.Khả năng bao phủ của sương mù Thư Sinh tạo ra có giới hạn: bao phủ được đầu thôn không phủ được trong thôn, được trong thôn thì sót cuối thôn. Giờ dị năng của anh đã tiến bộ hơn vài phần, có thể bao phủ cả đầu thôn và giữa thôn.
Cuối thôn không có sương mù nhưng Diệp Dục đã thức tỉnh nên thực lực của thôn Bát Phương tăng vọt. Đội đặc công dị năng giờ không cần canh giữ đầu và giữa thôn thường xuyên nữa, tất cả dồn xuống cuối thôn!
Nhà ở cuối thôn ít hơn, địa thế lại bằng phẳng hoang vắng. Trước mạt thế, đây là nơi chôn cất dân trong thôn, sau mạt thế chốn này trở nên hoang vu. Cha Tô đào chiến hào và xây tường rào nên phái người sửa sang lại khu vực chôn cất này, cũng dọn được không ít đất trống.
Nhiều ngày nay, đội lính đặc công rất hả hê. Lần tiến hóa thứ hai của Diệp Dục đã kết thúc, anh bắt đầu chế tạo vài dụng cụ huấn luyện đặc công, tất cả các lính đặc công đều tụ tập lại đây “phá hoại.” Việc canh gác trong thôn được giao cho đội nữ tự cường, đội đặc công dị năng chỉ phụ trách canh giữ bên ngoài. Mọi người cùng nhau phối hợp phòng thủ toàn thôn Bát Phương kín kẽ, không một con ruồi nào chui lọt.
Trong tình huống này, Voldermort không thể vào thôn Bát Phương. Có điều hắn tìm quanh thôn không thấy con rắn chúa nhỏ kia nên nếu không chui vào trong tìm kiếm thì hắn không cam tâm rời đi.
Hắn loanh quanh chỗ thôn Bát Phương vài ngày rồi quay lại, đuổi kịp nhóm Lý Oánh tiến về phía tây bắc. Hai kẻ bàn bạc: hiện giờ nội gián trong thôn Bát Phương không thể tuồn tin tức là ngoài, Tô Tô lại là kẻ lòng dạ cứng rắn, chi bằng bọn họ tìm cách trà trộn vào đám người chạy nạn vào thôn Bát Phương, chờ thời cơ chín muồi thì tấn công thôn từ bên trong.
Lý Oánh không quan tâm xem liệu kế hoạch này có ổn không, cô ta chỉ không hiểu vì sao Voldermort phải khư khư giữ cái ý định vào trong thôn Bát Phương như thế. Có điều, Voldermort đã hỗ trợ tính kế thì cô ta ủng hộ. Thành công hay thất bại cũng chỉ tốn hai ba chục mạng nội gián, chẳng thấm vào đâu so với đội ngũ lên đến hàng ngàn người của cô ta.
Thật ra Lý Oánh vốn định tiến về phía Xuân thành nhưng có người nói zombie vây quanh Xuân thành càng lúc càng nhiều, mấy tháng rồi không có dấu hiệu chấm dứt, vào Xuân thành không hề dễ dàng. Hiện giờ, Xuân thành cũng không nhận người bên ngoài.
Vì thế Lý Oánh định đi về phái tây bắc, tìm một căn cứ của người sống sót để đặt chân. Trên đường đi, cô ta cũng có thể thu nhận những người dọc đường, đợi đến khi có được căn cứ thì việc thu nhận thêm người cũng dễ dàng hơn, dần dần cô ta sẽ lập được một khu an toàn. Hiện giờ cô ta không định tấn công thôn Bát Phương, nhưng Voldermort đã có ý định, cô ta OK.
Một tên tay sai dẫn một cô gái mặc áo phông rách rưới, phía dưới độc một chiếc quần lót vào xe RV, nói với Lý Oánh:
“Đội trưởng, cô gái này nói cô ấy biết cô.”
Lý An Tâm tóc tai rối bù ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Oánh trang điểm kỹ lưỡng đang ngồi trên ghế salon. Lý An Tâm khuỵu hai chân xuống, định bò lại ôm hai chân Lý Oánh. Lý Oánh cau mày né tránh:
“Lý An Tâm, sao cô lại ở đây?”
“Tôi… huhu… huhu…”
Lý An Tâm thấy Lý Oánh mà như nhìn thấy người thân, không nhịn được òa lên khóc. Kể từ khi cô ta đến chỗ Lã Ấn, sang chỗ thôn Bát Phương của Tô Tô rồi lại vào tay Liễu Truyền Phong, bị nhóm người của Liễu Truyền Phong hành hạ như cỏ rác, giờ được người của Lý Oánh đưa về trại một cách an toàn, cô ta cảm thấy cuộc sống quá tàn nhẫn với mình, cô ta sống cuộc đời quá gian nan.
“Cô nói khi cô ở thôn Bát Phương, Tô Tô không tha cho cô? Không tha là sao?”
Lý Oánh hơi mất kiên nhẫn, không hề muốn lắng nghe. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết Lý An Tâm chỉ nói toàn lời oán hận thói đời. Trong lòng Lý An Tâm, cô ta cho rằng cả thế giới này có lỗi với cô ta.
“Chuyện này… Tô Tô cố tình nhắm vào tôi, chỉ có tôi bị giới hạn trong thôn Bát Phương, ai cũng đề phòng tôi, còn muốn đuổi tôi đi. Còn… còn Lý Tiểu Vũ, tôi nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ nên muốn dẫn Lý Tiểu Vũ rời khỏi thôn Bát Phương, con bé lại từ chối tôi. Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý, xem như chúng ta là người cùng họ, cô… cô có thể… không đuổi tôi đi được không? Chỉ cần cô không đuổi tôi đi, tôi sẽ làm tất cả mọi việc!”
Từ khi phải hầu hạ đàn ông từ sáng sớm đến đêm khuya, thật sự chỉ cần sống được, có một nơi an toàn để trú chân, Lý An Tâm thật sự sẵn sàng làm tất cả.
Lý Oánh vừa lắng nghe vừa liếc nhìn Voldermort. Cô ta lấy chai rượu vang đỏ rót ra hai ly, đưa một ly cho Voldermort, đảo cái ly trong tay mình rồi bình luận:
“Lý An Tâm, cô có cảm thấy người phụ nữ đó rất thú vị không? Tôi không dám nói là tôi hiểu hết cô Tô Tô đó, nhưng tôi nghĩ mấy người các cô phải hiểu hơn người khác, rằng thân là đàn bà, sống dưới trướng tôi tốt, hay sống dưới trướng Tô Tô tốt hơn?”
Theo như lời Lý Oánh, khi tuyệt vọng, cô ta đương nhiên mong rằng mình sẽ rơi vào tay Tô Tô. Dù Tô Tô là một người phụ nữ có thai, lại dẫn theo đám người già yếu, không biết cách xây dựng sức mạnh, giữa thời khắc mấu chốt mà dám dứt bỏ một đám người có năng lực như Liễu Truyền Phong.
Người ngoài nhìn sẽ tưởng Tô Tô là kẻ bồng bột, hành động nguy hiểm lại không đáng tin. Khi thôn Bát Phương có vẻ gặp nguy cơ bốn phía, Tô Tô còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đàn bà trong tay Tô Tô sẽ có cuộc sống tốt hơn bất kỳ nơi nào khác.
Phụ nữ lang thang bên ngoài không thành cave thì cũng là dạng như Lý Oánh – không chừa thủ đoạn nào để leo lên, ngoài ra còn phải hao tâm tốn sức dựa hơi dị năng giả. Ai tốt ai xấu – vừa nhìn sẽ hiểu ngay.
Lý An Tâm không hiểu ý trong lời của Lý Oánh. Cô ta ngơ ngác quỳ trên mặt đấy, không dám đưa mắt nhìn lung tung. Cô ta nghĩ nếu cô ta tường thuật tình hình chi tiết trong thôn Bát Phương cho Lý Oánh, Lý Oánh sẽ vui vẻ, không bắt cô ta phải tiếp đàn ông nữa. Lý An Tâm còn phát hiện ra Lý Oánh có vẻ khinh bỉ mình hơn.
Khinh thì cứ khinh thôi, chẳng sao! Lý An Tâm chẳng còn để bụng những chuyện này nữa, cô ta chỉ muốn được sống mà thôi