.Mai Thắng Nam đã gợi mở vấn đề với các nhà lãnh đạo, mọi người ngồi trong phòng khách cũng coi như hòa hợp. Nhìn bộ dạng nhiệt tình của họ và Mai Thắng Nam anh khen tôi, tôi khen anh thì hình như đúng là đến thăm Tô Tô chỉ để bắt quan hệ.
Liên Giản mất kiên nhẫn, e hèm vài tiếng, đánh tan phe phái chủ nghĩa quan liêu trong phòng. Đôi mắt sau gọng kính đen nhìn thẳng vào Tô Tô đang mất hứng ngồi ở bên cạnh, hỏi:
“Là thế này, Tô Tô, hôm nay mục đích chúng tôi tới đây, ngoài việc thăm cô còn có chuyện muốn chất vấn cô. Cô có viết dạo gần đây, các phòng thí nghiệm ở Kinh thành thường xuyên bị tấn công không?”
“Anh nói là chất vấn?” Tô Tô ngồi dựa lưng vào số pha, một tay cầm cốc trà, ngón tay kia vuốt ve miệng cốc, cố ngồi vắt chân, cười phì một tiếng, kiêng ngạo đón nhận ánh mắt của Liên Giản, “Anh có thân phận thế nào? Chất vấn tối?”
Phòng khách chợt rơi vào sự im lặng chết chóc, nụ cười xinh đẹp của Mai Thắng Nam đóng đinh trên mặt, đôi mắt phong tình tranh thủ dạo một vòng trong phòng, thu lại hết biểu cảm của các vị lãnh đạo lại, kết hợp với tin tình báo của cô, tổng kết được các phe của những bộ lãnh đạo này.
“Ôi, không có, không có, làm gì có chuyện đó. Hiểu lầm thôi” Một vị lãnh đạo mập mạp ở bên cạnh Liên Giản phá vỡ sự im lặng, vội vàng ngồi thẳng dậy, cười lịch sự với Tô Tô, “Cục trưởng Liên của chúng tôi không khéo ăn nói. Tô Tô là người thế nào, chúng tôi đâu dám chất vấn cô? Chỉ là, chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi, chúng tôi cũng biết thông tin của cô Mai nhanh nhạy nên hôm nay tới thăm cô, tiện thể hỏi cô Mai. Chỉ trong một tháng mà đã hủy mất tám phòng thí nghiệm của chúng tôi, người đó là ai?”
“Tôi không phải người quan chức, tôi nói chuyện không vòng vo. Hôm nay chúng tôi tới đây chỉ muốn hỏi có phải cố làm không?”
Cốc trà trong tay Tô Tô đặt lên bàn, đôi mắt lạnh lùng như thể bắn ra bằng, cô bỏ chân xuống, đứng lên, nhìn xuống Liên Giản đang ngồi trên ghế, nói từng câu từng chữ:
“Tôi nói, chính là tôi làm thì sao?”
Đúng, chính là cô làm, một mặt suốt ngày phải đi giao tiếp với các lãnh đạo, nhất cử nhất động của cô ở Kinh thành đều bị giám sát, một mặt cô tranh thủ mấy phút đi vệ sinh, dẫn một toán người đi phá tác phòng thí nghiệm ở căn cứ Kinh thành. Cô nhận đấy, thì sao?
Căn cứ Kinh thành có thể làm gì được cô???
Tất cả các lãnh đạo đều có phần ngại ngùng, có người còn nhìn Liên Giản vẻ trách móc, cảm thấy Liên Giản đúng là không hiểu chuyện. Tô Tô là ai chứ, nếu chọc giận Tô Tô sẽ ảnh hưởng lớn tới mối quan hệ hợp tác của Kinh thành và thị trấn nhộng. Chỉ là tám phòng thí nghiệm thôi, đáng để chạy đến chất vấn Tô Tô sao?
Liên Giản không thèm để ý tới sắc mặt của lãnh đạo, anh ta cũng đứng lên, không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn Tô Tổ. Liên Giản nghiêm túc nhìn Tô Tô, giọng nói vang vang:
“Chuyện này nếu nói cô tự mình ra tay thì cũng không phải, nhưng tôi cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới cô. Có những chuyện cô biết, tôi biết, những người nên biết đều biết. Vì sao cô lại tới Kinh thành thăm hỏi, mục đích này không cần tôi nói ra, tôi chỉ muốn nói Kinh thành không phải nơi có muốn làm gì cũng được. Giết người phải đền mạng, có nợ thì phải bồi thường tiền, đạo lý này không cần tôi nói cô cũng hiểu!”
“Liên Giản!” có vị lãnh đạo lớn tiếng trách mắng, “Anh điên rồi à, nói những chuyện này trước mặt Tô Tô, anh làm thí nghiệm nhiều quá não bị biến thành não heo rồi à?”
Có những sự thật không thể bị vạch trần, đúng là chỉ có anh biết tôi biết, người cần biết đểu biết. Người không biết nghe ù ù cạc cạc, người biết chuyện nghe chỉ cười khẩy. Rất nhiều chuyện trên đời này không đơn giản chỉ là đúng- sai, đen – trắng, giữa đen và trắng còn tồn tại một ranh giới màu xám.
Nên lần này, các vị lãnh đạo tới có thể đều biết chuyện mấy tháng trước, thị trấn nhộng bị tấn công, có người bắt trói Thiên Tử, mà tháng này các phòng thí nghiệm căn cứ kinh thành bị xóa sổ. Điều này hiển nhiên là thế phản công của thị trấn nhộng.
Nhưng họ bằng lòng che giấu, họ không muốn vạch trần bộ mặt của Tô Tô vào lúc này. Ít nhất cũng không chắc hoàn toàn có thể nói rõ một vài chuyện trước mặt Tô Tô, Diệp Dục và mười tám lính đặc công từng trấn thủ Kinh thành trước đây.
Mọi người đều không đồng ý với Liên Giản, Tô Tô cười, biểu cảm dấy lên sát ý không che giấu. Trước mặt tất cả mọi người trong phòng, cô nhìn Liên Giản, khí thế của một dị năng giả cấp cao, khiến mọi người đều cảm thấy áp lực, Tô Tô nói:
“Giết người đền mạng, nợ thì phải đến tiền, điều này đương nhiên tôi hiểu. Nợ máu mà căn cứ Kinh thành các người nợ, tôi cũng ghi hết. Trưa mai tôi về thị trấn nhộng, nếu muốn lấy mạng tôi còn phải xem các người có bản lĩnh đấy không?”
Lũ trẻ giết người, bây giờ người bị hại chạy tới tìm. Là một người mẹ, cô cũng không thể để người bị hại đi tìm con mình được, ân oán gì cứ tìm cô là được. Tiểu Ái là thành quả giáo dục của cô, cổ bằng lòng thu dọn tàn cuộc cho mấy đứa trẻ.
Nói xong, Tô Tô xoay người bước đi, cô muốn thông báo cho Diệp Dục, chỉ e ra khỏi Kinh thành là đánh nhau. Vừa hay, lâu rồi cũng không được hoạt động gân cốt. Nhưng vừa đi tới cửa kính ở sân sau, dường như cô nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Liên Giản cười lạnh:
“Nhưng, nợ máu của những phòng thí nghiệm nổi tiếng ở căn cứ Kinh thành các người phải làm sao? Tàn sát người vô tội, giải phẫu dị năng giả, dùng người sống để làm thí nghiệm, đến cả người già, trẻ con, phụ nữ có thai cũng không thả. Nợ máu của các người có muốn thanh toán luôn không?”
Căn cứ Kinh thành từ xưa tới nay đều ủng hộ việc nghiên cứu thí nghiệm, tất cả những kỹ thuật thay đổi tương lai đều là điều tất nhiên ở căn cứ Kinh thành. Chỉ cần là thứ mà hạng mục thí nghiệm cần, căn cứ Kinh thành sẽ hết sức phối hợp hoàn thành, nên ở căn cứ Kinh thành – một trong bốn căn cứ lớn nhất hiện nay, rốt cục đã có bao nhiêu người bị đưa đi làm thí nghiệm, chỉ e chính phủ cũng không tính được.
Liên Giản nghe Tô Tô nói thế thì càng tức hơn, đuổi theo Tô Tô muốn lý sự. Năm đó mạt thế diễn ra bất ngờ, nếu nhờ một số phòng thí nghiệm ở căn cứ Kinh thành, căn cứ Kinh thành sẽ phát triển như bây giờ sao?