bệnh viện xấu xố nổ tung trước quả tên lửa hạng nặng……. tiếng kêu la thất tha vang tận trời xanh.

'Ma…..Ma Tôn! Ngươi sẽ bị báo ứng……. báo ứng…….' Trần Bá Hải thiệt sợ rồi, Ma Tôn quá điên…. một kẻ điên có thực lực.

'A……vậy sao? Tên lửa cũng không phải do ta phóng nha!' Long cười khẩy coi thường……. hắn vẫn tiếp tục xoay đầu tên lửa……. một quả…… hai quả……. rồi hai chục quả……….ba chục quả……. tất cả đều không phóng xuống chỗ đám Truy Mệnh hay Ga In nữa mà bay thẳng đến những tòa nhà, khu dân cư đông đúc nhất.

'BÙM! BÙM! BÙM……….BÙM…..BÙM……..' Bầu trời Bắc Kinh sáng rực, không phải là pháo hoa……. mà là ánh sáng của sự hủy diệt, thành phố hiện đại bị dày xéo thành những ụ khói và đám cháy khổng lồ bắt nguồn từ những quả tên lửa nổ tung……… những tòa nhà cao tầng cũng theo đó mà sup đổ như những quân bài domino……….

Trên mây, những gã sĩ quan đang điều khiển tiêm kích nhìn thấy Bắc Kinh gần như tang hoang 'nhờ' những quả tên lửa của mình mà mặt mày tái xanh…….. chúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng chúng biết kết cục của mình sau lần này sẽ rất thảm…….

Trần Bá Hải cũng không ngoại lệ…. ngơ ngác nhìn thủ đô bị dày xéo bởi tên lửa hạng nặng mà hắn sợ hãi đến run người……. cả người hắn ướt đẫm mồ hôi như mưa…….

'Hắc hắc…… lần này phải cảm ơn Bá Hải huynh đệ đã mang tới đây thứ đồ chơi thú vị này….. chậc chậc….. nếu có thêm vài quả nữa thì còn vui hơn………' Long trưng ra bộ mặt tiếc nuối khiến Trần Bá Hải lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu tươi đương trường.

'Ngươi…….ác ma………khốn…… khốn kiếp!' Dù sao Long cũng không thể mãi duy trì Ma Vực, lúc hắn tán đi nó thì Trần Bá Hải cũng có lại khí lực mà gào lên rống giận.

'Đúng đúng…….. bản tọa là ác ma……. làm ác ma mà không giết ngươi thì thật là uổng phí mà!' Long cười lớn khi thân ảnh biến mất để rồi khi Trần Bá Hải còn chưa kịp phản ứng thì cổ hắn đã bị bóp nghẹt như một con gà.

'Ọc……ọc……. thả…….. thả ta……..ra…..' Trần Bá Hải trợn trắng mắt cố rặn ra từng chữ một, hắn có thể cảm nhận được cái chết đã đến rất gần mình nên đũng quần thế mà ướt sũng một mảng rồi.

'Ngươi đã từng nghe ác ma nào lại buông tha con mồi của mình chưa?' Long cười tà nói, hắn cũng không muốn dài dòng với thằng ngu này nữa chuẩn bị vặn nát cái cổ Trần Bá Hải thì đột nhiên………

'A di đà phật! Lão nạp là tới chậm……. tới chậm a!' Giọng nói xa lạ vang lên khiến Long nhíu mày, đưa mắt nhìn đến kẻ mới tới…….. hắn có chút ngưng trọng…….Cường Giả thất cấp đỉnh và là một lão tăng sư.

'A di đà phật! Thiện tai thiện tai………….các vị đều là giang hồ cao nhân sao lại để ân oán của bản thân lan đến những người dân bình thường……' Lão tăng đưa mắt nhìn về phía thành phố tang hoang sau vụ nổ mà thở dài nói.

'Hắc hắc……lão tăng sư nói quá chuẩn con bá nó luôn…… đây cũng là ý của bản trưởng lão, tiếc rằng ta thực lực không đủ nên không thể ngăn cản được những quả tên lửa kia của Trần gia…… thật là vô dụng mà…….' Long cũng trưng ra bộ mặt tiếc hận khiến Trần Bá Hải trong tay hắn mặt mày vặn vẹo trong giận dữ khôn cùng nhưng không thể lên tiếng được vì cổ bị bóp đến nghẹt thở.

'A di đà phật! Ngụy trưởng lão cũng không cần xảo biện, bần tăng là vẫn kịp nhìn thấy cử động của các hạ!' Lão tăng mở miệng nói.

'Cử động? Cử động gì nhỉ……. ta vừa rồi chỉ nhớ là ngăn cản một vài quả tên lửa của ai đó muốn tiêu diệt người của mình mà thôi…….. lão tăng ngài không định đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngụy mỗ đấy chứ…… A di đà phật Phật Tổ hiển linh mà xem tại hạ oan ức thế nào……..' Long trợn mắt nói, hắn còn ngẩng đầu nhìn trời cao kêu gào oan uổng.

Gương mặt già nua đạo mạo của lão tăng sư có chút co giật trước sự vô sĩ cùng cực của đối phương, lão biết miệng lưỡi của mình không lại nên đi thẳng vào việc chính……..

'A di đà phật! Ai đúng ai sai bần tăng cũng không có quyền phán xét, bần tăng đến đây thứ nhất là mong hai bên dừng tay không để làm hại đến chúng sinh thêm nữa, thứ hai là vì sự nhờ vả của một lão bằng hữu mong Ngụy thí chủ buông tha cho người đang trong tay thí chủ một mạng….' Lão tăng điềm đạm nói, phật khí bàng bạc từ người lão tỏa ra như một vị cao tăng đắc đạo.

'A đù! Ta nhớ cha mình không phải là lão nha……. lão thật là coi mặt mũi mình đủ lớn như vậy?' Long trợn trắng mắt trước đề nghị của lão hòa thượng, thật coi hắn là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao?

'A di đà phật! Ngụy trưởng lão là hiểu lầm, bần tăng cũng là vì phật đạo muốn chúng sinh an bình nên mới đặt đề nghị như vậy với trưởng lão…….. bần tăng nghĩ với tư cách là một trưởng lão của Thập Lục Tháp thì Ngụy trưởng lão cũng phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu……' Lão tăng vẫn từ tốn giải khai lời nói của mình.

'Đúng……quá đúng…….. với tư cách là một trưởng lão…… bản tọa đương nhiên phải đưa an nguy và sự ổn định của giang hồ cũng như xã hội này lên hàng đầu, vì lẽ đó……… Rắc……..' Long cười nói trong khi tay vặn nát cổ Trần Bá Hải khiến đầu hắn vẹo luôn sang một bên.

'……Ngươi……..' Đến lúc này thì lão tăng sư không còn giữ được bình tĩnh nữa, nhìn thảm trạng của Trấn Bá Hải mà lão có chút tức giận rồi……… nói đến thế này mà rốt cuộc Ma Tôn vẫn là giết người, giang hồ đồn đại kẻ này là một tên điên vẫn xa xa chưa đủ.

'Ôi đệch…….. ta lại nhớ đến món gà luộc chắm muối tiêu chanh nên cứ ngỡ vặn cổ gà chứ…….. té ra là cổ trung tướng……… chậc….. chậc……. thật là đáng tiếc……..' Long trưng ra bộ mặt hối hận càng làm lão tăng sư thật không nhịn nỗi nữa rồi.

'A di đà phật! Coi bộ Ngụy trưởng lão đã tẩu hỏa nhập ma, bần đạo cũng nên vì Thập Lục Tháp trước tiên chế trụ trưởng lão đưa về đợi xử trí……..' Lão tăng mở miệng nói ra một cái cớ để rồi toàn thân áo cà sa rung lên, phật khí vàng óng quấn chặt lấy toàn thân sau đó nhào thẳng đến chỗ Long.

'Thiếu Lâm La Hán Quyền! La Hán Xuất Động!' Lão tăng hai nắm đấm nhanh khôn cùng hướng thẳng đến mặt Long.

'Hừ!' Long khuôn mặt đâu còn vẻ cợt nhả, hắn toàn thân ma khí phun trào….. đầu lắc nhẹ tránh khỏi hai quyền hung hiểm…… chân phải co lại chọc thẳng đầu gối lên cằm lão tăng.

'Rầm! Rầm!' Lão tăng La Hán Quyền thập phần cao thâm, một tay quyền vừa hụt một tay vận nội lực hùng hậu ấn một chưởng chặn lại đầu gối hung hãn của đối phương, tay còn lại quyền biến trảo chụp xuống vai Long.

'Pặc!' Mặc kệ tay trảo chụp lên vai mình, Long hai tay vồ mạnh lên đầu lâu lão tăng như muốn vỗ nát trái dưa hấu của lão.

'Hấp!' Cảm giác được nguy hiểm trí mạng, lão tăng không còn cách nào thả ra đầu vai Long, tay kia ấn thêm một chưởng xuống đầu gối hắn lấy đà để cả người bật ngược ra sau, đầu lâu ngửa mạnh tránh thoát được cú vỗ trong gang tấc…… tất cả đều nhanh đến không tưởng.

'Hắc hắc!' Thấy đối phương lui, Long nhếch miệng cười tà…… hắn toàn thân ma khí sau khi duy trì Ma Vực đã không còn nhiều nên phải tốc chiến tốc thắng, nghĩ là thế nên Long ngay tức thì xuất ra Ma Đao nơi tay, cả người nhào đến chỗ lão tăng như một con sói hung tàn.

'A di đà phật!' Lão tăng mất thế nên không thể rời đi nhanh, toàn thân lão phật khí hội tụ nơi hai quyền đầu sau đó biển ảo khôn cùng thành chưởng lực áp thẳng một chưởng đối chọi.

'Như Lai Thần Chưởng! Phật Pháp Vô Biên!' Chưởng vừa ra như phật tổ hàng lâm, sau lưng lão tăng sư thế mà huyễn hiện một bóng tượng phật khổng lồ, nội lực hùng hậu của lão hội tụ lại thành một bàn tay khủng bố màu váng óng đập thẳng đến chỗ Long.

'Xuy…….xuy……..HẠO KIẾP ĐOẠN TRÀNG!' Long cũng là toàn lực một đao, Ma Đao bốc cháy ma diễm lạnh đến thấu xương quét từ trên trời xuống một nhát cực nhanh cực mạnh, kéo theo đó là kình lực cùng ma khí hội tụ lại thành những đường hư ảnh Ma Đao đổ sập xuống…….. một hư ảnh, hai hư ảnh rồi trăm hư anh ảnh ngàn hư ảnh ……. cuối cùng là hàng vạn hư ảnh Ma Đao tràn ngập bầu trời như hạo kiếp thiên địa.

'Roẹt…….Roẹt……..Rầm………Rầm……..Oành…….Ca sát…….Ca sát……….' Ma cùng Phật đấu nhau, va chạm làm không gian chấn động đẩy lùi Long cùng lão tăng sư bay ra xa, dưới mặt đất đám Truy Mệnh còn đỡ vì được Ga In dùng nội lực che chắn còn đám binh sĩ thì thê thảm vô cùng, chúng bị chấn động lan tới ép thành những bãi thịt nát ngay tức khắc……… đương nhiên đồng dạng với chúng là những ngươi dân bình thường trong khu vực, những khối kiến trúc nứt vỡ trước sức ép rồi đổ sập xuống như cảnh tượng trong phim tận thế.

'ẦM!' Phải một lúc lâu sau Phật chưởng cùng Ma chiêu mới tan biến trong không gian để lại nơi không gian va chạm vẫn lấp lóe những đường nứt gãy và một khu vực tan hoang bên dưới, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chính là đây.

'Vút!' Ma khí trong người vẫn còn nhộn nhạo nhưng Long vẫn là tiên hạ thủ vi cương lao tới trước, hắn xuất ra mười đầu Ma Long quấn lấy thân mình, ma đao lại tiếp tục quét một đường dài đến chỗ lão tăng.

'A di đà phật!' Lão tăng già lẩm bẩm kinh sư, áo cà sa cùng bộ râu trắng tung bay phần phật trước nội khí hùng hậu bốc lên…….. khi lưỡi đao cùng mười đầu ma long chỉ còn cách người lão nửa xích nữa thôi thì cũng là lúc lão động……. hai mắt lão mở toang, toàn bộ nội lực hội tụ tại một đầu ngón tay……. chỉ một đầu ngón tay.

'Kim Cang Chỉ!' Chỉ lực đơn giản và trực tiếp……. một chỉ tinh giản động tác, tinh mỹ chiêu thức và tinh túy nội lực….. chỉ chiêu nhanh đến nỗi Long không kịp né mà cứ thế xuyên thẳng mi tâm hắn, ngón tay lão tăng ngập lút vào xương sọ hắn.

'Phập!' Âm thanh lạnh lẽo báo hiệu cho cuộc chiến kết thúc, Long cả người khựng lại như bất động, hai mắt hắn ngơ ngác như người chết lâm sàng…… trên tay Ma Đao vẫn bốc cháy ngùn ngụt ma khí nhưng mà chỉ như vật vô tri….. mười đầu ma long cũng thế, chúng gào thét trước mặt lão tăng nhưng cũng chỉ là gào thét mà thôi.

'A di đà phật!' Lão tăng sư nhắm mắt tụng kinh, lão tin chắc mình đã kết thúc một Ma Tôn làm chấn động giang hồ gần đây….. chỉ lực mang theo phật lực cao thâm của lão là khắc tinh của tà ma như hắn mà còn trực tiếp xuyên qua não bộ của hắn nữa…… lão biết Ma Tôn thân thể cường hãn đến khó tưởng tượng được nên lựa chọn đầu hắn làm nơi dồn lực tấn công.

'A di đà phật! Khổ ải vô biên, mong rằng thí chủ đầu thai kiếp sau làm người lương thiện!' Lão tăng già lẩm bẩm kinh cầu siêu, sau đó định rút ngón tay ra……. cơ mà đột nhiên hai mắt lão trợn lên khó tin…… toàn thân lông tơ dựng đứng trước sự kinh hãi tột cùng…….. ngón tay lão thế mà bị hút chặt không thể rút ra được.

'Hắc hắc………. kinh cầu siêu hay đấy lão trọc, thế nhưng bản tọa còn chưa chết nha……' Long từ khuôn mặt cứng đờ lại biến chuyển thành co giãn như người sống, hắn nở nụ cười với lão tăng……. nụ cười tà dị đến không thể dị hơn.

'Uuuuuuuuuuu………….uuuuuuuuuuuuuu……….' Tiếng ma khí hò reo khiến lão tăng sư gương mặt trắng bệch, lão cảm giác được một thứ gì đó vừa tiến vào cơ thể mình, nó lạnh lẽo…..bá đạo và tham lam…… nó bám chặt lấy phật khí của lão mà cắn nuốt, cả sinh cơ của lão nữa…… nó tàn phá bên trong lão với tốc độ không tưởng.

'A di……A di……' Lão tăng lắp bắp muốn niệm phật nhưng không thể bình tĩnh nỗi nữa rồi, lão cố gắng thôi động nội lực đầy lùi thứ tà ác vừa tiến vào cơ thể mình nhưng mà chúng lại như có linh trí khôn ngoan không lựa chọn đối đầu mà lại từng bước từng bước vờn từng nhóm nội lực của lão mà cắn nuốt như một bầy chuột thành tinh……. càng lúc lão càng cảm giác được cơ thể mình yếu đi, nội lực cùng sinh cơ của lão mất đi ngày một nhanh.

Cảnh tượng kỳ dị không kém phần khôi hài phát sinh trên bầu trời, một lão già tăng sư cắm một đầu ngón tay lút cán vào mi tâm một gã hắc y nhân nhưng gã vẫn cười nói bình thường còn lão tăng sư cơ thể lại lung lay như ngọn nến trước gió.

'Hắc hắc!' Cảm nhận được nếu tiếp tục hút thì lão tăng già sẽ thật chết đi, Long thu về toàn bộ ma khí, hắn co một chân đạp thẳng lên mặt lão một cước.

'Rầm!' Ăn nguyên một cái đế giày lên mặt, lão tăng già bay vút ra sau như một bịch rác không hơn, mặt lão trắng bệch, hơi thở mỏng manh….. coi bộ qua lần này lão có sống thì cũng vật vờ mà thôi.

'Vù…………vù……….' Đúng lúc này, thân ảnh lão tăng già đang bay trên không trung đột ngột biến mất, kẻ nào không nhìn thấy nhưng Long thì biết là có người vừa kéo lão đi……. thực lực đối phương mạnh hơn hắn.

……………………..

…………

'Ma Chủ! Sao không giết lão?' Ga In lúc này đã trở lại bên cạnh Long, nàng tò mò mở miệng hỏi….. trước giờ cách hành xử của Long là đuổi tận giết tuyệt cơ mà.

'Đến chỗ này không chỉ có mình lão…… hai kẻ ở sau coi bộ còn mạnh hơn vài phần!' Long trầm giọng nói, nếu hắn thật sự giết lão thì rất có thể chúng sẽ bỏ qua cấm kỵ mà đồ diệt hắn.

'Cường giả bát cấp?' Ga In hỏi

'Vẫn chưa phải…… cũng chỉ là thất cấp đỉnh…….' Long cười tà nói, hắn chắc chắn hai lão già cứu đi lão tăng sư kia vẫn chỉ là Cường Giả thất cấp cho dù đã rất gần với bát cấp……. tuy vậy đột phá lên bát cấp đâu có dễ thế.

'Ma Chủ! Trời cũng không còn sớm…….. chúng ta rút lui?' Ga In nhìn thoáng qua bầu trời đang sáng lên từ ánh nắng mặt trời mà quay sang Long hỏi ý kiến.

'Hắc hắc……. Trần gia lão già kia coi bộ vẫn còn có đầu óc và lại nhẫn nhịn rất khá, con cháu bị giết mà vẫn án binh bất động tìm đến mấy lão hòa thượng tìm sự trợ giúp……. nhưng mà vì việc hôm nay lão cũng phải đau đầu không kém đâu…… coi như giáo huấn Trần gia một lần đi……. lệnh Truy Mệnh rút lui……. ta hấp thu tử khí xong thì sẽ trở về…….' Long hạ lệnh, quét mắt qua những dòng tử khí đang không ngừng bốc lên ngùn ngụt từ bên dưới một cách tham lam, hắn có chút tiếc hận ban nãy không đánh nhau thêm một hồi để triệt để hủy diệt luôn thành phố này……. tuy nhiên hắn biết mình không thể tiếp tục ra tay mà ngoan ngoãn thả ra ma khí bắt đầu cuốn lấy đám tử khí khổng lồ từ những sinh mệnh vừa kết thúc.

……………..

…………..Một đêm giông bão cứ thế trôi quá, số thương vong quá lớn làm Bắc Kinh triệt để hỗn loạn…… toàn bộ tội lỗi đều đổ lên một nhóm quân đội phản loạn, hàng loạt quan chức quân đội được đưa ra tòa án binh mới làm lòng người dịu xuống chút ít nhưng mà hậu quả vẫn phải rất lâu sau mới hoàn toàn khắc phục.

Trần gia là thiệt hại nặng nhất, lần này Trần Bá Hải tự động huy động binh sĩ vào thủ đô đã phạm phải cấm kỵ lớn nhất của nhà binh, Trần Bá Vũ lão gia hỏa thế mà để dẹp yên chuyện này phải từ chức Thống Soái của mình, Trần gia cũng giao ra 1 quân khu lớn về cho Thập Lục Tháp quản lí……. thù hận với Ma Tôn đã trở nên đỉnh điểm.

Tuy vậy kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện vẫn là không quan tâm đến những gì mình gây ra, hắn tin tưởng sẽ có kẻ phải chùi đít hắn cho thật sạch……. ít nhất trước khi hắn đem được Xá Lợi về, Khương Bất Phàm hay các thế lực lớn cũng không dám có động thái gì quá mức vì động vào lợi ích của Thập Lục Tháp thì bọn chùng còn chưa có cái lá gan đó……ít nhất ngoài mặt là như thế.

……………………………………..

………. Biệt viện……….

'Ma Chủ!' Độc Sĩ cầm trên tay một viên đá khá to đưa cho Long, nhiệm vụ của hắn là mang nó về.

Tiếp nhận hòn đá, hai mắt Long ngay tức thì sáng rực vì hắn cảm nhận được khí tức có phần quen thuộc từ bên trong……. là gì nhỉ……. Long vận chuyển đầu óc cố gắng nhớ lại………..

'Là Long Thạch sao?' Đột nhiên Long thốt lên làm đám người ngạc nhiên, khối đá này là Long Thạch sao? Tuy có chút bất ngờ trước một viên Long Thạch lớn như vậy nhưng ai nấy cũng đều có phần không quan tâm mấy vì Long Thạch đối với người nào ở đây cũng không lạ gì, mỗi đoạn thời gian Đoàn gia đều vận chuyển đến một lượng lớn Long Thạch cho Long mà hắn cũng chỉ liếc qua phẩy tay một cái là vỡ nát toàn bộ……. khối Long Thạch này tuy to một chút nhưng cũng chỉ là vậy thôi.

Long lại khác, hắn chắc chắn khối đá này có liên quan đến Long Thạch nhưng không chỉ đơn giản là thế, khẽ vận lực nhẹ nhàng để không phá vỡ nó…… Long muốn bóc lớp đá bên ngoài xem rốt cuộc nó là gì.

'Rắc……rắc……' Trước lực đạo của Long, từng mảng đất đá bên ngoài bị bóc tách ra từng chút một, chúng rơi hết lớp này đến lớp khác mà vẫn chưa có hiện ra thứ bên trong khiến toàn bộ đều có phần trợn mắt……. là một khối đá bình thường sao?

'Không đúng!' là kẻ trực tiếp tiếp xúc với khối đá, Long lại càng lúc càng gấp gáp….. hắn cảm giác được một thứ gì đó ở sâu bên trong khối đá này……….. năng lượng từ nó mê hoặc hắn.

'Rắc……..rắc……….rắc……….' Rốt cuộc, khi viên đá to bị bóc đến chỉ còn bằng một bàn tay, lớp đá cuối cùng bị tách ra cũng là thứ bên trong lộ diện ra…….. là một đốt xương…..không……… là một mẩu xương đúng hơn.

'Hít!' Nhìn chằm chằm khối xương trên tay Long, không người nào là không hít một hơi thật sâu……… năng lượng từ nó tỏa ra làm ai cũng thèm được sỡ hữu nó, đó là năng lượng tính khiết đó…… vô cùng tinh khiết…… tuy thế ở đây ai cũng là còn có đầu óc một chút nên cố gắng kiềm chế ham muốn bản thân mà thành thành thật thật đứng tại chỗ.

'Các ngươi lui ra đi! Bảo Đoàn Dự gọi Đoàn Phú đến gặp ta!' Thu lại khối xương, Long quét mắt qua đám người ra lệnh rồi phất tay đi vào trong…..

…………………

Chục phút sau…… Đoàn Dự là xuất hiện cùng với một lão già râu dê, cả hai hớt hả xuyên qua cánh cửa được Xuyên cùng Độc Sĩ canh gác tiến vào bên trong…

'Tiểu nhân Đoàn gia Đoàn Phú hân hạnh được ra mắt đại nhân!' Lão già râu dê vừa gặp mặt Long là như quân thần thấy quân vương quỳ gối dập đầu hành lễ………… hắn là một vị quản sự của Đoàn gia tài năng kinh doanh cũng tàm tạm nhưng được cái thích thú sưu tầm và tìm hiểu kỳ trân dị bảo trong thiên hạ……. đó cũng là lý do Long lệnh gọi lão đến đây.

'Đứng lên đi………. lại đây, ta có một món đồ không rõ lai lịch cần ngươi giám định…….' Long phiền phức thả ra một chút ma khí quấn lấy Đoàn Phú kéo tới làm lão sợ đến teo dái, lão biết vị chủ nhân này rất thích giết người nha.

Đến lúc nhìn thấy thứ trên tay Long, Đoàn Phú ngay tức thì hai mắt sáng rực, gã ngay tức thì nhào đến chụp lấy mẩu xương mà không hề quan tâm đến nó đang nằm trên tay ai…… Long là cũng tùy ý để lão làm thế.

'Long……. Long Cốt……. là Long Cốt……..' Đoàn Phú mân mê sờ soạng nửa ngày mới quả quyết thốt lên, giọng điệu không hề che dấu sự tham lam cũng là bản tính con người lão.

'Long Cốt là thứ gì?' Cái giọng điệu lạnh lẽo mang theo sát ý khiến Đoàn Phú rùng mình dựng tóc gáy, lão giờ mới nhận thức rõ ràng mình đang ở nơi nào…… muốn có đồ xài thì trước tiên ngươi phải có mạng mới được…….thế là lão thành thật nói:

'Đại nhân! Nếu Long Thạch hay Long Nhủ là tinh hoa thiên địa kết tinh mà thành thì Long Cốt lại là xương cốt của một loại mãnh thú nào đó lớn lên nhờ cắn nuốt Long Thạch cùng Long Nhủ, sau khi chết đi toàn bộ tinh hoa năng lượng đều co rút lại tại một mẩu xương này nên năng lượng tinh khiết bên trong nó là không thể đo đếm nỗi, thứ đồ này hơn trăm năm trước có xuất hiện một lần và được Thập Lục Tháp các vị đại lão gia dùng một đại thủ bút đổi lấy…… nghe đồn là một kiện Thần Binh, mà Long Cốt lúc ấy chỉ mới nhỏ bằng một mẩu móng tay mà thôi……… khối Long Cốt này của đại nhân lớn như một ngón tay cái thế này phải nói vô giá!' Đoàn Phú hào hứng giải khai.

'Cắn nuốt Long Thạch cùng Long Nhủ mà lớn lên ?' Long hít sâu một hơi, hắn dù xài qua nhiều Long Thạch cùng Long Nhủ nhưng mà tới mức dựa vào chúng nó lớn lên thì cần đến một số lượng kinh thiên như thế nào chứ…….. con vật này trước đây chắc hẳn cũng là một loại cự thú hung hãn thống trị một vùng rộng lớn đây……… không cần thẩm định lời nói của Đoàn Phú vì chỉ cần khẽ hấp thu một chút thôi năng lượng từ mẩu xương cũng khiến cả người hắn sảng khoái vô cùng, ma khí trong người hưng phấn tột độ mà sôi trào…….. Long tin chắc nếu hắn tham lam một lúc cắn nuốt mẩu xương này thì hắn sẽ bạo thể mà chết vì năng lượng cuồng bạo.

'Hắc hắc! Ông trời thật là biết chơi đùa, cướp đi và cũng cho lại ta không ít! Độc Sĩ!' Long cực kỳ hài lòng với thứ đồ trong tay mà mở miệng kêu.

'Có thuộc hạ!'

'Nữ nhân kia……… thả cô ta ra đi, thứ đồ chơi của ngươi trong người cô ta ngươi cũng tranh thủ chuyển đến 'chỗ khác' đi thôi…… ta cũng không phải loại ăn cháo đá bát, người ta đã có lễ thì phải trả….. hiểu không?' Long căn dặn.

'Thuộc hạ rõ!' Độc Sĩ cúi đầu cẩn tuân.

'Còn nữa…… Đoàn Dự! Chẳng phải cái Cục An Ninh gì đó còn chưa có cục trưởng sao? Nhắn tin tới Lâm gia và Huân gia rằng ta muốn Võ Hiền Nhu lên ngồi cái ghế đó!' Long quay sang Đoàn Dự căn dặn.

'Vâng, chủ nhân!' Đoàn Dự cười đáp, chủ nhân càng cường hãn thì Đoàn gia và hắn càng có một cái ô chống lưng càng lớn.

'Tốt rồi! Lui ra hết đi…… bản tọa muốn tu luyện một chút!' Giải quyết xong mọi chuyện, Long không kìm được khao khát tu luyện mà ra lệnh đuổi hết ra ngoài, hắn không sợ chuyện hắn sỡ hữu Long Cốt truyền ra ngoài vì nụ cười của Đoàn Dự ban nãy đã phần nào chắc chắn điều đó…… thật đáng thương cho Đoàn Phú.

………………..

………………………………………..
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.