Sói Săn Mồi – Chương 117: – Botruyen

Sói Săn Mồi - Chương 117:

Chương 278………….303 : Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P74………89) 2/5

Đi cùng với sự cường hãn chính là sự khó khăn, tu đến Cường Giả thất cấp đã khó nhưng để đột phá đến bát cấp lại khó hơn nhiều lần nó……..để làm được điều đó thì đòi hỏi võ giả không chỉ cần phải có lực lượng tăng lên mà còn cần đến 'ngộ đạo'.

'Ngộ đạo' hai từ thật mơ hồ nhưng có thể hiểu đơn giản đó là võ giả phải tìm ra 'đạo' của mình, không phải đạo trong suy nghĩ mà là 'đạo chân chính'. Phải nói Long rất may mắn từ trí nhớ hấp thu được của mấy lão quái tử tù của Thập Lục Tháp nên mới biết được điều này……có lão chỉ mất vài năm đã ngộ ra đạo của mình nhưng cũng có lão phải mất đến vài chục năm, đến khi thân xác già cỗi mới ngộ ra đạo của bản thân trong tiếc nuối…….đạo không chỉ là thứ cao siêu viễn tưởng mà đôi khi còn là những thứ gần gũi bình dị nhất, có người lạc lối với đạo của bản thân là 'thủ hộ' – thủ hộ giang hồ nên bỏ ra hàng chục năm lăn lộn trên giang hồ trừ gian diệt ác mới đột phá được cảnh giới nhưng cũng có kẻ đơn giản ngộ ra đạo của bản thân là 'thở' – chỉ đơn giản là 'thở', bày ngày bảy đêm hắn không ăn không uống mà chỉ hít vào…..thở ra……rồi lại hít vào…….một cách đều đặn không lơi là, không thay đổi…..để rồi đột phá cảnh giới, tuy điều này là có liên quan đến võ công hắn tu luyện nhưng cũng là minh chứng cho 'ngộ đạo' quá thật là muôn hình vạn trạng không thể ngờ.

Trở về với tình huống của Long, hắn ban đầu đã tự 'xác định' bản thân mình thì đạo chính là 'thủ hộ', hắn muốn thủ hộ người thân mình không chịu nguy hiểm nhưng đến lúc này, khi năng lượng đang tuông chảy vào cơ thể mình làm cảnh giới tịnh tiến thì hắn mới nhận ra mình đã sai……mục đích của hắn bên cạnh cứu người thân mình thì còn một cái khác nữa……nó càng lúc càng lớn lên trong hắn……..đó chính là bá chủ phiến thiên địa này.

Bá chủ thiên hạ, duy ngã độc tôn……..lúc đó thì còn ai giám kiếm người nhà hắn gây chuyện, còn ai dám không cúi đầu trước hắn………mà để có điều đó thì Long cần có thực lực, một kẻ tu ma thì bản tâm là gì? Long đã hiểu……..thật sự hiểu…….'đạo' của hắn chỉ có một……….SÁT ĐẠO.

Đồ nhân diệt thần đấu phật…….thần cản sát thần, phật cản tru phật……ngay cả ma nếu cản đường hắn cũng sẽ không do dự đồ diệt ….sát ý cứ thế tự tăng lên khiến Long lúc này trở nên vô cùng đáng sợ, quanh người hắc vụ bao trùm, ẩn ẩn là ba đầu ma long quấn quanh người giờ lại thêm sát ý khiến kẻ nào nhìn đến cũng phải rợn tóc gáy.

'Bảo bọn chúng nghĩ ngơi hồi phục cho tốt……..Trần Bà Hải chắc chắn sẽ đến rất nhanh, tìm một nơi dễ phục kích rồi bố trí nhanh mai phục lúc hắn đi qua……..nàng chắc sẽ phải đích thân gửi món quà của chúng ta cho hắn' Long ra lệnh.

'Rõ!' Ga In trịnh trọng nhận mệnh.

'Hắc hắc………đừng làm ta thất vọng đấy Trần Bá Hải…….Phốc….!' Long cười lớn rồi phi thân lên không, bóng hình hắn rất nhanh biến mất trong màn đêm tối tăm…….cũng đến lúc tới mục tiêu thứ hai rồi.

……………………………

……………….

………Tòa nhà Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh……….

Đã nửa đêm rồi nhưng trên mười lăm tầng tòa nhà vẫn sáng đèn khắp các căn phòng, dạo này tình hình bất ổn nên sĩ quan được huy động làm việc liên tục 24/7 chia làm ca sáng và tối……

……….văn phòng Tổng Cục Trưởng, quyền Tổng Cục Trưởng Tư Giám vẫn là ngồi trên chiếc ghế của mình, hắn vì sự nghiệp mà không lập gia đình cho dù đã bước sang tuổi ngũ tuần……..lập được chiến công vang dội khi quét sạch băng nhóm xã hội đen lớn nhất Bắc Kinh nên hắn được bổ nhiệm thay cho Dương Kinh Toái……….. điều này khiến Tư Giám cực kỳ vui sướng, cứ tưởng suốt đời sẽ dậm chân tại vị trí Phó Tổng Cục Trưởng vì không có gia thế chống lưng nhưng ông trời là có mắt……rốt cuộc hắn cũng ngồi được lên cái ghế này.

Cơ mà đáng lý thỏa được nguyện vọng thì Tư Giám sẽ thỏa mãn chứ sao bây giờ sắc mặt hắn không được tốt, khuôn mặt thể hiện rõ ra sự lo lắng thế kia? Tất cả cũng chỉ bắt nguồn từ việc xảy ra cách đây một tuần………763 cảnh sát…….chính xác đến từng con số……..toàn bộ đều bốc hơi. Buồn cười khi mang tiếng là thời kỳ hiện đại văn minh và còn là Tổng Cục Trưởng Tổng Cục An Ninh lại nhận được một câu trả lời như lừa con nít vậy…..'bốc hơi'.

Tư Giám vẫn nhớ như in ngày đó…..hơn bảy ngày trước, hắn nhận được một cuộc gọi điện từ Thư Ký của Tổng Bí Thư……là Tổng Bí Thư đấy……mệnh lệnh rất trực tiếp ngắn gọn : 'Huy động cảnh sát đến khống chế một kẻ tình nghi khủng bố và rất nguy hiểm'.

Ngay sau nhận được lệnh, Tư Giám tức tốc gửi lệnh đến Võ Hiền Nhu để rồi cô nhanh chóng phái hơn 200 xe cảnh sát đến nơi cho dù là vẫn chưa rõ ràng đối tượng là ai……..thế nhưng có đi lại không có về, Tư Giám như phát điên khi nghe tin toàn bộ đã biến mất……hắn điên cuồng lao xe tới hiện trường nhưng lại bị quân đội chặn lại cách đó năm cây số, toàn bộ các tuyến đường đều bị phong tỏa.

Đã một tuần trôi qua, không ngày nào Tư Giám ăn ngon ngủ yên cả……hắn không hiểu, thật không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra……..tại sao quân đội và cấp trên đều dấu diếm chuyện gì đó với mình, những tin đồn đang gặm nhấm và bao phủ toàn bộ Tổng Cục An Ninh, người nhà những cảnh sát kia cứ cách mỗi đoạn lại tìm đến hắn để hỏi tin tức càng khiến hắn thêm nhức đầu………hắn không thể cho họ một câu trả lời là 'À….con cháu mọi người đã biến mất' được.

763 tính mạng tương đương bới 763 gia đình mất đi người thân……..Tư Giám quyết định rồi…..ngày mai hắn sẽ liều mạng đến hỏi trực tiếp Tổng Bí Thư.

………………

Đồng dạng với Tư Giám không ai khác là người điều động cảnh sát đến hiện trường, quyền cảnh sát trưởng Bắc Kinh – Võ Hiền Nhu……

Tình cờ là lúc này Võ Hiền Nhu cũng có mặt ở tòa nhà này, thật ra là cô vừa đến gặp Tư Giám hỏi thăm tình hình, từ khi việc xảy ra thì cô không còn cách nào khác là thi thoảng phải lánh mặt ở đây để tránh người nhà của những cảnh sát biến mất tìm đến………

Đứng trên tầng cao, đưa mắt nhìn thành phố hoa lệ về đêm mà Hiền Nhu thở dài một hơi, hơn bảy trăm con người biến mất ngay giữa thanh thiên bạch nhật quả nhiên là một chuyện kinh dị khó có thể tưởng được…….kỳ thật Hiền Nhu có chuyện còn không nói với Tư Giám, cô đã bí mật tiếp xúc được với một nhân chứng ở cách hiện trường không xa.

Ngày đó sau khi Long và Ga In rời đi thì Thập Lục Tháp thủ hộ giả cũng xuất hiện…….không một người bình thường nào được quyền sống sót, toàn bộ đều bị bịt miệng và đoàn tụ với Diêm Vương, dù gì thì các thế lực còn không muốn phá vỡ cuộc sống của người dân bình thường…..tuy vậy đâu đó vẫn còn vài con cá lọt lưới mà một gã đàn ông tình cơ lia ống nhóm sang hướng này là một trong số đó.

Võ Hiền Nhu đã tìm gặp người báo tin này, khoảng cách là quá xa nên gã không thể nhìn rõ nhưng tràng cảnh khủng bố lúc ấy đập vào mắt khiến gã còn chưa hết bàng hoàng…….một góc trời đang quang đãng cứ thế bị một thứ khi đen kịt che phủ như tận thế ập xuống…….đó là lời miêu tả lại của gã, ai cũng nói gã điên nhưng Võ Hiền Nhu tin……nàng tin rằng hắn nói thật, chưa một lần chứng kiến thực lực của những thế lực bí ẩn kia nhưng Hiền Nhu biết rằng trong mắt họ thì loại người như cô chỉ là sâu kiến mà thôi.

Chuyện sau đó là quân đội nhúng tay vào và cấp trên dấu diếm không giải thích cho việc biến mất hơn bảy trăm tính mạng cảnh sát càng làm Hiền Nhu tin vào suy đoán của mình……….nàng lại có một linh cảm xấu hơn nữa đó là chuyện này vẫn là dính dáng đến cử động lớn của cảnh sát và an ninh trong việc xóa xổ Thiên Địa Hội………nghĩ đến đó mặt Hiền Nhu lại trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Không thể không công nhận Võ Hiền Nhu có một linh cảm nhạy bén……từ lúc cô cùng Tư Giám thực hiện việc truy quét Thiên Địa hội thì số phận của cả hai được định đoạt……cả hai chả khác nào con tốt thí trong trò chơi giữa các thế lực lớn. Ma Tôn tuy người người đều căm phẫn nhưng xét về danh phận thì hắn là Trưởng lão Thập Lục Tháp mà Thiên Địa hội lại là tài sản của hắn…….kéo sập Thiên Địa hội chả khác nào đánh vào mặt hắn, một trưởng lão đấy………chính vì điều đó mà dù sớm hay muộn thì theo quy tắc giang hồ thì Long phải đòi lại danh dự của mình mà những kẻ như Tư Giám và Hiền Nhu là lựa chọn không thể nào tốt hơn. Tuy trong giang hồ ai cũng hiểu, ai cũng biết nhưng có những việc bắt buộc phải làm dù nó không có ý nghĩa nào…….

'…..tít…….tít…….tít……' Đột nhiên điện thoại rung khiến Hiền Nhu sực tỉnh trong suy nghĩ, móc ra điện thoại nàng quả thật có chút ngạc nhiên vì số gọi đến……Dương Kinh Toái.

'Alo…..'

'Hiền Nhu đấy à? May là vẫn còn kịp….' Giọng Dương Kinh Toái vang lên làm Hiền Nhu mặt mày tái xanh………kịp chuyện gì?

'Thủ trưởng……..à…..anh Toái, anh vẫn khỏe chứ?' Cố gắng kìm lại cảm xúc, Hiền Nhu nói.

'Tôi sao? Đương nhiên là khỏe rồi, tôi đã có một kỳ nghĩ vui vẻ cùng với gia đình……cái cảm giác quăng mọi lo âu sau đầu để thư giãn thì còn gì bằng…….' Dương Kinh Toái cười nhẹ.

'Aizzz……tôi cũng mong được như vậy, anh gọi cho tôi…..có…..có chuyện gì sao?'

'Hiền Nhu à Hiền Nhu……chúng ta quen biết nhau đã lâu rồi, từ thời đi học cho đến bây giờ tính tình cô vẫn là như thế, luôn muốn làm theo ý mình bất chấp mọi hậu quả……..rồi đến khi cô làm cảnh sát, động chạm nhiều người nhưng rồi cuối cùng vẫn giải quyết êm đẹp……..tuy nhiên……lần này khác, khác thật sự Hiền Nhu à, kẻ này đáng sợ…….đáng sợ hơn mức cô có thể tượng tượng nhiều lần, tôi đã nói với cô thế nào?……Tư Giám thằng ngu kia vì cái ghế Tổng Cục Trưởng mà bị người ta lợi dụng thì chết con mẹ hắn đi cũng đáng, còn cô……cô thật sự muốn gì Hiền Nhu?' Dương Kinh Toái thở dài nói một tràng.

'Kinh Toái……anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ sẽ có người xuống tay với tôi? Tôi biết kẻ kia mạnh mẽ biến thái nhưng tôi không tin là không có thế lực nào chế tài được hắn, nếu một Cảnh sát trưởng có thể dễ dàng bị xử như vậy thì còn ai dám làm nữa?' Võ Hiền Nhu không phục phản bác.

'Đúng……cô làm lớn……Cảnh sát trưởng một thành phố lớn, không ai không biết, không ai nể…… nhưng mà đó là mắt người thường mà thôi Hiền Nhu à, trong mắt đám người kia thì cô hay kẻ nào khác thay thế cô sau này cũng chỉ là một sâu kiến thay họ quản lí cái xã hội này mà thôi, còn cô đừng lo chuyện sẽ có ai dám làm hay không vì chẳng phải hơn bảy trăm người cảnh sát biến mất mà báo đài, thuyền thông không một chỗ nào đưa tin đó sao, tất cả đều nằm trong tay họ…… thế giới này rất tàn khốc Hiền Nhu à, có thực lực sẽ có mọi thứ còn không có thực lực thì phải cam chịu làm một con tốt thí trên bàn cờ, quan trọng là bước đi của con tốt chúng ta như thế nào để có thể tồn tại trên bàn cờ một cách càng lâu càng tốt…… lần này nước đi của cô đã sai, quá sai rồi Hiền Nhu…..' Dương Kinh Toái than thở, hắn cũng không muốn nhiều lời chuyện này nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là liên lạc với cô, dù gì thì cả hai cũng được tính là một đôi bạn thân từ hồi nhỏ.

'Kinh Toái…….tôi không sợ chết…..' Hiền Nhu cười nói, từ lúc xác định làm cảnh sát hình sự thì cô đã coi cái nhẹ cái chết rồi.

'Tôi biết…… từ hồi đi học cô đã cứng rắn chả khác gì một thằng con trai, đến lúc làm cảnh sát hình sự thì cô một mình xâm nhập trà trộn vào hang ổ của tội phạm…… cơ mà giờ đã khác, cô chẳng phải còn đưa con gái mới lên lớp một đó sao…….. rồi cha mẹ già của cô nữa, chẳng lẽ cô muốn người đầu xanh tiễn người đầu bạc mới vừa lòng?' Dương Kinh Toái nói gấp.

…………..Đột nhiên………………

'OÀNH!' Hiền Như còn chưa kịp nói thì một tiếng động cực lớn từ bên dưới truyền đến kéo theo đó là tòa nhà có chút lắc lư theo khiến cô biến sắc.

'Chuyện gì vậy?' Dương Kinh Toái cũng cảm nhận được sự bất ổn qua điện thoại.

'Có một thứ gì đó vừa xảy ra, tòa nhà có chút rung lắc…..' Hiền Nhu trầm giọng nói.

'Vậy là bọn họ đã đến……Hiền Nhu…… nghe tôi, đừng cứng rắn nữa, cầu xin bọn họ……. chẳng phải cô còn có thứ kia sao…… biết đâu bọn họ động tâm…….. ' Dương Kinh Toái nói gấp vì sợ không kịp.

'Tôi sẽ cẩn trọng!' Hiền Nhu im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng, ngay sau đó cô tắt điện thoại, rút khẩu súng ngắn dắt trên lưng lên mà từng bước đi ra phía ngoài cánh cửa phòng……cô muốn biết ……. chí ít là một phần thực lực của những kẻ đó.

…………………………………….

……………………………

…………….. Năm phút trước……….cổng Tổng Cục An Ninh……….

Hai bóng đen đột ngột xuất hiện trước cổng cao, bọn chúng lừng thững từng bước đi vào cánh cổng sơn son thiếp vàng với bốn chữ Tổng Cục An Ninh trịnh trọng, dáng vẻ của cả hai đều rất tùy ý như thể đang đi dạo trong công viên vậy.

'Đứng lại! Các anh đến đây có chuyện gì?' Nhận thấy có người lạ đến, ba tên cảnh vệ ngay tức thì tiến đến ngăn chặn, một trong số đó lên tiếng hỏi hai gã đàn ông xa lạ.

'Giết người!' Đơn giản, ngắn gọn và đầy súc tích……là giọng ồm ồm đầy lạnh lùng của Độc Sĩ, hắn vừa mở miệng đã khiến ba tên cảnh vệ ngơ ngác nhìn nhau.

'Đây không phải là chỗ để đùa……các ngươi…….Ầm!' Tên cảnh vệ khuôn mặt có chút bất thiện vừa định lên tiếng giáo huấn thì một nắm đấm đã bay thẳng đến mặt hắn…….nhanh…..quá nhanh làm hắn không thể phản ứng……ăn một đấm của Xuyên thì sao hắn có thể sống nổi đây, đầu lâu hắn vỡ vụn như một quả dưa hấu bị đập vỡ.

'Báo……báo……Ặc……. Ặc……' Hai tên cảnh vệ còn lại còn chưa định thần lại sau cái chết kinh dị của đồng bạn đang lắp bắp định móc bộ đàm ra báo động thì cổ đã bị bóp nghẹt không thở nổi và nhấc lên không như hai bịch bông gòn.

'Rắc………..Rắc………..' Hai cái đầu vẹo đi khi xương cổ gãy nát, Xuyên lạnh lùng kết thúc con mồi….. giết người làm sát ý của hắn càng lúc càng dâng cao, tiêm nhiễm ma khí của Long khiến hắn có chút khát máu trong bản tâm……. chưa lúc nào trong đời hắn muốn giết người như lúc này mà ba cái xác trước mặt hắn xa xa còn chưa đủ để hắn thỏa mãn.

'Đi thôi…… hy vọng chỗ này vẫn tồn tại một ít cao thủ để tránh nhàm chán…..' Độc Sĩ cười lạnh rồi dẫn đầu tiến vào…….hai bóng đen lại tiếp tục bước thẳng vào bên trong.

……………

…………. Trở lại tầng cao……

Hiền Nhu sau khi tung cửa chạy ra đã thì tình cảnh hỗn loạn ngay tức thì đập vào mắt cô, từng nhóm nhân viên an ninh đang điên cuồng chạy lên trên với khuôn mặt sợ hãi đến cùng cực.

'Chuyện gì?' Chụp lấy một tên sĩ quan an ninh, Hiền Nhu quát.

'Ác……ác ma….. chết…..nhiều người chết lắm……' Tên sĩ quan gương mặt trắng bệch lắp bắp nói.

'Khốn kiếp! Lực lượng vũ trang đâu?' Hiền Nhu gầm lên, đường đường là một cơ quan anh ninh đầu não của Bắc Kinh mà không có một chút gì gọi là chống trả sao? Thật đáng buồn cười.

'Chết………chết hết rồi………' Tên sĩ quan gào lên rồi vùng vẫy cố tránh thoát khỏi cánh tay của Hiền Nhu mà nhắm tới chỗ thang bộ chạy lên cao, trong đầu hắn chỉ là suy nghĩ tránh thật xa những tên ác ma bên dưới mà thôi.

'Bịch………..bịch…….' Đột nhiên Hiền Nhu thất kinh khi những viên sĩ quan đang nháo nhào chạy lại gục xuống, kẻ nào cũng ôm lấy cổ trợn trắng mắt như thể cổ họng bị đốt cháy vậy……..bọn chúng đau đớn đến nỗi lăn lộn trên sàn nhà mà rên rỉ……nhưng chưa hết………

'Xuy………xuy…………xuy……' Đáng sợ hơn, kinh dị hơn………chưa đầy vài phút từ những thân xác đang lăn lộn dưới đất phát ra những làn khói xanh đậm khiến Hiền Nhu kinh hãi lùi ra xa, khói bốc lên càng lúc càng nhiều để rồi những thân xác kia chẳng khác nào một ngọn đuốc đang bốc cháy hừng hực ……..ngay đến xương tủy cũng không thể thoát nổi.

'Cộp…………cộp……' Tiếng bước chân lọt vào tai Hiền Nhu làm cô tỉnh lại trong giây phút thất thần trước cảnh tượng kinh dị vừa được xem, gạt chốt an toàn trên súng…….Hiền Nhu lách vào một góc tường đợi kẻ đến hiện thân và sẽ không do dự lao ra bóp cò.

……………………..


'Không sót chứ?' Kẻ đến không ai khác là Xuyên cùng Độc Sĩ, cả hai chầm chậm tiến đến từng tầng trong tòa nhà để 'dọn dẹp'.

'Ta đã thả độc vào hệ thống điều hòa của tầng từng tòa nhà này, chỉ trừ khi có kẻ có thân thể biến thái như Ma Chủ mới có thể thoát được, ngươi nghĩ là có kẻ như thế sao?' Độc Sĩ cười gằn.

'Nếu có kẻ như thế thì chúng ta cũng không đối phó nỗi………haha….' Xuyên cười đáp.

'Hửm?' Bỗng nhiên cả Xuyên và Độc Sĩ cùng dừng lại cách chỗ Hiền Nhu chỉ vài bước chân, đưa mắt nhìn nhau hội ý, cả hai rất ăn ý chia nhau ra thành hai hướng cùng lao tới chỗ nữ cảnh sát trưởng với tốc độ cực nhanh.

Hiền Nhu không biết vì sao mình bị lộ nhưng cũng rất quyết đoán lăn người sang phía Xuyên đang lao tới mà bóp cò.

'Đoàng!' Tiếng súng rền vang nhưng đầu đạn lại găm vào một cây cột ở xa xa……chả có gì lạ khi một võ giả có thể nhìn nòng súng mà đoán trước đường đạn nên có thể dễ dàng né tránh…….chính vì thế chỉ một cái lách người nhẹ thì Xuyên đã có thể né được viên đạn, hắn sao có thể để viên thứ hai rời khỏi khẩu súng đây…..

'Phốc………..Rầm…………..' Vừa áp sát, Xuyên ngay tức thì gạt phăng khẩu súng trên tay Hiền Nhu và sau đó là một cú đấm vào bụng cô làm nữ cảnh sát trưởng bay vụt ra sau đập vào bức tường gục xuống.

'Hừ! Cứ tưởng là kẻ nào có chút bản lĩnh chứ!' Độc Sĩ đến ngay sau đó, hắn có chút biệt khuất vì không có đối thủ giao tranh xứng tầm.

'Ngươi nên quên đi thì hơn, Ma Chủ đã sớm cảnh báo nên bọn chúng đã rút đi hết…….chỉ để lại đám người này mà thôi…..' Xuyên cười nói.

'Sao chưa giết ả đi? Hay là ngươi………dạo này khẩu vị cũng có chút biến thái à nha………' Độc Sĩ trêu chọc.

'Phủi phui cái miệng thúi của ngươi…….nhìn xem là ai kia, chẳng phải là một trong hai mục tiêu chính của chúng ta sao? Ma Hậu đã có lệnh muốn tự tay xử lí nên ta cũng phải nhẹ tay một chút….' Xuyên cười khổ nói, với Ga In vị Ma Hậu này hắn có chút sợ…..không chỉ ở thực lực cường hãn của nàng mà còn ở cái sự lạnh lùng và chấp nhất của nàng…….trong mắt nàng sợ rằng ngoài Ma Chủ thì không có thứ gì khác nữa.

'Ra là thế, ta cứ tưởng một tên si võ như ngươi nay lại đổi tính đấy….haha…..' Độc Sĩ cười nói.

Nằm im lìm trong góc, Võ Hiền Nhu đau đớn rên rỉ theo bản năng……bụng cô cuộn trào từng cơn đau quặng làm cô buồn nôn kinh khủng……thế nhưng Hiền Nhu vẫn không cầu xin, mắt trừng lớn hai gã nam nhân trước mặt, tay cố với tới khẩu súng rơi cạnh đó.

'Vẫn còn khá cứng đầu! Ta vừa vặn có một món đồ chơi mới làm ra đây mà chưa có dịp sử dụng đến, nhận tiện dùng ngươi làm con mồi để thử nó vậy!' Độc Sĩ cười tà làm Xuyên dựng đứng lông tóc, con bà nó chứ mấy thứ đồ chơi của thằng này có loại nào không biến thái tà dị đây.

'Này này người anh em, ngươi làm gì cũng phải cẩn thận đừng làm nàng ta chết đấy, Ma Hậu bên kia ta không muốn làm phật ý đâu….' Xuyên cảnh cáo Độc Sĩ.

'Đương nhiên, thứ đồ chơi này của ta đâu phải để giết người……nó dùng để tra tấn….hắc hắc….' Độc Sĩ vừa nói xong cũng là lúc ra tay, khuôn mặt hắn nhăn lại một chút, toàn thân độc khí co rút liên hồi cho đến khi từ trong lòng bàn tay dần dần xuất hiện một cái u thịt………u thịt lớn rất nhanh trông hình dáng như một cái kén nho nhỏ, chỉ vài khoảnh khắc sau đó nó vỡ òa ra hiện hình một con sâu nhỏ bên trong….. sâu màu xanh pha chút đỏ trên thân nhưng đáng sợ nhất vẫn là cái mồm gồm hàng lớp lớp răng nhỏ xếp chồng lên nhau như một cái máy xay thịt đúng nghĩa.

'Chà chà , con vật nhỏ cũng khá là hung hãn đó chứ….' Xuyên nhìn chằm chằm con sâu nhỏ trong tay Độc Sĩ mà thốt lên.

'Hà hà…..đương nhiên rồi, nó có tên gọi là Phệ Trùng, phệ trong thôn phệ ý nghĩa có thể thôn phệ tất cả……để tạo ra nó ta đã tiêu hao không ít tinh huyết đấy, lần này may được Ma Chủ ban cho cơ hội thành Cường Giả mới có thể thôi động ra nó một cách dễ dàng…..đừng coi thường nó, chỉ cần đủ máu huyết nuôi dưỡng nó trường thành thì nó sẽ trở thành một đòn sát thủ đáng sợ……' Độc Sĩ đắc ý với tác phẩm của mình.

'Hừ hừ…… đừng có lòe lão tử, chắc hẳn nó còn có tác dụng nào khác thì ngươi mới không tiếc tinh huyết bồi luyện nó…….' Xuyên hừ lạnh.

'Hahaha……. cái thằng si võ nhà ngươi dạo này đầu óc tiến bộ không ít nha….. đương nhiên là Phệ Trùng thôn phệ tinh huyết vẫn là giữ lại một ít năng lượng cho ta hưởng dụng rồi…..' Độc Sĩ cười lớn.

'Móa nó chứ…… thế chẳng khác nào ngươi là phú ông đợi người làm đem thịt dâng tận miệng nha…… lão tử không phục……. không phục…..' Xuyên quẹt miệng nói, hắn và Độc Sĩ thường ganh nhau tu vi mà tên này chơi trò bẩn như thế sao hắn chịu được…

'Không phục thì ngươi tự tạo ra một con đi…..' Độc Sĩ cười khà.

'Móa…….ngươi được…..được lắm…..' Xuyên trợn trắng mắt, hắn giờ mới phát hiện cái tên đồng bọn ít nói của mình vẫn còn có một bộ mặt này……..thật tức chết đi thôi.

'Hahaha…..' Chọc được Xuyên tức giận làm Độc Sĩ cao hứng, nhưng mà không trì hoãn thêm nữa…..hắn một tay chụp lấy Hiền Nhu như một con gà con để rồi thả Phệ Trùng đến bụng nàng.

'….Phập…..' Ngay khi tiếp xúc da thịt con người, Phệ Trùng hai mắt lóe sáng tràn đầy hưng phấn, nó như không đợi được với hàm răng mở rộng cắn một phát nuốt luôn một ngụm da thịt của Hiền Nhu sau đó lắc mình bắt đầu đào một huyết động thẳng vào bên trong bụng cô.

'………các ngươi…….các ngươi không phải là người…….giết ta…….giết ta đi……' Hiền Nhu đau đớn đến chết đi sống lại, cảm giác bị ăn thịt từ ngay bên trong làm cô sợ……là sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn.

'Yên tâm đi cô em……..nó còn không thật giết cô em đâu, chỉ là giai đoạn làm tổ mà thôi, vết thương của cô em sẽ nhanh chóng lành lại, cơ thể cô em sẽ trở nên mạnh mẽ gấp nhiều lần trước kia…… cô em sẽ trở thành mẹ của nó, cung cấp chất dinh dưỡng cho nó……' Độc Sĩ cười tà.

'Giết……..giết ta…….' Hiền Nhu không nghĩ được nhiều như thế, cô chỉ xin được chết……xin được chết trước khi lí trí bị sợ hãi chiếm lấy…….

'Ngủ một giấc đi……. khi cô em tỉnh lại thì sẽ rất rất sảng khoái…..' Độc Sĩ còn không muốn nghe kêu gào nữa, hắn ấn nhẹ một chưởng lên thiên linh cái Hiền Nhu vừa đủ để cô bất tỉnh, bên trong thân thể cô thì Phệ Trùng vẫn đang cực lực tạo ra cái tổ đầu tiên của mình.

'Cô ta thật không sao chứ?' Xuyên tò mò hỏi, nhìn bụng nữ nhân phồng lên xẹp xuống mà hắn không cầm được hiếu kỳ.

'Phệ Trùng đã tiếp nhận ký chủ, cơ thể cô ta sẽ sớm hoàn toàn trở thành tổ của nó, trong vòng mười năm nó sẽ đào móc toàn bộ tinh huyết cả đời của cô ta ra nên trong thời gian đó cô ta vẫn không sao…..thậm chí cô ta càng ngày càng khỏe mạnh ấy chứ…..dù sao thì Phệ Trùng vẫn là muốn ký chủ khỏe mạnh để tạo ra tinh nguyên cho nó cơ mà……' Độc Sĩ đáp.

'Mười năm? Mười năm mới hấp xong một người, mẹ nó chứ lão tử còn tưởng thứ đồ chơi này có gì lợi hại!' Xuyên khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt nói.

'Hà hà….. phải rồi mười năm mới hấp xong một cơ thể, nhưng mà ai nói với người là Phệ Trùng chỉ có một con, nếu là một vạn con thì thế nào?' Độc Sĩ cười lạnh.

'Hả? Ý ngươi là?' Xuyên há hốc mồm kinh hãi.

'Phệ Trùng cứ cách một tháng sẽ đẻ một lần, một lần đẻ là năm mươi trứng……' Độc Sĩ nói mà khiến Xuyên rùng mình……cứ cách một tháng là năm mươi trứng, cứ thế tăng theo cấp số nhân là một con số thiên văn cỡ nào chứ.

'Lão Độc…….hay là ngươi cho…… cho ta vài con mượn chơi đi…….' Xuyên ngay tức thì biến chuyển bộ mặt thành nịnh nọt tiến đến bên cạnh Độc Sĩ cầu xin.

'Cút! Mới lúc nãy còn trào phúng lão từ kia mà!' Độc Sĩ trừng mắt quát rồi mặc kệ đồng bạn tiến lên tầng trên.

'Này…….đứng lại……chúng ta là anh em cơ mà………' Xuyên không chịu từ bỏ chạy theo van nài, hai tên sát thủ cứ thế vừa giết người vừa đầu khẩu chẳng khác gì một bộ phim kinh dị pha hài kịch.

…………………

………. Văn phòng Tổng Cục trưởng………..

'Cạch……cạch……rầm…….rầm……..' Tư Giám ngồi trên ghế, máy lạnh chạy phà phà nhưng mồ hôi vẫn ướt đẩm áo gã…… trên bàn tay run rẩy của gã là chiếc điện thoại bàn đã sớm bị gã đập đến nứt vỡ……..mọi cuộc gọi cầu cứu của gã đều không có người bắt máy, giờ thì gã đã hiểu…… bọn họ đã từ bỏ gã, để gã thành một con tốt thí mạng trong ván cờ.

'Rầm!' Cánh cửa bằng gỗ cửa phòng Tổng Cục trưởng nát toang sau khi ăn một cược cực mạnh của kẻ nào đó bên ngoài làm Tư Giám giật thót mình, tim gã như muốn nhảy luôn ra ngoài, bàn tay gã run rẩy cầm khấu súng rulô muốn chỉa ra ngoài để tự vệ nhưng mà lão cố gắng không chế cỡ nào thì nòng súng vẫn là lắc lư không thể vững vàng được…… gã sợ quá rồi.

'Chào ngài Tổng Cục trưởng!' Xuyên bước vào với nụ cười trên môi, nhìn cái dáng vẻ của Tư Giám mà hắn có chút khinh thường, còn thua xa sự can đảm của nữ nhân ban nãy hắn gặp.

'Các ngươi……các ngươi là ai? Có biết……đây là chỗ nào không?' Tư Giám lắp bắp nói.

'Biết chứ! Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh, bọn ta là vì cái danh tự này nên mới đến đây mà!' Xuyên trừng mắt nói, thằng này bị ngáo sao? Hắn giết từ tầng một đến đây chứ đâu phải đột nhập để hành thích gã đâu mà hỏi thế.

'Quân đội sẽ nhanh chóng đến đây, các ngươi sẽ không thoát được…….' Tư Giám vẫn là cứng miệng.

'Quân đội? Hắc hắc…….. ta sợ rằng bọn chúng còn đang lo lắng nên biếu quà gì cho Diêm Vương lão nhân gia để được đối xử tốt nên không thể tới đây được rồi…….' Xuyên cười lớn.

'Diêm Vương? Ta không tin…..' Tư Giam rùng mình trước câu trả lời của đối phương.

'Thằng ngu này…….lão tử là cần ngươi tin sao?' Đột nhiên khuôn mặt đang tươi cười của Xuyên biến chuyển thành dữ tợn khôn cùng, hắn lao đến như một con sói hung hãn vồ lấy Tư Giám

'Đoàng!' Tư Giám sợ chết khiếp, gã bóp còi súng theo bản năng nhưng mà nóng súng thì đã chỉa theo cái hướng quái quỉ nào đó theo sự run rẩy của gã rồi nên Xuyên dễ dàng chế trụ được gã chỉ với một cú nắm như chụp một con cẩu con.

'Thả….. thả….. bốp…… ngươi….. bốp……' Bị chụp khiến Tư Giám cuống cuồng hét lên nhưng mà ăn hai cái tát như trời giáng làm đầu óc gã quay cuồng, trong miệng đã rơi vài ba chiếc răng rồi nên ngoan ngoãn câm miệng.

'Đi thôi thưa Tổng Cục trưởng!' Xuyên cười lạnh lôi Tư Giám ra ngoài………tòa nhà mới lúc trước còn đông đúc thì bây giờ lại im lìm đến đáng sợ, đâu đó chỉ là những đám khói xanh bốc lên……. dày đặc tử khí bốc lên ngùn ngụt.

………………………….

………..Nửa tiếng sau…….. trên tầng thượng tòa nhà chết chóc là 6 bóng người……..

Long và Ga In đã đến………. Long lại bắt đầu hấp thu tử khí để mọi chuyện cho Ga In xử lí, hắn cũng lười tính toán với những kẻ như Tư Giám hay Võ Hiền Nhu.

'Các ngươi…..các ngươi muốn gì…..ta…… ta là……' Tư Giám biết đám người trước mặt mình không hề lương thiện, cảnh tượng từng tên sĩ quan gào thét trong đau đớn khôn cùng lúc cơ thể bốc cháy vẫn ám ảnh đầy tâm trí hắn…… nếu biết trước mình động phải loại người như thế nào thì cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám làm như thế……. có điều hắn không biết tất cả là vì hắn không có bối cảnh, hắn đơn độc một mình muốn khẳng định bản thân trong một cái thế giới tàn khốc, thế giới Cường giả vi tôn.

'Ngươi nhận lệnh từ kẻ nào?' Ga In thân ảnh tà dị xuất hiện ngay trước mặt Tư Giám, nàng bá đạo hỏi một câu mà không che dấu sát ý trong ánh mắt.

'Là….. là thư ký của Tổng Bí Thư….. ta không…… không biết đối phương là các ngươi……' Tư Giám thành thật trả lời, đến giờ thì cái chó gì hắn cũng nói…… đám người các ngươi bán lão tử thì đừng trách lão tử.

Thu được câu trả lời, Ga In không phản ứng mà quay đầu nhìn Long ở xa xa…….. kỳ thật ai cũng biết Tư Giám là con tốt thí nhưng mà Long muốn xác nhận một lần cuối rốt cuộc kẻ nào ra tay với hắn, nếu là Đào Hoa đảo bên kia thì hắn buộc phải thay đổi kế hoạch tiếp cận vì cả hai bên đã trở mặt thành thù còn nếu là do Khương Bất Phàm thì không ngoài dự liệu của hắn và quả thật đúng là Khương Bất Phàm ra tay…….. cười khẩy biết vị Thánh Tử thích chơi trò ném đá giấu tay, Long gật nhẹ đầu ra hiệu cho Ga In.

'Phốc!' Không một chút do dự, bàn tay mềm mại của mỹ nhân lại trở thành một con dao sắc bén quét qua cổ Tư Giám trong sự kinh hãi tột cùng của hắn…… đầu lâu hắn lăn lon lóc trên nền nhà mà khuôn mặt vẫn giữ nét bàng hoàng không hiểu vì sao bọn chúng lại hành xử máu lạnh như thế.

'Tư……Tư Giám……' Võ Hiền Nhu lúc này đã tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là đầu lâu của Cục trưởng lăn lóc dưới chân mình…….. nhắm nghiền mắt lắc mạnh đầu như để thoát khỏi cơn ác mộng, Võ Hiền Nhu cứ tưởng mình nhìn lầm nhưng một lần……hai lần rồi ba lần, cái đầu lâu của Tư Giám vẫn ở dưới chân làm nàng kinh hãi tột độ….. đây là sự thật sao? Tại sao lại tàn khốc đến vậy? Tại sao không cho hắn một cái chết đơn giản và đỡ ghê rợn hơn chứ……. nàng không hiểu nỗi nhưng lúc này lại không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó vì tiếng bước chân càng lúc càng gần lọt vào tai khiến nàng giật bắn người.

'Ngươi là Cảnh sát trưởng?' Ga In bước đến, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc….. nàng mở miệng hướng Hiền Nhu hỏi.

'Tôi…… các người…… các người muốn….. muốn gì?' Võ Hiền Nhu lắp bắp đến không nói ra lời, cô sợ….. sợ thật sự.

'Có người gửi cho chúng ta một bức thư nói ngươi có thứ đồ vật có thể chuộc lấy cái mạng của mình……. không phải sao?' Ga In cau mày hỏi, ngay khi dọn dẹp xong Bộ Tư Lệnh thì cũng là lúc có một tên ăn mày liều mạng xông vào đưa cho đám sát thủ một bức thư, trong đó nói cảnh sát trưởng chịu giao ra một thứ để mong bảo toàn được tính mạng.

Hiền Nhu sửng sốt không hiểu lời nói của nữ nhân mặc hắc y……. đầu óc cô xoay chuyển nhớ đến lời nói của Dương Kinh Toái…… là thứ đồ vật kia sao? Chắc hẳn là hắn làm rồi vì không ai ngoài hắn nữa thể biết đến nó……. kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì và có đáng giá để đổi lấy mạng mình không nhựng giờ còn có cách nào khác đây….. liều mình vậy…… chứng kiến sức mạnh của đám người này thì cô không muốn chết…… đúng hơn là không muốn chết một cách vô ích, nếu trước mặt cô là một đám tội phạm bất nhân tính thì cô đã không do dự quyên sinh quyết không để bọn chúng hạ thủ rồi nhưng trước loại người này thì có đáng sao? Cô trong mắt bọn họ có là gì đây? Chính vì thế cô cần phải sống, phái sống để tránh cảnh tượng như hôm nay diễn ra một lần nữa……… Hiền Nhu đã quyết định rồi.

'Phải……… nó là một viên đá kỳ lạ…… tôi không biết nó là gì nhưng nó rất lạ….' Hiền Nhu mở miệng, ăn ngay nói thật.

Mười năm trước, khi còn làm cảnh sát hình sự…… trong lúc phá một vụ án ma túy lớn, Hiền Nhu có mặt trong nhóm cảnh sát khám xét căn nhà của một tên trùm, lúc đó cô phát hiện ra một viên đá kỳ lạ, nó to bằng đầu người và có vẻ ngoài không khác đá xanh thông thường nhưng lại được đặt ở một vị trí trịnh trọng nhất bên trong căn nhà…….. tên trùm đã bị bắn chết nên không thể moi ra được điều gì và viên đá cũng được bên giám định xác định là một loại đá xanh thông thường nên nó mặc định bị vứt bỏ mà Hiền Nhu không hiểu sao lại mang nó về nhà mình, cô vẫn có linh cảm là viên đá này rất lạ nhưng lạ ở đâu thì có tìm cách nào cũng không phát hiện ra.

Có lần Hiền Nhu tâm sự với Dương Kinh Toái là bạn và cũng là Cảnh sát trưởng thời điểm đó, hắn cũng khá hiếu kỳ mà tìm đến nhà Hiền Nhu để trực tiếp xem viên đá……… thân là con nhà đạo giả nên Dương Kinh Toái cũng có tiếp xúc với đạo pháp một chút gia lông nên mẫn cảm với tự nhiên có chút mạnh hơn người bình thường……… hắn nhanh chóng xác định viên đá này…….'đặc biệt'……. nhưng hắn cũng phải bó tay không phát hiện gì thêm…….. cũng chỉ là cảm giác, không muốn có thêm phiền phức không đáng có nên cả Hiền Nhu và Dương Kinh Toái cũng dấu nhẹm chuyện nhỏ nhặt này đi và quên lãng trong dĩ vãng cho đến hôm nay.

'Đá? Cô em đây là đang đùa giỡn với tử thần sao?' Xuyên ở bên cạnh lúc này đã không nhịn được cười mỉa.

'Không…… nó rất lạ….. tôi tin các người sẽ hứng thú với nó….' Hiền Nhu gấp gáp nói, cô sợ bọn chúng sẽ hạ độc thủ nên không dám chậm trễ.

'Được rồi! Độc Sĩ ngươi mang theo cô ta đi một chuyện đem nó về đây…….. dù là một viên đá thường cũng mang về cho ta……… còn ngươi…….. nếu là lừa dối thì cả nhà ngươi phải trả giá vì lời nói của chính mình……' Long lúc này đã hấp thu xong toàn bộ tử khí, hắn thu công đứng dậy ra lệnh nhanh gọn…….. linh tính mách bảo với hắn rằng người đàn bà này nói thật……. giết hay không giết cũng đâu có khác gì đâu nên hắn lựa chọn thử một phen, lỡ đâu kiếm được một kỳ trân dị bảo không phải là may mắn sao.

'Vâng Ma Chủ!' Độc Sĩ cười tà kéo theo Hiền Nhu rời đi…….. cảm giác được Phệ Trùng mạnh khỏe trong người nữ nhân mà hắn hưng phấn vô cùng, kỳ thật hắn đã sớm muốn kéo dài mạng sống cho ký chú đầu tiên của thứ đồ chơi của mình nhưng chưa có dịp mở miệng mà thôi.

………………

'Trần Bá Hải đến đâu rồi?' Qua một lúc, Long nhìn vào bầu trời xa xăm mở miệng…… cuộc chiến thật sự vẫn còn chưa bắt đầu đâu.

'Theo tin tức từ chỗ Diệp Siêu thì hắn chỉ còn cách cổng vào thành phố 50 dặm, dự kiến một giờ nữa thì sẽ tiến vào thành phố…… đi cùng là một sư đoàn bộ binh cơ giới trang bị vũ khí hạng nặng, một lữ đoàn không quân yểm trợ và không loại trừ đám lính tinh nhuệ rút từ Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh đang ẩn náu ở chỗ Bộ Tổng Tư Lệnh sẽ góp mặt…..' Ga In báo cáo, Diệp gia tình báo cũng không tệ khi trong thời gian ngắn xác định được các lực lượng đang đến.

'Lão già Trần gia kia thế nào?' Long tiếp tục hỏi, cái hắn để tâm là lão già này vì thằng nhãi ranh Trần Bá Hải còn chưa phải đối thủ xứng tầm với hắn.

'Diệp gia dự đoán là lão cũng vừa mới biết tin mà thôi, còn đang thám thính động tĩnh chưa có báo cáo về!'

'Vậy thì cứ để lão đến nhặt xác con cháu lão đi……' Long cười lạnh, hắn móc từ ngực ra Thánh Hiền Kinh Thư mà nhập định ngay tại chỗ……… lực lượng thu được làm hắn cảm giác được lúc này đã có thể đột phá đến Tam Tử nhị tầng.

'Hắc hắc……..các vị Thánh Hiền đáng kính, vãn bối lại đến thăm các vị đây……. đây cũng là vãn bối 'nhờ' các vị hỗ trợ đột phá cảnh giới võ công nha…….các vị sẽ không từ chối phải không?' Long truyền ý nghĩ đầy bỉ ối vào Thánh Hiền Kinh Thư làm nó run lên, từng đám tàn hồn cuốn cuồn tháo chạy, kẻ nào lại muốn trở thành tay chân cho một đại ác ma chứ…… cơ mà Long chỉ cần ra sức một tí lã đã chụp đến nắm đám tàn hồn trong tay, ma khí hắc ám chế trụ làm chúng không thể nào thoát ra được.

'Không……..thả ta ra…… không……. van xin ngươi………' Năm đám tán hồn sợ hãi truyền đến những ý nghĩ cầu xin nhưng Long vẫn là mắt lơ tai điếc không để ý đến chúng, hắn nhanh chóng lẩm bẩm khẩu quyết Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp, ma khí từ người hắn cuồn cuộn thoát ra bao trùm lấy năm đám tàn hồn.

'Ma…… Ma Tôn…….. ta có thành ma……… cũng không tha cho ngươi………' Những tiếng chửi rủa cũng là những gì còn sót lại của năm đám tàn hồn Thánh Hiền bị rút ra, ma khí bá đạo chỉ trong tích tắc nhấn chím chúng bên trong tạo thành năm quả hắc cầu một lần nữa.

Quá trình dung hợp xảy ra chỉ mất tầm hơn chục phút vì Long đã có kinh nghiệm hơn, hắn thao túng năm quả cầu ma khí cũng thành thục hơn không ít.

'Ra đi! Ma Đao!' Nhìn năm quả cầu lơ lừng trên hư không, Long suy tư một hồi rồi huyển hóa ra Ma Đao……. hắn đã quyết định đem năm quả ma hồn này dung nhập vào Ma Đao của mình…… Ma Đao tuy mạnh mẽ nhưng trước nay hắn vẫn có chút cảm giác nó thiếu gì đó, lần này hắn muốn nó đầu tiên là có hồn.

'Phực……phực…….' Ma Đao vừa hiện đã khiến một vùng không gian quanh Long như tối sầm lại, nó vẫn là như cũ hung tợn bốc lên ngọn hắc hỏa lạnh lẽo….. ở xa xa mà Xuyên phải biến sắc lùi về sau không ít trước áp bức khủng bố từ nó.

'Hôm nay ta cho ngươi có hồn!' Long cười khẽ bắt đầu kéo từng quả ma hồn áp lên Ma Đao bắt đầu quá trình dung nhập.

'Uuuuuuuuu……………..uuuuuuuuuuuu………….' Như cảm nhận được ý nghĩ của Long, những quả ma hồn bắt đầu phản kháng, chúng không muốn suốt đời phải núp trong một kiện binh khí……. nhưng…… chủ nhân của chúng là ai cơ chứ? Long giận dữ chộp lấy quả ma hồn gần mình nhất mà thao túng ma khí bản thân bắt đầu cắn nuốt nó……… nếu ngươi không phục thì lão tử diệt ngươi luôn.

'Xì…….xì………..xì………' Cái âm vị bị nuốt thật không dễ chịu chút nào cho dù là bất cứ ai……. quả ma hồn run rẩy chứng tỏ đã sợ đến hồn phi phách tán……. nó truyền đến những ý nghĩ cầu xin và cam chịu phục tùng…… so với bị xóa khỏi thiên địa thì tồn tại bên trong một kiện vũ khí vẫn là tốt hơn.

'Hắc hắc……..sớm ngoan như thế thì đã không phải chịu đau khổ!' Long cười lạnh ép ma hồn trở lại Ma Đao, lần này quá trình dung nhập đã trở nên dễ dàng hơn nhiều……. lại mất thêm vài phút rốt cuộc Ma Đao của hắn đã có được ma hồn đầu tiên.

'Hahaha……. quả là đúng đắn, cảm giác thật sự khác biệt a…….' Long thích ý vung vẩy Ma Đao trong tay, quả nhiên có được ma hồn khiến Ma Đao của hắn mạnh hơn không ít…… mỗi lần vung lên nó hắn đều cảm thấy lực lượng tuôn trào mãnh liệt hơn trước vài phần, đây là do bên trong nó đã có một đám ma hồn giúp hắn điều động lực lượng.

'Đến……..đến……. các ngươi còn do dự điều gì………' Long hứng phấn không đợi được nữa hướng bốn quả ma hồn còn lại gầm gừ.

'Biết kẻ này cứng rắn không thể chống lại…… bốn quả ma hồn sau ít giây do dự cũng là thành thật dung nhập vào Ma Đao……. chống lại hắn còn không bằng sớm chiếm cứ chỗ tốt bên trong nó nha…..'

'Uuuuuuuuu…………..uuuuuuuuuuuuuuuu………..' Cảm giác được Ma Đao ngày một mạnh mẽ hơn, Long thỏa mãn cực kỳ……….. hắn bây giờ đã tự tin lôi kiện vũ khí này ra sử dụng thường xuyên hơn rồi.

………….Đợi Long xong quá trình dung nhập, Ga In tiến đến báo :

'Ma chủ! Bọn chúng đã vào thành phố!'

'Lệnh cho Truy Mệnh! Một kích một mạng, không được ham chiến!' Long cười lạnh ra lệnh, cả người tỏa ra sát khí tận cùng để rồi cùng Ga In phi thân vào màn đêm…….. ngay sau đó là hình bóng của Xuyên cũng biến mất……… tòa nhà Tổng Cục An Ninh giờ chả khác nào một tòa nhà ma.

……………………………………….

……………………………..

………Trần gia…………

'Rầm! Ngươi nói cái gì? Bá Hải tự động dẫn quân tiến vào Bắc Kinh?' Trần gia lão già Trần Bá Vũ đập tay trên bàn trừng mắt quát đám thuộc hạ.

'Thống Soái……. Trung Tướng là nói mệnh lệnh từ ngài nên chúng tôi không thể không làm theo…..' Một tên sĩ quan cúi đầu lắp bắp đáp, cách đây khoảng hai giờ đồng hồ….Trần Bá Hải hồng hộc xông vào quân khu đòi binh làm bọn họ bối rối, dù sao hắn cũng là con ruột của Thống Soái và mang cấp bậc Trung Tướng nên bọn chúng cũng không tiện ngăn lại mà thành thật giao ra một nhóm quân sĩ và tức tốc đến Trần gia hỏi Trần Bá Vũ……

'Con bà nó chứ mấy thằng ngu này……… sao các ngươi không gọi điện? Điện thoại các ngươi bị chó gặm hết rồi hay sao?' Trần Bá Vũ râu trắng dựng ngược quát.

'Cái này……. Thống Soái chẳng phải…… chẳng phải là phiền bọn thuộc hạ làm phiền ngài nên đã sớm cắt đứt liên lạc không để chúng ta có thể liên lạc trực tiêp với ngài sao?' Một tên đại tá cười khổ nói khiến Trần Bá Vũ ngẩn người.

'Tức chết lão phu rồi!!! Trần Bá Siêu đâu? Việc lớn thế này chẳng lẽ nó cũng không biết? Vậy còn làm gia chủ làm các cóc khô gì?' Trần Bá Vũ quay sang tên quản sự Trần gia quát.

'Lão gia tử……. Gia chủ đại nhân đã sớm cùng tiểu thư lên máy bay đến Tân Cương xử lí công chuyện lúc sáng nay chẳng lẽ lão nhân gia ngài đã quên hay sao…….' Tên quản sự cúi đầu lí nhí nói như sợ tai họa ập xuống đầu mình.

'Khốn kiếp! Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng lại đi một lần hết………. cái thân già này rốt cuộc phải lăn lộn đến khi nào mới được nghỉ ngơi đây……..' Trần Bá Vũ tức giận đến mặt mày đỏ bừng gầm rú.

'Thống Soái……… chuyện quan trọng bây giờ là làm sao ngăn chặn Trung Tướng lại, điều động quân đội vào Bắc Kinh đã phạm vào cấm kỵ nhà binh rồi……. nếu xử lí không tốt thì chúng ta thật sẽ vướng vào rắc rối lớn!' Một tên sĩ quan cao cấp đánh bạo tiến lên nói khiến Trấn Bá Vũ bừng tỉnh……. phải rồi……. nếu xử lí không tốt thì Trần gia sẽ hứng chịu tai ương đến bực nào đây, tự động điều quân vào thủ đô….. các thế lực lớn sẽ coi Trần gia như cái đinh trong mắt mất.

'Truyền lệnh hỏa tốc dừng toàn bộ hoạt động quân sự tại Bắc Kinh ngay lập tức, kẻ nào làm trái thì ngay ngày mai sẽ bị lôi đầu ra tòa án binh!' Trần Bá Vũ rất có phong thái tướng lĩnh, lão liên tục truyền đi mệnh lệnh.

……………….

………..Bắc Kinh……….

'Brummmmmmmmmm…………Brummmmmmmm………………' Đoàn xe quân đội nối đuôi nhau vào thành phố như chiến tranh xảy ra, lênh giới nghiêm bắt buộc đã được ban bố nên không có người dân lai vãng trong đêm nay nhưng mà không thể che dấu được tiếng xe cùng tiếng quân lính hành quân …….. hai bên đường nhà nào cũng cố gắng hé cửa ra một chút vì tò mò, rốt cuộc thì Bắc Kinh có chuyện gì mà quân đội lại tiến vào lúc đêm khuya thế này.

'Xịch……..xịch……..' Dẫn đầu đoàn quân là năm chiếc thiết giáp hầm hố, vỏ xe được làm bằng thép nguội dày đến 30 centimet chống được cả đạn xuyên giáp cỡ nòng 25mm, bên trên là một bệ súng máy hạng nặng 14,5 mm đã được lên đạn sẵn sáng bóp cò bất cứ lúc nào……đùa chứ gặp phải loại súng này thì Cường Giả tam cấp trở xuống cũng phải tìm cách tránh né chứ không thể nào ngạnh kháng nổi.

'Brummmmmmmm……..' Đi tiếp theo là đoàn xe hộ tống là mười chiếc bán tải quân sự có gắng súng máy hạng nặng 11 mm để bảo vệ cho một chiếc xe jeep chỉ huy ở giữa đội hình mà kẻ ngồi trong không ai khác là Trần Bá Hải.

Tiếp theo ở phía sau là những chiếc xe chở lính và lực lượng thiết giáp gồm hai mươi chiếc tăng Type 99, vì đứa con mà Trần Bá Hải bất chấp tất cả mang những cỗ máy có sức tàn phá kinh khủng này vào Bắc Kinh nhưng đó vẫn chưa là tất cả.

'Tạch …….tạch……. tạch……….. tạch …….tạch …….tạch………' Trên đầu đoàn xe quân sự là hơn ba mươi chiếc trực thăng tiêm kích hạng nhẹ loại Kanzan với những nòng súng đại liên 12,7 mm cùng dàn phóng tên lửa hạng nhẹ …….. và đặc biệt hơn cả là hai chiếc trực thăng to lớn ngay trên đỉnh đầu xe của Trần Bá Hải với nhiệm vụ bảo vệ cho gã chính là hai chiếc trực thăng hạng nặng Mi24 trang bị tên lửa tối tân có tầm sát thương lớn.

'Vút…….vút………vút……..' Đương nhiên đi trước vẫn là đội ngũ UAV thám thính, chúng dàn hàng bắt đầu quét đường trước đội hình đoàn xe để phát hiện kẻ địch mai phục…..phải nói Trần Bá Hải lần này huy động lực lượng không nhỏ.

……………………

'Kitttt………' Đột nhiên tiếng thắng xe phía trước làm cả đoàn xe quân đội giật mình, ngay tức khắc những chiếc đèn pha trên cao từ những chiếc trực thăng rọi thẳng vào trước chiếc thiết giáp đầu đoàn…….cảnh tượng đập vào mắt đám binh lính khiến bọn chúng không nhịn được rét run người………là một cái đầu lâu treo lủng lẳng trên không……….. Trần Bá Thán…….. con trai của trung tướng đấy.

'Chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?' Trần Bá Hải đang sốt sắng trước an nguy của con trai thấy đoàn xe dừng lại thì vội quát………. đến khi hình ảnh từ màn hình truyền tới làm hai mắt gã trợn to như muốn nứt ra…….từng đường mạch máu trong mắt nổ tung làm hai mắt gã nhuộm huyết hồng, trên trán gân xanh nổi thành từng đoàn, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ và giận dữ.

'Chó chết………chó chét…….Ma Tôn……giết con lão tử………giết con lão tử……. ngươi được……. được lắm……' Trần Bá Hải gấm rú như người điên trong chiếc xe jeep khiến đám thuộc hạ sợ hãi lùi ra xa, đúng lúc này một tên thân cận của gã nhận được cuộc gọi từ bộ chỉ huy, hắn nhanh chóng nghe điện và báo cáo lại.

'Trung tướng! Thống soái có lệnh dừng toàn bộ hoạt động quân sự ngay lập tức, kẻ nào chống lệnh phải ra tòa án……..Đoàng!' Gã sĩ quan còn chưa báo cáo xong thì một viên đạn đã bay xuyên qua mi tâm gã tạo thành một lỗ máu thẳng ra đến sau ót, gã chết không thể chết hơn.

'Hừ! Ta là tai hỏng nên không nghe rõ hắn nói gì! Các ngươi ai nghe rõ không nói lại với ta một chút……..' Chính là Trần Bá Hải vừa bóp cò súng, nóng súng của gã vẫn còn bốc khói sau phát đạn hạ sát thủ hạ kia kìa…….. khuôn mặt gã dữ tợn quét mắt qua đám thủ hạ cười lạnh.

'Không………. thuộc cấp là không nghe thấy gì cả!' Một tên sĩ quan nhanh nhạy ngay tức thì thề thốt…… hắn là bị cử động của Trần Bá Hải dọa sợ rồi.

'Thuộc cấp cũng không nghe thấy gì…….' Ngay tức thì đám sĩ quan rối rít đồng tình với tên đầu tiên, đùa chứ bọn chúng cũng không ngu mà phản đối để ăn một viên đạn vào đầu, tên trung tướng này đã nổi điên rồi nên tốt nhất là nhẫn nhịn.

………………..

'Vậy hóa ra là ta nghe nhầm sao! Được rổi, truyền lệnh của ta……. tiếp tục tiến đến Bộ Tư Lệnh, người nào cản đường bắn trước hỏi sau!' Trần Bá hải gầm lên khiến đám sĩ quan rối rít thi hành, vậy là ngay sau khi lấy xuống cái đầu của Trần Bá Thán, đoàn xe quân đội trực tiếp tiến sâu vào Bắc Kinh.

………Trên cao…….

'Số 0, hắn không ra! Chúng ta sao có thể động thủ đây?' Truy Mệnh vốn đã mai phục ở các tòa nhà cao tầng trên đường đi của đoàn xe tìm thời cơ động thủ, vỗn dĩ sử dụng đầu Trần Bá Thán làm mồi nhử đế Trấn Bá Hải hiện thân nhưng nào ngờ trước cái chết của con trai mà lão vẫn cứ khư khư núp trong chiếc xe jeep đặc biệt của mình.

'Tiếp tục đợi thời cơ! Chúng ta là sát thủ, phải biết ẩn nhẫn đợi đối phương lộ ra sơ hở mới ra tay chứ không phải đến so chiêu hiểu không? Là sát thủ chứ không phải anh hùng.' Số 0 là Tiêu Nghệ lão già giáo huấn đám sát thủ.

'Đã rõ!' Đám sát thủ gật gù nhận lệnh.

…………
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.