Chương 278………….303 : Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P74………89) 1/5
……………….
Sáng sớm, biệt viện của Long đã không còn phát ra những âm thanh dâm đãng và tiếng thở hổn hển nữa……….
Long ngồi trên ghế cao, đứng bên trái là Ga In với đầy sự lạnh lùng mê hoặc còn bên phải là hai gã hắc y mà không ai khác là Xuyên cùng Độc Sĩ, cả hai sau khi hấp thu toàn bộ lực lượng từ hai lão giả thì thực lực cũng đã đột phá lên Cường Giả nhị cấp đầy mạnh mẽ, để bảo vệ cho tên thân vệ của mình Long cũng là tốn một phen tâm huyết khi tống vào thân thể mỗi người mười đầu ma long, toàn bộ đều huyễn hóa núp sâu trong những hình xăm trên người hai gã.
Ở bên dưới, Thừa Lâm đã trở lại dáng vẻ ban đầu với một thân quần áo nam tính cùng bộ mặt tuyệt mỹ nhưng lại lạnh lùng vô cảm mang đến sự khó chịu cho người nhin………tuy vậy…….đó chỉ là bên ngoài, bên trong thân thể Thừa Lâm đã triệt để thay đổi, những chiếc khuyên vẫn còn đó đánh dấu cho 7 ngày qua không phải là một giấc mộng dài đối với nàng……….Thừa Lâm lúc này trong đầu mông lung một mảnh không hiểu mình tại sao lại như vậy, chỉ có điều nàng biết chắc một điều bây giờ nàng đã không thể quay đầu lại, Long coi bộ là cũng biết thương hoa tiếc ngọc khi phân ra năm đầu ma long huyễn hóa thành một đầu sói cái hung thần ác sát kéo dài từ ngực đến tận bụng dưới của nàng, đặc biệt là một đầu vuốt sói còn cố ý che lấy nơi hạ bộ của mỹ nhân như thể dọa nạt kẻ có ý định xâm phạm.
'Chủ nhân!' Tiếng chào hỏi của Đoàn Dự phá tan cái không khí im ắng của căn phòng………Đoàn Dự bước vào với khuôn mặt tươi cười đầy thỏa mãn, cơ mà nhìn đến sau lưng hắn thì có thể đoán phần nào vì sao tên này lại như thế……..sau lưng Đoàn Dự lúc này là nữ đệ tử chua ngoa lúc cùng với Thừa Lâm đến đây, nhìn cái dáng vẻ bẽn lẽn và ngại ngùng của ả thì Long có chút tò mò về bản lĩnh của Đoàn Dự.
'Đoàn Dự! Ngươi cũng là rất khá chuyện kia đấy nhỉ?' Long mỉm cười trêu chọc Đoàn Dự., hắn giữ lại Thừa Lâm còn đưa nữ đệ tử còn lại cho Đoàn Dự với nhiệm vụ trong vòng một tuần phải có được người đẹp mà bây giờ nhìn qua không cần hỏi cũng biết gã đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.
'Kim Hoa! Còn đứng đó làm gì, mau ra chào chủ nhân đi chứ!' Đoàn Dự quay đầu ra sau gầm gừ với dáng vẻ đắc ý vô cùng, hắn kinh lịch cũng đã chơi đủ loại gái nhưng mà lần này cũng là lần đầu tiên sở hữu được một cô em là đệ tử dòng chính của Đào Hoa đảo, dù gì Đoàn gia mang tiếng đại gia tộc nhưng mà so với người ta thì còn thua xa tít tắp.
Nữ đệ tử tên Kim Thoa bị tiếng gọi của Đoàn Dự làm cho giật mình, ả đưa mắt nhìn tới chỗ Thừa Lâm mong tìm kiếm sự trợ giúp nhưng đáp lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng không hơn, biết tình cảnh của mình lúc này…….ả thẩn thờ đến trước mặt Long mà cúi đầu…….
'Ra……..ra mắt đại nhân…….!'
'Haha, sau này đã là người một nhà rồi nên ngươi không cần phải sợ sệt như vậy…….Thừa Lâm, cưng cũng nên tỏ thái độ một chút để Kim Thoa muội tử được an tâm chứ đi…..' Long cười lớn.
'Kim Thoa, ngươi trở về phải biết giữ mồm giữ miệng, mọi chuyện đều do ta đến xử lí…….nếu ta nghe được phong phanh về chuyện của chúng ta bị bàn tán trong Đào Hoa đảo thì gia đình ngươi cũng đừng hòng có một ai còn sống……hiểu chưa?' Thừa Lâm liếc mắt nói…….nếu Long không can ngăn thì nàng đã sớm hạ sát thủ bịt đầu mối rồi, có vô vàn lý do để giải thích cho cái chết của một tên đệ tử như Kim Thoa.
'Vâng……..vâng……..đại sư tỷ yên tâm, dù có chết em cũng không dám hé ra nửa câu……..' Kim Thoa tái mặt dạ vâng nhận mệnh, từ khi thuần phục Đoàn Dự thì nàng đã không có lựa chọn thứ hai rồi.
'Chủ nhân……..thế còn gã nam nhân kia thì xử lí thế nào?' Đoàn Dự sực nhớ tới vẫn còn một gã nam đệ tử Đào Hoa đảo nên lên tiếng hỏi Long với động tác cứa cổ ý bảo có nên diệt khẩu không.
'Hắn sao? Haha hắn là một kẻ thông minh, ta lại đang thiếu dạng người này nên sao có thể giết hắn đi được…….kế hoạch sắp tới của ta cũng đang chờ hắn đi thực hiện đây………Quan Mục, vào đây đi' Long cười lớn hô to.
Nam đệ tử Quan Mục giờ mới dám bước vào mặc dù đã đợi bên ngoài khá lâu……tiến vào căn phòng, gã đưa mắt nhìn Kim Thoa và Thừa Lâm ở bên kia mà đầy sự kinh hãi…….Ma Tôn kẻ này thủ đoạn cũng quá là cao siêu đặc biệt tính tình Thừa Lâm hắn còn lạ gì, vậy mà cam chịu thần phục.
'Quan Mục……..ở đây không có người ngoài nên ngươi cứ tự nhiên, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì bản tọa sẽ không bạc đãi ngươi, cánh cổng Cường Giả sẽ ngay lập tức đến với ngươi……….' Long hướng Quan Mục nói.
'Chủ nhân yên tâm, Quan Mục thề tận trung với chủ nhân.' Quan Mục là một gã thông minh, hắn biết mình chỉ có một con đường có thể đi nên nhanh chóng chấp thuận 'nhiệm vụ' của Long, dù sao thì 'phần thưởng' mà nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ cũng quá đỗi hấp dẫn………..hắn tuy tư chất không tệ nhưng để đột phá Cường Giả không biết phải mất bao nhiêu năm tháng mài luyện………quan trọng hơn cả là hắn đã bước lên con thuyền này thì đã không thể quay đầu, hắn biết một khi tin tức lộ ra ngoài thì Đào Hoa đảo đầu tiên sẽ không tha cho hắn, gia đình hắn cho nên hắn phải 'liều một phen'.
'Được rồi…….chuyện trở về nên ăn nói thế nào thì ba người phải chuẩn bị cho thật tốt để đồng nhất một câu trả lời khiến Đào Hoa đảo không nghi ngờ……giờ lui ra đi…….' Long gật gù hài lòng phất tay nói.
Đưa mắt nhìn thân ảnh nam nhân bá đạo kia một lần cuối, Thừa Lâm dứt khoát quay người cùng với hai sư đệ sự muội rời đi………nàng đã có sự lựa chọn của mình.
Dõi theo thân ảnh nhỏ bé kia, Long tự hỏi liệu rằng mình đã thật sự chinh phục được nàng chưa……. quyết định thả Thừa Lâm sau bảy ngày cũng là hắn một phen đánh bạc……thắng – hắn rất có thể một bước lên mây cướp đoạt toàn bộ Đào Hoa đảo truyền thừa…….thua – hắn sẽ phải tao ngộ thêm một cường địch có thực lực mạnh mẽ…….dù sao thì hắn cũng có không ít kẻ thù, có thêm một thế lực thù địch nữa cũng có sao chứ…….Long tự an ủi mình thế.
'Diệp Siêu!' Ổn định lại tâm tình, Long mở miệng.
'Có thuộc hạ!' Từ phía sau, Diệp Siêu không biết làm cách nào thành thật đến cúi đầu cung kính trước mặt Long.
'Đã điều tra rõ ràng rồi chứ?' Long lạnh lùng hỏi, ý vị đầy sát ý.
'Diệp gia đã dồn tinh lực vào chuyện này nên đã có kết quả thưa chủ nhân, phía cảnh sát thì lệnh điều động trực tiếp từ quyền Cảnh Sát trưởng thành phố Bắc Kinh – Võ Hiền Nhu, sâu hơn là chỉ thị của quyền Cục Trưởng Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh vừa mới nhậm chức – Tư Giám……..còn lực lượng bịt mặt kia thì có đặc biệt hơn một chút……chúng gọi là Ám Sĩ, lực lượng của quân đội.
Ám Sĩ là một lực lượng đặc biệt của quân đội bao gồm những tay sát thủ được huấn luyện bài bản và được trang bị những loại vũ khí hiện đại mà 'những viên bi' cực độ nguy hiểm kia chính là minh chứng, chúng được tạo ra với mục đích hoạt động trong bóng tối, trở thành con dao chuyên được dùng để diệt trừ những tên khủng bố và có ý định khủng bố mà không cần qua xét hỏi, bất cứ kẻ nào được xác định là có khả năng trở thành khủng bố đều được đưa vào danh sát cần tiêu diệt của lực lượng này……..cơ mà đó là chỉ là vỏ bọc bên ngoài, thực chất chúng là tay sai được tạo ra để chính quyền diệt trừ những mầm mống 'có thể gây mất ổn định' một cách bẩn thỉu nhất.
'Quân đội? Là Trần gia?' Long nghiến răng ken két coi bộ hắn đã vô cùng giận dữ, lần trước Trần gia cũng là ra tay với hắn một lần…..món nợ này hắn còn chưa có dịp đòi lại cơ mà.
'Có lẽ là không phải vì thám tử xác nhận rằng Trần gia đại bản doanh không hề phát đi mệnh lệnh nào điều động Ám Sĩ trong thời gian ngài bị phục kích, mệnh lệnh ắt hẳn là do thủ lĩnh Ám Sĩ tại Bắc Kinh – Trần Bá Thán trực tiếp hạ xuống.' Diệp Siêu quả quyết.
'Trần Bá Thán? Là thằng nào?'
'Con trai cả của Trần Bá Hải, người điều động quân đội ra tay với chủ nhân lần trước…….Trần Bá Hải cũng là em ruột của gia chủ Trần gia hiện tại và là con thứ hai của Thống Soái – Trần Bá Vũ……..' Diệp Siêu báo cáo.
'Lần trước là thằng cha, lần này lại là thằng con…….xem ra Trần gia thực cho rằng ta không dám động đến chúng? Lần này đã khác, nếu đã có bằng chứng thì ta còn sợ gì nữa……….chẳng phải Khương Bất Phàm muốn biến ta thành một tên cuồng sát vô nhân tính sao? Thế thì để hắn chống mắt lên xem tên ác ma này sẽ làm gì đi………' Long cười gằng khiến Diệp Siêu đổ mồ hôi như tắm………mẹ bà nó cha con Trần Bá Hải là não chứa toàn phân hay sao cứ đi tìm vị 'đại gia' này trêu chọc đây, máu lần này chảy thành sông coi bộ vẫn chưa đủ để thỏa mãn người ta nha.
…………………………….
…………….
Một tiếng sau…….trên sân lớn ở giữa Biệt Viên đã tụ tập một đám người, kẻ nào cũng thả ra sát khí kinh người cứ như một bầy sói khát máu……
'Hôm nay Truy Mệnh sẽ thực hiện nhiệm vụ đầu tiên!' Long nhìn đám người một lúc rồi đột ngột mở miệng khiến toàn bộ trừng lớn mắt……..rốt cuộc cũng đã đến lúc rồi sao……
'Long……à không, Ma Chủ……thật là hôm nay chúng ta sẽ đi giết người?' Tiêu Nghệ lão già đương nhiên là không kém phần hưng phấn mà đứng ra cười hỏi, dày công tu luyện không phải là để đợi chờ những thời điểm như thế này sao.
'Đương nhiên, tuy không phải là giết cao thủ gì cho kham nhưng ta muốn qua lần tắm máu này, toàn bộ mọi người đều được lên giây cót để đủ bản lĩnh thực hiện những nhiệm vụ tiếp theo……' Long cười nói.
'Này này này………từ lúc nào mà ngươi lại lắm mồm như thế nhỉ, lần này giết kẻ nào cứ nổ địa chỉ ra đây, lão phu một tay một đao đến diệt cả nhà chúng………' Tiêu Nghệ vỗ ngực hét lên làm Long trợn mắt…….đậu móa lão già không nên nết này.
'Hắc hắc…….được được……..cơ mà trước khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên này thì Truy Mệnh cũng nên hoàn thành bước cuối cùng………toàn bộ mọi người đều thả lỏng tâm thần, ta sẽ phân ra một phần ma khi tiến vào…….nó sẽ bảo vệ tính mạng mọi người ít nhất là ba kích toàn lực của Cường Giả lục cấp trở xuống và cũng là thứ đảm bảo sự trung thành của mọi người đối với tổ chức, ta muốn rằng trong chiến đấu các ngươi ai nấy đều yên tâm có thể dựa lưng vào nhau đối địch mà không sợ bị đâm một dao sau lưng…….' Long nói khiến chín tên sát thủ nhíu mày, ngay cả Tiêu Nghệ cũng là sắc mặt có một chút biến hóa nhưng nhanh chóng ẩn đi.
'Long……cái này……..' Tiêu Nghệ ngập ngừng con chưa nói thì một trong chín tên sát thủ đằng sau đã không kìm được mở miệng.
'Long ! Chúng ta đều đã tao ngộ cảnh tượng bì dày vò như chôn sống trong khu hầm mỏ kia thì cậu còn sợ chúng tôi bán đứng cậu hay Truy Mệnh sao? Chuyện này ta nghĩ là không cần thiết……'
'Đúng thế………Quang huynh nói rất có lí, Long….chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi?' Một tên sát thủ khác cũng tiến lên góp lời.
'Quang huynh, Lý huynh cũng là ý của tôi……..Truy Mệnh mới vừa thành lập, chúng ta không nên vì một chuyện nho nhỏ mà nghi kị lẫn nhau…….' Tên sát thủ thứ ba cười nói.
……………………
………..Long không quan tâm, hắn liếc mắt ba kẻ vừa lên tiếng mà không đáp lời…….hắn đang đợi……..đợi còn có ai khác đứng ra nói tiếp không……..
Lại qua ba phút, không còn kẻ nào lên tiếng ngoài ba tên sát thủ đầu tiên mở miệng nhưng mà nhìn ánh mắt của đám còn lại thì Long lại biết chúng hoàn toàn đồng tình với ba tên này……lão già Tiêu Nghệ cũng thế, ai lại muốn giao tính mạng của mình cho người khác chứ, lời nói khác xa với thực tế.
'Hahahaha……….' Long đột ngột ngửa lên đầu cười lớn làm mười tên sát thủ khó hiểu……..có kẻ thông mình thì đã mường tượng đến một cái gì đó là lạ…..
'Quan Thuận Trường, Lý Liên Mão, Phan Xuân Danh…….ba người các ngươi nói rất đúng, Truy Mệnh vừa mới thành lập mà đã nghi kị lẫn nhau rồi thì thật là khó tồn tại………cơ mà dường như các ngươi đã quên một chuyện thì phải………ba người các ngươi có cần ta phải nói ra không?' Long cười lạnh làm ba tên sát thủ biến đổi sắc mặt, chúng biết trước mặt tên ác ma này một lời không hợp rất có thể sẽ động thủ.
'Long! Ngươi đừng bịa đặt bậy bạ…….không ép được chúng ta buông bỏ tâm thần để ngươi không chế sinh tử thì lại dở cái trò vu khống ra nhằm hãm hại chúng ta sao?' Quan Thuận Trường giận dữ nói.
'Ô…..vậy sao…….vậy Quan huynh đây thả ra tin tức muốn liên lạc với Võ Đang để bán đứng ta đổi lại lợi ích chẳng lẽ là bịa đặt sao? Có cần ta phải công bố bức thư mà ngươi nhờ một tên đệ tử Võ Đang trình lên luôn không?' Long cười mỉa khiến Quan Thuận Trường run run, khuôn mặt hắn tái xanh như người bệnh, hai chân run rẩy đứng không vững.
Toàn bộ đám sát thủ trợn mắt trước lời nói của Long, ai cũng dùng ánh mắt không thể tin được dành cho Quan Thuận Trường, riêng Tiêu Nghệ lão già thì liếc qua cả ba tên mà thầm nghĩ 'thì ra là thế'.
'Long…….cậu nhầm…….có chút nhầm lẫn ở đây…….' Quan Thuận Trường dù biểu hiện mất bình tĩnh nhưng mà cũng cứng miệng không chịu nhận.
'Nhầm? Cho ngươi một hơi thở! Giao ra tâm thần để ta khống chế sinh tử, nếu không thì chết đi!'
Long không dài dòng với thể loại này, nói không ngoa thì hắn đã cứu chúng ra khỏi lao tù, giúp bọn chúng chăm sóc hậu nhân, truyền cho chúng võ công với đầy đủ tài nguyên tu luyện nhưng rồi sao…… bọn chúng sẵn sàng tìm cách bán đứng hắn để đổi lại tự do và vô vàn lợi ích khác…..bị phản bội đã dạy cho Long một bài học dùng người quý báu, từ lúc thâu tóm được Diệp gia thì một trong những nhiệm vụ đầu tiên của hắn đó là theo dõi gát gao những kẻ như Quan Thuận Trường.
'Ngươi……….ngươi tưởng mình là……..Pặc………rốp………….rốp…….!' Quan Thuận Trường còn muốn nói gì đó nhưng không thể……. hắn trợn trắng mắt nhìn một bàn tay nhanh như điện chụp lấy đầu mình, năm ngón tay cứng như năm gọng kìm bóp chặt khiến hắn có thể nghe thấy rõ tiếng xương sọ nứt vỡ.
'Không……tôi……..tôi đồng ý……..đừng…….' Trước cái chết hiện hữu, Quan Thuận Trường run rẩy cầu xin, đũng quần hắn đã sớm ướt đẫm nước đái.
'Thả ra tâm thần, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!' Long gầm gừ, sát ý tỏa ra lạnh lẽo khiến Quan Thuận Trường mặt mày trắng bệch……..hắn hiểu mình không có lựa chọn nào khác, biết cách hành xử máu lạnh của Long nên hắn cắn chặt răng buông bỏ phòng ngự não hải mà để ma khí xâm nhập vào.
'Uuuuu………uuuuu…………uuuuu…………..uuuuuu!' Long thu tay, sinh tử của Quan Thuận Trường đã hoàn toàn do hắn chưởng khống, lĩnh ngộ ma công càng cao khiến hắn điều hành ma khi cũng thuận tiện hơn trước kia nhiều lần.
'Tiếp theo, Lý Liên Mão…….Phan Xuân Danh…….các ngươi là tự tới hay để ta…….?' Xong tên thứ nhất, Long quay sang cười gằn khiến Lý Liên Mão, Phan Xuân Danh hai tên run lên………chúng biết chắc chuyện mình làm cũng đã bị phát giác……trước thực lực tuyệt đối chúng chỉ còn cách thành thật đi đến cam chịu để Long khống chế sinh tử.
Đứng nhìn ba tên đồng bạn biến thành công cụ trong tay kẻ khác mà những tên còn lại trong đó có Tiêu Nghệ trong lòng lạnh run…….rốt cuộc chúng đã hiểu hơn về tên này, hắn lạnh lùng, bá đạo và quyết đoán, chỉ cần làm hắn nghi ngờ thì ngươi sẽ bị xử lí…..Tiêu Nghệ thì nheo mắt lại nghĩ đến xa hơn, từ cổ chí kim có vị Đế Hoàng nào dành được thiên hạ mà không lãnh huyết vô tình, chỉ có kiểu người như Long mới có thể trở thành tồn tại tối cường trong cái giang hồ thối nát này.
'Đến các ngươi……..kẻ nào trước!' Khống chế ba tên phản bội xong, Long quay sang đám sát thủ còn lại nói khiến tên nào cũng biến sắc.
'Haha…….được……lão phu trước đi, ta tin Ma Chủ sẽ danh chấn thiên hạ, khi ấy anh em chúng ta chắc chắn sẽ được thơm lây không ít…..' Tiêu Nghệ vẫn là bộ dáng già không nên nết cười ha hả bước tới trước.
'Tốt…….không uổng sự kỳ vọng của ta, lão sẽ trở thành thủ lĩnh số một của Truy Mệnh…..' Long cười lớn hài lòng.
'Đa tạ Ma Chủ!' Tiêu Nghệ thành thật cúi đầu lãnh mệnh…….lão tin chắc lựa chọn của mình là không sai.
……………………
………….
Lại thêm nửa tiếng, Long đã hoàn toàn khống chế sinh tử đám sát thủ Truy Mệnh, kể từ lúc này bọn chúng phải quên đi tên thật của mình mà được đánh số từ 1 đến 9, riêng thủ lĩnh là lão già Tiêu Nghệ được gọi là số 0, Long dự tính mỗi nhóm Truy Mệnh sau này cũng theo mô hình này thành lập, chín tên sát thủ và một thủ lĩnh…….
'Ma Chủ! Mục tiêu của chúng tôi là!' Ở đây mỗi Tiêu Nghệ mới có quyến nói chuyện trước mặt Long.
'Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh…….diệt toàn bộ!' Long mở miệng khiến đám sát thủ trợn trắng mặt.
'Ma Chủ! Đó chẳng phải là địa bàn của Trần gia sao?' Tiêu Nghệ nuốt vài ngụm nước miếng cho đỡ sốc rồi mới lắp bắp nói.
'Hừ! Trần gia nếu dám có động tĩnh gì thì chính ta sẽ đến diệt chúng, việc của các ngươi là diệt sạch, phá sạch chỗ đó đến một con vật cũng không được quyền sống, rõ chưa?' Long trừng mắt quát, sát ý khủng bố tỏa ra.
'Rõ!' Bị sát ý chấn nhiếp đến khụy gối, đám sát thủ cắn răng mở miệng.
'Đi!' Thân ảnh Long biến mất.
…………………………
'Lão…..thủ lĩnh……..chúng ta thật là giết toàn bộ Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh sao? Ở đó ít cũng vài ngàn, nhiều thì một vạn tên………' Số 1 vốn là tên có thực lực mạnh nhất chỉ sau Tiêu Nghệ nên bạo gan tiến đến hỏi nhỏ vào tai lão.
'Một vạn tên? Cho dù là một triệu tên thì ngươi cũng phải xách đao lên giết đến tên cuối cùng, đừng quên cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ai!' Tiêu Nghệ trừng mắt.
'Cái này……được rồi!' Số 1 lắp bắp.
'Còn đứng đó làm gì……theo lão tử đi giết người……' Quắt mắt liếc chín tên sát thủ, Tiêu Nghệ hống to một tiếng rồi phi thân đi trước…….ngay sau đó là chín thân ảnh hòa nhập vào bóng tối…….mục tiêu chỉ có một………..Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh.
…………………………….
…………….
………Một ngày trước…………Hà Bắc…………Trần gia thủ phủ……………….
Trong một căn phòng rộng lớn được bày biện xa xỉ lúc này có bốn thân ảnh mặc sắc phục quân nhân đang ngồi trên ghế da.
'Bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì sao?' Giọng ồm ồm gia nua vang lên, là của một lão già trọc đầu ngồi ở vị trí cao nhất, bộ râu lão trắng xóa trông khá đẹp mắt nhưng mà cái thần thái uy nghi của lão lại làm bất cứ kẻ nào đứng trước mặt cũng không dám bất kính.
'Cha, tin tức báo về là bảy ngày qua chỗ đó không có cử động ……..có lẽ Ma Tôn cũng biết thực sự người nào xuống tay với mình nên biết mình biết người lựa chọn nhẫn nhịn……' Ngồi bên dưới hàng đầu là một gã trung niên thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu mở miệng đáp.
'Câm mồm! Lần trước ngươi tự động điều binh đến gây hấn với hắn khiến Trần gia bỗng dưng chui vào vũng nước đục này ta còn chưa xử lí, nếu cái đầu ngươi phát triển như thân xác thì ta đã được an hưởng tuổi già một cách bình yên rồi.' Lão già quát lớn làm gã trung niên xị mặt, gã chính là trung tướng Trần Bá Hải – chỉ huy Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh…….còn ngồi trên cao không ai khác là Trần gia người có quyền cao nhất, Thống Soái – Trần Bá Vũ………lão là một trong hai vị thống soái tối cao của quân đội, đây cũng là cách Thập Lục Tháp hạn chế quyền lực của Trần gia, tránh cho gia tộc này một tay che trời.
'Cha……người cũng quá coi trọng Ma Tôn, bất quá hắn cũng là một tên Trưởng Lão nhỏ nhoi của Thập Lục Tháp mà thôi……chỉ cần chúng ta muốn thì diệt sát hắn có gì khó khăn đâu chứ……..' Trần Bá Hải không phục nói.
'Thằng………thằng ngu này……..tức chết lão phu mất thôi, biết thế thì lão phu đã ngăn mẹ ngươi đẻ ra một thằng nghiệt tử như thế này……..con mẹ nó chứ……..tức chết thôi……..' Trần Bá Vũ tức đến đỏ mặt, lão chỉ thẳng tay vào Trần Bá Hải chửi đổng.
'Cha……người bớt nóng………nhị đệ, bớt một câu đi……..' Ngồi đối diện với Trần Bá Hải là gia chủ Trần gia và cũng là anh ruột của gã – Trần Bá Siêu, không to con vạm vỡ như em ruột mà Trần Bá Siêu lại có dáng vẻ thư sinh hơi gầy.
'Gia gia……thúc thúc……..hai người đừng như vậy………' Ngồi dưới Trần Bá Siêu là một nữ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, tuy vậy quân hàm trung tá trên bộ quân phục của nàng khiến người ta phải choáng ngợp…….nàng là thiên kim tiểu thư của Trần gia, viên ngọc quý được Trần Bá Vũ hết mực cưng chiều – Trần Hảo.
'Hừ!' Trần Bá Vũ liếc qua Trần Bá Hải hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
'Tít……..tít……tít….' Đột nhiên chuông điện thoại của Trần Bá Hải reo lên, hắn nhíu mày nhìn số gọi đến rồi bấm nút nghe…….là từ Bộ Tư Lệnh.
'Alo…..Trung tướng! Mục tiêu đã có động tĩnh……..toàn bộ máy bay không người lái của chúng ta đều bị phá hỏng…..nghi ngờ là có Cường Giả ra tay……..' Giọng quân nhân bên kia báo cáo.
'Tiếp tục phái thêm máy bay không người lái đến, điều cả đội hai và đội ba đến…..nhất định phải biết được cử động của mục tiêu!' Trần Bá Hải quát.
'Rõ!'
……………….
'Bá Hải! Chuyện gì?' Trần Bá Siêu mở miệng khi điện thoại của em trai vừa cúp.
'Là đám máy bay không người lái được phái ra để thám thính quanh khu vực của Ma Tôn, chúng bỗng nhiên đều bị một kẻ nào đó phá hủy……' Trần Bá Hải trầm giọng nói, hắn cũng cảm giác được chuyện này không bình thường.
'Cái gì? Ngươi dám phái máy bay đến thám thính hắn?' Trần Bá Vũ lão già trợn mắt quát.
'Cha! Ta chỉ là thám thính phạm vi cách chỗ hắn một cây số trở đi chứ phải trực tiếp……' Trần Bá Hải cười khổ nói.
'Không xong…….Bá Hải, Bá Siêu……mau phát lệnh rút toàn bộ người Trần gia và thân tín trong Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh……..nhanh…….' Đột nhiên lão già Trần Bá Vũ gầm lên làm hai đứa con lão thất kinh.
'Cha…..không cần phải thế chứ….' Trần Bá Hải nhăn mặt nói.
'Cha…..ta nghĩ còn chưa đến mức đó…….' Trần Bá Siêu cũng đồng tình với em mình.
'Ba ba……thúc thúc……..gia gia nói đúng, phải nhanh chóng……hắn vừa cảnh cáo chúng ta…….' Trái ngược với cha chú mình, Trần Hảo đồng tình với Trần Bá Vũ.
'Hảo nhi! Ý con là?' Trần Bá Siêu nhăn mặt hỏi.
'Ma Tôn kẻ này là một tên điên, lần này thúc thúc phái Ám Sĩ đến gây hấn với hắn đã triệt để chọc giận hắn……….con không biết hắn muốn làm gì nhưng qua động thái phá hủy đám máy bay không người lái kia thì có thể đoán được hắn vừa cảnh báo chúng ta, hắn sẽ hành động…….' Trần Hảo nói.
'Hừ…….hắn tưởng mình là ai………Trần gia cũng không phải quả hồng mềm mà kẻ nào muốn bóp thì bóp, hắn có gan đến thì ta sẽ cho hắn mãi mãi nằm lại…….' Trần Bá Hải gầm gừ.
'Bốp!' Đột nhiên một cái cát mạnh như trời giáng làm Trần Bá Hải quay cuồng, là lão cha hắn vừa đánh hắn.
'Thằng ngu ngốc! Mày tưởng vài ba cái vũ khí hiện đại kia có thể làm khó một kẻ như Ma Tôn, thân thể hắn đạn bắn không thủng, khí độc không chết……thực lực lại Cường Giả thất cấp vô cùng cường hãn, cảnh tượng hắn quét một đao dẹp sạch một con đường lớn vẫn còn đó chẳng lẽ ngươi đã quên…… ngươi chống lại hắn bằng cái gì? Chẳng lẽ đem vũ khí hạt nhân ra sử dụng trong Bắc Kinh?' Trần Bá Vũ bộ râu dựng ngược lên quát, Cường Giả đã khó chơi lắm rồi nhưng mà Ma Tôn càng đáng sợ vì thân thể biến thái của hắn, lão đã từng nghe hắn bị đánh đến thân thể nổ tung vẫn là có thể hồi phục lại được…….ma tu quả là đáng sợ.
'Cha……cha…..ta……ta.' Trần Bá Hải lắp bắp không biết nên nói gì.
'Bá Hải! Nhanh chóng ra lệnh đi, Thán nhi hình như vẫn còn ở Bộ Tư Lệnh, nếu đệ còn chần chừ nữa e rằng không kịp……cách hành xử của Ma Tôn xưa nay vẫn là quyết đoán lanh lẹ……….' Trần Bá Siêu nói gấp.
'Thán nhi…….được…….được rồi………' Trần Bá Hải thất thần lôi ra điện thoại gọi điện, làm quân nhân hơn nửa đời người mà hôm nay là ngày nhục nhã nhất của gã, còn gì nhục hơn là làm tướng mà ra lệnh cho thuộc hạ chạy trốn trước kẻ địch đây.
'Thúc thúc…….chỉ rút lui thuộc hạ thân tín và con cháu Trần gia…….' Trần Hảo nhắc nhở làm Trần Bá Hải tức giận quát.
'Hảo nhi………cháu điên rồi sao? Bọn họ đều là quân nhân không sợ chết trên sa trường, ta sao có thể lệnh rút lui mỗi thân tín mà để lại họ…….'
'Thúc thúc……..Ma Tôn đã cho chúng ta mặt mũi, nếu chúng ta không biết điều thì sợ rằng hắn sẽ ra tay với chúng ta……..' Trần Hảo là một nữ nhân thông minh, nàng bình tĩnh khuyên nhủ chú mình.
'Hừ! Một câu là Ma Tôn, hai câu cũng là Ma Tôn……….chẳng lẽ Trần gia chúng ta toàn là loại tham sống sợ chết sao? Hắn chỉ có một người, thân thể hắn có mạnh, thực lực của hắn có cường đến đâu cũng có thể so với những khẩu súng, nọng pháo, tên lửa tiên tiến nhất của chúng ta hay sao………chúng ta Trần gia trước giờ mang cái danh đại gia tộc nhưng trong mắt đám người kia thì có là cái thá gì cơ chứ, võ giả……đạo giả cái cứt khô gì…..tự cho bản thân mình là cao siêu hơn người sao?' Trần Bá Hải như người điên gầm gừ.
'Nghiệt tử………nghiệt tử……….ngươi mới là kẻ không coi ai ra gì, sống trong cái thế giới mạnh được yếu thua này thì Trần gia ngoài một ít lợi thế về vũ khí còn có thể khiến người ta coi trọng ở điểm nào? Nếu võ giả Trần gia có thể đạt đến Cường Giả thì ai dám coi khinh, có kẻ nào dám trêu chọc chúng ta? Ma Tôn bên kia Thiếu Lâm ba vị lão tăng trong Thất Phật chết trong tay hắn, Võ Đang chân nhân bị hắn giết như giết gà, Hạ Hầu gia bị hắn đánh vào mặt không dám nói gì, Nga My….Trịnh gia nữa…….thế lực nào mà không mạnh hơn chúng ta gấp chục lần nhưng tại sao bọn họ lại như cũ không dám động đến hắn ngươi có từng nghĩ đến? Thập Lục Tháp thì khỏi nói, Thánh Tử bối cánh cường đại cỡ nào bị hắn làm cho tức đến phun máu cũng chỉ dám dùng cái trò khích tướng cỏn con đối phó…… không phải Ma Tôn quá mạnh mẽ mà là trong mắt Thập Lục Tháp hắn có giá trị……đồ ngu ngốc!' Trần Bá Vũ tức tối quát.
'Thế……….thế thì lại như thế nào……..giết hắn mọi chuyện cũng đã thành, cùng lắm Trần gia chúng ta nhận phạt là được, chẳng lẽ Thập Lục Tháp sẽ vì một người chết mà xuống tay với chúng ta sao?' Trần Bá Hải không phục.
'Giết hắn? Ngươi định phóng tên lửa đạn đạo vào Bắc Kinh hay nả pháo cao xạ và giữa thành phố đây? Đừng nói với ta là ngươi định phái máy bay ném boom luôn nhé…….Bá Hải à Bá Hải, đầu óc ngươi thật sự hỏng sao?' Trần Bá Vũ mệt mỏi nói.
'Cha…….chúng ta có thể dùng đến 'thứ kia'……' Trần Bá Hải cẳn răng nói khiến ba người Trần Bá Vũ trợn mắt.
'Ngươi…….ngươi định dùng đến nó…….mười năm mới có thể sử dụng một lần, diệt xong Ma Tôn thì chúng ta còn cái gì để nói chuyện, để bàn điều kiện…….chẳng lẽ Trần gia phải sống nhục nhã trong vòng mười năm thì ngươi mới can tâm………vì một đám người trong Bộ Tư Lệnh mà ngươi định hy sinh lợi ích của Trần gia?' Trần Bá Vũ sắc mặt biến chuyển thành lãnh lẽo cực độ, giọng nói tràn đầy sát ý.
'Nhị đệ…….bình tĩnh lại đi……' Trần Bá Siêu lắc đầu khuyên bảo, bên cạnh Trần Hảo cũng là gật đầu đồng tình…….'thứ kia' không phải nói dùng là dùng được, nó chẳng khác gì một kiện trấn gia chí bảo giúp Trần gia đứng vững trong hàng ngũ đại thế gia ở trong cái thế giới này.
'Bịch……….ta………….ta…………' Biết mình sai, Trần Bá Hải gục xuống không dám nói gì nữa.
'Thúc thúc……còn chần chừa nữa e rằng không kịp!' Trần Hảo gấp gáp nói.
'Được……được rồi…….' Trần Bá Hải dù sao cũng không phải loại ngu lâu dốt bền khó đào tạo, gã thành thật móc ra điện thoại gọi một cuộc gọi khẩn cấp.
………………………………….
…………….
…………Bắc Kinh về đêm………hôm nay trời se se lạnh nên người nào cũng ra đường với một tấm áo khoác trên người, 10 giờ đêm nên xe cộ đã vơi đi bớt nhưng mà hôm nay lại có gì đó là lạ hơn ngày thường…….đường xá vắng vẻ đến lạ thường, chỉ lâu lâu mới xuất hiện vài ba chiếc xe lao vun vút trong bóng đêm như ma đuổi…………..
Tòa nhà cao tầng Thập Phú Gia là tòa nhà cao nhất trong quận……….đứng ở trên tầng thượng tòa nhà này có nhìn bao quát một góc của Bắc Kinh rộng lớn………trong đó có khu vực của Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh nằm lọt thỏm ở một vùng đất rộng lớn…..
'Phật……..phật…………' Một bóng đen không biết từ lúc nào đã sớm xuất hiện trên tầng thượng, hắn đứng đó…..ánh mắt thập phần lạnh lùng nhìn về phía Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh mà không hề che dấu đi sát ý kinh thiên, để mặt gió lớn thổi phần phật tung bay bộ hắc y cùng mái tóc dài đen nhánh của mình, hắn thả ra khí thế đáng sợ vô cùng làm không gian một vùng xung quanh phải vặn vẹo theo…….dưới chân hắn, lớp bê tông dày không chịu nổi mã nứt vỡ tạo thành những đường rạn nứt chằng chịt.
'Vút…….vút……….vút……….' Đột nhiên ba bóng đen xuất hiện trong không trung, chúng nhíu mày lao tới chỗ kẻ vừa thả ra khí thế mạnh mẽ kia.
'Là ai? Ác…..đại nhân…….là ngài?' Đến gần, một trong ba bóng đen quát lớn……..nhưng mà đến khi thấy mặt kẻ đang đứng trên tòa nhà thì hắn cùng hai đồng bạn biến sắc mặt mà lắp bắp……..trời đất ạ…….Ma Tôn.
Chính là Long, hắn đưa mắt nhìn ba kẻ vừa đến mà không lạ lẫm gì giống như đã đoán được trước chúng sẽ đến……hắn biết ở một nơi nhạy cảm như Bắc Kinh này thì Thập Lục Tháp đương nhiên phải an bài một vài tên Cường Giả để duy trì ổn định……bọn này thực lực dư sức để đảm nhận chức vụ Trưởng lão nhưng mà khinh thường những chiếc ghế hữu danh vô thực kia ngoài ba cái ghế nhị,tam, tứ cho nên an ổn thủ hộ một phương như Bắc Kinh để đổi lấy tài nguyên tu luyện chờ thời cơ tranh dành một trong ba cái ghế béo bở kia……đương nhiên tình huống của Long thì lại khác biệt, chúng biết Lục trưởng lão đời này là kẻ như thế nào.
'5 phút! Các ngươi có thể báo cho kẻ nào cũng được……..nhưng chỉ có 5 phút, sau 5 phút……tên nào còn lén phén can dự vào chuyện của ta thì phải…..CHẾT!' Long mở miệng nói, mỗi từ phát ra đều kèm theo ma khí hùng hậu làm ba tên Cường Giả mặt mày trắng bệch cố gắng vận nội lực áp chế.
'Phụt……..phụt……..phụt…….' Ba búng máu lớn phun trào, chỉ qua lời nói của đối phương mà chúng đã trọng thương đủ biết hai bên chênh lệch đến cỡ nào……..'Đáng sợ' là hai chữ duy nhất trong đầu chúng lúc này……….cả ba tên đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm gì lúc này, mở miệng ngăn cản tên điên trước mắt chúng không dám nhưng nếu thật rời đi thì chúng với tư cách thủ hộ Bắc Kinh lại chả khác nào không hoàn thành nhiệm vụ, trừng phạt của Thập Lục Tháp cũng không dễ chịu đâu……..
'Các ngươi chỉ còn 4 phút!' Long lười biếng nhắc khiến ba tên Cường Giả dựng đứng tóc gáy.
'Ta cáo tri Dương gia, ngươi thì thông báo cho các thế lực khác…….còn ngươi thì thông tri cho Hồng lão…..' Tên đứng đầu biết không thể chần chừ, hắn quyết đoán ra lệnh còn bản thân thì dẫn đầu phi thân đi trước.
'Hừ!' Nhìn ba bóng đen rời đi mà Long hừ lạnh, thực lực còn chưa đủ nên hắn phải cẩn trọng một chút, dù sao cũng phải cho Thập Lục Tháp một ít mặt mũi thì sau này mới dễ nói chuyện được.
'Ma Chủ! Đã sẵn sàng, người của Trần gia đã toàn bộ rút lui trừ một tên……' Một nữ nhân đột ngột xuất hiện cạnh Long cúi đầu nói.
'A! Trần gia vẫn còn có kẻ có cốt khí anh hùng? Thú vị đây…….là tên nào?' Long cười khẩy hỏi.
'Trần Bá Thán – con ruột của Trần Bá Hải và là đội trưởng của Ảnh Sĩ!' Ga In đáp.
'Hắn đã muốn chết thì cho hắn chết, đem đầu của hắn đến cho ta…….lệnh cho Truy Mệnh…..GIẾT!' Long hạ mệnh lệnh.
'Nhưng vẫn còn chưa đến 5 phút!' Ga In ngẩng đầu nhắc nhở.
'Hừ! 5 phút đã hết!' Long cười lạnh nói, con mẹ gì mà 5 phút…..hắn nói hết là hết……hắc hắc.
'Đã rõ!' Ga In gật gù hiểu ý, thân ành nàng mờ dần rồi chìm vào trong bóng đêm quỷ dị…..cuộc giết chóc chính thức bắt đầu……….
…………………..
………….Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh…………..Một khu biệt viện ẩn sâu bên trong và cũng là nơi cư trú của một lực lượng bí mật bậc nhất trong quân đội……Ảnh Sĩ.
Trong căn phòng chỉ huy trưởng, Trần Bá Thán là một gã quân nhân cao to đầy cơ bắp lực lưỡng giống hệt cha mình, trên tay hắn là một khẩu súng dài có năm viên đạn…….là loại đạn đặc biệt lần trước dùng để phục kích Long.
'Rì………rì……….rì……..' Đưa mắt nhìn chiếc di động rung liên tục vì có cuộc gọi đến mà Trần Bá Thán cau mày lại…..hắn không phục……từ nhỏ hắn chưa bao giờ phải cúi đầu trước ai ngoài gia gia và cha mình, hắn là một quân nhân đầy kiêu hãnh, tay hắn đã chặt qua không ít đầu Cường Giả……để hắn trốn chạy trước một người sao? Như thế chẳng khác gì kêu hắn kiếm hố phân mà nhảy vào…..hắn là không làm được.
'Ma Tôn sao? Ta sẽ cho gia gia thấy trước nòng súng này thì cho dù là loại võ công nào cũng vô dụng!' Trần Bá Thán vuốt ve khẩu súng trên tay mà cười lạnh như người tự kỉ, hắn có chút coi thường cha mình cũng như Trần gia đám người kia……..chỉ vì một người mà đều tháo chạy như chó nhà có tang, con mẹ nó chứ thế cũng được gọi là đại gia tộc, thế cũng được gọi là quân đội sao?
'Hử?!' Đột nhiên mùi máu tanh xộc vào mũi làm Trần Bá Thán nhíu chặt mày, người hắn vậy mà có chút run run trước cảm giác ớn lạnh…….bóp chặt lấy khẩu súng, hắn chỉa thằng nòng ra cửa lớn đầy vẻ anh dũng nhưng mà lại không nhận ra tay mình đã có chút run rẩy rồi.
'Phốc!' Đột nhiên một bàn tay cứng rắn xuyên thẳng nóc nhà từ trên xuống làm Trần Bá Thán chấn kinh, hắn muốn giơ khẩu súng lên nả đạn nhưng mà……chậm quá, bàn tay kia nhanh đến nỗi hắn không thể phản ứng kịp bởi vì kẻ đến là Ga In……..nàng đương nhiên dành 'ưu đãi' cho kẻ được Long coi trọng.
'Oành…….Phốc……..rắc…….rắc…….' Ga In như mãng xà thành tinh, nàng tung một chưởng nhẹ nhàng đánh bật khẩu súng trong tay Trần Bá Thán đi để rồi tay còn lại chụp thẳng đến cổ gã bóp nghẹt như một con chó và nhấc lên không trung.
'Ặc…….ặc…..đừng……đừng giết ta…….ặc…..ặc…..rắc…..ta là……là…..Trần gia…..' Trần Bá Thán nào còn vẻ anh dũng hiên ngang và sự tự tin ban nãy, những tiếng xương vỡ vụn truyền vào tai và nghẹt thở làm hắn lắp bắp cầu xin, đến cuối cùng hắn vẫn là đem hai chữ 'Trần gia' ra làm tấm bia.
'Xuống dưới đó mà nói với Diêm Vương đi!…….Rắc' Ga In nhếch mép cười lạnh, nàng khinh thường thể loại tự cho mình là đúng như tên này, ngươi muốn trang bức, muốn nổi danh thì việc đầu tiên phải là có đủ thực lực cái đã……..câu nói của nàng vừa kết thúc cũng là lúc năm ngón tay vận lực bóp nát cái cổ trong tay khiến xương vụn lòi ra bên ngoài thành một đống bầy nhầy kinh dị…….Trần Bá Thán chết không thể chết hơn.
'Rặc!' Chưa dừng lại, Ga In tay vặn mạnh hái đầu lâu của Trần Bá Thán xuống khiến cổ hắn biến thành một cái vòi máu, cái chết nhanh đến bất ngờ làm thân xác không đầu của hắn vẫn là đứng vững trên mặt đất một lúc lâu rồi mới đổ ập xuống, máu tươi tưới ướt đẫm căn phòng.
…………………………..
…………………….
'Vút…..vút……..Phập………Phâp………' Cùng thời điểm với cái chết của Trần Bá Thán, từ bốn phương tám hướng xung quanh khu vực Bộ Tư Lệnh, mười bóng đen dễ dàng phi thân qua lớp tường chắn mà đột nhập vào bên trong, bất kẻ tên lính gác nào bị chúng bắt gặp đều phải nhận một kết cục như nhau…… đó chính là bản ản do tử thần gọi tên.
'Phập!' Thêm một đao bổ ngang một tên lính gác, Tiêu Nghệ lúc này một thân y phục đã biến thành một màu đỏ……màu đỏ tươi của máu, là những kẻ mà lão đã giết.
'Bịch……bịch…….bịch……….' Những cái xác không còn nguyên vẹn đổ ập trên mặt đất, đám sát thủ trở về bên cạnh thủ lĩnh với gương mặt đầy khó chịu………đối phương chả khác gì người bình thường làm chúng giết không thống khoái một chút nào, trái lại là những cảm giác tội lỗi như thể mình là ác ma tàn bạo.
'Thủ lĩnh……chúng ta vẫn tiếp tục? Xuống tay với đám người này khiến tôi cảm giác tội lỗi vô cùng!' Một tên sát thủ cắn răng nói.
'Số 3, ý ngươi là sao?' Tiêu Nghệ trừng mắt quát.
'Thủ lĩnh…..ngài cũng đã thấy rồi đó, bọn chúng chả khác gì người bình thường, giết họ cứ như chúng ta đang đồ sát người dân……..đây không phải là điều tôi muốn, nếu trước mặt tôi là một tên Cường Giả cường hãn thì tôi sẽ không bao giờ chần chừ lao lên cho dù là liều cái mạng này nhưng mà ở đây ……….' Gã sát thủ nói.
'Nói hay lắm…….vậy nếu phải lựa chọn giữa tính mạng mình với tính mạng bọn chúng thì ngươi sẽ lựa chọn thứ gì? Đừng quên cái gì đang tồn tại trong đầu ngươi!' Tiêu Nghệ sao có thể không hiểu cảm giác của thuộc hạ chứ……..nhưng mà đã bước chân lên con thuyền kia rồi……không, phải nói kể từ lúc theo Long ra khỏi chỗ tù lao kia thì lão và đám người này đã triệt để không còn đường lui nữa rồi, lão biết một khi bí mật về thân thế của Long bại lộ sẽ gây ra chuyện gì cho nên hắn sẽ không bao giờ buông bỏ lão cùng bọn họ cho đến khi hắn thật sự đủ mạnh………mạnh đến mức có thể coi thường mọi âm mưu quỷ kế.
'Tôi……..tôi không biết…….' Tên sát thủ ngập ngừng khó xử.
'Số 3……..tính cách của Ma Chủ ngươi cũng không phải không biết…….chúng ta đều biết về bí mật của hắn cho nên ngươi nghĩ hắn sẽ buông tha cho ngươi nếu ngươi không tuân theo mệnh lệnh sao……cái mạng nhỏ của ngươi bồi tội thì cũng thôi đi, nhưng mà vợ ngươi, cha mẹ già của ngươi thì sao? Chẳng phải ngươi đã một lần về quê thăm họ sao? Lỡ đâu ngươi lại không kín mồm kín miệng tiết lộ một điều gì đó thì sao? Nếu ta là Ma Chủ thì ta đương nhiên sẽ nghĩ tới điều đó, lão già này cũng không muốn mất đi một tên chiến hữu không tồi như ngươi……'
Tiêu Nghệ khuyên bảo một cách chân thành, nếu ngươi đã có lần đầu bất tuân thì rất có thể có lần hai, lần ba…….Long sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra mà kết cục thì khỏi nghĩ cũng biết…..lão thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó, dù gì cũng là những người anh em cùng chung sống với nhau không ít năm trong cái khu mỏ tăm tối kia.
'Ta……..ta………cảm ơn lão…….' Tên sát thủ đổ mồ hôi lạnh lắp bắp nói…..đến bây giờ hắn mới cảm nhận được hết sự đáng sợ của người thanh niên kia…….không dám chần chờ phút giây nào thêm nữa, hắn cắn răng cầm lấy vũ khí vọt vào trong.
'Aizzz……..mong sao không có quá nhiều người ở đây!' Tiêu Nghệ dõi theo thân ảnh của đám sát thủ mà ngửa đầu lên trời than nhẹ một tiếng……..ngay khi bóng dáng lão khuất dạng thì cũng là lúc một thân ảnh thướt tha hiện thân không xa chỗ lão vừa đứng, trên tay nàng là một cái đầu lâu đẫm máu………còn ai khác ngoài Ga In đây.
'Vút!' Ga In đưa mắt quét qua đám sát thủ một cách lạnh lùng rồi lại mang đầu lâu trong tay biến mất……. nếu ban nãy tên sát thủ số 3 còn dám chần chờ dù chỉ là một hơi thở nữa thôi thì nàng đã kết thúc luôn tính mạng của hắn rồi….. không chấp hành mệnh lệnh đã là tội ……… mà hình phạt của Ma Tôn chỉ có một mà thôi….. đó là chết.
………lại qua nửa tiếng, toàn bộ khuôn viên Bộ Tư Lệnh bao gồm những tòa nhà vắng lặng một cách khác thường, tuy đã khuya nhưng thường lệ không thiếu những tiếng hát, tiếng đàn văn nghệ giao lưu cơ mà hôm nay không có………thay vào đó chỉ là một mùi tanh tươi…….mùi tanh của máu.
Máu tươi chảy khắp nơi, kèm theo đó là những mảnh vụn thân thể tràn ngập mọi ngóc ngách, trong những căn phòng ngủ, phòng ăn, phòng tắm đều đầy rẫy những xác chết thê thảm, càng giết thì đám người Truy Mệnh lại càng hăng say, chúng giết người đển đỏ mắt, giết người đến điên cuồng để rồi chẳng khác nào một thú vui tiêu khiển, dần già cái cảm giác tội lỗi dần phai mờ đi mà thay vào đó là sự thích thú, sự thèm khát khi vũ khí xuyên qua cơ thể đối phương hay biến thái hơn là nhìn gương mặt hoảng sợ tột độ của đối phương trước lúc chết………..chúng không biết rằng thứ trong đầu mình đã góp phần không nhỏ biến chúng thành như thế, ma khí mang theo những tư tưởng tà ác đang dần dần xâm nhập vào trí óc chúng, đâò tạo chúng thành những cỗ máy giết người bất nhân tình.
'Xuy…….phốc……….phốc…………bịch………bịch……..' Một đao chém bay năm cái đầu lâu, Tiêu Nghệ lão gia hỏa thích thú cười lớn trước năm cái thân thể không đầu ngay trước mặt mình, thâm tâm lão cảm giác được sự tội lỗi nhưng mà sao sướng thế…….. cảm giác được lưỡi đao chém vào da thịt làm lão phê đến ngất ngây còn hơn cả lúc hoan lạc bên những nữ nhân nóng bỏng…….. lão thấy lạ lắm…….. lạ cực kỳ……… nhưng đao trong tay lão lại cứ vung lên, chém xuống……..
'…….keng….có địch tập……..keng…….keng……….' Tuy ra tay một cách nhanh chóng nhưng Truy Mệnh vẫn là chỉ có mười người, trước một Bộ Tư Lệnh rộng lớn và nhiều người đến vậy thì trong một sớm một chiều chúng không thể giết sạch được…….tiếng kẻng báo động rốt cuộc cũng được gõ lên làm đám quân nhân khẩn trương mặc vào quân phục mà lao đến chỗ để vũ khí.
'Uuuuuuuuuuuu………….Uuuuuuuuuuuu……' Đúng lúc này, một quả hắc cầu cực lớn đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Bộ Tư Lệnh làm toàn bộ sững sờ…….không ai biết nó là gì nhưng mà khí tức tỏa ra từ nó lại trầm trọng đến mức đầu gối của kẻ nào cũng có chút lắc lư rồi…….không tên quân nhân nào có thể di chuyển được mà chỉ có thể kinh hãi ngửa đầu lên trời cao nhìn chằm chằm hắc cầu theo bản năng.
'Các ngươi có một tiếng để hoàn thành nhiệm vụ…….nếu không thì cũng bồi táng theo bọn chúng làm phân bón nơi này luôn đi!' Một giọng nữ lọt vào tai mười tên sát thủ khiến tên nào cũng giật bắn mình, đưa mắt nhìn nhau đầy sợ hãi………chúng tin rằng Ma Tôn nói được làm được.
'Giết…….các ngươi thật muốn làm phân bón sao?' Tiêu Nghệ phản ứng trước tiên, lão vác đao chạy như bay tới chỗ những tên binh sĩ kia như một con sói bị bức vào đường cùng mà vồ lấy bầy dê tội nghiệp.
'Vút……..giết……….giết……….giết……….vút……….vút……….' Chín tên sát thủ cũng phản ứng mau lẹ vội vàng lao tới……..mười con sói hung hãn lại bắt đầu đồ sát con mồi của mình không thương tiếc.
'Vụt……phốc……lão tử giết……..các ngươi hãy tự trách số mệnh mình không tốt làm lính cho những tên ngu dốt trêu phải người không nên trêu đi……..Vút……. phốc…….. phốc ………' Tiêu Nghệ triệt để nổi điên rồi, đao trong tay lão không hề dừng lại một phút giây nào mà biến thành một máy chém gặt hái sinh mạng nơi nó đi qua như thể đang gặt lấy những cây lúa chín vậy, quả cầu ma khí trên cao như một cái gọng kìm khổng lồ khóa chặt toàn bộ đám binh lính bên dưới không thể di động như những chú dê non cam chịu phán quyết của bầy sói máu lạnh.
Lại gần một tiếng trôi qua…..còn đâu một Bộ Tư Lệnh hừng hực khí thế, còn đâu những tên binh sĩ hiên ngang bất khuất…….ngoài mười thân ảnh nhuộm đỏ máu huyết từ đầu đến chân thì đã không còn người nào có thể đứng trên mặt đất được nữa…….đâu đó vẫn là những tiếng rên rỉ, tiếng kêu than trong đau đớn tuyệt vọng nhưng rất nhanh lại im bặt đi vì Tiêu Nghệ ra lệnh cho bọn chúng một cái thống khoái……..máu tươi, những mảnh vụn nội tạng và cơ thể người rơi vãi đầy đất……mùi tanh tươi nặng nề xộc thẳng vào não hải người đứng trên khu đất, cảnh tượng đồ sát chẳng khác nào nạn diệt chủng trong lịch sử………
Mười tên sát thủ đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng không một người nào vui mừng hay phấn khởi, chúng thẩn thờ nhìn những xác chết nam nữ dưới chân mình……….thậm chí là có một tên dựa vào gốc cây mà nôn ọe vì sự ghê tởm mà mình vừa gây ra………hắn thế mà một kiếm chém ngang một nữ nhân mà không hề biết nàng đang ôm một đứa bé phía trước…..kết quả thì khỏi phải nghĩ, hắn lần đầu tiên trong đời hạ sát một đứa bé còn đang bú sữa mẹ……
Tiêu Nghệ cũng giống như đồng bọn, lão cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi tay nhuốm máu của mình mà tự hỏi…….Mình đã làm gì thế này? Chỉ chưa đầy hai giờ mà số người chết dưới tay lão lại nhiều gấp trăm lần số người mà lão giết trong mấy chục năm lăn lộn trên giang hồ……..điều lão có thể làm chỉ là 'giúp' bọn họ có một cái chết đủ nhanh để không cảm giác được đau đớn mà thôi…….đừng tưởng lão có 'quan hệ' tốt so với Long mà hắn có thể du di cho lão, nếu lão không giết thì lão sẽ bị giết……
'Uuuuuuuuu……………uuuuuuuuuuuu…………….' Bỗng nhiên hắc câu trên cao xoay tròn phát ra những tiếng u u làm đám người Truy Mệnh giật mình, trong lúc chúng chưa hiểu chuyện gì thì một hấp lực mạnh mẽ từ trên cao ập xuống khiến kẻ nào cũng biến sắc mặt, cũng may là hấp lực chưa đủ lớn nên ai cũng kịp phản ứng thoát ra xa xa mà ngoái đầu lại nhìn.
'Uuuuuuuuuuu………………uuuuuuuuuuuuuuuu…………' Quả cầu ma khí bắt đầu hút, Long sao có thể buông tha một luồng tử khí nồng đặc như thế này đây……..đâu phải lúc nào cũng có thể đồ sát được mấy ngàn người, tuy chúng không phải là võ giả nhưng khi chết đi vẫn còn đó tử khí hình thành từ sinh khí lúc còn sống…….kiến nhiều cắn chết voi, tích tiểu thành đại……một, hai nhúm tử khí nho nhỏ không có tác dụng gì nhưng hàng ngàn nhúm tử khí nhỏ đó thì lại là chuyện khác……..Long là chọn đúng thời điểm này vì hắn phải tranh thủ lúc tử khí chưa chuyển hóa thành thi khí mà hành động
'Uuuuuuuuuuuu…………………uuuuuuuuuuuu……………..' Chỉ mất vỏn vẹn vài phút đồng hồ, quả cầu hắc khí trên không trung đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, áp lực từ nó đã khủng bố hơn trước nhiều đến nỗi mặt đất bên dưới oằn hẳn xuống……không tốn một chút khó khăn nào, ngay khi thu lấy tử khí cũng là lúc Long chuyển hóa chúng thành ma khí của mình…….hắn vậy mà thấy cảnh giới Cường Giả thất cấp của mình có chút tịnh tiến, điều chưa từng có trước đây kể từ khi hắn đột phá thất cấp.
'Ma Chủ!' Hắc cầu bay trở về bắt đầu dung nhập vào cơ thể Long cũng là lúc Ga In trở lại, nàng thành thật đứng một bên cạnh đợi lệnh, trên tay vẫn là cái đầu lâu của viên thiếu tá đáng thương.
'Trần Bá Hải hữu dũng vô mưu vì thế mãi vẫn bị lão cha đì ở cái Bộ Tư Lệnh cỏn con này, biết tin thằng con quý hóa ở lại chơi trò anh hùng thì chắc chắn gã sẽ chạy đến đây…….lại nhìn thấy cái đầu con mình hắn chắc chắn sẽ nổi điên…..hắc hắc, tốt nhất đến càng nhiều càng tốt……..phen này phải cảm ơn Thánh Tử đã tạo cho ta một cái cớ không thể tốt hơn…..hahaha…..' Long cười lạnh, vận chuyển hấp tinh đại pháp hấp thu ma khí vào cơ thể.
Đột nhiên Long chết đứng…………. thu ma khí trở lại cơ thể làm hắn rốt cuộc ngộ ra………thứ hắn đi tìm bấy lâu nay.
Trong giang hồ, hai chữ Cường Giả đã đủ để một võ giả khẳng định tên tuổi của mình có chỗ đứng nhất định……..nhất cấp, nhị cấp, tam cấp……..đến khi đột phá đến Cường Giả thấp cấp đã có thể một tiếng hống chấn thiên hạ võ lâm, như Võ Đang một vị lão tổ đột phá Cường Giả thất cấp mà đã mở tiệc mừng đãi toàn giang hồ……nhưng……một vị Cường Giả bát cấp ra đời lại là chuyện khác biệt hoàn toàn, Cường Giả bát cấp mạnh…..vô cùng mạnh đến nỗi Cường Giả thất cấp không thể nào so sánh được, truyền thừa Đào Hoa đảo tuy cường đại nhưng hai tên Cường Giả bát cấp của môn phái này luôn không được xem trọng bằng những vị đại lão bằng thực lực đột phá đến cảnh giới này.
Không ai biết rốt cuộc giang hồ có bao nhiêu vị Cường Giả bát cấp trở lên nhưng ngoài Thập Lục Tháp thì đâu đó chỉ có Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn…. các đại phái và Độc Cô gia và Hạ Hầu gia là tồn tại những lão quái vật này, đương nhiên là bên ngoài những thế gia, đại phái vẫn tồn tại Cường Giả bát cấp tán tu…….đa phần là những người cảm thấy phiền tục sự bên ngoài mà chỉ ẩn cư ở đâu đó tu luyện võ đạo.