.Dường như biết Tô Tô đang đứng trong sân, đám người bên ngoài càng làm ầm ĩ hơn. Tô Tô nghe thấy họ nói như vậy thì đi vòng qua Xuân Lai, đi đến mở cửa sân ra. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy một đội lính đứng ở cửa, Xuân Hữu Nguyệt đang dang hai tay chặn đám đội trưởng nhóm tự phát. Nhóm người Hộ Pháp cũng trang bị vũ khí đầy đủ, đứng trên nóc nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bảy tám tên đội trưởng kia.
Khi thấy cánh cửa sân đột nhiên mở ra, một thiếu nữ yếu đuối, thuần khiết mặc áo mỏng manh đứng ở cửa giữa thời tiết lạnh giá, mấy tên đội trưởng đang hùng hổ gào thét lập tức sững người, không kịp phản ứng, nhao nhao đứng ngoài cửa không nói chuyện.
“Đồ đạc? Tôi có thể cho các người nhưng phải đưa tinh hạch đây. Xuân Lai, lát nữa anh làm một cái bảng báo giá, để cho họ mua đồ theo bảng đó.”
Tô Tô hít một hơi, nhìn mấy tên đội trưởng kia nghiêng đầu dặn dò Xuân Lai. Xuân Lai đứng sau lưng cô khẽ gật đầu, sau đó tiến lại gần Tô Tô một bước, cúi đầu khẽ nói:
“Tôi đã lập xong bảng báo giá từ lâu rồi, quân đội bỏ phí thủ tục để Phương Hữu Mạo vận chuyển đồ đạc từ thị trấn nhộng đến đây. Nhưng quân đội không thể cấp tiền của vô hạn cho những nhóm tự phát này được, dù sao vẫn còn hơn hai trăm nghìn người dân cần nuôi dưỡng. Tôi bảo những nhóm tự phát này bỏ tinh hạch ra mua nhưng rõ ràng là họ không đồng ý.”
“Không đồng ý thì cút, đến khu nam, khu tây hoặc khu bắc đừng ở khu đông nữa!” Tô Tô cất cao giọng nói, vẻ mặt cáu kỉnh, sau đó cô lại nhìn Xuân Lai, cau mày hỏi, “Hai trăm nghìn người đó đều là do anh nuôi sao? Chẳng trách anh chuẩn bị tinh hạch từ mùa thu đến mùa đông mới đủ để mua đồ, thì ra anh có gánh nặng hai trăm nghìn miệng ăn… Xuân Lai, nếu tôi là anh, tôi sẽ bắt hai trăm nghìn người đó đi trồng trọt, trồng kiểu rau trong nhà kính ý. Ít nhất sau một mùa đến bây giờ cũng có mấy mảnh vườn trồng rau để ăn.”
“Chuyện này… chúng tôi chỉ có vài dị năng giả hệ mộc, tất cả bọn họ đều hoạt động theo nhóm. Những dị năng giả hệ mộc trong nhóm tự phát kích thích rau quả tăng trưởng còn không đủ để cung cấp cho người trong quân đội!”
Vẻ mặt Xuân Lai lúng túng. Anh ta biết Tô Tô vào đúng thời kỳ Xuân thành khốn khó nhất, ngày nào cũng có người chết đói. Nhờ Tô Tô nhắc nhở họ mới biết đường bắt cá biến dị trong hồ để ăn. Nhưng khi đó, có sức chiến đấu dư thừa, Xuân Lai cũng đã tổ chức nhóm đi săn tinh hạch, đợi đến lúc anh ta nghĩ đến phải tổ chức người bình thường đi trồng trọt thì cũng đã vào đông, thời tiết quá rét cũng không thích hợp để trồng cây.
Về điểm này, Tô Tô cũng có thể hiểu được. Cô liền liếc nhìn xung quanh, chỉ vào tuyết trên mặt đất, nói với Xuân Lai, “Tuyết trên mặt đất tan chảy thành nước, có thể chưng cất để uống. Cho dù không chưng cất thì cũng có thể dùng để nuôi cá, cho họ đồ ăn không bằng dạy họ cách tạo ra đồ ăn. Anh bảo mỗi hộ gia đình đều đào một cái ao, nuôi mấy con cá biến dị. Cá biến dị sinh sản nhanh, chỉ cần cho chúng ăn ít thịt zombie hoặc cỏ linh tinh là được. Đừng hỏi tôi cách để bảo người bình thường đi săn được zombie. Bên ngoài có nhiều xác bình thường như vậy, ngay cả những con zombie bình thường, động tác chậm chạp cũng không săn được chi bằng đói chết đi cho rảnh nợ.”
“Sao cô có thể nói như vậy chứ? Với cô, mạng người lại rẻ mạt như vậy ư?”
Mấy tên đội trưởng nhóm tự phát nghe Tô Tô nói chuyện chẳng những khó nghe mà còn khá là chói tai. Có người bắt đầu đứng ra chỉ trích Tô Tô. Một người lên tiếng bắt đầu chỉ trích Tô Tô những người còn lại liên tục nhao nhao lên nói Tô Tô.
“Có tí tuổi, tự cho mình là dị năng giả cao cấp, có thể không coi ai ra gì như vậy sao?
“Chỉ có cô có kinh nghiệm nhất với mạt thế ư? Chúng tôi đây, ai cũng trải đời hơn cô, cô bày dáng vẻ cao ngạo cho ai xem chứ?”
“Đồ đạc của thị trấn nhộng phong phú như vậy, cô không lấy ra cứu thế giới đúng là quá tư lợi mà.”
“Một mình cô độc chiếm nhiều đồ đạc như vậy, cô còn có lương tâm hay không?”
“Ha ha ha…” Tô Tô nghe những người này nói vậy, không biết sao lại không nhịn được cười phá lên. Cô vừa cười vừa hỏi, “Cứu thế giới? Sao tôi phải có nghĩa vụ cứu thế giới chứ? Các người lười làm tinh ăn, chỉ biết chiếm lợi của người khác mà không biết lao động, ngồi đấy há miệng chờ sung, đòi tôi cứu các người ư?”
Sau đó, Tô Tô nghiêm mặt, thay đổi thái độ nhanh như chảo chớp, gương mặt đang tươi cười chớp mắt biến thành tức giận, cao giọng nói, “Ai cũng biết, con người tôi khá ích kỷ, cũng khá ngang ngược. Hôm nay các người không ra ngoài gây sự, tôi còn không tính làm gì mấy người. Nhưng nếu hôm nay các người đã đến, vậy thì để tôi xem xem có phải tất cả nhóm trưởng của khu đông đều ở đây không? Xuân Hữu Nguyệt, bắt hết bọn họ lại cho tôi, bảo nhóm tự phát của họ mang dị năng giả hệ thủy và hệ mộc đến chuộc!”
“Cô là cướp à? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi, chúng tôi cũng đâu có làm gì cô?”
“Tô Tô, cô làm như vậy không sợ sẽ gây ra bạo động ở khu đông à?”
“Cô không thể như vậy được, cô như vậy là không nói lý lẽ!”
Mấy tên nhóm trưởng bị dọa sợ hết hồn, mục đích là đến đòi hỏi sao lại biến thành bắt giữ bọn họ chứ? Chẳng qua bọn họ chỉ than phiền vài câu Tô Tô độc chiếm đồ đạc thực phẩm không chịu cứu thế giới mà thôi, có vi phạm pháp luật đâu cơ chứ? Bây giờ dưới sự thống trị của Tô Tô, khu đông không còn được tự do ngôn luận nữa sao?
Nhưng mặc kệ đám Đội trưởng nói gì, Tô Tô vừa hạ lệnh xuống, Xuân Hữu Nguyệt liền bắn súng lên trời. Một đám lính đã mai phục sẵn chờ được huy động xông lên, cầm vũ khí áp giải đám Đội trưởng kia. Đương nhiên bọn họ không chịu bị bắt dễ dàng như vậy, cãi cọ muốn tranh luận với Tô Tô. Tô Tô cũng chẳng buồn nghe, quay ngoắt đầu đi vào trong cô nhi viện tìm Mai Thắng Nam.
Tin tức của Mai Thắng Nam nhanh nhạy hơn Tô Tô. Tô Tô không biết Phương Hữu Mạo tìm cô làm gì, nhưng chắc chắn Mai Thắng Nam biết.
Vào trong cô nhi viện, tiếng trẻ con đọc sách vang vọng bên tai Tô Tô, khiến cho tâm trạng còn buồn bực vì đám Đội trưởng làm ầm ĩ vừa rồi của cô tan biến dần.
Đương nhiên, nếu như không nhìn thấy Thạch Hâm đang vác cái bụng to đùng đứng trong sân, tâm trạng của Tô Tô sẽ càng tốt hơn.
Thạch Hâm mặc một chiếc áo lông vũ bà bầu rất dày, cô ta đang cầm chổi quét tuyết trong sân. Quét được một lúc cô ta ngẩng đầu lên thấy Tô Tô đi vào, cô ta cũng vẫn giống như bình thường, không thèm để ý đến Tô Tô. Nhưng lúc này cô ta đã mệt, đứng chống eo tại chỗ nghỉ một lúc.
Cô ta không để ý đến Tô Tô, Tô Tô cũng sẽ không chủ động vác mặt đến chào hỏi. Hai người họ thường xuyên chạm mặt nhau cũng không đoái hoài trò chuyện với nhau, cho nên Tô Tô chỉ liếc nhìn Thạch Hâm rồi đi đến hành lang, nhìn những đứa trẻ đang đọc sách trong phòng.