Chương 234…………248 : Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P31……….45) 2 /3
…………………..
………
…………….Dương gia………..chính điện………..
'Được! Ta biết rồi, mong rằng Huấn lão không quên những gì vừa nói để rồi sau này làm đôi bên khó xử!' Dương Tuyền hai mắt híp lại khi nói chuyện điện thoại với một ai đó.
'……………….'
'Được! Ta sẽ chuẩn bị ngay, một giờ nữa chúng ta sẽ gặp nhau trước GOD!'
………………..
Dương Tuyền để chiếc di động trên bàn, hắn vừa nhận được một lời đề nghị hấp dẫn từ Huấn gia, chúng chịu bỏ một nửa lợi ích có được từ những chiếc ghế trong Bộ chính trị để Dương gia ra mặt đòi công đạo cho chúng từ chỗ Lâm gia.
Quả thật Dương gia một đại gia tộc từ hơn trăm năm qua đã tích lũy được tài lực hùng hậu phải nói là đủ sức để gia tộc hàng vạn miệng ăn sinh sống qua thêm một trăm năm nữa dư dả chứ đừng nói đến là chút ít lợi ích có từ mấy chiếc ghế kia……….để trở thành một đại gia tộc không phải là thứ mà Huấn gia có thể tưởng tượng ra nổi.
Dương Tuyền đồng ý với Huấn Thiên là vì trong đầu hắn từ lúc nghe Huấn Thiên nêu ra điều kiện đã nảy sinh một thứ, đó là sự mất đoàn kết giữa các thế lực đạo pháp, từ trước đến nay mặc dù không nói ra nhưng bộ máy chính trị ai cũng biết là chia thành ba phe, phe Dương gia gồm Dương gia và các gia tộc phụ thuộc như Hứa gia chiếm lấy 25 ghế trong Bộ chính trị, phe còn lại là những gia tộc đạo pháp tầm trung khác như Huấn gia, Lâm gia chiếm lấy 20 ghế, về 5 ghế còn lại là thuộc phe trung lập ít ỏi mà nói thẳng ra là nanh vuốt của một vài thế lực khổng lồ khác như Thiếu Lâm, Trần gia…..
Phe phái Dương gia và phe đối lập đương nhiên là bằng mặt không bằng lòng, đều ngấm ngầm tìm mọi cách ám hại nhau nhằm dành lại từng ghế trong Bộ chính trị mà trong đó sự đoàn kết của các gia tộc tầm trung là quan trọng nhất trước một Dương gia hùng mạnh trước kia, lần này Huấn gia muốn chèn ép Lâm gia chẳng khác nào một cơ hội trời cho để Dương gia phá vỡ sự đoàn kết mong manh kia của bè phái đối lập, chỉ cần chúng tan rã thì Dương Tuyền không thiếu cách để lôi kéo những gia tộc kia về với bè cánh của mình, mất đi 7 ghế nhưng nếu thành công thì Dương gia không khéo lại kiếm về gấp đôi số ấy, xa hơn nữa là quyền lãnh đạo hoàn toàn Bộ chính trị không chừng ấy chứ.
'Hai vị Tả Hữu Mật Sứ, xin hãy hiện thân!' Đột nhiên Dương Tuyền hô lên mặc dù bên trong chính điện giờ này ngoài hắn thì trông qua không còn một hình bóng nào khác.
'Vụt!' Từ trong bóng tối, hai bóng đen không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Dương Tuyền, một nam một nữ đều lạnh lùng không cảm xúc, khi cả hai lần đầu xuất hiện trước mặt Dương Tuyền thì hắn đã vô cùng kinh hãi vì La Sát giao hai vị Tả Hữu Mật Sứ đều là Cường Giả lục cấp tu ra Thánh Khí cường hãn vô cùng đến nỗi Dương Nghiệp lúc gặp mặt cũng không thể không thốt ra hai chữ cao nhân. Chưa dừng lại tại đó…………thứ mà Dương Tuyền cảm thấy kinh hãi hơn là vũ khí nằm trong tay vị Tả Mật Sứ nữ giới chính là một kiện binh khí danh chấn cổ kim và cũng là một trong hai kiện báu vật trấn phải của La Sát giáo……….La Sát Thần Kiếm, kiếm rời vỏ – quỷ thần lui……….chỉ một câu ngắn ngủi đã đủ hiểu thanh vũ khí được mệnh danh là thần binh này đáng sợ nhường nào, mặc dù chỉ được nhìn nó từ ngoài vỏ nhưng Dương Tuyền đã mường tượng vô vàn sát ý kinh người bủa vây xung quanh bản thân mình rồi.
'Dương gia chủ! Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của ngươi cùng bổn giáo, chúng ta ở đây không phải là làm việc cho Dương gia mà là bảo hộ Dương gia ngươi an toàn, đó là còn chưa kể ngươi không sợ một khi quan hệ của Dương gia và La Sát giáo bại lộ thì Dương gia ngươi chắc hẳn cũng không thể tồn tại quá 3 ngày đâu!' Tên nam nhân là Hữu Mật Sự lên tiếng.
Thập Lục Tháp cùng Bạch Liên giáo ở phương bắc bán đảo Triều Tiên hữu hảo chuyện ai cũng biết mà La Sát giáo cùng Bạch Liên giáo lại như nước với lửa sau đại chiến mấy chục năm trước cho nên tại Trung Hoa này thì La Sát giáo không được hoan nghênh chút nào cả, tuy Thập Lục Tháp chưa hề một lần ban mệnh lệnh nhưng thái độ cũng đã đủ để giang hồ các thế lực từ nhỏ đến lớn hiểu rằng không có chỗ cho La Sát giáo tại đây. Chính vì lẽ đó, một khi tin tức Dương gia cùng La Sát giáo có quan hệ chẳng khác nào một quả boom nổ tung và kẻ đầu tiên hứng chịu chính là Dương gia chứ không phải là La Sát giáo.
Dương Tuyền sao có thể không hiểu đạo lí đó đây nhưng kế hoạch của hắn sắp tới cần một vài vị cao thủ ra mặt để hù dọa Lâm gia, thứ mà Dương gia lúc này đang thiếu nhất lại là cao thủ cho nên không còn cách nào khác hắn dự định phải cầu cạnh hai tên cao thủ này.
'Hữu Mật Sứ nói chơi, sao tôi có thể quên ước định của bản thân mình cùng La Sát giáo chủ đại nhân, tôi đây là muốn thực hiện một vụ làm ăn mới với bổn giáo, chỉ cần hai vị giúp đỡ tôi thì với tư cách là Dương gia gia chủ, tôi xin đảm bảo 'lượng hàng' giao dịch hàng năm giữa hai bên sẽ được tăng lên gấp ba lần.' Dương Tuyền nói làm cả Tả Hữu Mật Sứ của La Sát giáo có chút thất kinh.
'Gấp ba? Ngươi là nói thật?' Tả Mật Sứ hỏi ngược như để khẳng định lại.
'Haha! Dương gia gia chủ sao có thể nói chơi và ta cũng không dám hoa ngôn loạn ngữ trước mắt hai vị đây, là gấp ba.' Dương Tuyền cười lớn.
'Được! Chỉ cần Dương gia tăng lên gấp ba lượng hàng thì việc lần này chúng ta bổn giáo sẽ giúp ngươi!' Hữu Mật Sứ hai mắt không dấu được tham lam nói.
'Hahaha! Tốt lắm! Các vị hãy chuẩn bị đi, tôi đã có kế hoạch cụ thể, các vị cũng không cần động thủ mà chỉ cần xuất ra khí thế thì chắc chắn bọn chúng đã sợ vỡ mật rồi!' Dương Tuyền cười sảng khoái, kế hoạch của hắn coi như đã 70% thành công khi có được sự trợ giúp của La Sát giáo rồi.
Kỳ thực, 'lượng hàng' trong miệng Dương Tuyền cùng hai tên Tả Hửu Mật Sứ chính là một mặt hàng kinh doanh đem lại lợi nhuận kinh người, ma túy nếu đem ra so với lợi nhuận của mặt hàng này thì cũng chỉ là con muỗi so với con voi. Bản thân mặt hàng này cũng rất đặt thù, nó không phải trồng hay chăn nuôi mà là lấy trực tiếp từ một cơ thể sống……..cơ thể của con người……..phải, nó chính là nội tạng của con người, mặt hàng giao dịch của Dương gia và La Sát giáo.
Không thể phủ nhận Trung Hoa có dân cư quá đông, đông đến nỗi nếu số người mất tích bị giới hạn không vượt qua một ngưỡng nào đó thì dân chúng luôn bị che mắt bởi những phương tiện truyền thông do chính quyền làm chủ và sẽ không bao giờ biết đến. Chất lượng cuộc sống ở phương Tây và Hàn Quốc ngày càng tăng cao, số bệnh nhân chấp nhận chi ra một khoảng tiền lớn để thay thế nội tạng cũng càng lúc càng nhiều mà Trung Hoa là một lựa chọn tốt nhất. La Sát giáo nhìn ra lợi ích khổng lồ từ việc buôn bán nội tạng đã tìm mọi cách móc nối với một thế lực ở Trung Hoa, một thế lực đủ lớn để có thể kinh doanh được mặt hàng đặc thù này và dĩ nhiên là thế lực này phải nắm được bộ máy chính quyền để có thể giải quyết được những vấn đề phát sinh sau này, ngoài Dương gia thì không một thế lực nào tốt hơn rồi.
Dương Tuyền nắm Dương gia, hắn động tâm trước kế hoạch của La Sát giáo, trong mắt hắn thì bọn dân đen cũng chả khác gì chó mèo cho nên tính mạng của chúng cũng không đáng quan tâm, nếu cứ bí mật bắt người thu nội tạng thì rất rắc rối và năng suất không cao cho nên Dương Tuyền cần một cái cớ, Dương gia có số ghế lớn trong Bộ chính trị và Dương Tuyền dùng lợi ích để khiến các thế lực khác không phản đối kế hoạch của mình, từ đó cái gì mà Cách mạng văn hóa hay sau này là bài trừ một môn pháp công được chính quyền thực thi, mang về không ít 'hàng' cho Dương gia và La Sát giáo. Còn chưa thấy đủ, Dương gia đứng sau giật dây những cuộc bắt cóc tại các nước láng giềng nhỏ hơn mà mục đích cuối cùng không ngoài việc tìm về 'hàng' để buôn bán.
Dương gia cũng rất khôn ngoan khi việc trong nước thì tự tay đạo diễn còn việc ở bên ngoài lại tìm đến những kẻ tay say của Thập Lục Tháp để khơi dậy cuộc chiến giữa Thập Lục Tháp và giang hồ đất Việt. Việc làm của Dương gia không ai hay, không ai biết hay sao? Nói đùa, thế lực lớn nào cũng rõ ràng cử động của Dương gia nhưng Dương gia buôn bán không phải miệng trư nuốt sạch toàn bộ mà rất biết mình biết người chịu phân ra một nửa nộp lên Thập Lục Tháp cùng một phần chia cho các thế lực khác cho nên các thế lực lớn sẽ không phải vì một ít tính mạng của 'lũ sâu kiến' mà đứng ra lên án Dương gia, quả nhiên là một thế giới tàn khốc mà.
Chỉ có một việc Dương gia giấu đó là việc hợp tác với La Sát giáo mà thôi vì giá thành nội tạng nếu Dương gia trực tiếp bán sẽ khác với việc La Sát giáo bán cho nên khoảng chênh lệch đó mang tới lợi ích vừa lớn vừa bí mật giữa hai bên. Lần này Dương Tuyền chịu tăng gấp ba số lượng hàng giao dịch chẳng khác nào nói lợi ích từ việc buôn bán nội tạng của La Sát giáo tăng gấp ba cả, đứng trước dụ hoặc to lớn như thế thì Tả Hửu Mật Sứ sao có thể không động tâm đây.
…………………..
………………. Nửa đêm………………
……………….bên trong GOD…………..khu khách VIP………..
Long giờ đây đang ngồi vắt vẻo chân trên ghế dài thưởng thức một điệu múa dân gian Trung Hoa do một vũ đoàn toàn là mỹ nữ do Phàn Doanh trực tiếp tìm kiếm và đào tạo từ khi còn nhỏ, Long không thể không công nhận đây là những điệu múa đẹp nhất mà hắn từng chứng kiến, những cơ thể nóng bỏng với vài mảnh vải lưa thưa càng khiến máu huyết hắn sôi trào cơ mà sự thành thục, uyển chuyển và đẹp đẽ từ những điệu múa còn làm con người ta bị hấp dẫn hơn nữa. Được xem điệu múa dưới tiếng nhạc du dương làm Long thấy thư thái vô cùng, hắn giống như bỏ qua mọi lo lắng buồn phiền trong cuộc sống, chẳng khác nào dụ hoặc con người sa vào dục vọng chi hoan mà quên đi tất cả, thật nguy hiểm vô cùng.
Đoàn Dự một tên mê gái chính hiệu thì lại không có cái gọi là cảm xúc âm nhạc, hắn ngồi đằng sau chủ nhân, miệng mở lớn chảy nước dãi ròng ròng nơi khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào các mỹ nữ thiếu vải trên sàn múa, đầu đang liên tưởng đang các điệu múa trên giường cực dâm dục.
Ở sau cùng là hai bác cháu Phàn Doanh, nhìn dáng vẻ sảng khoái hưởng thụ của Ma Tôn mà Phàn Doanh cực độ hài lòng với tiết mục của mình, đội ngũ ca múa này của lão cũng không hề đơn giản, toàn bộ đều là những cô nhi từ nhỏ được lão nhận nuôi và đào tạo hết sức bài bản để các nàng một khi lớn lên phải đủ cả sắc đẹp lần tài năng, lão đặt một cái tên đơn giản cho nó là Mỹ Đội, đội ngũ các các mỹ nữ.
'Đại bá! Cháu có phần không vui vì bao nhiêu lần cầu đại bá để thưởng thức Mỹ Đội đều nhận được một cái lắc đầu, lần duy nhất cháu được xem các nàng cũng chỉ có ba bài múa mà đại bá xem kìa, nãy giờ các nàng đã múa liên tục năm bài rồi đấy!' Lâm Phàm đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai Phàn Doanh đầy ý trách cứ, hắn mê luyến đội ngũ mỹ nhân này đã từ lâu nhưng không bao giờ được sự cho phép của Phàn Doanh, gần ba mươi năm sống nhưng hắn mới chỉ được chứng kiến các nàng biểu diễn một lần vào buổi lễ hắn trở thành người thừa kế Lâm gia thôi đấy, sau buổi lễ đó mà Lâm Phàm phải mất đến một tuần đóng cửa tự xử mới có thể trở lại bình thường đủ biết hắn mê những mỹ nữ kia đến nhường nào.
'Hà hà! Lâm tiểu tử ngươi đến giờ này còn không hiểu sao, ta đây cũng là vì Lâm gia, làm sao ta có thể để người thừa kế Lâm gia lâm vào sắc dụ đây, con đường Lâm gia đi còn rất dài mà cháu chính là hy vọng của chúng ta!' Phàn Doanh căn dặn.
'Vâng! Cảm tạ đại bá đã nhắc nhở!' Lâm Phám cúi đầu nhận thụ giáo từ bậc tiền bồi nhưng trong đầu hắn lại không cho là như thế, nhìn qua Ma Tôn với bao mỹ nữ xung quanh đi và vị trí của hắn bây giờ, Lâm Phàm đã nung nấu ý định một khi làm chủ được GOD thì điều đầu tiên hắn làm là hưởng thụ Mỹ Đội của Phàn Doanh.
…………….
'Đại tổng quản………không tốt rồi………..' Đột nhiên từ sau lưng, Phùng Khoảnh hốt hoảng tiến lại gần nói khẽ với Phàn Doanh.
'Chuyện gì?' Phàn Doanh cau mày hỏi.
'Huấn gia kéo đến rất đông, lại còn có cả Dương gia nữa!' Phùng Khoảnh nói gấp.
'Bọn chúng đến nhanh thật, Huấn Quý chết thì Huấn gia đương nhiên sẽ đến, còn Dương gia đến làm gì?' Phàn Doanh hàng lông mày nhíu chặt thầm nghĩ việc này không ổn.
'Tiểu nhân không biết nhưng nhìn qua thì thấy Dương gia là cùng Huấn gia đến!' Phùng Khoảnh báo.
'Lâm Phàm! Mau thông tri cho lão gia tử mọi người đến đây, chuyện này làm không tốt thì Lâm gia ta sẽ gặp rắc rối lớn.' Phàn Doanh đầu óc xoay chuyển hướng Lâm Phàm hô, còn lão thì cùng Phùng Khoảnh bước nhanh ra bên ngoài.
……………….
………đại sảnh GOD………..
Đội ngũ Huấn gia lần này kéo đến quả là hết sức hùng hậu, đứng đầu là Huấn Thiên lão gia hỏa, phía sau lão là Huấn Cao và đám trưởng lão, có thể nói toàn bộ đầu sỏ của Huấn gia đều xuất động đến đây. Bên cạnh Huấn Thiên lúc này là Dương gia gia chủ Dương Tuyền một bộ dáng cao siêu bề trên so với phần còn lại, sau lưng hắn là hai bóng đen che kín mặt mũi mà không ai khác là hai vị Tả Hữu Mật Sứ của La Sát giáo.
'Hahaha! Các vị khách quý bỗng nhiên một lúc kéo đến làm cho Phàn lão ta thật sự thấy bất ngờ đấy!' Phàn Doanh từ bên trong cười lớn bước ra ngoài, lão có chút giật mình vì đội ngũ hùng hậu của đối phương nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi dù là nhỏ nhất.
'Chó má Phàn Doanh một con cẩu của Lâm gia, ngươi mau giao hung thủ giết hại Huấn nhi ra đây nếu không hôm nay dù phải lật cả nơi này lên thì Huấn gia ta cũng không dừng tay!' Huấn Thiên không hề cho Phàn Doanh mặt mũi mà chỉ thẳng vào mặt lão gầm lên.
'Ấy chết, Huấn Thiên tiền bối sao có thể nói như vậy được, Huấn Quý chết là do hắn tự tim đến chứ không phải người ta tự dưng ra tay! Ta nghĩ Huấn gia trên ai hết hiểu tính tình vị thiếu gia không biết trời cao đất rộng nhà mình chứ!' Phàn Doanh cười ha hả đầy khinh bỉ.
'Phàn Doanh đừng nhiều lời, Huấn Quý có làm sao thì nó vẫn là thiếu gia của Huấn gia, nó có sai thì có thể bị đánh nhưng nó là bị giêt! Bị giết ngươi hiểu không? Huấn gia ta hôm nay không tìm về được một câu trả lời thỏa đáng thì sao còn có thể tồn tại trên thế gian này được?' Huấn Thiên nộ hống như thể tức giận đã tăng cao đến đỉnh điểm.
……………….
'Hừ! Đại nhân đang thư giản trên kia mà các ngươi đang hô to gọi nhỏ cái gì ở đây? Các ngươi mấy gia tộc thật là chán sống lâu nên tìm chết?' Giọng của Huấn Thiên quá to đánh động đến đám Hộ Pháp tầng trên, ngay tức thì vài tên đi xuống chỉ vào đội ngủ của Huấn gia quát.
Huấn Thiên cùng Dương Tuyền nhìn nhau kinh hãi, thấy qua những ký hiệu của kẻ vừa xuất hiện thì ai cũng biết đó là Hộ Pháp của Thập Lục Tháp, theo lời hắn nói thì có một đại nhân vật đang hiện diện tại nơi này.
'Vị Hộ Pháp này! Xin hỏi vị đại nhân nào đang ở tầng trên?' Dương Tuyền cẩn trọng hỏi dò.
'Lục trưởng lão Ngụy đại nhân!' Tên Hộ Pháp nhìn vào Dương Tuyền nói, hắn không quên để lại một nụ cười tà vì thảm trạng của Dương gia do chính Ma Tôn gây ra.
'Ma Tôn!' Huấn Thiên cùng Dương Tuyền đột ngột kinh hô một tiếng, mồ hôi nhanh chóng ứa ra khắp người Huấn Thiên, hắn giờ đã hiểu kẻ nào to gan có thể không để Huấn gia vào mắt mà hạ sát Huấn Quý.
'Sao hả? Hẳn các ngươi cũng đã biết Huấn Quý là đắc tội với ai mà phải nhận lấy cái chết rồi chứ? Có cần ta giao hung thủ ra nữa hay không đây?' Phàn Doanh cười lớn trêu chọc Huấn Thiên làm lão tức đến mặt đỏ chót.
'Phàn Doanh con chó này! Huấn Quý mạo phạm Ma Tôn đại nhân nhận cái chết không sai, thế nhưng các ngươi thân là chủ nhà lại để cháu ta chết ngay trước cửa thì trả lời sao đây? Chẳng lẽ Lâm gia kinh doanh lại để khách nhân tùy ý thích làm gì thì làm hay sao?' Huấn Thiên ngay tức thì chuyển chủ đề theo mục đích chính đến đây, Ma Tôn hắn không động được nhưng Lâm gia thì khác.
'Huấn Thiên tiền bối nói rất đúng, ta Dương gia lần này là để hỏi các ngươi Lâm gia có nên chịu một phần trách nhiệm cho cái chết của Huấn Quý không đây?' Dương Tuyền phụ họa.
Đến giờ thì Phàn Đoanh dã hiểu mục đích của đám người này, chúng nào có cái mẹ gì gọi là báo thù rửa hận mà đến đây để bắt chẹt Lâm gia.
'Nói hay lắm! Lâm gia đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Huấn công tử rồi!' Một giọng nói già nua nhưng đầy nội lực từ sau lưng Phàn Doanh vang lên, theo đó là hình bóng Lâm Phàm cùng một lão già có thân hình tráng kiện, lão chính là Lâm Hoàng – người đứng đầu Lâm gia.
'Lâm Hoàng, chúng ta tiếp xúc nhau không phải ngày một ngày hai nên ngươi nói đi, Huấn Quý chết tại đất của Lâm gia thì họ Lâm ngươi định trả lời Huấn gia ta như thế nào đây?' Huấn Thiên hai mắt híp lại đợi chờ câu trả lời của Lâm Hoàng.
'Huấn Thiên, chúng ta hai người đã quá hiểu nhau rồi thì khỏi giở trò mưu mẹo ra làm gì, Huấn gia các ngươi muốn thế nào?' Lâm Hoàng đương nhiên biết Huấn gia lần này cử động còn kéo theo của Dương gia đương nhiên là có mục đích hết rồi.
'Được! Ta nói thẳng, Lâm gia lần này có lỗi thì phải bồi tội, Huấn gia ta chỉ cần số ghế của các ngươi trong số ghế được phân từ 7 ghế trong Bộ Chính trị. Thế nào?' Huấn Thiên cũng rất sảng khoái nói thẳng.
'Không được!' Lâm Phàm vừa nghe xong đã không chịu được lên tiếng, Lâm gia lần này vì số ghế đó mà tốn biết bao nhiêu công sức mời chào Đoàn Dự để thông quá đó kết nối đến Ma Tôn, bây giờ chỉ vì một cái chết của một thằng thiếu gia ất ơ ngu ngốc mà phải nhường ra số ghế đó thì làm sao để hắn chịu nổi đây.
'Phàm nhi! Người lớn đang nói chuyện, ngươi không được xen vào!' Trái ngược với phản ứng của Lâm Phàm, bản thân là người đứng đầu Lâm gia, Lâm Hoàng lại không hề bất ngờ trước công phu sư tử ngoạm của Huấn gia, lão không quên quay sang giáo huấn Lâm Phàm, làm đạo giả thì lễ nghi lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu mà cử động của Lâm Phàm chẳng khác nào là quá vô lễ rồi.
'Ta nghe nói Lâm gia đời này có một vị thiếu gia không tệ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi, Lâm lão ngươi………lần này Lâm gia để Huấn công tử chết là đã có lỗi cho nên ta nghĩ lời đề nghị của Huấn lão tiến bối không hề quá phận!' Dương Tuyền lên tiếng, cách khác biệt trong xưng hô của hắn đã tỏ rõ thái độ của Dương gia đối với việc lần này, Lâm gia làm không tốt sẽ đắc tội với cả Dương gia hay rộng hơn là cộng động đạo pháp.
'Đa tạ Dương gia chủ đã nhắc nhở, Lâm gia tuy sai lầm lớn nhưng ta thiết nghĩ các vị đầu tiên cũng nên tìm người gây ra cái chết cho Huấn công tử chứ? Hung thủ còn chưa tìm ra mà các vị cứ lấy Lâm gia ra vấn tội quả là không đúng lắm thì phải!' Lâm Hoàng lão già thông minh đánh chủ ý khác, lão cũng không can tâm để Lâm gia phài nhường ra số ghế đó nên định lấy Ma Tôn ra, dù gì thì cũng chính hắn gây ra cái chết của Huấn Quý cơ mà.
'Không được!!' Đột nhiên hai tiếng quát cắt ngang lời Lâm Hoàng, còn là thanh âm của ai ngoài Huấn Thiên cùng Dương Tuyền đây, nhắc đến hung thủ thì cả Huấn gia có cho thêm vài lá gan cũng không dám hỏi đến, Dương gia thì khỏi cần nhắc đến là vì sao rồi.
'Lâm lão đầu, cái chết của Huấn Quý là do hắn đắc tội với Ngụy đại nhân nên Huấn gia chúng ta không truy cứu nữa, chúng ta ở đây là nói đến trách nhiệm của chủ nhà là Lâm gia ngươi, chẳng lẽ Lâm gia lần này định đổ hết tội lỗi lên đầu Ngụy đại nhân?' Huấn Thiên nhanh chóng xoay chuyển câu chuyện đổ tội ngược lên đầu Lâm Hoàng.
'Phải, Lâm gia sai là điều không thể chối cãi, các ngươi phải chăng tội thêm tội để Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh đại nhân ra gánh chịu dùm mình?' Dương Tuyền tung hứng ngay lời nói của Huấn Thiên, thật ra nếu biết kẻ đầu sỏ gây ra là Ma Tôn thì hắn cũng sẽ không đến đây rồi nhưng mà đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ cần không động vào tên ác ma kia thì gã cũng sẽ không có cớ mà xử Dương gia được.
'Các ngươi!' Lâm Hoàng đuối lí rồi, lão nếu cứ tiếp tục đem Ma Tôn ra làm tấm bia cho Lâm gia thì chẳng phải ý tứ của Lâm gia là Ma Tôn chính là người phải chịu trách nhiệm sao, còn không đem Ma Tôn ra thì đương nhiên cái chết của Huấn Quý đổ lên đầu Lâm gia rồi, hai con đường đều không dễ đi khiến Lâm Hoàng có chút bối rối.
…………….
'Hắc hắc! Các ngươi đám đạo giả thật là rắc rối quá sức khiến người ta đau đầu, việc là do bản tọa làm thì cứ tìm gặp bản tọa đây! Bản tọa là thấy thằng nhóc con kia ngứa mắt nên giết đấy, thì lại làm sao?' Một âm thanh mạnh mẽ truyền vào tai đám người đương trường làm tất cả hoảng hốt, lời lẽ đầy bá khí, đầy ngông cuồng ấy còn có ai có thể nói ra ngoài Ma Tôn đây, Long cùng Đoàn Dự và đám Hộ Pháp bước tới.
'Huấn gia Huấn Thiên bái kiến đại nhân!' Huấn Thiên đương nhiên không dám lãnh đạm mà ngay tức thì cúi đầu làm lễ, kéo theo sau làm đám trưởng lão.
'Dương gia gia chủ Dương Tuyền bái kiến Lục trưởng lão!' Dương Tuyền dù khó chịu cực kỳ nhưng không thể không tuân theo quy củ mà hành lễ, có chăng đằng sau hắn hai bóng đen là vẫn đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm vào Long với ánh mắt đầy sự dò xét.
'Hừm!' Bằng con mắt nhanh nhạy, Long đương nhiên cảm giác được sự uy hiếp dù là mong manh đến từ sau lưng Dương Tuyền, hắn tò mò vì cái khí tức khác lạ từ hai tên này, chúng dường như không phải võ giả Trung Hoa.
'Ngụy đại nhân nói đùa, làm sao Huấn gia dám trách cứ đại nhân, Huấn Quý chết là vì hắn có mắt không tròng làm đại nhân không vui, nhưng mà nếu ngay từ đầu Lâm gia với tư cách là chủ nhà ngăn chặn thì mọi việc đã không xảy ra, chúng tôi đây là muốn hỏi tội Lâm gia mà thôi!' Huấn Thiên đổ mồ hôi nói, lời lẽ của lão cũng không có kẽ hở nào có thể phản bác được.
Long đương nhiên là không bao giờ để việc của mình đổ lên đầu người khác, hắn biết Huấn gia đám đạo giả này là đang tìm cớ để chèn ép Lâm gia mà thôi, hắn đang cảm giác không vui vì sự có mặt của Dương Tuyền……….Dương Nghiệp lão cẩu cùng đám Cường Giả võ lâm hợp sức muốn giết hắn còn không lâu trước đó thì làm sao hắn nhìn thuận mắt được……nếu Dương gia còn hai tên Cường Giả ngoài Dương Nghiệp thì nhân tiện đây hắn diệt sát luôn để Dương gia biết bọn chúng đối đầu với người như thế nào.
'Đừng nhiều lời, chuyện này bản tọa nhất định quản, giết người đền mạng, bản tọa giết thằng nhóc con kia thi đền lại cho các ngươi một mạng!' Long khóe miệng nhếch lên nói, cả người hắn khí thế tỏa ra áp bức lên toàn bộ đám đạo giả trước mặt làm ai cũng biến sắc, Huấn Thiên bản thân đứng gần nhất chịu phải áp bức kinh người không thể mở miệng, hai mắt lão trừng lớn như muốn vỡ ra, nghe đồn Ma Tôn không thể dùng lí lẽ để nói chuyện quả nhiên là không sai mà, đây cũng là quá cường thế dùng lực ép người rồi.
Huấn gia không dám lên tiếng nhưng Dương Tuyền thì khác, nếu giờ hắn không mở miệng thì cái vị thế Dương gia một đại gia tộc nhất định sẽ bị kẻ khác nói ra nói vào, Dương Tuyền biết đây là Ma Tôn làm khó mình nhưng không thể không tham gia vào………..
'Lục trưởng lão quả nhiên là bá đạo hơn người, ngài cường thế giết Huấn công tử còn chưa đủ, bây giờ lại ép bọn ta đạo giáo phải tuân theo ý ngài, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài cũng chỉ là một trưởng lão của Thập Lục Tháp chứ không phải là đại trưởng lão, mong rằng Ngụy đại nhân nhận thức được vị trí của mình, không nên quá phận để rồi danh tiếng Thập Lục Tháp bị tổn hại.' Dương Tuyền mở miệng, áp bức từ Long đều được hai vị Tả Hữu Mật Sứ thay hắn hóa giải cho nên hắn không chịu ảnh hưởng quá lớn, hắn dùng chính Thập Lục Tháp ra đe dọa Long với lí lẽ không chê vào đâu được.
Cơ mà Dương Tuyền không ngờ Long lại đang mong chờ chính điều này, hắn trước nay không bao giờ dùng lí lẽ để đối xử với kẻ thù của mình mà là nắm đấm, hắn cũng lười phải suy nghĩ, đã là xem không thuận mắt thì cứ dùng thực lực mà nói chuyện con mẹ nó đi, lằng nhằng dài dòng chỉ tốn nước bọt.
'Ngươi! Là đe dọa bản tọa?' Thân hình Long đột ngột biến mất rồi chỉ trong sát na xuất hiện ngay trước mặt Dương Tuyền, cả người hắn ma khí cuồn cuộn không ngừng bao phủ lấy chẳng khác nào một tôn ma thần khiến ai nấy cũng xanh mặt sợ hãi, Ma Tôn xuất thủ chưa bao giờ nương tay là điều ai cũng biết.
Tả Hữu Mật Sứ của La Sát giáo cũng thất kinh trước cử động của Ma Tôn nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, chúng ngay tức thì vận dụng nội lực đẩy lùi ma khí xung quang, hai cánh tay đặt lên vai Dương Tuyền kéo gã rụt lùi về sau, tất cả đều nhanh đến không tưởng.
'Cường Giả lục cấp! Dương gia đúng là không hề đơn giản!' Long nheo mắt khi cảm nhận được khí tức Cường Giả từ hai bóng đen vừa tỏa ra, diệt sát thêm hai tên Cường Giả lục cấp thì Dương gia lão cẩu Dương Nghiệp không chừng thổ huyết mà đi đời luôn ấy chứ.
'Ngụy đại nhân! Dù cho ngài là Lục trưởng lão nhưng cũng không thể cường quyền dùng vũ lực bắt nạt chúng ta, chúng ta Dương gia nhất định sẽ báo cáo việc này lên trên!' Dương Tuyền vừa qua cơn sợ hãi thì tức giận tột độ gầm lên, chưa bao giờ trong đời hắn cảm giác được tử vong đến gần như thế, điều đó làm một con người có lòng tự trọng cao như hắn cảm thấy bị sỉ nhục, trắng trợn sỉ nhục không thể nào chịu nổi.
'Hắc hắc! Dương gia chủ cứ liên tục đe dọa ta làm ta cảm giác được có chút sợ hãi đấy……….bản tọa rất sợ đấy………' Long ngửa đầu cười lớn, hắn tin rằng Bất Tử Lão Nhân trước lúc hắn chưa đem về cho lão viên Xá Lợi kia sẽ toàn lực bảo hộ hắn cho nên cái chó gì mà lỗi lầm có thể áp lên hắn đây.
'………….Uuuuuuuuuuuuuu…………….' Thân hình Long lại biến mắt, hai tên Mật Sứ thất kinh vừa định kéo Dương Tuyền rụt lùi thì đã không kịp.
'Khốn kiếp!' Hữu Mật Sứ ở bên phải Dương Tuyền hét lớn một tiếng trước một cước hung hiểm nhằm thẳng vào mặt hắn đá tới.
'Oành!' Không còn cách nào khác, đòn chân quá nhanh làm Hữu Mật Sứ phải thả Dương Tuyền ra để đưa đôi tay lên chặn lại cẳng chân kinh người kia, tiếng va chạm khủng bố đủ để biết lực của cú đá mạnh đến cỡ nào.
'Vù!' Trong lúc Hữu Mật Sứ bị đánh bay, Long vẫn không dừng lại…….. ngay sau một cước hắn lại cong người lượn qua thân hình Dương Tuyền, tay trảo hướng thẳng đến cổ Tả Mật Sứ đánh tới.
Không bị động như Hữu Mật Sứ, Tả Mật Sứ thân hình uyển chuyển quyết đoán vận lực kéo mạnh Dương Tuyền ra phía sau, đầu nàng ngửa hẳn ra né đòn trảo, chân không quên co lên quặp chặt lấy tay Long thành một thế khóa cứng như muốn tạm thời phế đi một tay hắn.
'Hắc hắc!' Long đương nhiên không thể dễ dàng bị khóa chặc như thế, tay bị một lực đạo kinh người giữ chặc đến từ hắc ảnh nhưng đối với hắn thì chừng đó vẫn chưa đủ, hắn thế mà vận lực nâng luôn cả người Tả Mật Sứ lên trong sự ngỡ ngàng của nàng.
'Phốc!' Ở xa xa cách đó gần mười mét, Hữu Mật Sứ sau khi hứng chịu cú đá khủng bố rốt cuộc cũng ổn định được thân hình, hai cánh tay tê rân nhưng hắn không có thời gian để dưỡng thương vì Tả Mật Sứ đang trong tình thế nguy hiểm, không một chút chần chừ hắn nhanh chóng phi thân tới cứu viện đồng đội.
'Roẹt' Song thiết kích chính là vũ khí của Hữu Mật Sứ, kích dài một thước, nặng hai mươi cân sắc bén kinh người, đầu kích mũi nhọn, hai bên được gắn thêm hai lưỡi dao cong hình bán nguyệt hiểm ác.
'Vút……..' Hai thiết kích phá không như hai vệt sáng nhằm tạo thành thế gọng kìm chẳng khác nào muốn hái chiếc cổ của Long xuống.
'Pặc…………pặc……….' Qua giây phút sửng sốt, Tả Mật Sứ cũng ngay tức thì lấy lại tinh thần để phối hợp với Hữu Mật Sứ, tựa thế bị nhấc bổng lên không trung, nàng theo đó toàn thân xoay vòng trên cánh tay Long, chân còn lại có đà ấn một cước xuống nhắm thắng đỉnh đầu hắn.
'Phối hợp hay lắm!' Long hứng thú mở miệng khen ngợi, không thể không công nhận hai người này đòn thế phối hợp diệu kỳ vô cùng……..nhưng bản thân hắn đã lâm vào tuyệt cảnh không biết bao nhiêu lần cho nên không hề nao núng huống hồ hai đòn này còn chưa được có thể tạo ra nguy hiểm cho bản thân hắn.
'Keng!' Trong sự kinh hãi của Hữu Mật Sứ, bàn tay Long thế mà dễ dàng chặn đứng song thiết kích sắc bén của hắn mà không hề xuy xuyển. Phía trên, để mặc một cước đánh vào đỉnh đầu mính, cánh tay Long chọt thẳng lên quặp chặc lấy chiếc cổ trắng dài trắng ngần của Tả Mật Sứ.
'……..Hung tàn, bá đạo………' Đây chính là suy nghĩ của toàn thể những người chứng kiến cuộc giao tranh này.
Dương Tuyền ở phương xa mặt mày tái xanh vì hai vị Mật Sứ của La Sát giáo lại dễ dàng bị Ma Tôn đẩ bại, hắn lo sợ mối quan hệ của Dương gia và La Sát giáo sẽ lộ ra ngoài, khi ấy Dương gia chăc chắn sẽ tao ngộ thảm kịch hủy diệt ngay tức thì………dù có chết Dương Tuyền cũng không thể trở thành tội nhân thiên cổ được.
'…….vút…..' Bất chấp hậu quả, Dương Tuyền trong ống tay áo có một thứ nhỏ nhắn bay ra hướng thẳng tới chỗ Long.
Hữu Mật Sứ vũ khí bị chặn đứng nhưng nhận ra dấu hiệu của Dương Tuyền thì biết gã đang có một kế hoạch gì đó, tiếp xúc với Dương Tuyền lâu, hắn biết tên này làm việc có phần tin cậy được nên lựa chọn tin tưởng, hắn muốn kìm chân Long thêm một ít thời gian xem Dương Tuyền có thể làm gì.
'……….phốc…………..vút………' Nghĩ là làm, Hữu Mật Sứ song thiết kích biến thế, toàn bộ nội lực tập trung vào hai cánh tay để rồi đòn tung ra cứ như hàng vạn ảo ảnh làm người ta thất kinh, cơn mưa kích ập thẳng vào người Long không có một chố trống.
Tay vẫn giữ chặc cổ Tả Mật Sứ khiến nàng không thể động đậy, Long tùy ý để hai thiết kích đánh lên người mình, ma khí phủ đầy lấy nắm đấm còn lại của hắn chuẩn bị cho một đòn kinh thế.
'Xuy………..xuy……….xuy……..' Kích đâm vào thân thể đối phương làm Hữu Mật Sứ tưởng chừng như thành công xuyên thủng kẻ thù nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mũi kích chỉ có thể cắt qua một lớp da mỏng bên ngoài mà không thể nào tiến vào bên trong, song thiết kích này cũng không phải là vũ khí bình thường mà là một kiện binh khí được các bậc tiền nhân La Sát giáo tế luyện không biết bao nhiêu năm mà thành đấy, lực sát thương của nó bốn chữ kinh thế hãi tục cũng không ngoa nhưng lần đầu tiên Hữu Mật Sứ cảm thấy bật lực, nếu lúc trước là bị hai bàn tay trần chặn lại thì bây giờ mặc dù đã toàn lực ra tay hắn vẫn không thể đả thương được đối thủ dù chỉ là một vết thương nhỏ, cơ thể của tên này được tạo ra từ thứ gì vậy?……….Hữu Mật Sứ không thể tưởng tượng ra một con người có thể 'cứng' đến cỡ này.
………cơ mà Hữu Mật Sứ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì đòn trả đã đến…..
'Ma chấn!' Ở khoảng cách gần, Hữu Mật Sứ ăn trọn một quyền của Long, thân xác hắn như một cục thịt nhão bay ngược ra sau như đạn pháo, ngực hắn lõm hẳn vào một huyết động, ma khí ngay tức thì xâm nhập cắn nuốt tàn phá cơ thể hắn……….đau đớn tột cùng làm Tả Mật Sứ bất tỉnh luôn trên không trước khi rơi xuống đất.
'Chíu…….' Đột nhiên hai mắt Long lóe lên tinh quang khi một thứ gì đó vừa tiến vào cơ thể hắn, chỉ cần dùng tâm trí đi điều tra nội thể một chút hắn phát hiện ra một thứ đồ vật nhỏ chính là vừa tiến vào cơ thể mình, nó thế mà bằng tốc độ cực nhanh bỏ qua ma khí dày đặc mà hướng thẳng tới nơi trái tim hắn xông tới.
Nghĩ bằng đầu gối Long cũng biết kẻ ra tay là ai, nhưng ngay cả hắn cũng không biết Dương Tuyền ra tay khi nào cho nên ra tay với Dương Tuyền lúc này là không khôn ngoan, ra tay trấn áp hai tên này cũng được cho là có phần thái quá rồi, Long biết mình không thể tiếp tục được, để mặc vật nhỏ xâm nhập trái tim và bị Long Chi Huyết cầm tù, Long quay sang nở nụ cười với đám người Huấn gia.
'Huấn Thiên phải không? Giết người phải đến mạng ta đã nói là làm, ta giết các ngươi Huấn Quý một tên thiếu gia thì bồi cho các ngươi một mạng! Nói đi, ngươi là muốn kẻ nào trong Huấn gia phải bồi mạng cho Huấn Quý?'
Long mở miệng làm Huấn Thiên cùng đám ngươi sau lưng há hốc mồm tưởng mình nghe nhầm, hắn vừa nói cái gì?…….Giết người đền mạng mà tên ác ma này không phải đền mạng hắn mà là muốn Huấn gia bồi thêm một mạng nữa? Thiên địa quỷ thân ơi, trên đời này vẫn còn một tên lưu manh vô lại đến nhường này sao? Huấn Thiên mấy chục năm kinh lịch chưa bao giờ phải đối mặt với một tên 'khó chơi' như thế, lão tím mặt cứng họng không biết nói gì, hai vị cao thủ vừa rồi trong tay Long cũng không chịu nổi vài chiêu mà xem ra hắn là còn tùy tiện đánh đấy!
Cách đó không xa, Phàn Doanh và Lâm Hoàng cũng bị sự vô liêm sỉ và vô lại của Long làm cho toát mồ hôi, cả hai đều thầm cảm thấy may mắn vì đối diện với Long lúc này không phải là gia tộc mình.
'Ngụy…………Ngụy đại nhân………..Huấn gia không dám……..mong đại nhân dơ cao đánh khẽ……' Huấn Thiên cay đắng mở miệng muốn nói lời cầu xin nhưng………..
'Cái gì? Các ngươi muốn ta giết Huấn 'Cao' bằng cách hái đầu của hắn dơ lên, đánh Huấn 'Khẽ' đến mẹ hắn cũng nhận không ra? Tuy rằng một mạng bồi một mạng nhưng mà bản tọa không phải người hẹp hòi đáp ứng các ngươi đám người tham lam này. Được rồi! Huấn gia tên nào Huấn Cao, Huấn Khẽ bước ra đây con bà nó nhận lấy cái chết nào!' Long hai mắt trợn lớn nói.
'Bịch!' Huấn gia gia chủ Huấn Cao vừa nghe thấy thì sợ quát bất tỉnh nhân sự gục xuống đất, đám người Huấn gia cũng không khá hơn là mấy khi tên nào cũng bị dọa sợ đế phát run, nước đái không kìm được chảy ròng bên dưới, nếu còn sống hôm nay thì chắc hẳn nửa đời còn lại chúng không thể quên đến sự vô sĩ đến mức tận cùng của Ma Tôn được.
Huấn Thiên cũng gấp đến cực độ, lão biết đây là Ma Tôn đang muốn chơi Huấn gia một vố và lão biết Ma Tôn dám làm, sự hung tàn của tên ác ma này không cần được khảo nghiệm nữa.
'Đại nhân! Lần này Huấn gia biết tội! Huấn gia cũng không chịu nổi lửa giận của ngài, xin đại nhân cho Huấn gia hàng nghìn tính mạng một con đường sống!' Huấn Thiên lão đầu gần đất xa trời cũng khồng để ý mặt mũi mà quỳ luôn trên đất dập đầu trước mặt Long.
'………Uuuuuuuuuuuu…………..' Truyền một tia ma khí vào khóa chặt và làm cô gái trên tay ngất đi, Long quay sang nhìn lấy đám người Huấn gia đầy ý vị………..hắn đang suy xét, nếu Huấn gia ngày hôm nay chịu nhục nhã mà đem lòng thù hận hắn thì dù không phải bây giờ, hắn cũng sẽ tìm cách xóa sổ cái gia tộc này, còn nếu tâm ý đối phương không dám thì hắn cũng sẽ không tà ác đồ diệt những tính mạng vô tội.
'Hắc hắc……..ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây cố sự vẫn còn đó thật làm bản tọa lúc nào cũng lo lắng không thôi, nếu kẻ nào cũng thức thời như Đoàn Ngạn Hồng chẳng phải là quá tốt sao?' Long ngẩn đầu lên trời cao nhìn ánh trắng thầm nhủ nhưng ai cũng nghe thấy, Huấn Thiên gương mặt khó coi biết đây là Ma Tôn ám chỉ Huấn gia.
'Đoàn Dự! Bản tọa là mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi…….mau chuẩn bị xe!' Không chần chờ, Long vác người đẹp trên vai gầm lên với Đoàn Dự làm hắn đang xem kịch hay giật nảy mình.
'Hà hà! Chúc mừng chủ nhân thu được mỹ nữ, nô tài sẽ nhanh chóng chuẩn bị xe để không trễ nãi việc của đại nhân!' Đoàn Dự nhìn vào cơ thể lỗi lõm của nữ nhân trên vai Long mà thầm than lại một người đẹp rơi vào ma trảo, hắn vừa chạy ra ngoài vừa cười hề hề nói vọng lại khiến Long trợn mắt, thằng này dạo gần đây mồm mép lại không có trên dưới gì cả.
………………………..
……………………Huấn gia đến rất nhanh và về cũng rất vội, Dương Tuyền cũng thế, hắn một thân một mình đến nên phải tự dìu lấy Hữu Mật Sứ đi về trông rất thảm hại.
Ba người Lâm gia chứng kiến từ đầu đến đuôi câu chuyện đến giờ vẫn không thể tin nỗi nhừng gì vừa xảy ra trước mặt mình, riêng Lâm Phàm thì đến giờ rôt cuộc đã hiểu rằng vì sao Ma Tôn so với hắn chỉ cách vài tuổi lại có sự chênh lệch lớn lao đến vậy, ở cái thế giới này tuy đầu óc quan trọng nhưng trên hết ngươi phải có thực lực, dưới thực lực tuyệt đối thì bất cứ mưu mô nào cũng chả có tác dụng gì.
……….mười phút sau, căn phòng bí mật nằm sâu trong GOD lúc này chỉ có ba người hiện hữu……..
'Lâm Phàm, cháu nghĩ gì về việc hôm nay?' Lâm Hoàng quay sang hỏi đứa cháu đích tôn và cũng là hy vọng của lão.
'Gia gia…….cháu nghĩ rằng sau hôm nay Huân gia trước mắt sẽ không còn tâm trí để tìm chúng ta gây sự nữa mà sẽ an phận thủ thường một thời gian!' Lâm Phàm sau khi suy nghĩ một hồi mở miệng trả lời.
Lâm Hoàng khóe miệng nhếch lên đầy ý cười cùng với Phàn Doanh…….
'Phàm nhi……..gia gia cháu là muốn cháu nghĩ xa hơn, tình thế chính trị sau hôm nay sẽ thế nào?' Phàn Doanh nhắc nhở làm Lâm Phàm ngẩn người.
'Chuyện này sao! Đương nhiên là với thái độ ban nãy của Ma Tôn đối với Huân gia thì trong buổi phân chia quyền lực của Bộ chính trị thì chúng ta nhất định sẽ dành được lợi thế cực kỳ có lợi so với Huấn gia, đây là bọn chúng tự lấy đá đập vào chân mình!' Lâm Phàm sảng khoái nói.
Phàn Doanh cùng Lâm Hoàng có chút thẩn thờ trước câu trả lời của đứa cháu, cả hai đều mong chờ một câu trả lời khác, Lâm Phàm xem ra vẫn còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm trên chính trường.
Tuy có chút thất vọng vì suy nghĩ nông cạn của gã nhưng là ruột thịt vẫn là ruột thịt, Lâm Hoàng mở miệng cảnh tỉnh cháu mình :
'Lâm Phàm! Cháu suy nghĩ quá thiển cận rồi, hãy nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Ma Tôn, nghĩ thử xem tại sao hắn lại nói ra câu đó và thái độ của Huấn Thiên lão gia hỏa lại thế nào!'
Lâm Phàm bị thái độ của Phàn Doanh và gia gia mình khiến sửng sốt không ít, hắn hiểu suy nghĩ của mình quá vội vàng và non nớt rồi, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong lời nói của Ma Tôn mà hai mắt hằn dần dần trợn lớn ra……….
'Gia gia! Ý ngài là Huấn gia sẽ tiếp bước Đoàn gia trở thành tay sai cho Ma Tôn?' Lâm Phàm thất kinh mở miệng.
'Đúng! Huấn gia không còn lựa chọn, giữa diệt vong và tồn tại thì lão già Huấn Thiên nhất định sẽ phải chọn con đường đầu nhập dưới trướng Ma Tôn, kết cục của Hứa gia như tấm gương còn đó thì thử hỏi Huấn gia dám không theo?' Lâm Hoàng gật gù.
'Một khi Huấn gia đầu nhập dưới trướng Ma Tôn thì cháu nghĩ xem trong buổi phân chia 7 ghế trong Bộ chính trị thì bên nào sẽ nhận được đa phần số ghế đây?' Phàn Doanh tiếp lời.
'Gia gia! Chúng ta có thể bí mật tung tin Huấn gia trở thành nô tài cho người khác, đạo giả chẳng phải xem mặt mũi là rất quan trọng hay sao, cho dù Huấn gia có được đa phần số ghế thì sao cơ chứ, mặt mũi bọn chúng mất hết thì việc lăn lội trong chính trường liệu có thể dễ dàng?' Lâm Phàm suy nghĩ nói.
'Đấy là chỉ là biện pháp tạm thời, hãy nhìn Đoàn gia xem xem bọn họ đã từng chịu nhục như thế nào, trước đây một đại gia tộc mà đi đâu cũng bị người người sỉ vã như thể bọn súc sinh mà bây giờ có thể ngẩng cao đầu cho dù là trước các thế lực lớn, còn ai dám khinh Đoàn gia? Tất cả đều vì chủ nhân của bọn họ có thực lực, Ma Tôn cường hoành xuất thế đã không thể ngăn cản cho nên những thế lực phụ thuộc hắn cũng theo đó dựa thế mà lên cao, Huấn gia có thể mới đầu sẽ như Đoàn gia lúc trước nhưng theo thời gian chúng nhất định sẽ trở thành thế lực khổng lồ trên chính trường, thậm chí Dương gia nếu không cẩn thận có thể bị hất cẳng không biết chừng. Còn chúng ta, chỉ dựa vào mấy mối quan hệ thông gia với các thế gia đại phái trước một Huấn gia có chủ tử kinh khủng như thế thì không đáng nói rồi.' Lâm Hoàng nói.
'Theo ta tìm hiểu thì dưới trướng Ma Tôn đang không có thế lực làm chính trị, ắt hẳn lần này Huấn gia nếu đầu nhập chắc chắn sẽ được hắn trọng dụng, nhìn những lợi ích mà Đoàn gia gần đây có được thì biết Huấn gia sẽ nhận được gì sau khi trung thành với hắn rồi đấy!' Phàn Doanh vuốt râu nói.
'Gia gia! Nếu chúng ta nhanh chân hơn Huấn gia một bước, đến đầu nhập dưới trướng Ma Tôn thì thế nào?' Đột nhiên Lâm Phàm mở miệng nói làm Phàn Doanh cùng Lâm Hoàng thất kinh.
'Hoàng nhi! Cháu có biết đầu nhập dưới trướng Ma Tôn là thế nào không? Tuy có được lợi ích không nhỏ nhưng sinh tử của chúng ta không còn nằm trong tay chúng nữa, nói không ngoa thì chúng ta không khác gì một con chó của hắn, hắn chỉ tay hướng đông thì cho dù phải chết chúng ta cũng không dám đi hướng tây.' Lâm Hoàng trầm giọng nhắc nhở.
'Gia gia! Chúng ta Lâm gia mấy chục năm qua đã cố gắng kinh doanh, tu luyện đến thế nào cơ chứ nhưng so với các thế lực lớn thì chúng ta cho dù có cố gắng đến đâu cũng chả khác gì một con kiến có thể dẫm chết bất cứ lúc nào, cho dù làm chó thì có làm sao? Chúng ta cần một cơ hội, cơ hội để trở mình, Ma Tôn vẫn còn trẻ………nếu hắn phát triển thành đệ nhất cao thủ thì khi đó chúng ta với tư cách kẻ dưới chẳng phải là chưởng khổng toàn bộ chính trị trong tay hay sao, các thế lực khác muốn động vào chúng ta còn phải coi sắc mặt Ma Tôn cơ mà. Chúng ta lần này đánh cuộc, thua thì vạn kiếp bất phục, thằng thì vinh hoa phú quý. Chúng ta kinh doanh sóng bạc thì cũng chăng phải nên đổ cho vận mệnh của chính mình một lần hay sao?' Lâm Phàm cười nói làm hai lão già trợn tròn mắt.
'Hahaha! Lâm gia ta là có tương lai rồi!' Lâm Hoàng không đáp ứng Lâm Phàm mà cười lớn, bên cạnh Phàn Doanh cũng nở nụ cười hài lòng.
'Phàn lão đệ, hãy liên hệ vói Đoàn Dự công tử………chúng ta phải nhanh hơn Huấn Thiên bên đó, kẻ đến trước bao giờ cũng có lợi hơn!' Lâm Hoàng quay sang nói với Phàn Doanh.
'Được!' Phàn Doanh cũng không chần chờ vội bước ra ngoài liên lạc.
Lâm Hoàng cùng Lâm Phàm tiếp tục ở lại bàn bạc kế hoạch tương lai của Lâm gia, chính trị Trung Hoa xem ra sắp có biến đổi cực lớn.
……………………..
…………………………Dương gia……..mật địa………….
'Hồ đồ! Quá hồ đồ! Dương gia chúng ta còn chưa khôi phục mà cháu xem cháu lại mang tới cho chúng ta rắc rối cỡ nào!' Dương Nghiệp nộ hỏa bốc cao quát tháo Dương Tuyền.
'Gia gia! Muốn đánh muốn mắng cháu như thế nào cũng được nhưng trước mắt chúng ta phải tìm cách hóa giải nguy cơ lần này trước đã!' Dương Tuyền rầu rĩ nói.
'Lão tổ! Người của ta báo về đúng như lão tổ dự đoán, Huấn gia và Lâm gia đều đã có những cử động bất thường!' Đột ngột một bóng đen hiện hình cúi đầu báo cáo với Dương Nghiệp.
'Hừm! Hai lão già đó cũng rất thức thời đó chứ!' Dương Nghiệp giận dữ gầm gừ, vừa nghe Dương Tuyền kể lại thì lão đã mườn tượng ra từng bước đi của Huấn Thiên và Lâm Hoàng hai lão gia hỏa rồi, đứng đầu một đại gia tộc sao có thể đơn giản đây.
'Ma Tôn diệt sát chúng ta mười bốn vị Cường Giả cao thủ, mối thù này sao có thể nuốt trôi để có thể cùng với bọn Huấn gia và Lâm gia đi làm nô cho hắn chứ, đã đến đường cùng rồi thì chúng ta cũng không ngại cùng hắn chơi lớn một chút, núi cao còn đó núi cao hơn!' Dương Nghiệp mặt mày vặn vẹo đáng sợ như người điên khiến Dương Tuyền cùng bóng đen khiếp sợ.
'Gia gia! Ngài định?' Dương Tuyền cẩn trọng hỏi dò hành động của gia gia.
'Ta sẽ dùng Thánh Hiền Kinh Thư để ra giá cho tính mạng của Ma Tôn!' Dương Nghiệp nhìn sâu vào mắt cháu mình mở miệng khiến Dương Tuyền hai mắt trợn ngược.
Thánh Hiền Kinh Thư là bảo vật vô thượng của Dương gia, Thái Cực Quyền và Sinh Tử Độ Phổ là trấn gia chi bảo thì Thánh Hiền Kinh Thư là nguồn sống, là cội nguồn để Dương gia tồn tại. Bên trong Thánh Hiền Kinh Thư không chỉ là những tham ngộ của các bậc tiền nhân ghi chép lại mà chân chính những tham ngộ của các vị đạo giả cường hãn trong lịch sử hay được xưng tụng là các bậc thánh hiền ngưng tụ mà thành, Dương Nghiệp cũng là nhờ có Thánh Hiền Kinh Thư mới có được ngày hôm nay vì bản thân lão tư chất không cao, tham ngộ cũng thuộc loại bình thường thì lấy gì có thể leo đến cấp bậc như ngày hôm nay.
'Gia gia! Hay là chúng ta dùng Thái Cực Quyền hay Sinh Tử Độ Phổ đi, Thánh Hiền Kinh Thư đối với Dương gia chúng ta quá quan trọng, làm sao có thể để mất nó được!' Dương Tuyền tiếc của không kìm được mở miệng.
'Hừ! Thái Cực Quyền hay Sinh Tử Độ Phổ chỉ quý báu với đám đạo giả chúng ta mà thôi, Ma Tôn cấp bậc thế kia thì thử hỏi ngoài vị kia thần long thấy đầu mà không thấy đuôi thì trong đạo giáo còn ai có thể đánh thắng hắn? Thánh Hiền Kinh Thư thì khác, võ giả không ít các Cường Giả đều muốn có nó để tham ngộ áo nghĩa nhân sinh, từ đó đột phá cảnh giới nên mới có thể thuyết phục người ta giúp chúng ta xử lí Ma Tôn.' Dương Nghiệp gắt gỏng.
'Tình thế cấp bách, chúng ta nên lựa chọn ai đây?' Dương Tuyền cũng không lăn tăn tiếc của nữa mà quay sang chủ đề khác, kẻ làm việc lớn thì cầm lên được bỏ xuống được.
'Thập Lục Tháp một vị nguyên lão từ lâu đã nhòm ngó Thánh Hiền Kinh Thư và không ít lần liên lạc với ta để mượn nó đột phá cảnh giới, lần này ta nhận được tin tức lão cũng đang ở phụ cận Bắc Kinh nên lão đương nhiên là mục tiêu không thể nào thích hợp hơn được rồi!' Dương Nghiệp nheo mắt nói.
'Là?' Dương Tuyền tò mò.
'Liệt Hỏa Lão Nhân!' Dương Nghiệp cười lạnh.
Liệt Hỏa Lão nhân, nguyên lão đời trước Thập Lục Tháp như Hổ Cốt Lão Nhân, thực lực Cường Giả thất cấp đỉnh vô hạn tiếp cận bát cấp, lão bao năm qua vẫn tìm kiếm tham ngộ của các bậc tiền nhân đi trước để đột phá cảnh giới mà Thánh Hiền Kinh Thư là một trong những lựa chọn không thể tốt hơn, Dương Nghiệp lựa chọn lão là bởi vì Liệt Hỏa Lão Nhân là con người si mê võ đạo đến điên dại đến nỗi lão bao năm qua vẫn một thân một mình không có hậu thế, khi lão đột phá lên bát cấp thì Thánh Hiền Kinh Thư đã không còn quan trọng, bằng một cái giá lớn Dương gia có cơ hội không nhỏ lấy nó về một lần nữa.
'Về vị Tả Mật Sứ của La Sát giáo thì chúng ta?' Dương Tuyền hỏi ý kiến ông nội.
'Liên lạc với La Sát giao để bọn chúng tìm cách đi, La Sát giáo chủ Huyết Thủ Tà Thần chắc chắn đưa La Sát thần kiếm đến đây đều đã có sự chuẩn bị phòng ngừa phía sau, không khéo hắn cũng đã nắm rõ tình hình thần kiếm rơi vào tay kẻ khác không chừng.
'Tít………..tít…………..tít………' Dương Nghiệp vừa dứt lời thì cũng là lúc điện thoại của Dương Tuyền có chuông gọi đến, nhìn dãy số người gọi mà hắn có chút giật mình, là dãy số quen thuộc dùng để liên lạc riêng giữa hắn và Huyết Thủ.
Ra hiệu cho Dương Nghiệp, Dương Tuyền bấm nghe điện và bật loa ngoài.
'Dương Tuyền là ta! Không cần dài dòng tốn thời gian, các ngươi Dương gia đã có kế sách gì?' Ngay khi có tín hiệu, giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục vang lên, Dương Tuyền nhận ra ngay cái giọng đặc trưng của gã La Sát giáo chủ.
'Huyết Thủ Tà Thần các hạ bình tĩnh, chúng ta dự định sẽ liên lạc nhờ cậy một vĩ Cường Giả thất cấp đỉnh ra tay trấn áp Ma Tôn, còn về việc Tả Mật Sứ cùng La Sát thần kiềm thì xin nhờ cậy quý giáo rồi.' Dương Tuyền nói vào điện thoại.
'Được! Đợi sau khi xử lí ổn thỏa mọi việc thì chúng ta mới bàn đến kẻ nào có lỗi, người của ta ở Bắc Kinh sẽ nhanh chóng phối hợp với các ngươi, La Sát thần kiếm không thể rơi vào tay kẻ khác được……tít………..tít………' Không đợi câu trả lời từ Dương gia, sau khi nói xong Huyết Thủ tắt luôn cuộc gọi xem ra khá bực tức, Dương Tuyền biết hắn là giận dữ vì chuyện xảy ra nhưng giờ không thích hợp để suy nghĩ nhiều đến thế, thời gian không cho phép.
'Ngươi mau đi chuẩn bị chu toàn, ta sẽ ngay tức khắc liên lạc với Liệt Hỏa Lão Nhân! Ngay khi có câu trả lời từ lão chúng ta sẽ lập tức suất động.' Dương Nghiệp căn dặn.
'Đã rõ!' Dương Tuyền cũng vội bước nhanh ra ngoài chuẩn bị.
………………….
…………………………………..