.“Nóc nhà của em đâu mất rồi?”
Tô Tô không nhịn được mà hỏi Diệp Dục. Diệp Dục cười ha hả, hai mắt phát ra hai tia sáng nhìn hệt như “hỏa nhãn kim tinh” của Tôn Ngộ Không. Ánh sáng kia phát ra, cắt thanh rèm cửa sổ thành ba đoạn. Anh cười tự đắc:
“Bị anh cắt bay rồi.”
“Nóc nhà này làm gì anh?”
Tô Tô liếc nhìn tên đàn ông đang đắc ý kia. Hóa ra là tiến hóa thành dị năng ánh sáng. Trước giờ cô chưa từng thấy ai có dị năng ánh sáng, được đấy. Nhìn Diệp Dục kìa, mặt sắp nghếch lên trời rồi, chẳng biết khiêm tốn là gì cả?!
Đúng, Diệp Dục là người hoàn toàn không biết khiêm tốn. Anh chính là một kẻ phách lối, giờ lại có dị năng tiến hóa lợi hại như vậy, tự đắc không kể xiết. Giờ bà cô nhỏ Tiểu Ái đã ngủ, Tô Tô đã tỉnh giấc, anh sẽ không nói nhiều. Anh cần phải ra ngoài khoe khoang với mấy anh em của mình!
Có điều laser lợi hại thật nhưng lại tốn rất nhiều năng lượng. Với mana của Diệp Dục, anh có thể phóng mấy tia laser liền. Khi hết mana, Diệp Dục không biết hấp thu tinh hạch mà chỉ biết ăn. Ăn tinh hạch nhỏ phổ thông thì được, cấp hai cấp ba thì quá cứng. Thế nên, dị năng này của Diệp Dục mà gặp phải lúc hết mana, tinh hạch phổ thông không đủ để bù vào chỗ đã mất thì… chẳng có tác dụng mấy!
Tiếng đàn ông cười đùa vang lên bên ngoài. Tô Tô buồn cười, quay về giường nhìn Tiểu Ái, vừa vuốt ve con bé vừa cảm thấy ngọt ngào.
Từ nay về sau, cô không phải sống trong địa ngục nữa. Cô sẽ cùng cô bé con này, ông bà ngoại nó, cha nó chung sống trong thế giới đen tối. Chẳng sao cả, chỉ cần tất cả bọn họ ở bên nhau, mọi sự sẽ chân cứng đá mềm.
Miễn là cô có lòng can đảm thì sẽ có khả năng thực hiện!
Tối đến, mẹ Tô mang cho Tiểu Ái mấy bộ quần áo cotton. Căn biệt thự trước đã bị Diệp Dục cắt nóc, phòng ốc lộn xộn, những quần áo đã chuẩn bị cho Tiểu Ái trước đó bị Diệp Dục phá hết. May mà khi Diệp Dục thức tỉnh, mọi người đã ra ngoài hết, bằng không thì hôm nay cả ông bà ngoại lẫn con gái anh đều đã mất mạng.
Laser quả thực có phần đáng sợ!
Vì thế, từ sau khi Tô Tô sinh, mẹ Tô luôn vội vàng tìm kiếm đồ cho cháu gái. May mà Phương Thúc Ế đưa nhiều đồ sơ sinh đến, mẹ Tô quay cuồng mãi cũng tìm được mấy bộ body buộc dây, giặt sạch rồi tranh thủ phơi khô khi trời còn ánh nắng. Buổi chiều bà hầm canh lợi sữa cho Tô Tô, đến tận tối mới có thời gian mang quần áo qua chỗ Tô Tô.
Tô Tô chưa kể cho cha mẹ mình chuyện môi của Tiểu Ái bị tím tái để hai ông bà không bị lo lắng quá.
Giờ nhìn Tiểu Ái ăn no ngủ kỹ, khi thức giấc cũng không có vấn đề gì, đi ngoài hoàn toàn bình thường, cô thấy càng không cần phải khai báo cho hai ông bà.
Sau khi uống canh lợi sữa, Tô Tô lại cho Tiểu Ái bú thêm một lần nữa. Có mấy người phụ nữ mang tã bỉm qua. Đồ Phương Thúc Ế mang đến rất nhiều, có cả tã bỉm nhưng chúng nằm lẫn trong núi đồ khổng lồ, bọn họ mất rất nhiều thời gian để phân loại xong đống đồ nên giờ mới mang được tã bỉm sang.
Tô Tô nhìn những người phụ nữ này – đây là thành viên đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ. Cô sang tay Tiểu Ái đang ngái ngủ cho mẹ mình, ngồi trên giường bệnh hỏi:
“Mọi người vất vả quá. Hôm nay mọi người không huấn luyện à?”
“Đội trưởng bảo hôm nay không cần. Chúng tôi thu xếp đồ đạc cho thôn trưởng xong rồi mai lại sinh hoạt như mọi khi.”
Mấy người phụ nữ trả lời. Có người lại gần Tiểu Ái, mắt lấp lánh tình mẹ. Nhìn Tiểu Ái trong lòng Tô Tô, không người phụ nữ nào không thấy yêu thương đứa bé như vậy. Phụ nữ vốn có tình mẹ trời sinh.
Tô Tô nhìn họ, đuôi mắt nheo nheo cười. Có người nói, “Mừng quá, nhìn Tiểu Ái rất khỏe mạnh. Sau này thôn Bát Phương có người thừa kế rồi.”
“Đúng thế, Tiểu Ái à, cháu phải lớn nhanh, mau có dị năng nhé. Tương lai của thôn Bát Phương chắc phải trông cậy vào cháu rồi.”
Mỗi người một lời thể hiện kỳ vọng của mình với Tiểu Ái, Tô Tô càng nghe càng thấy có gì đó không đúng. Con gái của cô còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm với cả thôn Bát Phương thịnh vượng này?! Điều này hình như hơi khác mong muốn của cô, sao lại thế chứ? Thôn Bát Phương là thôn Bát Phương, Tiểu Ái là Tiểu Ái, tại sao lại ràng buộc Tiểu Ái với thôn Bát Phương?
Hơn nữa, kiếp trước Tiểu Ái khi hai tuổi chỉ là một đứa bé bình thường, không biết được bao giờ kích phát dị năng trong tương lai. Giờ bọn họ mồm năm miệng mười tạo áp lực quá lớn cho Tiểu Ái, như thế sẽ có tác động tiêu cực đến tính cách con bé.
Tô Tô định sửa lại quan niệm sai lệch của những người phụ nữ thì chợt liếc thấy Mộc Dương bé nhỏ đứng ngoài cửa, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khó tả, trái ngược hẳn với toàn bộ căn phòng ấm cúng.
Hai tay thằng bé dính đầy bùn đất, mười ngón tay nứt ra, hình như còn chảy máu. Mộc Dương dường như không cảm thấy đau, cứ cúi đầu nhìn chân, nghiêm chỉnh đứng chờ ngoài cửa phòng Tô Tô không nhúc nhích.
Tô Tô rất có ấn tượng với đứa bé tên Mộc Dương. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn với biểu hiện chín chắn trước tuổi, cô nghĩ đến việc mẹ đứa bé mới chết chưa lâu, âm thầm thở dài rồi vẫy tay:
“Mộc Dương, cháu là Mộc Dương đúng không? Lại đây nào.”
Mộc Dương giật mình, bước đến. Thằng bé vẫn đi đôi giày vải trước mạt thế. Mạt thế đến vào mùa đông, giờ đã là mùa hè nhưng Mộc Dương không thay giày. Đôi giày có vài chỗ bị rách, ngón chân của đôi bàn chân đang phát triển thò ra ngoài