.Mẹ Tô thấy Mộc Dương có nét trưởng thành sớm, bản năng người mẹ cảm thấy xót xa cho đứa bé mới để tang mẹ. Bà bế Tiểu Ái ra trước mặt Mộc Dương, thân thiết nói:
“Mộc Dương, cháu xem này, đây là em gái đấy, tên là Tiểu Ái! Từ nay về sau, đây là em gái nhỏ của cháu, cháu nhớ bảo vệ em nhé.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Mộc Dương trả lời không hề suy nghĩ rồi mới ngẩn người ra, nhìn cô bé nhỏ xíu trong lòng mẹ Tô. Cậu bé trịnh trọng gật đầu nói với Tô Tô:
“Cháu sẽ bảo vệ Tiểu Ái cẩn thận bằng cả tính mạng của mình.”
“Haha, không cần nghiêm túc thế đâu!”
Tô Tô nhìn Mộc Dương, mỉm cười. Chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bảo vệ Tiểu Ái kiểu gì? Nghiêm túc và trang trọng thế này khiến người ta thấy hài hài.
Không chỉ Tô Tô cười, mẹ Tô và những người phụ nữ khác trong phòng cũng cười. Tô Tô liếc nhìn Mộc Dương vẫn mặt mày lạnh te thì phất tay ngăn mọi người lại, chỉ vào Mộc Dương trông xơ xác rách rưới:
“Dẫn thằng bé đi tắm rửa rồi thay đồ sạch rồi cho đi học cùng đám Duệ Duệ đi.”
Trẻ con vẫn nên có ngoại hình của trẻ con, hiện giờ chỉ mười tuổi mà Mộc Dương trông quá già dặn. Có lẽ do thằng bé đã trải qua nhiều khổ đau trong mạt thế ở cái tuổi chập chững vào đời nên đã thấu hiểu lòng người, có vẻ trưởng thành hiếm thấy. Tô Tô đưa Mộc Dương đến chỗ đám trẻ con kia chính là để thằng bé tìm lại được chút nét thơ ngây.
Tiện thể để thằng bé kìm lại Duệ Duệ nghịch ngợm quá mức, trung hòa lẫn nhau!
Mấy người phụ nữ nhận lời đưa Mộc Dương đi. Mẹ Tô vừa bế Tiểu Ái vừa trò chuyện Tô Tô xong cũng ra khỏi phòng khám. Bà còn rất nhiều việc phải làm, nào là dọn dẹp cả một căn biệt thự, nào là đón Tô Tô về ở cữ!
Mặc dù giờ là mạt thế, Tô Tô chưa từng nghĩ đến chuyện ở cữ nhưng những người già lại không đồng tình. Phụ nữ mới sinh sao lại không ở cữ?! Không ở cữ là muốn bị di chứng cả đời phải không?! Nhất định phải ở cữ, điều kiện khó khăn đến mấy cũng phải ở cữ!
Tô Tô vừa đi, Diệp Dục lại dẫn đám anh em về, cạn kiệt hoàn toàn năng lượng dị năng. Anh vừa vào, Tô Tô mới ngủ mơ mơ màng màng lại tỉnh. Cô xoa mắt định nhổm dậy thì thấy Diệp Dục rón ra rón rén như trộm trong bóng tối đến nôi của Tiểu Ái, ngó nghiêng một chút rồi chạy ra giường của Tô Tô, nhe hàm răng trắng bóng khẽ khàng:
“Con gái anh đáng yêu như thiên thần ấy.”
Đáng yêu quá! Diệp Dục càng nhìn càng thích, càng ngắm càng yêu, càng xem càng cảm thấy trái tim mềm mại ấm áp. Dường như anh đã quên mất mình bị Tiểu Ái giày vò hành hạ như thế nào, anh đã cầu khẩn bà cô Tiểu Ái đừng khóc ra sao.
“Ừ, con bé là thiên thần…” Tô Tô lại nằm xuống. Giường phòng bệnh chỉ vừa cho một người nên Diệp Dục không ngủ chung được. Cô đạp Diệp Dục khẽ nói, “Đêm nay anh nằm với đồng đội đi, đừng làm phiền hai mẹ con.”
“Được. Em cứ ngủ trước đi, anh đi nhìn con chút.”
Diệp Dục đắp chăn cho Tô Tô. Trời cuối tháng tám vẫn rất nóng nhưng hôm nay anh đã được các vị bô lão giáo dục tư tưởng: Tô Tô đang ở cữ, phụ nữ không ở cữ sẽ gặp nhiều di chứng vô cùng đáng sợ nên không được ra gió, phải mặc quần áo dài, chăn đắp kín…
Vì thế Diệp Dục kéo chăn Tô Tô lên cao thật cao kín cả cằm, còn dém kín cả dưới thân. Nhìn Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy thật buồn cười. May mà cô có thể chất tự điều hòa, có hệ thống giảm nhiệt, bằng không trời nóng thế này chắc cô sẽ chết ngốt.
Sau khi đắp kín Tô Tô, Diệp Dục lại ngồi bên nôi của Tiểu Ái, đắp kín chăn cho con bé con. Anh ngồi trên giường Tô Tô nhìn con gái, không biết nhìn đến bao lâu, nói chung là thời gian nhìn dài rất dài.
Bóng đêm như nước. Diệp Dục đi rồi, rắn chúa nhỏ nấp trong góc phòng mới chui ra, lẳng lặng vòng quanh nôi rồi leo lên, bò dần vào chăn Tiểu Ái, tựa sát vào đồng loại và yên tâm nhắm mắt ngủ.
Chẳng biết vì sao Tô Tô luôn có cảm giác xung quanh Tiểu Ái có một luồng năng lượng cô không nhận ra, nhưng nguồn năng lượng này hoàn toàn không uy hiếp đến Tiểu Ái, còn gắn bó sống còn với con bé nên một dị năng giả cấp bốn như Tô Tô hết sức yên tâm. Khi con rắn chúa lại gần Tiểu Ái, năm giác quan nhạy bén của cô cũng không tỉnh dậy nữa.
Hơn nữa kiếp này, Tô Tô cảm thấy Tiểu Ái phát triển tốt hơn kiếp trước nhiều. Không biết có phải là do lúc mang thai cô nuôi dưỡng con bé rất tốt nên khi ra đời, Tiểu Ái nặng tới ba cân rưỡi! Hơn nữa, con bé còn y hệt một thiên thần, ban ngày cứ một tiếng bú mẹ một lần, thời gian ngủ tối dài nhất là ba bốn tiếng.
Thế này là tiến bộ hơn kiếp trước rất nhiều rồi. Kiếp trước có lẽ do Tô Tô không đủ sữa, không đem lại cảm giác an toàn cho Tiểu Ái nên con bé thường xuyên khóc cả ngày lẫn đêm, luôn đòi hỏi được bế ẵm. Chỉ cần được ôm, Tiểu Ái sẽ ngủ rất ngon nhưng vừa bị đặt xuống lại tỉnh giấc khóc.
Có lẽ do lúc Tiểu Ái còn trong bụng mẹ ngày ấy, Tô Tô chưa từng khiến Tiểu Ái cảm thấy yên tâm! Hơn nữa khi đó, Tô Tô luôn xả nước cho nhóm đến mức cạn kiệt năng lượng, thức ăn nhận được còn phải chia cho Tạ Thanh Diễn, không đủ sữa là chuyện bình thường.
Hiện nay, ngày nào mẹ Tô cũng nấu đủ loại canh cho Tô Tô, Tô Tô không nhiều sữa không được. Ngực cô căng đầy lên, Tiểu Ái bú không hết sữa, một bên Tiểu Ái ngậm, một bên sữa chảy ra ướt áo!
Thời gian cứ thế bình dị trôi qua. Tô Tô mỗi ngày được mẹ Tô làm thịt một con gà cho ăn tăng cân nhanh chóng. Ngoài thôn Bát Phương, đội quân của Lý Oánh đã đi rất xa. Voldermort dẫn hai con rắn đỏ lặng lẽ quay về phía ngoài sơn trang Bát Phương. Buổi tối, hắn đi vòng quanh, cuối cùng nhận ra đầu thôn và giữa thôn đã bị bao phủ trong sương mù dày đặc.
Khi sương mù tản ra, thám tử đi dò la có thể thấy rõ ràng những người sống sót đang sinh hoạt trong đó, cả một biển hoa ăn thịt người, còn có mấy mẫu ruộng rau và cây ăn quả họ trồng đầu thôn